Lúc trước Giang Vãn Tuyết cùng Hàn Tử Thần đến Khương thành, chính là ở trong phủ thành chủ, bởi vậy nàng ta rất dễ dàng ra vào được cửa phủ thành chủ.
Tiếp đãi nàng ta là tiểu thiếp Triệu thị của Phùng Nghiên.
Triệu thị sinh ra có một khuôn mặt trái xoan, bộ dáng rất là tiểu gia bích ngọc*, chỉ là một đôi mắt to hồ mị phá hủy cỗ cảm giác thanh thuần kia, thêm vài phần quyến rũ.
*tiểu gia bích ngọc: chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường.
"Nửa tháng trước phu quân nói với thiếp thân là Hàn thế tử bị hại, thiếp thân còn thay phu nhân ngài khóc một hồi, năn nỉ phu quân đi khắp nơi tìm ngài, hiện giờ thấy phu nhân bình an vô sự, tâm này của thiếp thân mới xem như an ổn." Triệu thị mặc một kiện áo mẫu đơn màu đỏ thẫm, châu thúy đầy đầu, mặc dù là nói cười an nhàn, nhưng cỗ khí giả dối kia, Giang Vãn Tuyết vẫn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Nữ nhân đều là kẻ diễn trò, chẳng qua là ai so với ai biết diễn hơn mà thôi, Giang Vãn Tuyết nói nước mắt rơi liền rơi: “Đa tạ Phùng phu nhân nhớ nhung, ta có thể sống sót trở về, cũng là được phu quân ở dưới suối vàng phù hộ mà thôi.”
Hai người lại tỷ tỷ muội muội khách sáo vài câu, Giang Vãn Tuyết mới dùng khăn lau khóe mắt, giống như vô tình nhắc tới: “Hôm nay trong phủ náo nhiệt như vậy, là có chuyện vui gì sao?”
Triệu thị liền nói: “Nghe phu quân nói, là một vị khách quý, thiếp thân là một nữ tắc nhân gia, cũng không biết nhiều như vậy.”
Nói xong nàng ta liền cầm lấy một nắm hạt hướng dương trên bàn lên.
Trong mắt Giang Vãn Tuyết chợt lóe lên sự phiền chán, thầm nghĩ không phóng khoáng chính là không phóng khoáng, một chút lễ tiết đãi khách cũng không có.
Bất quá trên mặt nàng ta vẫn duy trì thần sắc nhu nhược lại đoan trang, câu được câu không trò chuyện cùng với Triệu thị.
Quan to hiển quý trong nhà mở tiệc chiêu đãi khách quý, mặc kệ đối phương có thể ở lại hay không, đều sẽ chuẩn bị tốt phòng khách.
Nói những lời vô nghĩa nửa ngày, cuối cùng cũng được nàng ta đưa ra một chút tin tức hữu dụng, đó là sương phòng an bài cho Lục hoàng tử ở đông khóa viện.
Giang Vãn Tuyết biết hôm nay Lục hoàng tử muốn đến phủ tướng quân dự tiệc, nếu là yến hội, như vậy mỹ nhân rượu ngon trên bữa tiệc nhất định là không thể thiếu.
Lục hoàng tử trong mắt nàng ta vẫn là một mao đầu tiểu tử, sao có thể chống lại sự khôn khéo của Phùng Nghiên, tất nhiên là một bữa rượu uống xong liền say bảy phần, đến lúc đó lại đem mỹ nhân đã chuẩn bị xong đưa đến sương phòng, chuyện này liền thành.
Trong lòng Giang Vãn Tuyết biết đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Chỉ cần gạo nấu thành cơm, thì mọi thứ đều dễ làm.
Thân phận của quả phụ có thể giấu diếm, phiền toái duy nhất chính là... Nàng ta có một đứa nhi tử.
Cùng Triệu thị hàn huyên nửa ngày, Giang Vãn Tuyết đứng dậy trở về sương phòng đã chuẩn bị sẵn cho mình.
Lúc đi ngang qua đình viện, nhìn thấy Hàn Quân Diệp đang ngắm hoa mai trong đình viện.
Giang Vãn Tuyết cũng nhìn lên cây mai, chỉ là tuyết rơi dày đè lên hàn mai mà thôi, không có gì đẹp mắt, mà cậu lại có những cử chỉ điên rồ như vậy.
Lúc ở trong khách điếm, vừa rảnh rỗi cậu liền chạy ra ngoài ngắm hoa mai, cùng mẫu thân như nàng ta cũng không chịu nói một câu.
Nhớ tới những điều này, trong lòng Giang Vãn Tuyết liền phiền muộn vài phần.
Không lâu trước đây, nàng ta còn trông cậy vào cậu để có thể nổi bật, bản thân chính là mẫu bằng tử quý, nhưng là hiện giờ ... Hàn Quân Diệp trở thành chướng ngại vật trên con đường phú quý của nàng ta!
Nếu... Hàn Quân Diệp không còn nữa thì tốt biết bao?
Dù sao nàng ta còn trẻ, vẫn còn có thể có con.
Mẫu phi Cao quý phi của Lục hoàng tử thịnh sủng chính nồng, ngoại gia lại tay nắm trọng quyền, không chừng tương lai còn có thể tranh được long vị... Khi đó đứa bé do nàng ta sinh ra chính là Hoàng tử! Thế nào cũng tôn quý hơn thứ tử của một thế tử Hàn Quốc công.
Càng nghĩ, Giang Vãn Tuyết cảm thấy tim mình đập càng nhanh.
Bên cạnh cây hoa mai là một cái ao, bởi vì chiếm được diện tích lớn, một đêm này gió tuyết ngược lại không làm cho hồ nước đóng băng.
Tay chân Giang Vãn Tuyết có chút cứng ngắc từng bước tới gần Hàn Quân Diệp.
Tiếng chân giẫm mạnh lên tuyết đọng khiến Hàn Quân Diệp quay đầu lại, cậu nhìn mẫu thân mình nhưng không nói một lời.
Giang Vãn Tuyết vươn tay cứng ngắc rơi xuống vai của Hàn Quân Diệp, giúp cậu phủi phủi tuyết rơi, nàng ta cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ dịu dàng: “Con đang nhìn cái gì vậy?”
Hàn Quân Diệp vẫn không nói một lời.
Giang Vãn Tuyết ở trong mắt đen trắng rõ ràng của cậu nhìn thấy sắc mặt mình tái nhợt, giống như một nữ quỷ.
Trong lòng nàng ta nhảy dựng, đứng lên muốn rời đi, không muốn phản ứng với cậu nữa.
Lại nghe Hàn Quân Diệp phía sau nói: “Phụ thân.”
Đồng tử Giang Vãn Tuyết co rúm lại, quay đầu lớn tiếng quát: “Ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì đó?”
Ngón tay mập mạp của Hàn Quân Diệp đặt cây mai: “Phụ thân ở trên cây, vẫn đang nhìn thấy người.”
Tiếp đãi nàng ta là tiểu thiếp Triệu thị của Phùng Nghiên.
Triệu thị sinh ra có một khuôn mặt trái xoan, bộ dáng rất là tiểu gia bích ngọc*, chỉ là một đôi mắt to hồ mị phá hủy cỗ cảm giác thanh thuần kia, thêm vài phần quyến rũ.
*tiểu gia bích ngọc: chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường.
"Nửa tháng trước phu quân nói với thiếp thân là Hàn thế tử bị hại, thiếp thân còn thay phu nhân ngài khóc một hồi, năn nỉ phu quân đi khắp nơi tìm ngài, hiện giờ thấy phu nhân bình an vô sự, tâm này của thiếp thân mới xem như an ổn." Triệu thị mặc một kiện áo mẫu đơn màu đỏ thẫm, châu thúy đầy đầu, mặc dù là nói cười an nhàn, nhưng cỗ khí giả dối kia, Giang Vãn Tuyết vẫn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Nữ nhân đều là kẻ diễn trò, chẳng qua là ai so với ai biết diễn hơn mà thôi, Giang Vãn Tuyết nói nước mắt rơi liền rơi: “Đa tạ Phùng phu nhân nhớ nhung, ta có thể sống sót trở về, cũng là được phu quân ở dưới suối vàng phù hộ mà thôi.”
Hai người lại tỷ tỷ muội muội khách sáo vài câu, Giang Vãn Tuyết mới dùng khăn lau khóe mắt, giống như vô tình nhắc tới: “Hôm nay trong phủ náo nhiệt như vậy, là có chuyện vui gì sao?”
Triệu thị liền nói: “Nghe phu quân nói, là một vị khách quý, thiếp thân là một nữ tắc nhân gia, cũng không biết nhiều như vậy.”
Nói xong nàng ta liền cầm lấy một nắm hạt hướng dương trên bàn lên.
Trong mắt Giang Vãn Tuyết chợt lóe lên sự phiền chán, thầm nghĩ không phóng khoáng chính là không phóng khoáng, một chút lễ tiết đãi khách cũng không có.
Bất quá trên mặt nàng ta vẫn duy trì thần sắc nhu nhược lại đoan trang, câu được câu không trò chuyện cùng với Triệu thị.
Quan to hiển quý trong nhà mở tiệc chiêu đãi khách quý, mặc kệ đối phương có thể ở lại hay không, đều sẽ chuẩn bị tốt phòng khách.
Nói những lời vô nghĩa nửa ngày, cuối cùng cũng được nàng ta đưa ra một chút tin tức hữu dụng, đó là sương phòng an bài cho Lục hoàng tử ở đông khóa viện.
Giang Vãn Tuyết biết hôm nay Lục hoàng tử muốn đến phủ tướng quân dự tiệc, nếu là yến hội, như vậy mỹ nhân rượu ngon trên bữa tiệc nhất định là không thể thiếu.
Lục hoàng tử trong mắt nàng ta vẫn là một mao đầu tiểu tử, sao có thể chống lại sự khôn khéo của Phùng Nghiên, tất nhiên là một bữa rượu uống xong liền say bảy phần, đến lúc đó lại đem mỹ nhân đã chuẩn bị xong đưa đến sương phòng, chuyện này liền thành.
Trong lòng Giang Vãn Tuyết biết đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Chỉ cần gạo nấu thành cơm, thì mọi thứ đều dễ làm.
Thân phận của quả phụ có thể giấu diếm, phiền toái duy nhất chính là... Nàng ta có một đứa nhi tử.
Cùng Triệu thị hàn huyên nửa ngày, Giang Vãn Tuyết đứng dậy trở về sương phòng đã chuẩn bị sẵn cho mình.
Lúc đi ngang qua đình viện, nhìn thấy Hàn Quân Diệp đang ngắm hoa mai trong đình viện.
Giang Vãn Tuyết cũng nhìn lên cây mai, chỉ là tuyết rơi dày đè lên hàn mai mà thôi, không có gì đẹp mắt, mà cậu lại có những cử chỉ điên rồ như vậy.
Lúc ở trong khách điếm, vừa rảnh rỗi cậu liền chạy ra ngoài ngắm hoa mai, cùng mẫu thân như nàng ta cũng không chịu nói một câu.
Nhớ tới những điều này, trong lòng Giang Vãn Tuyết liền phiền muộn vài phần.
Không lâu trước đây, nàng ta còn trông cậy vào cậu để có thể nổi bật, bản thân chính là mẫu bằng tử quý, nhưng là hiện giờ ... Hàn Quân Diệp trở thành chướng ngại vật trên con đường phú quý của nàng ta!
Nếu... Hàn Quân Diệp không còn nữa thì tốt biết bao?
Dù sao nàng ta còn trẻ, vẫn còn có thể có con.
Mẫu phi Cao quý phi của Lục hoàng tử thịnh sủng chính nồng, ngoại gia lại tay nắm trọng quyền, không chừng tương lai còn có thể tranh được long vị... Khi đó đứa bé do nàng ta sinh ra chính là Hoàng tử! Thế nào cũng tôn quý hơn thứ tử của một thế tử Hàn Quốc công.
Càng nghĩ, Giang Vãn Tuyết cảm thấy tim mình đập càng nhanh.
Bên cạnh cây hoa mai là một cái ao, bởi vì chiếm được diện tích lớn, một đêm này gió tuyết ngược lại không làm cho hồ nước đóng băng.
Tay chân Giang Vãn Tuyết có chút cứng ngắc từng bước tới gần Hàn Quân Diệp.
Tiếng chân giẫm mạnh lên tuyết đọng khiến Hàn Quân Diệp quay đầu lại, cậu nhìn mẫu thân mình nhưng không nói một lời.
Giang Vãn Tuyết vươn tay cứng ngắc rơi xuống vai của Hàn Quân Diệp, giúp cậu phủi phủi tuyết rơi, nàng ta cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ dịu dàng: “Con đang nhìn cái gì vậy?”
Hàn Quân Diệp vẫn không nói một lời.
Giang Vãn Tuyết ở trong mắt đen trắng rõ ràng của cậu nhìn thấy sắc mặt mình tái nhợt, giống như một nữ quỷ.
Trong lòng nàng ta nhảy dựng, đứng lên muốn rời đi, không muốn phản ứng với cậu nữa.
Lại nghe Hàn Quân Diệp phía sau nói: “Phụ thân.”
Đồng tử Giang Vãn Tuyết co rúm lại, quay đầu lớn tiếng quát: “Ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì đó?”
Ngón tay mập mạp của Hàn Quân Diệp đặt cây mai: “Phụ thân ở trên cây, vẫn đang nhìn thấy người.”
Danh sách chương