"Tiên Vô Mệnh, ngươi hiện giờ còn muốn nói gì!"

Một giọng nam cao vang lên, truyền đến tai mỗi người, giống như một tín hiệu, không khí ở hỉ yến nháy mắt trở nên căng thẳng.

Nhóm Hạ Tử Kình đều đứng lên, cùng giằng co với Tiên Vô Mệnh cầm đầu đám người Ngàn Sát Các.

An Cửu được Kim Yến Uyển giao cho Bùi Tịch, ném xuống một câu: "Bảo vệ cô ấy." Liền keng một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, xoay người đối mặt với Tiên Vô Mệnh.

Tất cả mọi người ngăn An Cửu và Bùi Tịch ở phía sau.

Thiếu nữ một thân hỉ phục ghé vào trong lòng công tử bạch y, tựa hồ thân thể không khoẻ, sắc mặt tái nhợt, không rên một tiếng.

Không ai nghe thấy nội tâm thiếu nữ giờ phút này đang kêu rên.

"Sao lại là 95! Nản quá, thật sự muốn c.h.ế.t mà!"

Cả người An Cửu đều không ổn.

Nàng vốn tưởng rằng, tác động lớn như vậy khẳng định có thể khiến Bùi Tịch khắc cốt ghi tâm, nhân thiết thiếu tình cảm như hắn, khi đối mặt với tình yêu mãnh liệt, nhất định sẽ không cưỡng lại được.

Như vậy, giống như bạch nguyệt quang trộm yêu thầm nhiều năm tưởng như sẽ không bao giờ để mình vào trong mắt, đột nhiên nói rằng kỳ thật ta cũng yêu ngươi rất lâu rồi, này chẳng phải rất tuyệt sao? Người bình thường đều sẽ mừng rỡ như điên, từ đây càng thêm yêu đối phương chứ?

Dự đoán của An Cửu cũng không sai, đáng tiếc nàng vẫn xem nhẹ tâm lý phòng ngự của Bùi Tịch, hảo cảm đích xác tăng lên, nhưng cũng chỉ tăng 10 điểm, còn thiếu 5 điểm mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Theo nàng biết, Bùi Tịch đã bắt được cổ song sinh.

Hắn sẽ làm thế nào? Hắn sẽ vẫn g.i.ế.c nàng sao?

Thời hạn cuối cùng đã không còn, An Cửu có cảm giác tâm như tro tàn. Chỉ cảm thấy phía trước là máy chém, chờ nàng đầu rơi xuống đất.

Lựa chọn này giống như hỏi muốn mạng hay là tình yêu?

Nếu hỏi An Cửu, nàng tuyệt đối chọn mạng mình, tuy rằng muốn sống sót phải g.i.ế.c người yêu.

Dù sao An Cửu không tin tình yêu thật sự có thể khiến người ta từ bỏ sinh mệnh.

Suy bụng ta ra bụng người, có lẽ thế gian này thật sự có tình yêu khắc sâu như vậy, nhưng nhất định không tồn tại trên người Bùi Tịch.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 
Giờ khắc này, An Cửu thậm chí đã chuẩn bị nhiệm vụ thất bại.

"Chư vị đừng kích động, chỉ là hiểu lầm thôi."

Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng Tiên Vô Mệnh.

An Cửu đã tiếp nhận được hiện thực, mặc dù cái c.h.ế.t gần ngay trước mắt, nàng vẫn vực lại tinh thần.

Chưa đến một khắc cuối cùng, nàng không muốn từ bỏ hy vọng.

Nàng mở mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, mới nhìn "Tiên Vô Mệnh" một cái, liền bị nhẹ nhàng nắm cằm, quay mặt đi.

"Nhìn hắn làm gì."

Công tử bạch y ôm nàng hỏi, lại là ngữ khí dò hỏi.

Trên mặt hắn mặt mang theo ý cười ôn nhuận, đuôi mắt hẹp dài cong xuống phía dưới, ánh mắt nhu hòa, như mặt hồ lóng lánh sóng nước lúc hoàng hôn.

An Cửu chưa bao giờ thấy ý cười chân thật ấm áp như vậy trên mặt Bùi Tịch.

Trước kia tuy rằng hắn cũng luôn cười, ý cười lại không lọt vào đáy mắt. Không giống lúc này, cả người giống như đều được sưởi ấm.

Thực sự cho người ta một cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

"Không phải thích ta sao? Nhìn ta là được." Hắn dịu dàng nhìn An Cửu, nói như vậy.

An Cửu ngẩn người, nhìn đôi mắt đen đầy ý cười của hắn, sống lưng đột nhiên có chút rét run.

Sao lại thế này, sao nàng cảm giác người này giống như càng biến thái thế!

Bên này hai người bốn mắt nhìn nhau, bên kia giọng Tiên Vô Mệnh liên tục truyền đến: "Lúc này tại hạ đích xác đuối lý, nhưng trước khi các vị động thủ, phải nhìn tình cảnh của bản thân trước. Ta không muốn là địch với các vị, nhưng các vị hẳn cũng không muốn mất mạng ở đây, không bằng chúng ta đều lui một bước, ta thả An Cửu, các vị rời khỏi Ngàn Sát Các, hai bên biến chiến tranh thành tơ lụa, không truy cứu việc này nữa, thế nào?"

Lời Tiên Vô Mệnh vừa nói ra, mọi người nhìn nhau, có chút không thể tin được.

Vốn tưởng rằng kế tiếp chính là một trận ác chiến, không nghĩ tới lại giải quyết nhẹ nhàng như vậy?

Kim Yến Uyển nhỏ giọng nói: "Người này nói không sai, chúng ta ở chỗ này xung đột với hắn tuyệt đối không chiếm được lợi thế, đây chính là địa bàn của hắn. Nếu hắn nguyện ý thả An Cửu, không bằng cứ bỏ qua như vậy?"

Minh Dập lại là vẻ mặt hoài nghi: "Ai biết có phải ngươi gạt chúng ta hay không? Trước nói thả chúng ta đi, chờ chúng ta vào rừng, lại vây chúng ta lại?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện