Tô Duyệt vừa "ợ..." vừa vẫy tay từ chối: "Không cần đâu, từ từ mẹ sẽ hết thôi."
Hình như cô lại bị Tạ Dập Thành dọa sợ, lần sau đi ngủ, kiến quyết không nhìn Tạ Dập Thành.
Cô cứ cảm thấy Tạ Dập Thành vào ban đêm có độc, nhìn vào ánh mắt của anh là nỗi sợ dâng trào ngay.
Ban đêm vô cùng yên tĩnh, tiếng ợ hơi của Tô Duyệt rất vang, Tạ Dập Thành nghe thì thấy vô cùng bực bội, vành mắt đỏ lên nhưng Tạ Dập Thành vẫn không buồn ngủ chút nào.
Đợi đến khi Tô Duyệt thức dậy vào buổi sáng, lại nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi kèm theo sự tức giận của Tạ Dập Thành, không hiểu sao Tô Duyệt lại cảm thấy có hơi chột dạ, chỉ có thể vội vàng mặc áo khoác, ra ngoài rửa mặt.
Chân Tô Duyệt vừa bước ra cửa, Tạ Dập Thành gọi cô lại, giọng nói trầm lắng một cách lạ thường:
"Anh cho em một cơ hội nói thật, có phải em giấu diếm hoặc lừa anh chuyện gì hay không?"
Tô Duyệt: "..."
Đây là đang chơi trò nói thật à? Chuyện đầu tiên mà Tô Duyệt nghĩ tới là chuyện cô xuyên sách.
Nhưng không thể nào nói cho mấy người Tạ Dập Thành biết bọn họ đang sinh sống trong một quyển sách được!
Cho nên sau chốc lát suy nghĩ, Tô Duyệt kiên quyết lắc đầu.
Tạ Dập Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm vào từng hành động của Tô Duyệt nên đương nhiên không có bỏ qua chút do dự trong mắt cô.
Sau khi thấy Tô Duyệt lắc đầu, Tạ Dập Thành hừ một tiếng, tôi đã cho cô cơ hội rồi, nhưng chính cô lại không biết quý trọng!
Buổi sáng, sau khi dọn hết đồ ăn ra bàn, bà Tô dặn dò Tô Duyệt và Tô Hằng: "Dì cả của hai đứa sắp quay về rồi, bà ngoại bảo trưa nay chúng ta về ăn bữa cơm."
Ông Tô chau mày: "Không phải nhà cũ của bọn họ bị chiếm rồi à, sao còn trở về đây?"
Bà Tô thở dài: "Bên nhà mẹ còn có hai căn phòng trống, chắc là sẽ ở chỗ mẹ!"
Ông Tô không nhịn được lắc đầu:
"Mới mấy năm ngắn ngủi, anh cả mất. Hiện tại chị cả thì nằm trên giường không dậy nổi, để lại đứa bé Hà Dao, không biết sau này nên làm cái gì nữa."
Tô Duyệt cười: "Yên tâm đi, con người của chị họ thiện tâm, ắt có phúc báo."
Hà Dao là nữ chính của quyển sách này.
Người của cả thế giới này đều xảy ra chuyện thì nữ chính cũng sẽ không sao cả.
Dù có xảy ra chuyện đi chăng nữa thì đó cũng là cơ hội ông trời ban tặng cho cô ta.
Bà Tô liếc Tô Duyệt một cái: "Bày đặt con người thiện tâm, sao trước kia không thấy quan hệ của con và Hà Dao tốt như vậy?"
Tô Duyệt không khỏi nhớ đến một đoạn ngắn đã từng xem trước kia, bèn cười nói với bà Tô:
"Trước kia con không hiểu chuyện, bây giờ con đã trưởng thành rồi, đương nhiên không thể trẻ con như trước kia được."
Hình như cô lại bị Tạ Dập Thành dọa sợ, lần sau đi ngủ, kiến quyết không nhìn Tạ Dập Thành.
Cô cứ cảm thấy Tạ Dập Thành vào ban đêm có độc, nhìn vào ánh mắt của anh là nỗi sợ dâng trào ngay.
Ban đêm vô cùng yên tĩnh, tiếng ợ hơi của Tô Duyệt rất vang, Tạ Dập Thành nghe thì thấy vô cùng bực bội, vành mắt đỏ lên nhưng Tạ Dập Thành vẫn không buồn ngủ chút nào.
Đợi đến khi Tô Duyệt thức dậy vào buổi sáng, lại nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi kèm theo sự tức giận của Tạ Dập Thành, không hiểu sao Tô Duyệt lại cảm thấy có hơi chột dạ, chỉ có thể vội vàng mặc áo khoác, ra ngoài rửa mặt.
Chân Tô Duyệt vừa bước ra cửa, Tạ Dập Thành gọi cô lại, giọng nói trầm lắng một cách lạ thường:
"Anh cho em một cơ hội nói thật, có phải em giấu diếm hoặc lừa anh chuyện gì hay không?"
Tô Duyệt: "..."
Đây là đang chơi trò nói thật à? Chuyện đầu tiên mà Tô Duyệt nghĩ tới là chuyện cô xuyên sách.
Nhưng không thể nào nói cho mấy người Tạ Dập Thành biết bọn họ đang sinh sống trong một quyển sách được!
Cho nên sau chốc lát suy nghĩ, Tô Duyệt kiên quyết lắc đầu.
Tạ Dập Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm vào từng hành động của Tô Duyệt nên đương nhiên không có bỏ qua chút do dự trong mắt cô.
Sau khi thấy Tô Duyệt lắc đầu, Tạ Dập Thành hừ một tiếng, tôi đã cho cô cơ hội rồi, nhưng chính cô lại không biết quý trọng!
Buổi sáng, sau khi dọn hết đồ ăn ra bàn, bà Tô dặn dò Tô Duyệt và Tô Hằng: "Dì cả của hai đứa sắp quay về rồi, bà ngoại bảo trưa nay chúng ta về ăn bữa cơm."
Ông Tô chau mày: "Không phải nhà cũ của bọn họ bị chiếm rồi à, sao còn trở về đây?"
Bà Tô thở dài: "Bên nhà mẹ còn có hai căn phòng trống, chắc là sẽ ở chỗ mẹ!"
Ông Tô không nhịn được lắc đầu:
"Mới mấy năm ngắn ngủi, anh cả mất. Hiện tại chị cả thì nằm trên giường không dậy nổi, để lại đứa bé Hà Dao, không biết sau này nên làm cái gì nữa."
Tô Duyệt cười: "Yên tâm đi, con người của chị họ thiện tâm, ắt có phúc báo."
Hà Dao là nữ chính của quyển sách này.
Người của cả thế giới này đều xảy ra chuyện thì nữ chính cũng sẽ không sao cả.
Dù có xảy ra chuyện đi chăng nữa thì đó cũng là cơ hội ông trời ban tặng cho cô ta.
Bà Tô liếc Tô Duyệt một cái: "Bày đặt con người thiện tâm, sao trước kia không thấy quan hệ của con và Hà Dao tốt như vậy?"
Tô Duyệt không khỏi nhớ đến một đoạn ngắn đã từng xem trước kia, bèn cười nói với bà Tô:
"Trước kia con không hiểu chuyện, bây giờ con đã trưởng thành rồi, đương nhiên không thể trẻ con như trước kia được."
Danh sách chương