Nghe Tạ Giai Linh hỏi xong, Tạ Dập Thành nhíu chặt mày, đôi mắt trở nên thâm sâu, cơ bắp trên cánh tay ôm Tạ Giai Linh khẽ siết chặt.
Qua hồi lâu sau anh mới trầm giọng nói với Tạ Giai Linh: "Lát nữa trời mưa to, chúng ta đi nhà khách trước đã."
Ba ngày trên xe lửa, mặc dù đã chấp nhận sự thực là mình trở lại quá khứ, nhưng ánh lửa sáng rõ như ban ngày và tiếng nổ đinh tai nhức óc như vẫn còn ngay trước mắt anh.
Anh luôn cảm thấy mình rơi xuống vực sâu vạn trượng, bóng tối hệt như ngọn núi cao đè lên người anh, làm anh gần như không thể thở nổi.
Tạ Giai Linh ôm cổ Tạ Dập Thành, cúi đầu tủi thân nói: "Nhưng đã lâu rồi con không được gặp mẹ, con nhớ mẹ."
Nhìn khuôn mặt nhỏ như khắc ra từ một khuôn với Tô Duyệt của Tạ Giai Linh, trong mắt Tạ Dập Thành hiện lên vẻ châm chọc.
Anh cười khẩy rồi nói: "Bây giờ mẹ còn đang làm chuyện lớn, chờ mưa tạnh, ba sẽ dẫn con đi tìm mẹ con."
Dựa theo thời gian, lúc này hẳn là Tô Duyệt đang chuẩn bị đi xem mắt với Cố Kiếm Phong.
Không có tôi và Tạ Giai Linh xuất hiện, hẳn là cô đang vui vẻ lắm nhỉ!
Nhưng Tô Duyệt ạ, tôi đã trở lại rồi!
Ông trời không cho tôi trở lại lúc mọi chuyện mới bắt đầu, có phải điều này có nghĩa ông trời cũng ủng hộ tôi báo thù cô không? Chỉ cần cô muốn, tôi sẽ hủy diệt hết! Tôi muốn cô phải sống trong bóng tối này, đau khổ và giãy dụa cùng tôi!
Nghe Tạ Dập Thành nói xong, Tạ Giai Linh vui vẻ mỉm cười, bé gật đầu, giơ ngón út móc tay với Tạ Dập Thành: "Hứa rồi nha!"
"Ừ, hứa rồi..."
Khi Tô Duyệt theo bà Tô tới khách sạn quốc doanh, nam chính Cố Kiếm Phong đã chờ hồi lâu.
Trên người anh ta vẫn là bộ quân trang chưa đổi, đang ngồi thẳng lưng ở chỗ gần cửa sổ, vóc dáng khôi ngô, ngũ quan sắc bén.
Bên cạnh còn có một cậu bé mặc áo bông dày, chính là con trai năm tuổi Cố Bác Minh của nam chính.
Trên mặt Cố Bác Minh gầy trơ xương, không chút phúng phính, trên cánh tay còn có những vết sẹo có nông có sâu.
Rõ là cậu bé đã năm tuổi, nhưng còn không rắn chắc bằng đứa bé ba tuổi.
Tô Duyệt biết, sau khi vợ trước của Cố Kiếm Phong bỏ chạy với người khác, anh ta đã tìm một bảo mẫu cho con trai mình, mà những điều trên đều do bảo mẫu ngược đãi mà có.
Cũng chính vì vậy nên Cố Kiếm Phong mới bức thiết xuất ngũ, còn muốn mau chóng tìm một người vợ.
Thấy bà Tô và Tô Duyệt tới, Cố Kiếm Phong lập tức đứng dậy, bắt đầu tự giới thiệu với bà Tô:
"Cháu chào thím Tô, cháu là Cố Kiếm Phong, đây là con trai cháu Cố Bác Minh, thím và cô đây có thể gọi là Tiểu Minh."
Sau khi Tô Duyệt và bà Tô tới gần, Cố Bác Minh vẫn rất cẩn thận nhìn Tô Duyệt, trong mắt đều là hoảng sợ, dường như cậu bé thấy được bóng dáng bà bảo mẫu đã ngược đãi hành hạ mình từ trên người Tô Duyệt và bà Tô vậy.
Qua hồi lâu sau anh mới trầm giọng nói với Tạ Giai Linh: "Lát nữa trời mưa to, chúng ta đi nhà khách trước đã."
Ba ngày trên xe lửa, mặc dù đã chấp nhận sự thực là mình trở lại quá khứ, nhưng ánh lửa sáng rõ như ban ngày và tiếng nổ đinh tai nhức óc như vẫn còn ngay trước mắt anh.
Anh luôn cảm thấy mình rơi xuống vực sâu vạn trượng, bóng tối hệt như ngọn núi cao đè lên người anh, làm anh gần như không thể thở nổi.
Tạ Giai Linh ôm cổ Tạ Dập Thành, cúi đầu tủi thân nói: "Nhưng đã lâu rồi con không được gặp mẹ, con nhớ mẹ."
Nhìn khuôn mặt nhỏ như khắc ra từ một khuôn với Tô Duyệt của Tạ Giai Linh, trong mắt Tạ Dập Thành hiện lên vẻ châm chọc.
Anh cười khẩy rồi nói: "Bây giờ mẹ còn đang làm chuyện lớn, chờ mưa tạnh, ba sẽ dẫn con đi tìm mẹ con."
Dựa theo thời gian, lúc này hẳn là Tô Duyệt đang chuẩn bị đi xem mắt với Cố Kiếm Phong.
Không có tôi và Tạ Giai Linh xuất hiện, hẳn là cô đang vui vẻ lắm nhỉ!
Nhưng Tô Duyệt ạ, tôi đã trở lại rồi!
Ông trời không cho tôi trở lại lúc mọi chuyện mới bắt đầu, có phải điều này có nghĩa ông trời cũng ủng hộ tôi báo thù cô không? Chỉ cần cô muốn, tôi sẽ hủy diệt hết! Tôi muốn cô phải sống trong bóng tối này, đau khổ và giãy dụa cùng tôi!
Nghe Tạ Dập Thành nói xong, Tạ Giai Linh vui vẻ mỉm cười, bé gật đầu, giơ ngón út móc tay với Tạ Dập Thành: "Hứa rồi nha!"
"Ừ, hứa rồi..."
Khi Tô Duyệt theo bà Tô tới khách sạn quốc doanh, nam chính Cố Kiếm Phong đã chờ hồi lâu.
Trên người anh ta vẫn là bộ quân trang chưa đổi, đang ngồi thẳng lưng ở chỗ gần cửa sổ, vóc dáng khôi ngô, ngũ quan sắc bén.
Bên cạnh còn có một cậu bé mặc áo bông dày, chính là con trai năm tuổi Cố Bác Minh của nam chính.
Trên mặt Cố Bác Minh gầy trơ xương, không chút phúng phính, trên cánh tay còn có những vết sẹo có nông có sâu.
Rõ là cậu bé đã năm tuổi, nhưng còn không rắn chắc bằng đứa bé ba tuổi.
Tô Duyệt biết, sau khi vợ trước của Cố Kiếm Phong bỏ chạy với người khác, anh ta đã tìm một bảo mẫu cho con trai mình, mà những điều trên đều do bảo mẫu ngược đãi mà có.
Cũng chính vì vậy nên Cố Kiếm Phong mới bức thiết xuất ngũ, còn muốn mau chóng tìm một người vợ.
Thấy bà Tô và Tô Duyệt tới, Cố Kiếm Phong lập tức đứng dậy, bắt đầu tự giới thiệu với bà Tô:
"Cháu chào thím Tô, cháu là Cố Kiếm Phong, đây là con trai cháu Cố Bác Minh, thím và cô đây có thể gọi là Tiểu Minh."
Sau khi Tô Duyệt và bà Tô tới gần, Cố Bác Minh vẫn rất cẩn thận nhìn Tô Duyệt, trong mắt đều là hoảng sợ, dường như cậu bé thấy được bóng dáng bà bảo mẫu đã ngược đãi hành hạ mình từ trên người Tô Duyệt và bà Tô vậy.
Danh sách chương