Trong mắt Tạ Dập Thành ánh lên chút kinh ngạc, dường như không ngờ lúc trước Tô Duyệt xuống nông thôn chính là quên mình vì người như vậy.
Nhưng Tạ Dập Thành dám khẳng định, nếu Tô Duyệt biết xuống nông thôn sẽ khổ như vậy, chắc chắn cô sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Luc Tô Duyệt rửa bát, một mình Tạ Giai Linh ngồi chơi trên chiếc ghế đẩu ngoài sân. Buổi sáng trời mưa, nên trong sân còn khá ẩm ướt.
Tạ Giai Linh chống hai tay lên má, ngẩn người nhìn chằm chằm vũng nước đọng.
Bà Tô cầm chổi quét qua thì đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Chờ đi tới phòng bếp, bà không khỏi cảm khái với Tô Duyệt: "Không hổ là con sinh, động tác nhỏ giống con y xì đúc."
Tô Duyệt cười rửa bát: "Nhưng con lại giống mẹ nha, cho nên Linh Linh cũng giống bà ngoại!"
Chờ Tô Duyệt rửa xong bát đĩa ra ngoài, còn cười liếc nhìn bên Tạ Giai Linh một cái, chợt thấy khuôn mặt nhỏ của cô bé trắng bệch, trán toán mồ hôi lạnh, đang co người run rẩy trên chiếc ghế đẩu.
Phản ứng đầu tiên của Tô Duyệt là đây là ảnh hưởng của ý chí thế giới, mặc dù không biết vì nguyên nhân nào Tạ Giai Linh tránh được một kiếp, nhưng đến giờ thì vẫn sẽ bước tới tử vong.
Tô Duyệt sợ hãi vội vàng chạy tới, ôm cơ thể Tạ Giai Linh lên rồi bắt đầu hô to: "Tạ Dập Thành, Linh Linh xảy ra chuyện rồi!"
Tạ Dập Thành ra khỏi phòng, thấy Tạ Giai Linh nằm trong lòng Tô Duyệt thì cũng kinh hãi.
Sau đó anh cướp Tạ Giai Linh khỏi tay Tô Duyệt, ôm côn bé chạy tới bệnh viện.
Tô Duyệt chỉ có thể chạy theo sau Tạ Dập Thành, còn vừa chạy vừa cảm thán, nhìn mức độ coi trọng của Tạ Dập Thành dành cho Tạ Giai Linh thế này, bảo sao anh ta sẽ hắc hóa.
Chẳng qua nhìn cơ thể Tạ Dập Thành trông yếu ớt như vậy mà lại chạy nhanh quá, cô không hoàn toàn đuổi kịp, chẳng lẽ kỳ tích từ tình thương của ba? Vừa vào bệnh viện, còn chưa tới phòng cấp cứu thì Tạ Giai Linh bắt đầu miệng nôn trôn tháo, những thứ cô bé ói ra đều rơi trên người Tạ Dập Thành.
Tô Duyệt chỉ có thể lấy khăn tay lụa của mình ra lau miệng cho Tạ Giai Linh, và dọn dẹp chút dơ bẩn trên người Tạ Dập Thành.
Bác sĩ kiểm tra tròng mắt của Tạ Giai Linh trước, sau đó nhìn thoáng qua bãi nôn của cô bé: "Trẻ con dạ dày yếu, không nên ăn quá nhiều đồ trong một lần, nôn ói ra rồi nghỉ ngơi một chút là ổn."
Tô Duyệt sửng sốt, dường như không ngờ nguyên nhân là vì mình.
Nhìn sắc mặt sợ tới trắng bệch của Tạ Dập Thành, Tô Duyệt chỉ có thể nói lời xin lỗi anh: "Xin lỗi, em không biết Linh Linh ăn no quá, em bón miếng nào con bé ăn miếng đó, làm em cứ tưởng con bé chưa no."
Nhưng Tạ Dập Thành dám khẳng định, nếu Tô Duyệt biết xuống nông thôn sẽ khổ như vậy, chắc chắn cô sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Luc Tô Duyệt rửa bát, một mình Tạ Giai Linh ngồi chơi trên chiếc ghế đẩu ngoài sân. Buổi sáng trời mưa, nên trong sân còn khá ẩm ướt.
Tạ Giai Linh chống hai tay lên má, ngẩn người nhìn chằm chằm vũng nước đọng.
Bà Tô cầm chổi quét qua thì đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Chờ đi tới phòng bếp, bà không khỏi cảm khái với Tô Duyệt: "Không hổ là con sinh, động tác nhỏ giống con y xì đúc."
Tô Duyệt cười rửa bát: "Nhưng con lại giống mẹ nha, cho nên Linh Linh cũng giống bà ngoại!"
Chờ Tô Duyệt rửa xong bát đĩa ra ngoài, còn cười liếc nhìn bên Tạ Giai Linh một cái, chợt thấy khuôn mặt nhỏ của cô bé trắng bệch, trán toán mồ hôi lạnh, đang co người run rẩy trên chiếc ghế đẩu.
Phản ứng đầu tiên của Tô Duyệt là đây là ảnh hưởng của ý chí thế giới, mặc dù không biết vì nguyên nhân nào Tạ Giai Linh tránh được một kiếp, nhưng đến giờ thì vẫn sẽ bước tới tử vong.
Tô Duyệt sợ hãi vội vàng chạy tới, ôm cơ thể Tạ Giai Linh lên rồi bắt đầu hô to: "Tạ Dập Thành, Linh Linh xảy ra chuyện rồi!"
Tạ Dập Thành ra khỏi phòng, thấy Tạ Giai Linh nằm trong lòng Tô Duyệt thì cũng kinh hãi.
Sau đó anh cướp Tạ Giai Linh khỏi tay Tô Duyệt, ôm côn bé chạy tới bệnh viện.
Tô Duyệt chỉ có thể chạy theo sau Tạ Dập Thành, còn vừa chạy vừa cảm thán, nhìn mức độ coi trọng của Tạ Dập Thành dành cho Tạ Giai Linh thế này, bảo sao anh ta sẽ hắc hóa.
Chẳng qua nhìn cơ thể Tạ Dập Thành trông yếu ớt như vậy mà lại chạy nhanh quá, cô không hoàn toàn đuổi kịp, chẳng lẽ kỳ tích từ tình thương của ba? Vừa vào bệnh viện, còn chưa tới phòng cấp cứu thì Tạ Giai Linh bắt đầu miệng nôn trôn tháo, những thứ cô bé ói ra đều rơi trên người Tạ Dập Thành.
Tô Duyệt chỉ có thể lấy khăn tay lụa của mình ra lau miệng cho Tạ Giai Linh, và dọn dẹp chút dơ bẩn trên người Tạ Dập Thành.
Bác sĩ kiểm tra tròng mắt của Tạ Giai Linh trước, sau đó nhìn thoáng qua bãi nôn của cô bé: "Trẻ con dạ dày yếu, không nên ăn quá nhiều đồ trong một lần, nôn ói ra rồi nghỉ ngơi một chút là ổn."
Tô Duyệt sửng sốt, dường như không ngờ nguyên nhân là vì mình.
Nhìn sắc mặt sợ tới trắng bệch của Tạ Dập Thành, Tô Duyệt chỉ có thể nói lời xin lỗi anh: "Xin lỗi, em không biết Linh Linh ăn no quá, em bón miếng nào con bé ăn miếng đó, làm em cứ tưởng con bé chưa no."
Danh sách chương