Ninh Hòa cũng quay người lại, trong bóng tối, hai ánh mắt rực rỡ giao nhau.

Ninh Hòa ngẩn người, cô không ngờ Hạ Thiệu Xuyên vẫn luôn nhìn mình.

Đôi mắt đã thích nghi với bóng tối, cũng có thể nhìn rõ người đàn ông trước mặt hơn.

Anh đã cởi bộ quân phục, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, để lộ ra hai bên cánh tay nổi rõ cơ bắp, cùng làn da màu lúa mì, dưới chiếc áo ba lỗ màu trắng, tạo nên sự tương phản rõ rệt.

Ninh Hòa hoàn hồn, vội vàng dời mắt đi: "Quần áo của bảo bối không có vẻ chật, thì cũng rách, em muốn may cho thằng bé một bộ quần áo."

Lời này khiến Hạ Thiệu Xuyên rất bất ngờ: "Em biết may quần áo sao?"

Ninh Hòa tự biết hôm nay mình đã để lộ quá nhiều, không thể để Hạ Thiệu Xuyên nghi ngờ thêm nữa.

"Em không biết, nhưng em có thể đi hỏi chị Triệu Lan dạy."

Vẻ mặt Hạ Thiệu Xuyên dịu đi đôi chút, hôm nay Ninh Hòa đã cùng chị Triệu học gói bánh bao, ngày mai cô lại cùng chị Triệu học may quần áo, vậy thì ngày kia thì sao? Cô lại muốn học gì? Hạ Thiệu Xuyên tin vào quyết tâm thay đổi của Ninh Hòa, nhưng anh không muốn Ninh Hòa thay đổi một cách gượng ép như vậy.



"Ngày mai anh đưa em năm mươi tệ, em dẫn Khiêm Lâm đi mua vài bộ quần áo, chiếc máy khâu ở nhà ngang là của hai vợ chồng ở đây trước kia để lại, chắc là dùng được, nhưng em chưa dùng thì đừng dùng, xỏ kim không cẩn thận đâm trúng sẽ rất đau."

Ninh Hòa nghe xong lời người đàn ông, có chút mơ hồ, người đàn ông này đang quan tâm đến cô sao?

Nhưng Hạ Thiệu Xuyên không biết rằng, đối với Ninh Hòa, máy khâu là thứ cô quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Lúc mới bắt đầu đạp máy khâu, bị thương một chút là chuyện bình thường, huống chi Ninh Hòa là người có kinh nghiệm, sao có thể bị thương được.

Nhưng kí nhiên Hạ Thiệu Xuyên chủ động đưa cho cô năm mươi tệ, Ninh Hòa nào có lý do gì để không nhận.

Nhận tiền không phải là chuyện vui vẻ sao.

Ninh Hòa không nói hai lời, gật đầu đáp: "Được, vậy ngày mai em dẫn Khiêm Lâm đi mua quần áo, anh có muốn mua gì không?"

Nhận tiền của người khác, Ninh Hòa vẫn quan tâm hỏi Hạ Thiệu Xuyên một câu.

"Không, anh không thiếu."

Ninh Hòa hài lòng cong môi: "Được, chúng ta vậy ngủ thôi!"



Rất nhanh Ninh Hòa nhắm mắt lại, Hạ Thiệu Xuyên nhìn Ninh Hòa rất lâu.

Đêm nay là lần đầu tiên anh và cô thực sự chung giường.

Cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất thư giãn.

Ninh Hòa dường như đã thực sự thay đổi, cô ấy muốn sống tốt với anh sao?

Hạ Thiệu Xuyên không biết, nhưng lần này, anh sẵn sàng tin Ninh Hòa.

Rất nhanh, Hạ Thiệu Xuyên cũng ngủ thiếp đi.

Người đàn ông vốn khó ngủ, ở bên cạnh Ninh Hòa đã yên tâm ngủ say.

……

Thời đại này không có đồng hồ báo thức, ở khu nhà tập thể quân đội, thức dậy hoàn toàn dựa vào tiếng kèn.

Nhưng Ninh Hòa đã thức dậy trước khi tiếng kèn vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện