Cố Tương Quân dùng cái đĩa con đặt một cái, không ngờ bên dưới còn lót giấy dầu, vừa động vào còn rung hai cái.
Vỏ ngoài là màu hồng phấn, dùng thìa con vỗ một cái thì nó lại lắc lư hai cái theo, hệt như biết nhảy múa vậy.
Khẽ cắn một miếng, cảm giác hơi ngọt dính răng, cứ như đảo qua đảo lại, nhưng lại có một phần vị đào tươi mát.
Thứ mềm mềm trơn trơn bên trong cũng là vị đào, hơi ngậm lại là như sắp tan ra.
Giống với nhân điểm tâm từng nếm ở Yến Kỉ Đường hôm kia.
Dáng vẻ Cố Tương Quân ăn uống rất tao nhã, cắn một miếng nhỏ rồi để trong miệng từ từ thưởng thức. Cảm thấy ngon thì mắt đều sáng cả lên, như thể phát sáng vậy.
“Tổ mẫu, mẫu thân, mọi người cũng nếm thử xem, thứ này ngon lắm, mọi người tuyệt đối sẽ không ngờ được đó là vị gì đâu.” Cố Tương Quân mặt mày hớn hở: “Vị đào đó, cái màu xanh này có lẽ là vị trà, tứ tẩu nói đây là trà xanh… Thịnh Kinh tốt thật, còn có điểm tâm ngon hiếm lạ như thế.”
Vẻ mặt Ninh thị dịu dàng: “Kiến Hiên cũng thử xem.”
Cố Kiến Hiên không thích đồ ngọt, bèn lắc đầu: “Muội muội ăn đi, ta đi đọc sách.”
Mặc dù Yến Kỉ Đường đưa đến ít đồ nhỏ nhặt nhưng trong lòng Ninh thị không yên. Bèn đứng dậy tìm mười mấy đóa hoa lụa đẹp rồi đặt vào trong chiếc hộp tinh xảo, Cố lão phu nhân nói với theo: “A Dao hiếu thuận hiểu chuyện, lấy thêm cho nó một hộp dược liệu mang đến đi.”
Cảm thấy mấy thứ này không đủ, Cố lão phu nhân lại nói với Cố Tương Quân: “Con cũng làm điểm tâm, làm cho các tẩu của con ăn thử.”
Cố lão phu nhân thích có qua có lại, thăm người thân chứ không phải đến cửa đòi tiền. Đồ của Thịnh Kinh hiếm lạ nhưng đồ của Nhữ Lâm cũng có cái hay riêng.
Lục Cẩm Dao cũng thích như thế.
Đến trưa nấu món trứng bác cà chua thì lại đưa đến hai viện một phần.
Chẳng qua là chuyện tiện tay nên Lục Cẩm Dao cũng không để tâm, nhận được quà đáp lễ thì nhìn rồi cho Khương Đường hai đóa: “Ngươi còn trẻ, không cần mộc mạc như thế, sau này ăn vận nhiều lên, ta thích ngắm.”
Trong Yến Kỉ Đường, chớ thấy dáng vẻ Khương Đường đẹp nhất, nàng lại là người ăn vận đơn giản nhất. Những người khác còn cài hoa, đeo trâm xinh xắn, chứ trên đầu Khương Đường chỉ có một chiếc trâm bạc trọc lốc.
Khương Đường ngẩn người, Lục Cẩm Dao bảo nàng cúi đầu xuống: “Qua đây.”
Khương Đường nghe lời đi đến, Lục Cẩm Dao đưa tay cài cho nàng một đóa hoa lụa, vẻ mặt nàng ấy dịu dàng: “Được rồi, lúc ra ngoài thì ăn mặc mộc mạc một tí, đề phòng tiểu nhân, nhưng ở Yến Kỉ Đường thì thế này không tính là khác người.”
Người như Lục Cẩm Dao bảo vệ kẻ dưới, luôn hy vọng người của Yến Kỉ Đường có thể yên ổn, hai ngày nay nàng cũng lo.
Một mặt cảm thấy Cố Kiến Sơn cái gì cũng dám nghĩ, nếu thật sự có loại tâm tư ấy thì người chịu khổ nhất định là Khương Đường.
Mặt khác lại cảm thấy, Khương Đường chỉ kém khoản xuất thân, xem xét công bằng thì ngoài xuất thân ra, Khương Đường chẳng kém gì cả.
Nhưng quan hệ thông gia của thế gia lại cứ xem trọng chuyện xuất thân.
Nếu như Cố Kiến Châu không phải là đích tử của phủ Vĩnh Ninh hầu thì cha mẹ nàng tuyệt đối không để nàng gả tới.
Bây giờ Lục Cẩm Dao sợ Khương Đường có lòng khác với Cố Kiến Sơn.
Trước khi nàng với Cố Kiến Châu thành thân thì chưa từng gặp nhau, đến tận lúc động phòng Lục Cẩm Dao mới biết dáng vẻ Cố Kiến Châu trông thế nào. Sau thành hôn mọi thứ đều ngoài dự liệu của nàng, nàng cũng chưa từng nghĩ nếu Cố Kiến Châu mua cả đống đồ chỉ để nàng có thể ăn một miếng, tốn sức tìm đầu bếp chỉ để nàng có thể thoải mái thì nàng sẽ có cảm giác gì.
Hẳn là lòng dạ cũng nảy lên.
Động lòng rồi thì người chịu khổ sẽ chỉ là nữ tử.
Lục Cẩm Dao nói: “Ngươi có biết Ngũ công tử đã đầu tư vào Cẩm Đường Cư không, cửa hàng này hắn chiếm bốn phần.”
Khương Đường lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”
“Vậy thì bây giờ ngươi biết rồi, ta định ngày mai nhắc chuyện mở chi nhánh với Ngũ công tử, ngươi đi cùng với ta, ngươi viết việc chuẩn bị mở chi nhánh ra, đến khi ấy thì đưa cho Ngũ công tử xem.” Lục Cẩm Dao nhìn vẻ mặt của Khương Đường, lúc nhắc đến Cố Kiến Sơn không hề khác gì so với mọi khi: “Ngươi thu xếp sổ sách mấy tháng nay với văn thư bán công thức rồi đặt một chỗ ở quán trà bên ngoài, sau đó gửi cho Yến Hồi Đường một thiếp mời.”
Viết thiếp mời còn cả chuyện của cửa hàng, đúng ra là chuyện Khương Đường phải làm.
Lục Cẩm Dao sẽ không vì đối phương là Cố Kiến Sơn mà thay người làm việc, hơn nữa nàng cũng muốn xem sao.
Khương Đường: “Nô tỳ biết rồi.”
Vừa hay trả chiếc vòng tay lại.
Khương Đường muốn sửa sang lại sổ sách và ghi chép của Cẩm Đường Cư từ khi khai trương tới nay.
Lục Cẩm Dao nói còn phải viết một bản ghi chép giống như vậy cho các chi nhánh mới, cái này không phải là bản kế hoạch hay sao.
Khương Đường chưa từng viết bản kế hoạch, chỉ có thể ghi lại những thứ mà nàng nghĩ ra trước, sau đó sắp xếp, chỉnh sửa rồi sao chép lại.
Đến buổi chiều, Khương Đường đến chỗ Hoài Hề hỏi mượn lệnh bài rồi vội vã chạy tới quán trà đã đặt một gian phòng riêng, lấy tên là Cố Tứ nương tử.
Sau khi quay về lại viết thiếp mời cho Yến Hồi Đường, viết xong lập tức gửi qua đó.
Buổi tối không có chuyện gì nên Khương Đường về trước, thắp đèn rồi ngồi viết bản ghi chép.
Đầu tiên là viết mấy thứ như sẽ mở loại cửa hàng như thế nào, chỗ nào để bán điểm tâm, chỗ nào để đánh bài, nên xây mấy tầng là tốt nhất, ước tính sẽ tốn bao nhiêu bạc, sau khi khai trương cửa hàng mới sẽ bán thứ gì trong đó, phải trang trí nhã gian như thế nào, bàn ghế bày biện ra sao, Khương Đường ghi hết mấy điều này lại.
Viết nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều, tốn hết nửa canh giờ mới viết xong, sau đó lại mất thêm mười lăm phút để sao chép lại.
Khương Đường hong khô vết mực còn ướt.
Thiếp mời đã gửi, nhã gian trong quán trà cũng đã đặt, ngày mai cứ việc đi theo Lục Cẩm Dao là xong.
Khương Đường đặt bản ghi chép đã chuẩn bị xong xuống, sau đó lấy vòng tay hoa nhài từ trong ngăn tủ ra để ngày mai trả lại cho Cố Kiến Sơn.
Cứ cho là không có cơ hội nói chuyện với Cố Kiến Sơn thì vẫn còn có Xuân Đài luôn đi theo hắn, chắc chắn sẽ tìm được cơ hội.
Khương Đường hít sâu một hơi rồi cất chiếc vòng vào trong tay áo.
Sau khi làm xong mấy chuyện này nàng lại lấy một quyển sách ra đọc.
Nhàn rỗi cũng chẳng làm gì, không bằng đi đọc sách, chuyện ngày mai khẳng định không cần nàng lên tiếng, nếu có thể nghe được Lục Cẩm Dao đối đáp nàng chắc chắn sẽ học hỏi một chút.
Mấy ngày nay Khương Đường cũng không làm thứ gì để bán, thứ nhất là không có thời gian, thứ hai nếu chỉ buôn bán nhỏ thì kiếm không được bao nhiêu.
Nàng cũng nên ngẫm lại sau khi chuộc thân mình nên làm gì.
Bán gà rán cũng không tồi, còn có thể nhân tiện bán khoai tây chiên, nhưng làm gà rán phải sử dụng nhiều dầu, một chảo dầu chỉ có thể dùng hai lần để đảm bảo sức khỏe, chi phí quá cao.
Nàng chỉ có một người nên mở quán bán cũng không tiện, chỉ có thể làm một ít thức ăn nhanh và đồ ăn lạnh sau đó gửi bán ở tiệm tạp hóa.
Ví dụ như cá viên, bánh bao nhân nước súp, nàng có thể chia hoa hồng cho các chủ cửa hàng, như vậy nàng vừa có thể kiếm bạc, vừa không cần phải lộ mặt.
Một mình nàng không thể so với phủ Vĩnh Ninh hầu, bên ngoài cá rồng lẫn lộn, nàng lại xinh đẹp nên càng phải cẩn thận. Có thể nuôi thêm hai chú chó để bầu bạn với nàng.
Nghĩ đến lúc phải rời khỏi nơi này, tuy Khương Đường cảm thấy vui mừng nhưng trong lòng cũng có chút không nỡ.
Luyến tiếc Lục Cẩm Dao, luyến tiếc đám Lục Anh, cũng luyến tiếc hội đèn lồng ngày đó.
Khương Đường cảm thấy đời người có hợp có tan, không thể vì tiếc nuối mà quên mất tâm nguyện ban đầu của mình. Bên phía Yến Hồi Đường, Cố Kiến Sơn cũng đã xem thiệp mời mấy lần.
Lục Cẩm Dao mời hắn tới quán trà thương lượng việc khai trương cửa hàng.
Hắn nên đi.
Chẳng qua, lúc trước không nghĩ tới sau khi mở cửa hàng còn có nhiều chuyện phức tạp phải lo như vậy, giống hắn bán trái cây, chỉ cần trực tiếp tới Tây Bắc lấy hàng, sau đó bán cho thương lái ở các vùng phụ cận với giá cao, thương lái sẽ vận chuyển đến các nơi khác để bán, hắn căn bản không cần phải xen vào những công việc phía sau.
Cố Kiến Sơn có thể để Xuân Đài đi thay hắn, trên người hắn có thương tích, hành động không tiện.
Nhưng lỡ như Khương Đường đến mà hắn lại không đến, từ đầu tháng bảy tới nay đã được sáu, bảy hôm.
Hắn muốn gặp Khương Đường.
Yến Kỉ Đường nhiều nha hoàn như vậy, cũng không chắc Lục Cẩm Dao sẽ đưa Khương Đường theo.
Nhưng Cố Kiến Sơn vẫn nghĩ lỡ như nàng đến thì sao.
Tốt xấu cũng có thể nhìn một cái, hơn nữa điểm tâm trong cửa hàng đều do nàng làm, Cố Kiến Sơn muốn thận trọng một chút.
Cố Kiến Sơn đứng dậy mở tủ lấy ra một bộ y phục tối màu, lại sai Xuân Đài mở kho tìm xem có món đồ nào tinh xảo hay không, tiện thể mang theo luôn.
Đồ vật trong kho đa số là do Hoàng Thượng ban thưởng.
Cố Kiến Sơn lập được nhiều quân công lại là người trẻ tuổi, hơn nữa xuất thân cũng tốt nên không thể thăng quan quá nhanh. Quốc khố trống rỗng không có bạc để ban thưởng, cho nên đa số sẽ dùng những món đồ hiếm lạ để làm phần thưởng, mặc dù Cố Kiến Sơn chưa thành thân nhưng trong kho đã có rất nhiều phụ kiện và trang sức.
Cũng không biết Khương Đường thích cái gì.
Chắc là sẽ thích chiếc gương Tây Dương được nạm đá quý, to cỡ lòng bàn tay, soi rõ hơn gương đồng.
Còn có một chiếc cửu liên hoàn bằng hồng ngọc nhìn rất sống động, hắn có thể cầm gọn trong lòng bàn tay, Khương Đường hẳn là chưa thấy qua, tặng nàng làm đồ chơi.
Còn có một cái tượng Phật vàng rỗng ruột, Cố Kiến Sơn không tin Phật nên cũng không dùng tới thứ này, trên đó không có ký hiệu của hoàng cung, đun chảy ra hẳn cũng đáng tiền.
Xuân Đài: “Tiểu nhân không thể cầm mấy thứ này được.”
Cố Kiến Sơn nghĩ lỡ như mình không thể nói chuyện cùng Khương Đường, mấy thứ này nên để Xuân Đài mang theo: “Ngươi ôm trong ngực không được sao?”
Xuân Đài: “Thật sự không được.”
Cố Kiến Sơn lại chọn mấy thứ trang sức mà hắn cảm thấy xinh đẹp, những thứ khác hoặc là quá lớn hoặc là quá nặng, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội.
Cố Kiến Sơn chẳng thèm xem mấy thứ đồ được trong cung ban thưởng đã để cho gia nhân cất vào trong kho, đây chính là lần đầu tiên hắn tỉ mỉ xem xét mấy món này.
Cố Kiến Sơn dần dần ghi nhớ những món đồ được đặt lộn xộn trong kho.
Món nào Khương Đường thích, cũng thích, hơi thích, không thích.
Nhà kho còn thừa một khối dương chi bạch ngọc to, sau này có thể mang đi chế tác thành trang sức.
Cố Kiến Sơn dặn dò Xuân Đài mấy câu, cuối cùng nói: “Ngày mai làm việc cho ổn thỏa, đừng để lộ ra dấu vết.”
Xuân Đài nghiêm túc: “Tiểu nhân làm việc ngài cứ yên tâm đi, bên chỗ phu nhân cũng không để lộ bất kì tin tức nào.”
Xuân Đài không nghĩ sẽ làm được việc gì lớn nhưng tuyệt đối không thể kéo chân công tử.
Ví dụ thấy Khương cô nương đi cùng Tứ nương tử, hắn sẽ không cố ý nói chuyện hay đùa giỡn với Khương cô nương.
Cứ coi như không biết mấy chuyện này, phải gạt mình trước thì mới có thể gạt người.
Cố Kiến Sơn vẫn không yên tâm: “Ngươi lặp lại những lời ta nói một lần đi.”
Xuân Đài: “…”
Hôm sau là ngày mười lăm tháng bảy, cũng là tiết Trung Nguyên.
Ngự triều xưa nay kính quỷ thần, hôm nay phải tế bái người thân nên ban đêm sẽ không ra ngoài.
Có chuyện gì cần làm thì tranh thủ làm vào ban ngày.
Mười lăm cũng là ngày Yến Kỉ Đường phát bạc tiêu vặt.
Ngoại trừ Lộ Trúc và Tinh Tương đang ở Điền Nam, các ma ma, nha hoàn và bà tử còn lại đều đang tụ tập để lĩnh bạc tiêu vặt, tuy rằng là dịp tết Trung Nguyên nhưng mặt ai cũng rạng rỡ.
Còn một tháng nữa là đến tết Trung Thu. Trung Thu cũng sẽ có quà tặng.
Chưa tới Trung Thu, mười ngày sau thời tiết đã dần trở nên mát mẻ, cuối cùng cũng không còn nóng bức nữa.
Chừng hai ngày nữa nha hoàn ở tú phòng sẽ tới lấy số đo cho chủ tử và đám nha hoàn để chuẩn bị làm y phục mùa thu.
Cố Kiến Hiên và Cố Tương Quân muốn ở lại Thọ An Đường một thời gian nên cũng làm bốn bộ y phục.
Khương Đường lĩnh bạc tiêu vặt xong đã cùng với Bán Hạ theo Lục Cẩm Dao ra cửa.
Hôm nay Hoài Hề có việc, ngoại trừ mấy nha hoàn hồi môn của Lục Cẩm Dao, mấy nha hoàn còn lại cũng không có quá nhiều hiểu biết trong chuyện kinh doanh cửa hàng.
Các nàng cũng như Bán Hạ, căn bản không biết Lục Cẩm Dao có mấy cửa hàng, mấy thôn trang hồi môn.
Trong lòng các nàng cũng biết Lục Cẩm Dao không phải hoàn toàn tín nhiệm mình. Hơn nữa cũng có thể nhìn ra được Lục Cẩm Dao đối xử với nha hoàn hồi môn và nha hoàn của Yến Kỉ Đường không giống nhau.
Nhóm người Bán Hạ cũng không cầu mong sẽ được đối xử giống nhau như đúc.
Trên đường đi, Lục Cẩm Dao đều nhắm mắt dưỡng thần, nàng không nói nên Khương Đường cùng Bán Hạ cũng sẽ không lắm miệng, yên lặng đi một mạch tới quán trà.
Khương Đường đã đặt nhã gian nên chỉ cần báo tên là tiểu nhị sẽ đưa người lên lầu ba, dắt người tới tận cửa xong thì nói: “Đã có một vị công tử trong đó, trà nước đã chuẩn bị xong, nương tử muốn dùng thêm trà bánh gì cứ trực tiếp dặn dò.”
Khương Đường vừa lên tới lầu ba đã nhìn thấy Xuân Đài.
Xuân Đài như môn thần đứng canh cửa, nhìn thấy Lục Cẩm Dao thì hành lễ theo quy củ: “Tiểu nhân gặp qua Tứ nương tử, Ngũ công tử đang chờ bên trong.”
Cố Kiến Sơn tới sớm, cũng mang theo hai gã sai vặt ra cửa. Xuân Đài đứng canh bên ngoài, Minh Triều ở trong phụ trách trà nước.
Lục Cẩm Dao gật đầu, Xuân Đài khom lưng mở cửa.
Bên trong vô cùng rộng rãi thoáng mát, trang hoàng thanh lịch ưu nhã, cửa sổ rất lớn, cạnh cửa sổ đặt một chiếc bàn trà hình vuông, trên bàn là một khay trà sơn thủy, bên cạnh đặt một lò than cùng với trà bánh.
Cố Kiến Sơn đang ngồi, vừa nhìn thấy Lục Cẩm Dao tiến vào đã đứng lên chào: “Gặp qua Tứ tẩu.”
Lục Cẩm Dao gật đầu đáp lễ: “Ngũ đệ, nói chuyện chính đi. Khương Đường, để Ngũ công tử xem sổ sách và bản ghi chép trước, sau đó lấy mấy thứ ngươi viết đưa cho Ngũ công tử xem.”
Khương Đường đem những thứ có liên quan tới cửa hàng đặt trước mặt Cố Kiến Sơn, sau đó lặng lẽ lui ra đằng sau Lục Cẩm Dao.
Đứng được một lúc đã thấy tiểu nhị mang trà bánh vào, hẳn là Xuân Đài ở bên ngoài đã gọi.
Lục Cẩm Dao nếm thử một miếng, hương vị không tồi, nhưng không ngon bằng Cẩm Đường Cư.
Lúc Lục Cẩm Dao ăn bánh thì Cố Kiến Sơn đã cúi đầu xem bản ghi chép, hắn xem rất chậm rãi, hơn nửa ngày cũng không thấy lật sang trang khác.
Có một số sổ sách từng đưa qua Yến Hồi Đường, nhìn bộ dáng này Lục Cẩm Dao đã đoán được Cố Kiến Sơn căn bản chưa từng xem qua.
Vỏ ngoài là màu hồng phấn, dùng thìa con vỗ một cái thì nó lại lắc lư hai cái theo, hệt như biết nhảy múa vậy.
Khẽ cắn một miếng, cảm giác hơi ngọt dính răng, cứ như đảo qua đảo lại, nhưng lại có một phần vị đào tươi mát.
Thứ mềm mềm trơn trơn bên trong cũng là vị đào, hơi ngậm lại là như sắp tan ra.
Giống với nhân điểm tâm từng nếm ở Yến Kỉ Đường hôm kia.
Dáng vẻ Cố Tương Quân ăn uống rất tao nhã, cắn một miếng nhỏ rồi để trong miệng từ từ thưởng thức. Cảm thấy ngon thì mắt đều sáng cả lên, như thể phát sáng vậy.
“Tổ mẫu, mẫu thân, mọi người cũng nếm thử xem, thứ này ngon lắm, mọi người tuyệt đối sẽ không ngờ được đó là vị gì đâu.” Cố Tương Quân mặt mày hớn hở: “Vị đào đó, cái màu xanh này có lẽ là vị trà, tứ tẩu nói đây là trà xanh… Thịnh Kinh tốt thật, còn có điểm tâm ngon hiếm lạ như thế.”
Vẻ mặt Ninh thị dịu dàng: “Kiến Hiên cũng thử xem.”
Cố Kiến Hiên không thích đồ ngọt, bèn lắc đầu: “Muội muội ăn đi, ta đi đọc sách.”
Mặc dù Yến Kỉ Đường đưa đến ít đồ nhỏ nhặt nhưng trong lòng Ninh thị không yên. Bèn đứng dậy tìm mười mấy đóa hoa lụa đẹp rồi đặt vào trong chiếc hộp tinh xảo, Cố lão phu nhân nói với theo: “A Dao hiếu thuận hiểu chuyện, lấy thêm cho nó một hộp dược liệu mang đến đi.”
Cảm thấy mấy thứ này không đủ, Cố lão phu nhân lại nói với Cố Tương Quân: “Con cũng làm điểm tâm, làm cho các tẩu của con ăn thử.”
Cố lão phu nhân thích có qua có lại, thăm người thân chứ không phải đến cửa đòi tiền. Đồ của Thịnh Kinh hiếm lạ nhưng đồ của Nhữ Lâm cũng có cái hay riêng.
Lục Cẩm Dao cũng thích như thế.
Đến trưa nấu món trứng bác cà chua thì lại đưa đến hai viện một phần.
Chẳng qua là chuyện tiện tay nên Lục Cẩm Dao cũng không để tâm, nhận được quà đáp lễ thì nhìn rồi cho Khương Đường hai đóa: “Ngươi còn trẻ, không cần mộc mạc như thế, sau này ăn vận nhiều lên, ta thích ngắm.”
Trong Yến Kỉ Đường, chớ thấy dáng vẻ Khương Đường đẹp nhất, nàng lại là người ăn vận đơn giản nhất. Những người khác còn cài hoa, đeo trâm xinh xắn, chứ trên đầu Khương Đường chỉ có một chiếc trâm bạc trọc lốc.
Khương Đường ngẩn người, Lục Cẩm Dao bảo nàng cúi đầu xuống: “Qua đây.”
Khương Đường nghe lời đi đến, Lục Cẩm Dao đưa tay cài cho nàng một đóa hoa lụa, vẻ mặt nàng ấy dịu dàng: “Được rồi, lúc ra ngoài thì ăn mặc mộc mạc một tí, đề phòng tiểu nhân, nhưng ở Yến Kỉ Đường thì thế này không tính là khác người.”
Người như Lục Cẩm Dao bảo vệ kẻ dưới, luôn hy vọng người của Yến Kỉ Đường có thể yên ổn, hai ngày nay nàng cũng lo.
Một mặt cảm thấy Cố Kiến Sơn cái gì cũng dám nghĩ, nếu thật sự có loại tâm tư ấy thì người chịu khổ nhất định là Khương Đường.
Mặt khác lại cảm thấy, Khương Đường chỉ kém khoản xuất thân, xem xét công bằng thì ngoài xuất thân ra, Khương Đường chẳng kém gì cả.
Nhưng quan hệ thông gia của thế gia lại cứ xem trọng chuyện xuất thân.
Nếu như Cố Kiến Châu không phải là đích tử của phủ Vĩnh Ninh hầu thì cha mẹ nàng tuyệt đối không để nàng gả tới.
Bây giờ Lục Cẩm Dao sợ Khương Đường có lòng khác với Cố Kiến Sơn.
Trước khi nàng với Cố Kiến Châu thành thân thì chưa từng gặp nhau, đến tận lúc động phòng Lục Cẩm Dao mới biết dáng vẻ Cố Kiến Châu trông thế nào. Sau thành hôn mọi thứ đều ngoài dự liệu của nàng, nàng cũng chưa từng nghĩ nếu Cố Kiến Châu mua cả đống đồ chỉ để nàng có thể ăn một miếng, tốn sức tìm đầu bếp chỉ để nàng có thể thoải mái thì nàng sẽ có cảm giác gì.
Hẳn là lòng dạ cũng nảy lên.
Động lòng rồi thì người chịu khổ sẽ chỉ là nữ tử.
Lục Cẩm Dao nói: “Ngươi có biết Ngũ công tử đã đầu tư vào Cẩm Đường Cư không, cửa hàng này hắn chiếm bốn phần.”
Khương Đường lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”
“Vậy thì bây giờ ngươi biết rồi, ta định ngày mai nhắc chuyện mở chi nhánh với Ngũ công tử, ngươi đi cùng với ta, ngươi viết việc chuẩn bị mở chi nhánh ra, đến khi ấy thì đưa cho Ngũ công tử xem.” Lục Cẩm Dao nhìn vẻ mặt của Khương Đường, lúc nhắc đến Cố Kiến Sơn không hề khác gì so với mọi khi: “Ngươi thu xếp sổ sách mấy tháng nay với văn thư bán công thức rồi đặt một chỗ ở quán trà bên ngoài, sau đó gửi cho Yến Hồi Đường một thiếp mời.”
Viết thiếp mời còn cả chuyện của cửa hàng, đúng ra là chuyện Khương Đường phải làm.
Lục Cẩm Dao sẽ không vì đối phương là Cố Kiến Sơn mà thay người làm việc, hơn nữa nàng cũng muốn xem sao.
Khương Đường: “Nô tỳ biết rồi.”
Vừa hay trả chiếc vòng tay lại.
Khương Đường muốn sửa sang lại sổ sách và ghi chép của Cẩm Đường Cư từ khi khai trương tới nay.
Lục Cẩm Dao nói còn phải viết một bản ghi chép giống như vậy cho các chi nhánh mới, cái này không phải là bản kế hoạch hay sao.
Khương Đường chưa từng viết bản kế hoạch, chỉ có thể ghi lại những thứ mà nàng nghĩ ra trước, sau đó sắp xếp, chỉnh sửa rồi sao chép lại.
Đến buổi chiều, Khương Đường đến chỗ Hoài Hề hỏi mượn lệnh bài rồi vội vã chạy tới quán trà đã đặt một gian phòng riêng, lấy tên là Cố Tứ nương tử.
Sau khi quay về lại viết thiếp mời cho Yến Hồi Đường, viết xong lập tức gửi qua đó.
Buổi tối không có chuyện gì nên Khương Đường về trước, thắp đèn rồi ngồi viết bản ghi chép.
Đầu tiên là viết mấy thứ như sẽ mở loại cửa hàng như thế nào, chỗ nào để bán điểm tâm, chỗ nào để đánh bài, nên xây mấy tầng là tốt nhất, ước tính sẽ tốn bao nhiêu bạc, sau khi khai trương cửa hàng mới sẽ bán thứ gì trong đó, phải trang trí nhã gian như thế nào, bàn ghế bày biện ra sao, Khương Đường ghi hết mấy điều này lại.
Viết nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều, tốn hết nửa canh giờ mới viết xong, sau đó lại mất thêm mười lăm phút để sao chép lại.
Khương Đường hong khô vết mực còn ướt.
Thiếp mời đã gửi, nhã gian trong quán trà cũng đã đặt, ngày mai cứ việc đi theo Lục Cẩm Dao là xong.
Khương Đường đặt bản ghi chép đã chuẩn bị xong xuống, sau đó lấy vòng tay hoa nhài từ trong ngăn tủ ra để ngày mai trả lại cho Cố Kiến Sơn.
Cứ cho là không có cơ hội nói chuyện với Cố Kiến Sơn thì vẫn còn có Xuân Đài luôn đi theo hắn, chắc chắn sẽ tìm được cơ hội.
Khương Đường hít sâu một hơi rồi cất chiếc vòng vào trong tay áo.
Sau khi làm xong mấy chuyện này nàng lại lấy một quyển sách ra đọc.
Nhàn rỗi cũng chẳng làm gì, không bằng đi đọc sách, chuyện ngày mai khẳng định không cần nàng lên tiếng, nếu có thể nghe được Lục Cẩm Dao đối đáp nàng chắc chắn sẽ học hỏi một chút.
Mấy ngày nay Khương Đường cũng không làm thứ gì để bán, thứ nhất là không có thời gian, thứ hai nếu chỉ buôn bán nhỏ thì kiếm không được bao nhiêu.
Nàng cũng nên ngẫm lại sau khi chuộc thân mình nên làm gì.
Bán gà rán cũng không tồi, còn có thể nhân tiện bán khoai tây chiên, nhưng làm gà rán phải sử dụng nhiều dầu, một chảo dầu chỉ có thể dùng hai lần để đảm bảo sức khỏe, chi phí quá cao.
Nàng chỉ có một người nên mở quán bán cũng không tiện, chỉ có thể làm một ít thức ăn nhanh và đồ ăn lạnh sau đó gửi bán ở tiệm tạp hóa.
Ví dụ như cá viên, bánh bao nhân nước súp, nàng có thể chia hoa hồng cho các chủ cửa hàng, như vậy nàng vừa có thể kiếm bạc, vừa không cần phải lộ mặt.
Một mình nàng không thể so với phủ Vĩnh Ninh hầu, bên ngoài cá rồng lẫn lộn, nàng lại xinh đẹp nên càng phải cẩn thận. Có thể nuôi thêm hai chú chó để bầu bạn với nàng.
Nghĩ đến lúc phải rời khỏi nơi này, tuy Khương Đường cảm thấy vui mừng nhưng trong lòng cũng có chút không nỡ.
Luyến tiếc Lục Cẩm Dao, luyến tiếc đám Lục Anh, cũng luyến tiếc hội đèn lồng ngày đó.
Khương Đường cảm thấy đời người có hợp có tan, không thể vì tiếc nuối mà quên mất tâm nguyện ban đầu của mình. Bên phía Yến Hồi Đường, Cố Kiến Sơn cũng đã xem thiệp mời mấy lần.
Lục Cẩm Dao mời hắn tới quán trà thương lượng việc khai trương cửa hàng.
Hắn nên đi.
Chẳng qua, lúc trước không nghĩ tới sau khi mở cửa hàng còn có nhiều chuyện phức tạp phải lo như vậy, giống hắn bán trái cây, chỉ cần trực tiếp tới Tây Bắc lấy hàng, sau đó bán cho thương lái ở các vùng phụ cận với giá cao, thương lái sẽ vận chuyển đến các nơi khác để bán, hắn căn bản không cần phải xen vào những công việc phía sau.
Cố Kiến Sơn có thể để Xuân Đài đi thay hắn, trên người hắn có thương tích, hành động không tiện.
Nhưng lỡ như Khương Đường đến mà hắn lại không đến, từ đầu tháng bảy tới nay đã được sáu, bảy hôm.
Hắn muốn gặp Khương Đường.
Yến Kỉ Đường nhiều nha hoàn như vậy, cũng không chắc Lục Cẩm Dao sẽ đưa Khương Đường theo.
Nhưng Cố Kiến Sơn vẫn nghĩ lỡ như nàng đến thì sao.
Tốt xấu cũng có thể nhìn một cái, hơn nữa điểm tâm trong cửa hàng đều do nàng làm, Cố Kiến Sơn muốn thận trọng một chút.
Cố Kiến Sơn đứng dậy mở tủ lấy ra một bộ y phục tối màu, lại sai Xuân Đài mở kho tìm xem có món đồ nào tinh xảo hay không, tiện thể mang theo luôn.
Đồ vật trong kho đa số là do Hoàng Thượng ban thưởng.
Cố Kiến Sơn lập được nhiều quân công lại là người trẻ tuổi, hơn nữa xuất thân cũng tốt nên không thể thăng quan quá nhanh. Quốc khố trống rỗng không có bạc để ban thưởng, cho nên đa số sẽ dùng những món đồ hiếm lạ để làm phần thưởng, mặc dù Cố Kiến Sơn chưa thành thân nhưng trong kho đã có rất nhiều phụ kiện và trang sức.
Cũng không biết Khương Đường thích cái gì.
Chắc là sẽ thích chiếc gương Tây Dương được nạm đá quý, to cỡ lòng bàn tay, soi rõ hơn gương đồng.
Còn có một chiếc cửu liên hoàn bằng hồng ngọc nhìn rất sống động, hắn có thể cầm gọn trong lòng bàn tay, Khương Đường hẳn là chưa thấy qua, tặng nàng làm đồ chơi.
Còn có một cái tượng Phật vàng rỗng ruột, Cố Kiến Sơn không tin Phật nên cũng không dùng tới thứ này, trên đó không có ký hiệu của hoàng cung, đun chảy ra hẳn cũng đáng tiền.
Xuân Đài: “Tiểu nhân không thể cầm mấy thứ này được.”
Cố Kiến Sơn nghĩ lỡ như mình không thể nói chuyện cùng Khương Đường, mấy thứ này nên để Xuân Đài mang theo: “Ngươi ôm trong ngực không được sao?”
Xuân Đài: “Thật sự không được.”
Cố Kiến Sơn lại chọn mấy thứ trang sức mà hắn cảm thấy xinh đẹp, những thứ khác hoặc là quá lớn hoặc là quá nặng, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội.
Cố Kiến Sơn chẳng thèm xem mấy thứ đồ được trong cung ban thưởng đã để cho gia nhân cất vào trong kho, đây chính là lần đầu tiên hắn tỉ mỉ xem xét mấy món này.
Cố Kiến Sơn dần dần ghi nhớ những món đồ được đặt lộn xộn trong kho.
Món nào Khương Đường thích, cũng thích, hơi thích, không thích.
Nhà kho còn thừa một khối dương chi bạch ngọc to, sau này có thể mang đi chế tác thành trang sức.
Cố Kiến Sơn dặn dò Xuân Đài mấy câu, cuối cùng nói: “Ngày mai làm việc cho ổn thỏa, đừng để lộ ra dấu vết.”
Xuân Đài nghiêm túc: “Tiểu nhân làm việc ngài cứ yên tâm đi, bên chỗ phu nhân cũng không để lộ bất kì tin tức nào.”
Xuân Đài không nghĩ sẽ làm được việc gì lớn nhưng tuyệt đối không thể kéo chân công tử.
Ví dụ thấy Khương cô nương đi cùng Tứ nương tử, hắn sẽ không cố ý nói chuyện hay đùa giỡn với Khương cô nương.
Cứ coi như không biết mấy chuyện này, phải gạt mình trước thì mới có thể gạt người.
Cố Kiến Sơn vẫn không yên tâm: “Ngươi lặp lại những lời ta nói một lần đi.”
Xuân Đài: “…”
Hôm sau là ngày mười lăm tháng bảy, cũng là tiết Trung Nguyên.
Ngự triều xưa nay kính quỷ thần, hôm nay phải tế bái người thân nên ban đêm sẽ không ra ngoài.
Có chuyện gì cần làm thì tranh thủ làm vào ban ngày.
Mười lăm cũng là ngày Yến Kỉ Đường phát bạc tiêu vặt.
Ngoại trừ Lộ Trúc và Tinh Tương đang ở Điền Nam, các ma ma, nha hoàn và bà tử còn lại đều đang tụ tập để lĩnh bạc tiêu vặt, tuy rằng là dịp tết Trung Nguyên nhưng mặt ai cũng rạng rỡ.
Còn một tháng nữa là đến tết Trung Thu. Trung Thu cũng sẽ có quà tặng.
Chưa tới Trung Thu, mười ngày sau thời tiết đã dần trở nên mát mẻ, cuối cùng cũng không còn nóng bức nữa.
Chừng hai ngày nữa nha hoàn ở tú phòng sẽ tới lấy số đo cho chủ tử và đám nha hoàn để chuẩn bị làm y phục mùa thu.
Cố Kiến Hiên và Cố Tương Quân muốn ở lại Thọ An Đường một thời gian nên cũng làm bốn bộ y phục.
Khương Đường lĩnh bạc tiêu vặt xong đã cùng với Bán Hạ theo Lục Cẩm Dao ra cửa.
Hôm nay Hoài Hề có việc, ngoại trừ mấy nha hoàn hồi môn của Lục Cẩm Dao, mấy nha hoàn còn lại cũng không có quá nhiều hiểu biết trong chuyện kinh doanh cửa hàng.
Các nàng cũng như Bán Hạ, căn bản không biết Lục Cẩm Dao có mấy cửa hàng, mấy thôn trang hồi môn.
Trong lòng các nàng cũng biết Lục Cẩm Dao không phải hoàn toàn tín nhiệm mình. Hơn nữa cũng có thể nhìn ra được Lục Cẩm Dao đối xử với nha hoàn hồi môn và nha hoàn của Yến Kỉ Đường không giống nhau.
Nhóm người Bán Hạ cũng không cầu mong sẽ được đối xử giống nhau như đúc.
Trên đường đi, Lục Cẩm Dao đều nhắm mắt dưỡng thần, nàng không nói nên Khương Đường cùng Bán Hạ cũng sẽ không lắm miệng, yên lặng đi một mạch tới quán trà.
Khương Đường đã đặt nhã gian nên chỉ cần báo tên là tiểu nhị sẽ đưa người lên lầu ba, dắt người tới tận cửa xong thì nói: “Đã có một vị công tử trong đó, trà nước đã chuẩn bị xong, nương tử muốn dùng thêm trà bánh gì cứ trực tiếp dặn dò.”
Khương Đường vừa lên tới lầu ba đã nhìn thấy Xuân Đài.
Xuân Đài như môn thần đứng canh cửa, nhìn thấy Lục Cẩm Dao thì hành lễ theo quy củ: “Tiểu nhân gặp qua Tứ nương tử, Ngũ công tử đang chờ bên trong.”
Cố Kiến Sơn tới sớm, cũng mang theo hai gã sai vặt ra cửa. Xuân Đài đứng canh bên ngoài, Minh Triều ở trong phụ trách trà nước.
Lục Cẩm Dao gật đầu, Xuân Đài khom lưng mở cửa.
Bên trong vô cùng rộng rãi thoáng mát, trang hoàng thanh lịch ưu nhã, cửa sổ rất lớn, cạnh cửa sổ đặt một chiếc bàn trà hình vuông, trên bàn là một khay trà sơn thủy, bên cạnh đặt một lò than cùng với trà bánh.
Cố Kiến Sơn đang ngồi, vừa nhìn thấy Lục Cẩm Dao tiến vào đã đứng lên chào: “Gặp qua Tứ tẩu.”
Lục Cẩm Dao gật đầu đáp lễ: “Ngũ đệ, nói chuyện chính đi. Khương Đường, để Ngũ công tử xem sổ sách và bản ghi chép trước, sau đó lấy mấy thứ ngươi viết đưa cho Ngũ công tử xem.”
Khương Đường đem những thứ có liên quan tới cửa hàng đặt trước mặt Cố Kiến Sơn, sau đó lặng lẽ lui ra đằng sau Lục Cẩm Dao.
Đứng được một lúc đã thấy tiểu nhị mang trà bánh vào, hẳn là Xuân Đài ở bên ngoài đã gọi.
Lục Cẩm Dao nếm thử một miếng, hương vị không tồi, nhưng không ngon bằng Cẩm Đường Cư.
Lúc Lục Cẩm Dao ăn bánh thì Cố Kiến Sơn đã cúi đầu xem bản ghi chép, hắn xem rất chậm rãi, hơn nửa ngày cũng không thấy lật sang trang khác.
Có một số sổ sách từng đưa qua Yến Hồi Đường, nhìn bộ dáng này Lục Cẩm Dao đã đoán được Cố Kiến Sơn căn bản chưa từng xem qua.
Danh sách chương