Chương 17
Tiết Giai Duyệt sắc mặt hồng đến bất bình thường, Hứa Ngạn Văn cảm thấy trong cơ thể có một cổ khô nóng khác thường, khi nãy hai người bọn họ đều ăn chén canh gà mà gia gia tự mình múc, nhất định trong canh gà có vấn đề! Hứa Ngạn Văn trầm khuôn mặt xoay người đi đến cửa phòng, duỗi tay mở khóa cửa, mới phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Xem ra đây là ý của Hứa lão gia đã an bài từ sớm, còn phòng ngừa bọn họ bỏ trốn.
Chỉ có thể nghĩ cách khác. Hứa Ngạn Văn xoay người trở lại.
Tiết Giai Duyệt lúc này cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, lại nghĩ đến lúc trước nguyên chủ đã tính kế Hứa Ngạn Văn như thế nào, nhìn Hứa Ngạn Văn trầm khuôn mặt đi tới, dùng đầu ngón chân cũng biết Hứa Ngạn Văn hiện tại trong lòng có bao nhiêu khó chịu, nói không chừng còn sẽ hoài nghi việc này là cô cùng Hứa lão gia thông đồng cùng nhau dựng nên.
" Em không biết gia gia sẽ sắp xếp việc này, em trước đó không hề nghe nói qua. " Tiết Giai Duyệt nắm chặt ngón tay, cô cảm thấy sắc mặt của Hứa Ngạn Văn thật sự không tốt, ánh mắt giống như thất lang.
Hứa Ngạn Văn khắc chế cảm giác nội tâm khác thường xuống, nhàn nhạt mà " Ân " một tiếng, đi vài bước đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nơi này là lầu 3, phía dưới là mặt cỏ, từ cửa sổ nhảy xuống cũng không quá thực tế, đặc biệt là vào lúc xảy ra loại tình huống này.
" Hiện, hiện tại nên làm gì bây giờ? " Tiết Giai Duyệt trong lòng dâng lên từng đợt từng đợt nhiệt, cảm thấy có chút khó chịu, kéo kéo cổ áo trên người, nút áo đứt ra từng viên, bởi vì quần áo trói buộc thân thể nên trong suy nghĩ càng kêu gào nhiều hơn, cô hiện tại rất muốn đem quần áo cởi ra hết.
Hứa Ngạn Văn quay người lại, vừa lúc nhìn thấy cảnh này, cô khó chịu mà lôi kéo quần áo của mình, sắc mặt ửng đỏ một mảng, màu đen trong con ngươi óng ánh, kiều kiều tích tích bộ dáng, mị sắc người nhìn giống như một đóa hoa hồng diễm lệ!
Có lẽ vì bị trúng dược, nên giờ phút này Tiết Giai Duyệt trong mắt Hứa Ngạn Văn đều xinh đẹp hơn bất luận thứ gì, hầu kết anh lăn lộn một chút, cổ nhiệt từ hạ thân nảy lên tới, xông thẳng lên đỉnh đầu, thiếu chút nữa đã đánh gãy tia lí trí cuối cùng của anh.
" Để tôi nghĩ biện pháp. " Anh cắn răng kiên trì nhẫn nại của cơ thể, kiệt lực lấy lại bình tĩnh, dừng sức nhéo đùi chính mình, đau đớn làm địa não anh thanh tĩnh một chút.
" Được." Tiết Giai Duyệt cảm thấy chính mình nói chuyện đầu lưỡi đều muốn cuốn vào cổ họng, trong đầu cũng giống như là sắp rót đầy keo dần không thể suy nghĩ gì được, cô cố kiên trì cắn răng, nhưng vẫn như cũ cảm thấy nhiệt trong người ngày một cao lên, sắp đem cô đốt trụi.
Hứa Ngạn Văn gian nan mà thu hồi ánh mắt nhìn về phía cô, tránh né mà đi vào bên trong phòng tắm, cũng may mở vòi nước ra, có dòng nước lạnh chạm vào cơ thể, đây đại khái là điểm duy nhất sơ hở của gia gia.
Dùng nước lạnh để rửa mặt, nước lạnh làm Hứa Ngạn Văn đầu óc thanh tỉnh một ít, anh ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, đôi mắt đỏ ngầu, giống như một con sói đói đang tìm kiếm con mồi, nguy hiểm lại rất đáng sợ.
Sự kiềm chế của anh không tồi, mới có thể kiên trì đến bây giờ, nhưng anh không biết gia gia rốt cuộc cho anh hạ nhiều hay ít dược, nếu cứ như vậy đi ra, anh không thể bảo đảm chính mình còn có thể không chịu được.
" Hứa, Hứa Ngạn Văn...... "
Bên ngoài truyền đến giọng nói hổn hển của Tiết Giai Duyệt, rõ ràng Tiết Giai Duyệt đã dùng hết toàn thân sức lực, nhưng giọng nói vẫn như cũ giống như mèo con làm nũng, làm người nghe thấy tâm đều sẽ run lên.
Hứa Ngạn Văn chỉ cảm thấy một cổ nhiệt huyết lại xông thẳng đỉnh đầu, nơi nào đó vừa không dễ dàng gì mà áp xuống đi kia lại lần nữa ngóc đầu trở lại, thậm chí so với trước còn mãnh liệt, cơ hồ làm anh chống cự không được!
" Hứa, Hứa Ngạn Văn...... " Tiết Giai Duyệt lần nữa gọi tên anh, đầu óc cô giờ cũng không phải rất rõ ràng, chỉ còn lại có cuối cùng một tia thanh minh, bước chân hướng tới cửa phòng tắm, trong miệng lẩm bẩm: " Anh rốt cuộc đã nghĩ được biện pháp chưa? "
Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Tiết Giai Duyệt xuất hiện ở cửa, cổ áo đều đã kéo ra, lộ ra một tảng lớn da thịt tuyết trắng, trước ngực hai tiểu bạch thỏ như ẩn như hiện, sắc mặt hồng đến dọa người, ánh mắt mê ly, mê người lại mị hoặc, giống như một đóa nở rộ anh túc hoa!
" Hứa...... "
Tiết Giai Duyệt vươn tay, muốn giữ chặt Hứa Ngạn Văn, ai ngờ Hứa Ngạn Văn lại trước một bước giữ cô lại.
Trong tay là một mảnh mềm mại tinh tế, hơi thở thơm dịu nháy mắt đánh úp lại, trong lòng anh đột nhiên run lên, Hứa Ngạn Văn gắt gao mà chế trụ Tiết Giai Duyệt, trong đầu có giọng nói kêu anh ôm lấy cô, nhưng anh còn sót lại lý trí lại nói cho anh biết không thể làm vậy.
Anh muốn đem cô ôm vào trong lòng ngực, lý trí lại kêu anh đem cô đẩy ra, hai cổ cảm xúc đan chéo, phảng phất băng cùng lửa khảo nghiệm.
Tiết Giai Duyệt bị anh giữ chặt, chỉ cảm thấy nơi bị anh chạm vào thực thoải mái, nhịn không được từ đáy lòng phát ra một tiếng rên nhẹ, muốn càng nhiều càng nhiều đụng chạm như vậy, cô mơ mơ màng màng mà đưa bàn tay ra, muốn xoa mặt anh: " Muốn sờ sờ...... "
" Giai Duyệt...... " Hứa Ngạn Văn bắt lấy cái tay của cô, hầu kết trên dưới lăn lộn một chút, thở ra nhiệt khí cơ hồ có thể làm Tiết Giai Duyệt bị phỏng.
" Ân... " Tiết Giai Duyệt đầu óc đã một mảnh mơ hồ, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, chỉ si si mê mê mà nhìn Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn ôm cô, một cổ u hương quấn quanh mũi anh, dụ dỗ anh cúi đầu, gôm lấy càng nhiều hương thơm càng tốt.
" Ngô...... " Khi môi cùng môi dán vào nhau, Tiết Giai Duyệt chân mềm nhũn, cơ hồ ngã vào trong lòng ngực của Hứa Ngạn Văn.
Nội tâm nhẹ nhàng thổi lên tiếng trống kèn, Hứa Ngạn Văn hung ác mà hôn vào cánh môi của cô, giống như một con sói đói muốn đem cô nuốt ăn vào bụng......
Thở dài một hơi, đồ vật trên bồn rửa mặt rơi xuống đất, phát ra một tiếng nặng nề mà trầm đục.
Hứa Ngạn Văn trong não đột nhiên cả kinh, không khỏi mà ngẩn người, ngơ ngác mà dừng lại động tác, trì độn quay đầu, trong gương chiếu ra bộ dáng anh giờ phút này, hai mắt đỏ ngầu, cái trán gân xanh bạo trướng, hoàn toàn đã trở nên không giống chính anh, càng giống như huyết ác ma.
Lại nhìn người nằm trong lòng ngực, quần áo nửa cởi, mị nhãn như tơ, đôi môi đỏ hồng, kiều diễm ướt át......
Trong đầu còn sót lại một tia lý trí nói cho anh, không thể, như vậy không thể......
Trong đầu anh nhớ lại lúc vô ý khi nãy nghe được Tiết Giai Duyệt nói qua nói: " Tôi căn bản là không thích hắn, tôi thích chính là người khác, nhưng hắn là Hứa Ngạn Văn a, gả cho hắn tôi có thể đương Hứa thái thái, cả đời áo cơm vô ưu...... "
" ...... Đừng nói tôi thủ đoạn thấp kém, ai kêu tôi là cô nhi, ai kêu tôi nghèo......"
" Tôi phải có tiền, tôi sẽ theo đuổi người mà bản thân thật sự thích... "
Hứa Ngạn Văn đôi tay nắm chặt.
..................
Anh nhắm đôi mắt lại, lần nữa mở mắt ra, bước nhanh đến vòi sen, để dòng nước lạnh tạt vào mặt chính mình, nước lạnh kích đến anh giật mình, đầu óc tức khắc thanh tỉnh một ít, thừa dịp lúc này, anh duỗi tay đỡ lấy đầu vai của Tiết Giai Duyệt, đem cô nửa kéo nửa ôm từ sàn nhà ra ngoài.
Rõ ràng khoảnh cách từ phòng tắm đến mép giường chỉ cần mấy mét, nhưng cho dù là như thế, để Hứa Ngạn Văn ôm Tiết Giai Duyệt đi được tương đối gian nan.
Thẳng đến khi đem Tiết Giai Duyệt đặt trên giường, Tiết Giai Duyệt còn muốn dựa vào người anh cọ cọ, Hứa Ngạn Văn nhìn đến bên cạnh có cà vạt, lấy cà vạt đem tay cô cùng cột giường trói lại, cầm mềm đem cô che lại..
" Nhịn một chút, thuốc qua đi thì tốt rồi." Hứa Ngạn Văn nói với Tiết Giai Duyệt, cũng là nói với bản thân.
" Ô...... " Tiết Giai Duyệt ngã vào trên giường, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, bộ dáng đáng thương giống như tiểu bạch thỏ không ai cần.
" Chịu đựng đi! "
Hứa Ngạn Văn cắn răng nói xong, khoang miệng có mùi máu tươi chảy ra, anh cũng không biết chính mình là như thế nào làm xong này hết thảy, xoay người nghiêng ngả lảo đảo mà quay lại phòng tắm, tay run rẩy mà khóa trái cửa phòng tắm, cầm vòi sen vẫn còn phun nước tưới cho bản thân, từ trên đầu chính mình chảy xuống.
Trong phòng tắm ào ào xôn xao tiếng nước nước chảy vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Tiết Giai Duyệt ngã vào trên giường, đôi tay bị Hứa Ngạn Văn lấy cà vạt cột vào đầu giường, tránh cũng tránh không xong, chỉ có thể bất lực chảy nước mắt.
Cô cảm thấy hết thảy thanh âm cách cô rất gần lại rất xa, cả người và ý thức đều mơ hồ, trong chốc lát như là ngâm mình ở nước đá, trong chốc lát lại như là ở chảo nóng dày vò, cô muốn kêu lên, nhưng thanh âm phát ra lại giống như tiếng mèo nhõng nhẽo, muốn khóc, cũng khóc không được, cảm giác cả người đều không phải chính mình.
Không biết đến tột cùng trôi qua bao lâu, Tiết Giai Duyệt cả người hôn hôn trầm trầm mà nằm ở trên giường, toàn thân trên dưới đều là mồ hôi, tóc lộn xộn dính vào trán, bộ dáng chật vật bất kham, suy yếu đến tựa hồ chỉ còn lại có hô hấp.
Cửa phòng tắm rốt cuộc cũng mở ra, Hứa Ngạn Văn toàn thân ướt đẫm từ trong phòng tắm đi ra, bọt nước từ trên người anh một đường đi chảy xuống, nghiễm nhiên trên người toàn là nước, mỗi một bước đi đều lưu lại vệt nước.
Cũng may canh bên trong dược hạ không nhiều lắm, dược cũng không phải rất lớn, chỉ cần cắn răng chịu đựng một trận này qua đi đi thì tốt rồi.
Anh giờ phút này tuy rằng thoạt nhìn thực chật vật, nhưng thần trí đã khôi phục thanh minh, trên mặt gân xanh lúc nãy đã thối lui, đôi mắt thoạt nhìn còn phiếm hồng, nhưng ánh mắt đã trở nên bình thường, lý trí đã trở về.
" Giai Duyệt...... "
" Ngô...... "
Rên nhẹ một tiếng, khiến đầu quả tim của anh đều run lên.
Hứa Ngạn Văn đứng ở mép giường, nhìn đến người đang nằm trên giường lúc này, Tiết Giai Duyệt cả người đổ mồ hôi đầm đìa, giống như là từ trong nước vớt lên, cũng không có so với anh tốt hơn chỗ nào.
Ánh mắt anh không khỏi mà nổi lên thương tiếc, vội vàng đem cà vạt đang trói chặt cô cởi ra, đưa tay bế cô lên hướng trong phòng tắm đi.
Tiết Giai Duyệt mềm như bông mà oa ở trong lòng ngực anh, giãy giụa đều không có giãy giụa một chút.
Tới trong phòng tắm, Hứa Ngạn Văn đem Tiết Giai Duyệt đặt ở bồn tắm, mở ra vòi nước dòng nước ấm chảy ra, Tiết Giai Duyệt uể oải mà ngâm mình ở trong nước, cả người hư nhuyễn đến đầu ngón tay đều không nghĩ động một chút.
" Em có khỏe không? " Hứa Ngạn Văn ách thanh âm hỏi.
Tiết Giai Duyệt sửng sốt một chút, mới hơi hơi gật đầu một cái.
" Tôi đi ra ngoài một chút, lập tức quay lại ngay."
Hứa Ngạn Văn xoay người đi ra ngoài, đến phòng để đồ cách vách lấy quần áo cho Tiết Giai Duyệt, lúc này anh cũng bất chấp thứ khác, dù sao nên lấy, không nên lấy, anh đều lấy hết.
Trở lại phòng tắm, Hứa Ngạn Văn đem quần áo củaTiết Giai Duyệt đặt ở bên cạnh, nói: " Tôi để quần áo đặt ở nơi này, em tí nữa tự mình lấy, không thành vấn đề chứ? "
Tiết Giai Duyệt lúc này đã đỡ hơn rất nhiều, đối Hứa Ngạn Văn "Ân" một tiếng, nhẹ giọng nói: " Anh đi ra ngoài đi. "
Hứa Ngạn Văn nhìn cô một cái, thấy cảm xúc của cô còn tính ổn định, liền nói: " Tôi ở ngay bên ngoài, em có việc cứ kêu tôi. "
Tiết Giai Duyệt ngừng một chút mới gật gật đầu, Hứa Ngạn Văn thấy thế cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người đi ra ngoài.
Hứa Ngạn Văn lần nữa đến phòng để đồ cách vách, đem quần áo ướt đãm của bản thân cỏi ra, đổi một thân quần áo sạch sẽ.
Trong lúc thay quần áo, Hứa Ngạn Văn nghĩ, may mà lúc trước dọn đến chung cư cũng không có đem tất cả đồ vật đều đi hết, bằng không hôm nay như vậy, thật sự có điểm thảm.
Hứa Ngạn Văn đổi xong quần áo đi ra ngoài, lại ở bên ngoài đợi trong chốc lát.
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Hứa Ngạn Văn xoay người lại, Tiết Giai Duyệt một thân áo ngủ màu trắng, gương mặt đỏ hồng từ trong phòng tắm đi ra.