Editor: Gà
Từ Ấu Vi cúi đầu, nàng đang mặc trung y màu trắng mỏng manh, bị gió thổi qua liền run lên vì lạnh, nàng ôm lấy ngực khẽ giọng hỏi: “Chàng muốn vào trong ngồi một lúc không, ta…Thị nữ không ở đây.
”
Sở Hoài đứng bên cửa sổ chắn gió cho Từ Ấu Vi, ánh mắt nhìn sang nơi khác, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.
Hắn từ chối: “Không nên, ta sẽ rời đi ngay.
”
“Nhưng ta không muốn quay lại mặc quần áo, một lát nữa còn phải ngủ.
” Từ Ấu Vi đưa tay kéo vạt áo, ánh mắt trong trẻo ngập nước nhìn Sở Hoài: “Chàng cứ nói thế này đi.
”
Sở Hoài: “Lạnh lắm, nàng nên mặc áo khoác vào.
”
Từ Ấu Vi cố chấp: “Nhưng đi thay quần áo sẽ mất một lúc không được nhìn thấy chàng.
”
Ba ngày không gặp, Sở Hoài chỉ đến một lúc rồi đi, phải tranh thủ nhìn nhiều một chút.
Sở Hoài: “Vậy…ta…”
Hắn không đành lòng thấy Từ Ấu Vi bị cảm lạnh, ngày mai không được gặp nhau hắn cũng muốn ở bên nàng thêm một lúc.
Bọn họ sắp thành phu thê.
Hơn nữa trong phòng không có thị nữ.
Sở Hoài hạ quyết tâm: “Nàng tránh ra một chút, ta đi vào.
”
Hai tay Sở Hoài đều đang bận rộn ôm đồ, Từ Ấu Vi ngây người một hồi mới lui về phía sau từng bước.
Nàng nhìn Sở Hoài nhảy qua cửa sổ, đặt những thứ trong tay lên chiếc bàn cạnh cửa sổ, quay người lại đóng cửa.
Từ Ấu Vi đưa mắt về phía cửa.
Sở Hoài không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng đi vào rồi đóng cửa sổ thật kín.
Hai lỗ tai hắn đỏ bừng: “Ấu Vi, nàng xem những thứ này đi, có thích không?”
Từ Ấu Vi nhẹ giọng đáp: “Người ta thích nhất đang đứng ngay trước mặt, còn cần gì những thứ khác…”
Trong phòng chỉ có hai bọn họ, Sở Hoài nghe rõ từng lời nàng nói.
Trái tim hắn thình thịch gõ mạnh vào lồng ngực, mở miệng muốn nói gì đó nhưng không thể cất thành lời.
Người mình thích nhất đang đứng trước mặt, quả thực không còn tâm trạng để nhìn những thứ khác.
Sở Hoài vươn tay ôm Từ Ấu Vi vào lòng.
Từ Ấu Vi cũng ôm lấy thắt lưng hắn, từ bên ngoài đi vào toàn thân hắn lạnh lẽo, nàng nói: “Còn không chịu vào trong, chẳng phải vẫn vào được đây ư?”
Hầu kết Sở Hoài khô rát, khẽ giọng đáp: “Ta sợ bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho thanh danh của nàng, ta không sợ gì khác chỉ sợ điều này thôi.
”
“Dù sao chỉ còn ba ngày nữa, ta đã chờ lâu như vậy, ba ngày có đáng là gì.
” Sở Hoài cảm nhận từng chút mềm mại trong lòng, lần đầu tiên gặp Từ Ấu Vi hắn đã động lòng trắc ẩn, về sau…hắn cất giữ tình cảm này vào tận đáy lòng, không dám nói ra.
May mắn rằng cả hai đều quý mến nhau và cảm thấy hạnh phúc vì điều đó, may mắn bọn họ sắp thành thân.
Từ Ấu Vi hơi ngả về phía sau, nhìn vào mắt Sở Hoài: “Ba ngày tới chàng sẽ không trộm đến gặp ta chứ?”
Sở Hoài lắc đầu, trước khi thành thân tân nương tân lang không thể gặp mặt, đây là quy củ, bằng không sẽ gặp xui xẻo.
Từ Ấu Vi chấp nhận: “Không đến thì không đến.
“Ấu Vi…Chỉ ba ngày thôi, ta đã mua tượng đất làm bạn với nàng.
” Sở Hoài kiên nhẫn dỗ dành, “Ba ngày này ta sẽ sai người đến tặng đồ cho nàng, thấy vật như thấy người.
”
Từ Ấu Vi gật đầu, sau đó nâng tay chạm vào ngực Sở Hoài, rút hà bao cất trong ngực hắn ra, hà bao này do nàng làm, bên trong trống rỗng không còn lại gì: “Đã hết tiền rồi còn mua gì nữa chứ.
”
Sở Hoài: “Ấu Vi…”
Lại nghe nàng nói tiếp: “Cái ta coi trọng không phải những thứ này, dẫu có hay không cũng chẳng sao, có điều chàng nhất định phải mang theo tiền trên người, bằng không đi ra ngoài sẽ mất mặt.
”
“Tiêu tiền cho thê tử có gì phải mất mặt, ta không uống rượu cũng không đến thanh lâu, cơm nước đều về phủ ăn, chẳng cần tiêu pha tốn kém.
” Sở Hoài thật sự muốn giao hết tiền của hắn cho Từ Ấu Vi giữ.
Từ Ấu Vi: “Như vậy cũng không thể một ít tiền cũng chẳng có, chàng chờ chút.
”
Rời khỏi vòng tay Sở Hoài, Từ Ấu Vi lấy một thỏi bạc trong tráp ra, khoảng mười hai lượng, không quá nhiều: “Tiêu hết thì hỏi ta.
”
Sở Hoài: “Cho ta tiền sao?”
“Ừm, hết thì tìm ta lấy, ta cho chàng.
”
Sở Hoài cất tiền vào trong túi, bọn họ sắp thành phu thê quả thực không cần tính toán quá nhiều, hắn sẽ tiêu thật tiết kiệm, không vội đến tìm nàng lấy tiền.
Cứ thế này thật tốt.
Sở Hoài nhìn ra cửa sổ: “Vậy ta, đi nhé?”
Từ Ấu Vi quấn một lọn tóc: “Không được gặp nhau ba ngày, vậy hẳn phải tính bằng giờ, hay là chàng ở lại với ta lúc nữa.
”
Sở Hoài: “Chờ nàng ngủ rồi ta mới đi.
”
Từ Ấu Vi tròn mắt nói: “Vậy ta sẽ suốt đêm không ngủ, sáng mai chàng mới được rời đi, đến lúc đó nha hoàn sai vặt đều đã tỉnh, chàng chỉ còn cách lẻn đi, nếu bị người khác phát hiện mọi người trong phủ đều sẽ biết nửa đêm chàng lén đến gặp ta…”
Lỗ tai Sở Hoài đỏ bừng, mặt đỏ như gấc: “Ta…”
Từ Ấu Vi ho khẽ một tiếng: “Chờ ta ngủ rồi đi cũng được, nhưng không được hối hận.
”
Sở Hoài nói không hối hận.
Từ Ấu Vi đi đến cạnh giường, Sở Hoài vẫn đứng bên cửa sở.
Từ Ấu Vi chắp tay sau lưng: “Khụ, chàng cứ như vậy mà chờ ta ngủ?”
Sở Hoài: “…Ta canh chừng, nàng cứ ngủ đi.
”
“Chàng lại đây.
” Từ Ấu Vi ngoắc tay…gọi hắn.
Đêm dài vắng người, hầu kết Sở Hoài chuyển động khó khăn, hắn bước tới nhìn Từ Ấu Vi chui vào chăn, sau đó nàng lại vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh.
“Chàng ngồi xuống đây.
”
*
Ngoài cửa sổ tựa hồ có tiếng động, Từ Yến Chu liếc mắt nhìn ra ngoài nhưng không phát hiện được gì.
Đã ở lại Vương phủ nhiều ngày, bởi vì từ nhỏ sống ở đây tuyệt nhiên sẽ quen thuộc hơn hoàng cung.
Không khí ban đêm se lạnh, Từ Yến Chu đốt thêm than vào chậu, để lại cửa sổ, định thổi tắt nến mới lên giường.
Cố Diệu đang mặc kiện áo mùa xuân màu vàng nhạt đó.
Tóc dài rũ xuống trước ngực, dưới ánh nến trông thật dịu dàng mềm mại, Từ Yến Chu suy nghĩ hồi lâu quyết định giữ lại ngọn đèn.
Cố Diệu: “Tắt đèn đi.
”
“Lát nữa sẽ tắt.
” Chàng đi tới bên giường, vươn tay chạm vào tay Cố Diệu, lại cầm tay nàng sờ xuống bụng: “Đứa nhỏ có ngoan không?”
Suốt bốn tháng qua Cố Diệu vẫn chưa cảm nhận được máy thai, có lẽ nó hoạt động vào ban đêm, dù sao nàng cũng thấy đứa bé rất ngoan.
“Ngoan lắm, cả ngày đều không quấy.
” Cố Diệu nhìn Từ Yến Chu: “Nếu chàng muốn chỉ được làm một lần thôi, bằng không ta giúp chàng được không?”
Từ Yến Chu: “Ta sẽ nhẹ nhàng, đảm bảo không làm con bị thương.
”
Nếu thật sự không thể, Cố Diệu giúp chàng cũng được, Từ Yến Chu thật sự hy vọng đứa nhỏ sớm ra đời một chút, có một đứa rồi chàng sẽ không vội có đứa thứ hai, chàng muốn trải qua cuộc sống của hai người với Cố Diệu.
Cúi người hôn lên trán Cố Diệu, chàng áp trán mình lên trán nàng: “Nương đứa nhỏ…”
Cố Diệu nóng mặt: “Làm thì làm đi, nói nhiều…”
Từ Yến Chu mím môi ghé vào tai Cố Diệu bật cười thành tiếng, nàng muốn kéo chăn lên chui vào, kết quả lại bị Từ Yến Chu ôm ra.
“A Diệu.
”
….
Sáng hôm sau, Từ Yến Chu dậy sớm, chàng phải thượng triều cho nên gọi hai người Minh Cảnh vào canh giữ, chàng đẩy cửa đi ra ngoài, kết quả nhìn thấy Sở Hoài trong Vương phủ.
Từ Yến Chu: “…”
Sở Hoài: “…”
Sở Hoài căng da đầu bước tới, khom lưng: “Tham kiến Hoàng thượng.
”
Từ Yến Chu gật đầu: “Người một nhà không cần đa lễ.
”
Sở Hoài lại gọi một tiếng huynh trưởng.
Huynh trưởng của Ấu Vi cũng là huynh trưởng của hắn.
Từ Yến Chu đáp ừ: “Ba ngày tới không thể gặp, lén gặp cũng không được.
”
Chàng phải chịu đựng ba ngày thì Sở Hoài cũng phải chịu.
Sở Hoài: “Đã biết.
”
*
Sở Hoài rời đi.
Tối hôm qua Từ Ấu Vi nắm tay hắn ngủ, Sở Hoài lưu luyến không nỡ buông ra cứ thế ngủ thiếp đi, đương nhiên buổi sáng dậy trễ.
Lúc ấy Sở Hoài bối rối nóng nảy, quần áo xộc xệch tóc tai rối loạn, tùy tiện vuốt vài cái rồi nhảy ra ngoài cửa sổ sợ người trong phủ đột nhiên đi vào.
Từ Ấu Vi nhớ lại dáng vẻ của hắn lúc đó, trong lòng vừa ngọt ngào vừa buồn cười.
Nhìn tượng đất đặt trên đầu giường, nàng bất chợt cảm thấy khẩn trương, mặc quần áo xong đi đến phòng Cố Diệu hỏi: “Tẩu tử, khi đó tẩu có căng thẳng không?”
Cố Diệu nhìn Từ Ấu Vi, bỗng nhiên mỉm cười, nàng và Từ Yến Chu dẫu đã thành phu thê từ lâu nhưng vẫn chưa bái đường.
Thời điểm thử hỷ phục trong lòng đã rất khẩn trương, ba ngày chậm rãi trôi qua càng khẩn trương hơn, khoảnh khắc Từ Yến Chu tới đón tim nàng đập như trống dồn.
Cố Diệu đáp: “Rất căng thẳng, làm tân nương sao có thể không căng thẳng?”
Từ Ấu Vi vỗ vỗ ngực: “Lòng muội hoảng loạn lắm, đến lúc đó còn phải động phòng, tẩu tử, nương cho muội xem cái kia…tranh.
”
Cố Diệu: “….
Tranh?”
Từ Ấu Vi nhìn chằm chằm vào cổ Cố Diệu: “Tẩu tử, trên cổ tẩu có dấu đỏ, đây là cái gì?”
Cố Diệu sờ lên đó một chút, sau đó thản nhiên chuyển chủ đề: “Có lẽ không cẩn thận đụng vào…Bọn ta đều ở đây, muội cứ thoải mái thư giãn đi, nếu căng thẳng quá thì sang đây nói chuyện, nói chuyện một hồi sẽ hết khẩn trương.
”
Từ Ấu Vi gật đầu, nàng vừa mong chờ ba ngày trôi qua thật nhanh, vừa hi vọng đừng nhanh quá, nàng sắp phải gả đi.
Ba ngày nhoáng cái đã qua, đến lượt Từ Ấu Vi ngồi trước gương đồng trang điểm, mặc hỷ phục.
Hỷ phục đỏ thắm, tua kết màu đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ, khắp mọi nơi đều được nhuộm bởi màu đỏ.
Tướng mạo Từ Ấu Vi rất đẹp, sau lễ chải đầu bắt đầu cài một tầng trang sức trang nhã, thị nữ ma ma lần lượt nói lời chúc cát tường khiến Từ Ấu Vi đỏ mặt, thậm chí không cần thoa son.
Cố Diệu nhìn Từ Ấu Vi, trong lòng cũng thấy vui mừng.
Nàng đã sớm quên quyển sách [Tỏa Cung Tường] này, cũng dần quên đi kết cục của Từ Ấu Vi trong sách, từ nay về sau cuốn sách này sẽ từ từ phai nhạt trong ký ức của nàng, mà Từ Ấu Vi cũng hoàn toàn quên đi người tên Chu Ninh Sâm đó.
Nếu như sau khi chết đi linh hồn vẫn chưa biến mất, hãy để Chu Ninh Sâm tận mắt chứng kiến Từ Ấu Vi thành thân sinh con, cuộc sống không có hắn sẽ hạnh phúc ra sao.
Cố Diệu nói: “Rất đẹp, tân lang nhìn thấy chắc chắn không thể dời mắt.
”
Từ Ấu Vi: “Muội có đẹp đến mấy nhìn mãi cũng sẽ chán thôi.
”
Cố Diệu: “Ta sẽ không chán, Ấu Vi của chúng ta là đẹp nhất.
”
Sống mũi Từ Ấu Vi cay cay, một lát nữa thôi nàng phải bái biệt mẫu thân, nàng luyến tiếc.
Sau khi thành thân nàng đã chính thức trưởng thành, nàng…
Từ Ấu Vi ôm lấy thắt lưng Cố Diệu, đây là cháu trai nhỏ và tẩu tử của nàng.
“Tẩu tử, cảm ơn tẩu.
”
Lời cảm ơn trước kia Từ Ấu Vi cũng từng nói qua, không có Cố Diệu sẽ không có nàng, khi còn bé này thích đọc sách vẽ tranh, tính khí tuy lạnh lùng nhưng lại mềm yếu.
Nếu không có Cố Diệu, lúc ấy cho dù nàng cự tuyệt nhất định Trần Hải vẫn bắt nàng đi, cuộc sống sau này sẽ không có mặt trời.
Kể từ ngày đó, mọi thứ đã khác.
Cũng không hẳn từ ngày đó, phải là từ khi Cố Diệu gả đến mọi thứ đều thay đổi.
Từ Ấu Vi cọ cọ lên người Cố Diệu: “Tẩu tử, muội không muốn trưởng thành, chỉ muốn ở lại trong nhà, không thành thân nữa!”
Chỉ cần được ở bên cạnh Cố Diệu và Lư thị, nàng không cần phải trưởng thành.
Cố Diệu xoa dịu nàng ấy: “Vậy chẳng phải Sở Hoài không còn chốn nào để khóc sao.
”
*
Tác giả có lời muốn nói.
Sở Hoài: Không được!
Từ Yến Chu: Không được!
Từ Ấu Vi cúi đầu, nàng đang mặc trung y màu trắng mỏng manh, bị gió thổi qua liền run lên vì lạnh, nàng ôm lấy ngực khẽ giọng hỏi: “Chàng muốn vào trong ngồi một lúc không, ta…Thị nữ không ở đây.
”
Sở Hoài đứng bên cửa sổ chắn gió cho Từ Ấu Vi, ánh mắt nhìn sang nơi khác, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.
Hắn từ chối: “Không nên, ta sẽ rời đi ngay.
”
“Nhưng ta không muốn quay lại mặc quần áo, một lát nữa còn phải ngủ.
” Từ Ấu Vi đưa tay kéo vạt áo, ánh mắt trong trẻo ngập nước nhìn Sở Hoài: “Chàng cứ nói thế này đi.
”
Sở Hoài: “Lạnh lắm, nàng nên mặc áo khoác vào.
”
Từ Ấu Vi cố chấp: “Nhưng đi thay quần áo sẽ mất một lúc không được nhìn thấy chàng.
”
Ba ngày không gặp, Sở Hoài chỉ đến một lúc rồi đi, phải tranh thủ nhìn nhiều một chút.
Sở Hoài: “Vậy…ta…”
Hắn không đành lòng thấy Từ Ấu Vi bị cảm lạnh, ngày mai không được gặp nhau hắn cũng muốn ở bên nàng thêm một lúc.
Bọn họ sắp thành phu thê.
Hơn nữa trong phòng không có thị nữ.
Sở Hoài hạ quyết tâm: “Nàng tránh ra một chút, ta đi vào.
”
Hai tay Sở Hoài đều đang bận rộn ôm đồ, Từ Ấu Vi ngây người một hồi mới lui về phía sau từng bước.
Nàng nhìn Sở Hoài nhảy qua cửa sổ, đặt những thứ trong tay lên chiếc bàn cạnh cửa sổ, quay người lại đóng cửa.
Từ Ấu Vi đưa mắt về phía cửa.
Sở Hoài không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng đi vào rồi đóng cửa sổ thật kín.
Hai lỗ tai hắn đỏ bừng: “Ấu Vi, nàng xem những thứ này đi, có thích không?”
Từ Ấu Vi nhẹ giọng đáp: “Người ta thích nhất đang đứng ngay trước mặt, còn cần gì những thứ khác…”
Trong phòng chỉ có hai bọn họ, Sở Hoài nghe rõ từng lời nàng nói.
Trái tim hắn thình thịch gõ mạnh vào lồng ngực, mở miệng muốn nói gì đó nhưng không thể cất thành lời.
Người mình thích nhất đang đứng trước mặt, quả thực không còn tâm trạng để nhìn những thứ khác.
Sở Hoài vươn tay ôm Từ Ấu Vi vào lòng.
Từ Ấu Vi cũng ôm lấy thắt lưng hắn, từ bên ngoài đi vào toàn thân hắn lạnh lẽo, nàng nói: “Còn không chịu vào trong, chẳng phải vẫn vào được đây ư?”
Hầu kết Sở Hoài khô rát, khẽ giọng đáp: “Ta sợ bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho thanh danh của nàng, ta không sợ gì khác chỉ sợ điều này thôi.
”
“Dù sao chỉ còn ba ngày nữa, ta đã chờ lâu như vậy, ba ngày có đáng là gì.
” Sở Hoài cảm nhận từng chút mềm mại trong lòng, lần đầu tiên gặp Từ Ấu Vi hắn đã động lòng trắc ẩn, về sau…hắn cất giữ tình cảm này vào tận đáy lòng, không dám nói ra.
May mắn rằng cả hai đều quý mến nhau và cảm thấy hạnh phúc vì điều đó, may mắn bọn họ sắp thành thân.
Từ Ấu Vi hơi ngả về phía sau, nhìn vào mắt Sở Hoài: “Ba ngày tới chàng sẽ không trộm đến gặp ta chứ?”
Sở Hoài lắc đầu, trước khi thành thân tân nương tân lang không thể gặp mặt, đây là quy củ, bằng không sẽ gặp xui xẻo.
Từ Ấu Vi chấp nhận: “Không đến thì không đến.
“Ấu Vi…Chỉ ba ngày thôi, ta đã mua tượng đất làm bạn với nàng.
” Sở Hoài kiên nhẫn dỗ dành, “Ba ngày này ta sẽ sai người đến tặng đồ cho nàng, thấy vật như thấy người.
”
Từ Ấu Vi gật đầu, sau đó nâng tay chạm vào ngực Sở Hoài, rút hà bao cất trong ngực hắn ra, hà bao này do nàng làm, bên trong trống rỗng không còn lại gì: “Đã hết tiền rồi còn mua gì nữa chứ.
”
Sở Hoài: “Ấu Vi…”
Lại nghe nàng nói tiếp: “Cái ta coi trọng không phải những thứ này, dẫu có hay không cũng chẳng sao, có điều chàng nhất định phải mang theo tiền trên người, bằng không đi ra ngoài sẽ mất mặt.
”
“Tiêu tiền cho thê tử có gì phải mất mặt, ta không uống rượu cũng không đến thanh lâu, cơm nước đều về phủ ăn, chẳng cần tiêu pha tốn kém.
” Sở Hoài thật sự muốn giao hết tiền của hắn cho Từ Ấu Vi giữ.
Từ Ấu Vi: “Như vậy cũng không thể một ít tiền cũng chẳng có, chàng chờ chút.
”
Rời khỏi vòng tay Sở Hoài, Từ Ấu Vi lấy một thỏi bạc trong tráp ra, khoảng mười hai lượng, không quá nhiều: “Tiêu hết thì hỏi ta.
”
Sở Hoài: “Cho ta tiền sao?”
“Ừm, hết thì tìm ta lấy, ta cho chàng.
”
Sở Hoài cất tiền vào trong túi, bọn họ sắp thành phu thê quả thực không cần tính toán quá nhiều, hắn sẽ tiêu thật tiết kiệm, không vội đến tìm nàng lấy tiền.
Cứ thế này thật tốt.
Sở Hoài nhìn ra cửa sổ: “Vậy ta, đi nhé?”
Từ Ấu Vi quấn một lọn tóc: “Không được gặp nhau ba ngày, vậy hẳn phải tính bằng giờ, hay là chàng ở lại với ta lúc nữa.
”
Sở Hoài: “Chờ nàng ngủ rồi ta mới đi.
”
Từ Ấu Vi tròn mắt nói: “Vậy ta sẽ suốt đêm không ngủ, sáng mai chàng mới được rời đi, đến lúc đó nha hoàn sai vặt đều đã tỉnh, chàng chỉ còn cách lẻn đi, nếu bị người khác phát hiện mọi người trong phủ đều sẽ biết nửa đêm chàng lén đến gặp ta…”
Lỗ tai Sở Hoài đỏ bừng, mặt đỏ như gấc: “Ta…”
Từ Ấu Vi ho khẽ một tiếng: “Chờ ta ngủ rồi đi cũng được, nhưng không được hối hận.
”
Sở Hoài nói không hối hận.
Từ Ấu Vi đi đến cạnh giường, Sở Hoài vẫn đứng bên cửa sở.
Từ Ấu Vi chắp tay sau lưng: “Khụ, chàng cứ như vậy mà chờ ta ngủ?”
Sở Hoài: “…Ta canh chừng, nàng cứ ngủ đi.
”
“Chàng lại đây.
” Từ Ấu Vi ngoắc tay…gọi hắn.
Đêm dài vắng người, hầu kết Sở Hoài chuyển động khó khăn, hắn bước tới nhìn Từ Ấu Vi chui vào chăn, sau đó nàng lại vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh.
“Chàng ngồi xuống đây.
”
*
Ngoài cửa sổ tựa hồ có tiếng động, Từ Yến Chu liếc mắt nhìn ra ngoài nhưng không phát hiện được gì.
Đã ở lại Vương phủ nhiều ngày, bởi vì từ nhỏ sống ở đây tuyệt nhiên sẽ quen thuộc hơn hoàng cung.
Không khí ban đêm se lạnh, Từ Yến Chu đốt thêm than vào chậu, để lại cửa sổ, định thổi tắt nến mới lên giường.
Cố Diệu đang mặc kiện áo mùa xuân màu vàng nhạt đó.
Tóc dài rũ xuống trước ngực, dưới ánh nến trông thật dịu dàng mềm mại, Từ Yến Chu suy nghĩ hồi lâu quyết định giữ lại ngọn đèn.
Cố Diệu: “Tắt đèn đi.
”
“Lát nữa sẽ tắt.
” Chàng đi tới bên giường, vươn tay chạm vào tay Cố Diệu, lại cầm tay nàng sờ xuống bụng: “Đứa nhỏ có ngoan không?”
Suốt bốn tháng qua Cố Diệu vẫn chưa cảm nhận được máy thai, có lẽ nó hoạt động vào ban đêm, dù sao nàng cũng thấy đứa bé rất ngoan.
“Ngoan lắm, cả ngày đều không quấy.
” Cố Diệu nhìn Từ Yến Chu: “Nếu chàng muốn chỉ được làm một lần thôi, bằng không ta giúp chàng được không?”
Từ Yến Chu: “Ta sẽ nhẹ nhàng, đảm bảo không làm con bị thương.
”
Nếu thật sự không thể, Cố Diệu giúp chàng cũng được, Từ Yến Chu thật sự hy vọng đứa nhỏ sớm ra đời một chút, có một đứa rồi chàng sẽ không vội có đứa thứ hai, chàng muốn trải qua cuộc sống của hai người với Cố Diệu.
Cúi người hôn lên trán Cố Diệu, chàng áp trán mình lên trán nàng: “Nương đứa nhỏ…”
Cố Diệu nóng mặt: “Làm thì làm đi, nói nhiều…”
Từ Yến Chu mím môi ghé vào tai Cố Diệu bật cười thành tiếng, nàng muốn kéo chăn lên chui vào, kết quả lại bị Từ Yến Chu ôm ra.
“A Diệu.
”
….
Sáng hôm sau, Từ Yến Chu dậy sớm, chàng phải thượng triều cho nên gọi hai người Minh Cảnh vào canh giữ, chàng đẩy cửa đi ra ngoài, kết quả nhìn thấy Sở Hoài trong Vương phủ.
Từ Yến Chu: “…”
Sở Hoài: “…”
Sở Hoài căng da đầu bước tới, khom lưng: “Tham kiến Hoàng thượng.
”
Từ Yến Chu gật đầu: “Người một nhà không cần đa lễ.
”
Sở Hoài lại gọi một tiếng huynh trưởng.
Huynh trưởng của Ấu Vi cũng là huynh trưởng của hắn.
Từ Yến Chu đáp ừ: “Ba ngày tới không thể gặp, lén gặp cũng không được.
”
Chàng phải chịu đựng ba ngày thì Sở Hoài cũng phải chịu.
Sở Hoài: “Đã biết.
”
*
Sở Hoài rời đi.
Tối hôm qua Từ Ấu Vi nắm tay hắn ngủ, Sở Hoài lưu luyến không nỡ buông ra cứ thế ngủ thiếp đi, đương nhiên buổi sáng dậy trễ.
Lúc ấy Sở Hoài bối rối nóng nảy, quần áo xộc xệch tóc tai rối loạn, tùy tiện vuốt vài cái rồi nhảy ra ngoài cửa sổ sợ người trong phủ đột nhiên đi vào.
Từ Ấu Vi nhớ lại dáng vẻ của hắn lúc đó, trong lòng vừa ngọt ngào vừa buồn cười.
Nhìn tượng đất đặt trên đầu giường, nàng bất chợt cảm thấy khẩn trương, mặc quần áo xong đi đến phòng Cố Diệu hỏi: “Tẩu tử, khi đó tẩu có căng thẳng không?”
Cố Diệu nhìn Từ Ấu Vi, bỗng nhiên mỉm cười, nàng và Từ Yến Chu dẫu đã thành phu thê từ lâu nhưng vẫn chưa bái đường.
Thời điểm thử hỷ phục trong lòng đã rất khẩn trương, ba ngày chậm rãi trôi qua càng khẩn trương hơn, khoảnh khắc Từ Yến Chu tới đón tim nàng đập như trống dồn.
Cố Diệu đáp: “Rất căng thẳng, làm tân nương sao có thể không căng thẳng?”
Từ Ấu Vi vỗ vỗ ngực: “Lòng muội hoảng loạn lắm, đến lúc đó còn phải động phòng, tẩu tử, nương cho muội xem cái kia…tranh.
”
Cố Diệu: “….
Tranh?”
Từ Ấu Vi nhìn chằm chằm vào cổ Cố Diệu: “Tẩu tử, trên cổ tẩu có dấu đỏ, đây là cái gì?”
Cố Diệu sờ lên đó một chút, sau đó thản nhiên chuyển chủ đề: “Có lẽ không cẩn thận đụng vào…Bọn ta đều ở đây, muội cứ thoải mái thư giãn đi, nếu căng thẳng quá thì sang đây nói chuyện, nói chuyện một hồi sẽ hết khẩn trương.
”
Từ Ấu Vi gật đầu, nàng vừa mong chờ ba ngày trôi qua thật nhanh, vừa hi vọng đừng nhanh quá, nàng sắp phải gả đi.
Ba ngày nhoáng cái đã qua, đến lượt Từ Ấu Vi ngồi trước gương đồng trang điểm, mặc hỷ phục.
Hỷ phục đỏ thắm, tua kết màu đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ, khắp mọi nơi đều được nhuộm bởi màu đỏ.
Tướng mạo Từ Ấu Vi rất đẹp, sau lễ chải đầu bắt đầu cài một tầng trang sức trang nhã, thị nữ ma ma lần lượt nói lời chúc cát tường khiến Từ Ấu Vi đỏ mặt, thậm chí không cần thoa son.
Cố Diệu nhìn Từ Ấu Vi, trong lòng cũng thấy vui mừng.
Nàng đã sớm quên quyển sách [Tỏa Cung Tường] này, cũng dần quên đi kết cục của Từ Ấu Vi trong sách, từ nay về sau cuốn sách này sẽ từ từ phai nhạt trong ký ức của nàng, mà Từ Ấu Vi cũng hoàn toàn quên đi người tên Chu Ninh Sâm đó.
Nếu như sau khi chết đi linh hồn vẫn chưa biến mất, hãy để Chu Ninh Sâm tận mắt chứng kiến Từ Ấu Vi thành thân sinh con, cuộc sống không có hắn sẽ hạnh phúc ra sao.
Cố Diệu nói: “Rất đẹp, tân lang nhìn thấy chắc chắn không thể dời mắt.
”
Từ Ấu Vi: “Muội có đẹp đến mấy nhìn mãi cũng sẽ chán thôi.
”
Cố Diệu: “Ta sẽ không chán, Ấu Vi của chúng ta là đẹp nhất.
”
Sống mũi Từ Ấu Vi cay cay, một lát nữa thôi nàng phải bái biệt mẫu thân, nàng luyến tiếc.
Sau khi thành thân nàng đã chính thức trưởng thành, nàng…
Từ Ấu Vi ôm lấy thắt lưng Cố Diệu, đây là cháu trai nhỏ và tẩu tử của nàng.
“Tẩu tử, cảm ơn tẩu.
”
Lời cảm ơn trước kia Từ Ấu Vi cũng từng nói qua, không có Cố Diệu sẽ không có nàng, khi còn bé này thích đọc sách vẽ tranh, tính khí tuy lạnh lùng nhưng lại mềm yếu.
Nếu không có Cố Diệu, lúc ấy cho dù nàng cự tuyệt nhất định Trần Hải vẫn bắt nàng đi, cuộc sống sau này sẽ không có mặt trời.
Kể từ ngày đó, mọi thứ đã khác.
Cũng không hẳn từ ngày đó, phải là từ khi Cố Diệu gả đến mọi thứ đều thay đổi.
Từ Ấu Vi cọ cọ lên người Cố Diệu: “Tẩu tử, muội không muốn trưởng thành, chỉ muốn ở lại trong nhà, không thành thân nữa!”
Chỉ cần được ở bên cạnh Cố Diệu và Lư thị, nàng không cần phải trưởng thành.
Cố Diệu xoa dịu nàng ấy: “Vậy chẳng phải Sở Hoài không còn chốn nào để khóc sao.
”
*
Tác giả có lời muốn nói.
Sở Hoài: Không được!
Từ Yến Chu: Không được!
Danh sách chương