Đợi đám người Từ Yến Chu đi ra ngoài rồi, Giang Tam mới lớn tiếng mắng: “Hai người các ngươi thật ngu xuẩn.”
Đoán nhất định Từ Yến Chu sẽ truy tìm, còn không biết đường trốn xa một chút.
Giang Thập Nhất trầm mặc một hồi mới cãi: “Tam ca cũng chẳng kém bao nhiêu.”
Rốt cuộc kẻ nào mới bị bắt trước chứ, còn mắng bọn hắn ngu xuẩn.
Năm người Giang Nhất sớm bị bắt: “…”
Giang Thập Tam quan sát những huynh đệ tốt này, đã tìm thấy đại ca của bọn hắn, cũng coi như tin tốt. Chẳng qua gặp nhau trong nhà lao, thật sự khiến người ta không vui vẻ nổi.
Hắn không quá để tâm đến chuyện bị bắt, dù sao hắn cũng đã viết thư cho Hoàng thượng, chắc chắn không bao lâu nữa Hoàng thượng sẽ phái người đến đây.
Giang Thập Tam lên tiếng: “Yên tâm đi, khoảng chừng mười ngày nửa tháng nữa thôi chúng ta sẽ được ra ngoài.”
Giang Nhất đối với câu ‘yên tâm’ này có chút mâu thuẫn: “Đừng nói nữa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Lưu tướng quân sẽ không…”
Không biết Chu Tước Vệ thì thôi, nhưng ngay cả Sở Hoài cũng không biết, Giang Nhất nghi ngờ Lưu Vĩ Trạm đang đùa giỡn bọn hắn.
Giang Tam quay đầu nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, Thập Tam Thập Ngũ, để ta dạy các đệ làm đậu mầm.”
Giang Nhất thầm suy đoán trong lòng, nhưng cũng cảm thấy không thực tế, Lưu Vĩ Trạm và Từ Yến Chu chưa hề cùng xuất hiện, cớ gì hắn sẽ giúp Từ Yến Chu? Huống hồ thái y đã nói Từ Yến Chu không thuốc cứu chữa, nên sớm chuẩn bị hậu sự.
Nghĩ không ra nên hắn không nghĩ nữa, lên tiếng: “Đúng, học theo Tam ca của các đệ đi, hắn làm khá tốt.”
Giang Thập Nhất và Giang Thập Ngũ hai mặt nhìn nhau: “Tại sao phải trồng đậu mầm?”
Giang Tam liếc sang hai mảnh gỗ ở trong góc tường, vì để đe dọa bọn hắn cái này vẫn chưa dọn đi, hắn có chút khó mở miệng, một hồi lâu mới nói: “Bởi vì lao đầu nói, ở trong tù phải tuân theo quy củ.”
Lao đầu kia rất hung dữ, người thì nhỏ nhắn gầy gò thế mà sức lực lớn vô cùng, hắn đã thử dùng tay chẻ ghế, nhưng tay quá đau.
“Đừng hỏi nhiều, nghe lệnh là được rồi.”
Hai người Giang Thập Tam liền nghe lời, trồng thì trồng.
Riêng Giang Tam lại bắt đầu lo lắng về chuyện khác, bọn họ thật sự có cơ hội rời đi sao? Chu Tước lệnh không được kiểm chứng, phải chăng đến cả thánh chỉ Lưu Vĩ Trạm cũng dám ngụy tạo? Hơn nữa bọn họ lại trồng đậu mầm tốt thế này, phải chăng hắn càng tiếc không muốn thả bọn họ đi?
Nếu hạ lệnh vây thành, có phải Từ Yến Chu sẽ kề đao lên cổ hắn uy hiếp Hoàng thượng không…
Nhất định Hoàng thượng không chấp nhận bị uy hiếp.
Bọn họ là thanh kiếm của Hoàng thượng, rốt cuộc cũng chỉ là một loại đồ vật, chết tự nhiên sẽ có kẻ khác lên thay thế, dù có trở về được cũng sẽ bị nghiêm trị.
Hai mắt Giang Tam mờ mịt, mặt trầm xuống tập trung làm đậu mầm, sau đó hỏi: “Nhớ chưa?”
“…Nhớ.”
Giang Tam nói: “Cố gắng học.” Nhất định đừng để lao đầu thất vọng.
Trên Ngọc Khê Sơn, Lưu Vĩ Trạm háo hức đi xay gạo nếp. Sắp đến Tết Nguyên Tiêu, xay gạo nếp thành bột để dùng trong tết nguyên tiêu.
Cố Diệu chuẩn bị ba loại nhân bánh, nhân hạt vừng, nhân đậu đỏ và nhân táo rừng mật ong.
Chỉ có sáu quả táo rừng nên cho thêm rất nhiều mật, mật ong vàng óng trộn đều với táo được giã nhuyễn, hít một hơi đều là mùi thơm ngọt.
Ăn tết nhiều thịt, vừa vặn thêm mấy món bánh ngọt.
Từ Ấu Vi hỗ trợ làm bánh trôi, gói sủi cảo và bánh nướng, động tác của nàng ấy đã thành thục hơn rất nhiều. Nhân bánh trôi được vo tròn thành từng viên nhỏ, sau đó khoét một lỗ vỏ bánh cho nhân vào vừa miết vừa nặn, càng nặn càng lớn và tròn nhẵn.
Cố Diệu thích ăn ngọt, dù chưa ăn được nhưng ngửi mùi thơm cũng rất thỏa mãn.
Nặn xong bánh trôi thì cho vào chậu đậy nắp lại, gọi Từ Yến Chu bê ra ngoài để đông lạnh, Lưu Vĩ Trạm tiếp tục mang một chậu bột nếp khác vào.
Liếc mắt một cái liền hỏi: “Ngươi không bỏ tiền đồng vào trong à?”
Lại nói: “Cũng không được, nên làm nhân ngải thảo để tránh ma quỷ.”
Các viên bánh trôi nho nhỏ, bên trong đều không có tiền đồng, nhưng mà xua đuổi ma quỷ là thật, cũng tránh tiểu nhân.
Cố Diệu cúi đầu chớp mắt nhìn chậu bột nếp: “Không cần làm nhân ngải thảo đâu, dùng nước ngải thảo nhào bột là được.
Nàng đã đồng ý đầu mùa xuân sẽ đi bắt heo con, bây giờ heo con chưa có nhưng chuồng heo và ngải thảo để làm sạch chuồng heo đã có sẵn. Ngải khô được nàng mang từ chợ về, chỉ cần đun sôi nước ngải thảo rồi làm nước lăn bột là được.
Lạ nhớ đến những người dẫn về hôm nay, tâm tình Cố Diệu có chút bồn chồn.
Từ Ấu Vi vẫn luôn chú ý đến Cố Diệu: “Tẩu tử…”
Cố Diệu không sao, nàng chỉ đang lo lắng sợ hãi.
Qua bốn ngày mới bắt được người, nhất định Giang Thập Tam đã viết thư gửi về Thịnh Kinh từ lâu, Chu Ninh Sâm hẳn cũng nhận được tin.
Trước kia Chu Ninh Sâm vì nể mặt Từ Ấu Vi mà giữ lại tính mạng cho người Từ gia, nhưng có lẽ bây giờ hắn đang hối hận vì sao lúc trước không cho người giết hết bọn họ trên đường đi, thì hiện tại sẽ không có chuyện này.
Chẳng qua hắn cũng không có tư cách để hối hận, hắn vốn cái này cũng muốn cái kia cũng muốn, ở trong mắt hắn lôi đình mưa móc đều là thánh ân, muốn giang sơn, càng muốn có mỹ nhân.
Cố Diệu khẽ rùng mình, nếu bị bắt hậu quả chỉ cần nghĩ thôi cũng không chịu nổi.
Từ Yến Chu nắm tay nàng trấn an: “Đừng lo lắng.”
Còn nói: “Lát nữa ta sẽ đến gặp trưởng thôn.”
Ở lại trên núi quá nguy hiểm, trước mắt phải chuyển đến Vân Thành, không có nhà thì xây nhà, đợi sự tình ổn định rồi tính sau. Đoán chừng bốn năm ngày trước viết tin, nhanh nhất cũng phải hai ngày mới nhận được, bọn họ vẫn còn thời gian.
Cố Diệu gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy, không kịp thay đổi kế hoạch nữa, nàng từng nghĩ muốn trì hoãn, thậm chí là sống mai danh ẩn tích trên núi cả đời. Nhưng bây giờ phải chuyển đến Vân Thành rồi nghĩ kế sách tiếp theo.
Thật ra mọi chuyện cũng không tệ đến vậy, với rào cản Ngọc Khê Sơn này, muốn vào được Vân Thành nhất định phải đi qua con đường này, ai cũng không tránh khỏi.
Thấy không khí quá ngưng trọng, Lưu Vĩ Trạm liền mở miệng: “Các ngươi lo lắng cái gì chứ?”
“Không phải người nên lo nhất là ta sao?”
Hắn không thể hiểu, Chu Tước Vệ chưa từng nhìn thấy Từ Yến Chu, Hoàng thượng cũng chỉ đoán Từ Yến Chu đang ở đây.
Còn hắn, hắn thì sao…
Phỏng chừng Hoàng thượng cho rằng hắn muốn mưu phản.
Lưu Vĩ Trạm tòng quân mười lăm năm, tuy rằng hắn trong sạch, nhưng bây giờ dù nhảy xuống sông cũng không thể rửa sạch tội.
Từ gia chỉ là tội càng thêm tội, nhưng hắn là lần đầu tiên, lần đầu tiên!
Rốt cuộc hắn cũng hiểu tại sao mình lại hắt hơi, nhất định Hoàng thượng đang mắng hắn. Bây giờ có nói xin lỗi cũng vô dụng, hắn bị bắt lên núi liền bị cột chung cùng với bọn họ, nếu hắn muốn chạy, Cố Diệu sẽ giết hắn.
Cố Diệu: “Ngươi nghĩ kỹ xem muốn cái gì, ta sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.”
Lưu Vĩ Trạm lập tức nhớ đến chuyện bắt heo, chuồng heo đã xây xong nhưng phải chuyển đi, heo còn chưa bắt nữa mà…
Lưu Vĩ Trạm nói: “Ta muốn nuôi heo, nuôi mấy trăm đầu heo.”
Nuôi thêm mấy ngàn con gà, nhiều thịt nhiều trứng, ăn không hết thì đưa vào quân doanh.
Cố Diệu trầm mặc: “Ngươi nuôi được mấy trăm con thì cứ bắt, ta không cản.”
Phụ cận lấy đâu ra nhiều heo như vậy, có thể bắt được mấy con đã tốt lắm rồi, mấy trăm con, kiếm ở đâu ra?
Dù sao Lưu Vĩ Trạm vẫn tự tin, gan hắn bây giờ rất lớn cái gì cũng không sợ: “Vậy lúc chuyển đi nhớ xóa hết dấu vết của hồ nước mặn…”
Trên núi không có đường đi, toàn là bụi gai và cây lá bị gãy, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra ngay.
Lưu Vĩ Trạm nói đúng, bọn họ có hồ nước mặn, không thể để tiện nghi cho Chu Ninh Sâm được: “Lều đồ ăn cũng nên phá đi, nhổ hết các loại rau củ bên trong, cải trắng cũng bẻ, không để lại gì cả.”
Từ Yến Chu nói: “Lò than phía sau núi và các loại gỗ, hủy đi giấu kỹ.”
Cái gì cũng không để bọn chúng phát hiện ra, cái gì cũng không để cho bọn chúng nhìn thấy, chờ đến lúc Chu Ninh Sâm phái người lục soát núi cũng chỉ tìm được mười mấy căn nhà trống.
Từ Yến Chu nắm chặt nắm tay: “Cái gì cũng không để lại cho hắn!”
Lưu lại Ngọc Khê Sơn gần bốn tháng, ban đầu chỉ có căn nhà cỏ tranh miễn cưỡng tránh mưa tránh gió, sau này kiếm được chút tiền xây một căn nhà mới. Từ lúc lưu đày đến giờ, đã chịu qua khổ cực, khóc lóc sợ hãi, Từ Ấu Vi sợ huynh trưởng không thể tỉnh lại, sợ tẩu tử rời đi, sợ chính mình bị mang đi vì vậy phải cố gắng để sống sót.
Cố Diệu nói: “Chúng ta phải bảo vệ Ngọc Khê Sơn và Vân Thành thật tốt, lên kế hoạch cho những đều tồi tệ nhất.”
Chu Ninh Sâm không cho bọn họ cơ hội để rửa oan, còn đem tội danh phản loạn ấn lên người Từ Yến Chu. Một vạn tướng sĩ táng mệnh giữa sa mạc kia, không hoàn toàn là lỗi của một mình Từ Yến Chu, thậm chí nói, Từ Yến Chu không sai.
Mười lăm tuổi chàng đã tòng quân, chinh chiến trên sa trường sáu năm, đánh mấy chục trận đều đại thắng, chàng là anh hùng không phải là tội nhân, càng không phải nghịch tặc.
Từ Yến Chu đi gặp trưởng thôn, nói rõ mọi việc, trưởng thôn liền nói: “Chuyển, khi nào tướng quân nói chuyển, bọn ta sẽ động thủ.”
Từ Yến Chu: “Đêm nay thu thập, sáng mai chuyển đi.”
Trưởng thôn vội vàng đồng ý, hắn lập tức đi thông báo cho người trong thôn thu dọn đồ đạc, sáng mai chuyển nhà.
Cố Diệu dẫn người đến lều đồ ăn, vun trồng hơn một tháng nay, ngày nào cũng tưới nước linh tuyền, các loại rau củ đều đang tươi tốt.
Củ cải trắng đã dài hơn lòng bàn tay, to bằng cổ tay, bám đầy đất ẩm, mọng nước. Khoai tây còn hơi nhỏ, cũng không nhiều lắm, đào lên chỉ được hơn mười củ. Còn bắp cải lá hơi vàng, nhưng vẫn ăn được.
Có mấy chục cái bắp cải được trồng trong lều Cố Diệu bẻ hết.
Củ cải khoai tây, cải trắng, và các loại lương thực đều chuyển hết đến phủ tướng quân, dư lại để sáng mai chuyển tiếp.
Từ Yến Chu rất luyến tiếc nơi này, con người đều có tình cảm, đã sống ở đây lâu như vậy, cái gì cũng dần quen thuộc. Phủ tướng quân hình dáng như thế nào trong ấn tượng của chàng đều rất mơ hồ.
Chàng không nỡ rời đi.
Trong phủ tướng quân không có giường lò, giường cũng lớn không lớn để chàng đặt chiếc tủ giường lò lên. Càng không ấm áp bằng giường lò, tóm lại, chỗ nào cũng thấy không tốt.
Cố Diệu lấy hết đồ trong tủ giường lò ra, của Sở Hoài cất riêng, những thứ còn lại để chung trong một cái bao.
Một khối ngọc bội, hai kim bài, một khối lệnh bài và Chu Tước lệnh. Số còn lại là ngân phiếu và bạc vụn, tổng cộng có hai ngàn năm trăm mười ba lượng.
Tiền đồng nàng cũng đếm, có một trăm hai mươi ba văn. Còn có kim trâm của nàng, vừa lớn vừa sáng nên nàng bỏ vào trong hà bao của mình, sau đó đặt cùng một chỗ với những thứ khác.
Thu dọn xong xuôi, Cố Diệu đặt tay nải bên cạnh mình, sáng mai chuyển đi, đây là thứ quan trọng nhất.
Có vài thứ có thể từ từ chuyển, trong chốc lát Chu Ninh Sâm cũng không thể phái người đến ngay được, mấy ngày này vẫn có thể tiếp tục đốt than củi. Nằm trong chăn, Cố Diệu đang nghĩ xem cần phải mang theo những gì, chăn đệm gối đầu nhất định phải mang đi, nội thất cũng không thể quên, cái gì cũng không để lại.
Tay Từ Yến Chu chợt động, trong nháy mắt đã nắm lấy tay Cố Diệu, chàng hỏi: “Tủ giường lò có mang theo không?”
Giường lò rộng hai người còn có thể đặt được, nhưng đặt trên giường chắc chắn sẽ không thể, nếu như vậy, chàng thật sự muốn cùng Cố Diệu ngủ ở phía trên. Sớm biết có việc này, trước kia chàng đã dặn thợ mộc làm một cái tủ thật đẹp.
Cố Diệu nói: “Chuyển đi, cái gì cũng không để lại, nếu sau này có cơ hội trở lại thì sẽ chuyển hết đồ vật về đây.”
Những thứ này được chất trên xe đẩy tay, trên đường đi khó tránh khỏi bị va chạm, nhưng Cố Diệu không muốn để lại bất cứ thứ gì, đương nhiên là mang đi.
Từ Yến Chu cũng vui vẻ, mang theo cũng được, dù sao cũng là đồ chàng mang về Cố Diệu không ghét bỏ thì tốt rồi: “Vậy được, để ta chuyển.”
Đó là bởi vì chàng chưa biết Cố Diệu không thích.
Đồ đã mua về cũng không thể bỏ, chỉ có thể để dùng.
Cố Diệu cũng sẽ giúp vận chuyển: “Ừm, vậy chúng ta ngủ sớm thôi.”
Từ Yến Chu bất động, trong phòng trở nên yên tĩnh, chàng nói: “A Diệu, hai ngày nữa chính là tết Nguyên Tiêu đó.”
Ăn tết.
Đến lúc đó có lẽ trong Vân thành sẽ tổ chức hội đèn lồng, chàng muốn dẫn Cố Diệu đi xem. Nếu tối về muộn thì không kịp nói gì nữa, dạo hội đèn lồng cũng mệt mỏi chẳng còn sức để làm gì.
Chàng muốn làm trong hôm nay luôn, bình thường chàng luôn ngại ngùng không dám nói, cũng xấu hổ không dám gọi Cố Diệu giúp mình nên vẫn tự chịu đựng, nhưng ngày mai đã chuyển đi, đây là đêm cuối cùng ngủ trên chiếc giường này.
Tuy rằng chàng không cam lòng một năm chỉ được một lần, càng không nỡ để Cố Diệu giúp chàng, nhưng đêm nay thì khác.
Hai ngày nữa chính là tết Nguyên Tiêu, Cố Diệu hỏi: “Huynh còn muốn ăn hai cái tết Nguyên Tiêu hay sao?”
Tất nhiên chàng không nghĩ vậy, vươn tay giam nàng vào trong ngực mình, sau đó cẩn thận hôn lên đôi mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên môi Cố Diệu.
Hầu kết chàng nhẹ lăn: “Ta…muốn, A Diệu giúp ta.”
Từ Yến Chu quay lưng lại với ánh nến vì vậy sắc mặt hơi đỏ, nhưng ánh mắt lại rất sáng, bên trong giống như ẩn chứa ánh sao.
Chàng cứ như vậy nhìn nàng, kiễn nhẫn chờ câu trả lời.
Rất nhanh, kiễn nhẫn của Từ Yến Chu dần cạn: “A Diệu…”
Cố Diệu không thể từ chối được chàng: “Vậy thì một lần, sau đó lập tức ngủ.”
Từ Yến Chu vội đồng ý: “Ừ, nghe nàng hết, nàng muốn thế nào cũng được.”
Thật giống mặc cho người chà đạp.
Làm chuyện như vậy Cố Diệu chẳng dám nhìn Từ Yến Chu, nàng từ từ nhắm hai mắt, tay chậm rãi chuyển động, một lúc sau Từ Yến Chu cầm tay nàng…
Cố Diệu cảm thấy loại chuyện này rất không thú vị, đầu óc càng ngày càng nặng nề, có chút buồn ngủ. Từ Yến Chu bê nước vào lau người sạch sẽ mới tiếp tục nằm xuống.
Chàng có chút buồn bực, một mình chàng thoải mái thì không tốt lắm, nhưng chàng không dám nói cùng nhau này nọ, chàng muốn cho Cố Diệu…
Chàng lên tiếng: “A Diệu, hay là ta ôm nàng ngủ nhé, nàng có thể nằm trên người ta mà ngủ.”
Cố Diệu không có hứng thú, nàng rất buồn ngủ: “Huynh mau ngủ đi, hoặc là lên tủ giường.”
Từ Yến Chu: “…Ồ.”
Có lẽ đạt được một thứ liền muốn nhiều hơn.
Trước kia, Từ Yến Chu hy vọng Cố Diệu ở bên chàng không phải vì thương hại, sau này phát hiện nàng có chút thích mình thì lại ngóng trông nàng sẽ thích mình hơn, đừng thích người khác.
Ai cũng không được.
Bây giờ chàng còn muốn nhiều hơn thế.
Từ Yến Chu nhắm mắt lại, ý thức bắt đầu mơ màng.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, bắt đầu chuyển đồ, đầu tiên là giúp người trong thôn chuyển đến con hẻm vắng ở Vân Thành, sau đó mới động đến đồ của Từ gia.
Từ Yến Chu khiêng tủ giường lò ra ngoài, chiếc tủ khồng lồ rất bắt mắt, ban đầu Lưu Vĩ Trạm còn nghĩ đó là chiếc giường nhưng nó có cửa nên hắn chỉ nghĩ đó là cái tủ bình thường, kiểm tra kỹ hơn lại thấy cánh cửa bên hông được mở ra, đều này thực kỳ lạ.
Từ Yến Chu liếc hắn một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy tủ giường lò bao giờ à?
Hán tử phương bắc chưa từng nhìn thấy tủ giường lò?
Nói hươu nói vượn, chỉ là hắn chưa từng thấy vật gì như thế này, “Rất…rất khác biệt.”
Còn cần hắn phải nói.
Từ Yến Chu gằn giọng: “…Ngươi muốn cười thì đi chỗ khác mà cười.”
Lưu Vĩ Trạm che miệng lại, không dám cười, vẫn sợ bị đánh: “Khi đến phủ tướng quân, ngươi hãy ở chỗ vốn là của ngươi đi.”
Hắn sẽ tùy tiện tìm một gian phòng khác.
Vốn dĩ đó là nơi ở của Từ Yến Chu, nếu như có thể sửa lại án oan thì nơi đó vẫn là địa bàn của Từ Yến Chu. Nếu không được, hắn cũng không thể chiếm nơi đó.
Từ Yến Chu từ chối: “Không cần, cho chúng ta một sân viện là được.”
Chỉ cần cả nhà bọn họ ở chung một chỗ, nơi nào cũng không quan trọng.
Lưu Vĩ Trạm ưỡn thẳng ngực, vậy hắn có thể sống ở chính viện.
Đến phủ tướng quân, Từ gia chọn một viện sạch sẽ dọn vào, dọn xong đồ đạc cũng không còn chuyện gì làm, Cố Diệu tính toán vào trong ngục một chuyến.
Hóa trang cho Cố Diệu xong, Từ Ấu Vi hỏi: “Tẩu tử, chúng ta cùng đi được không?”
Cố Diệu nhớ ra Sở Hoài cũng đã trong ngục năm ngày, trồng đậu mầm cùng Chu Tước Vệ.
Nàng nói: “Được, muội cũng hóa trang đi, chúng ta cùng nhau vào xem.”
Từ Ấu Vi lập tức nhoẻn miệng cười, nàng tự mình hóa trang, rất nhanh trong gương đã biến thành một người khác. Nàng ấy vào phòng quấn ngực, sau đó đổi một bộ quần áo của ngục tốt, đi theo Cố Diệu vào địa lao.
Trong địa lao âm u, nhờ ánh sáng của mấy ngọn nến liếc mắt một cái nàng đã nhìn thấy Sở Hoài, hắn đang rất nghiêm túc tưới nước cho mấy giỏ trúc.
Không giống với tưởng tượng của nàng, những người khác cũng đang trồng đậu mầm. Địa lao vốn đã yên tĩnh, càng yên tĩnh hơn sau khi Cố Diệu bước vào.
Không người nào dám nói chuyện.
Giang Nhất ngẩng đầu lên, lại nhanh chóng cụp xuống, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sợ.
Từ Ấu vi học theo dáng vẻ Cố Diệu, mở cửa nhà lao ra bước về phía Sở Hoài hung ác nói: “Đứng ra góc tường cho ta.”
Sở Hoài nhìn vào mắt Từ Ấu Vi, trầm mặc một lát rồi ngoan ngoãn đứng vào góc tường.
Nghé con mới sinh Giang thập Nhất lúc đầu còn định so chiêu với Cố Diệu, hiện tại hắn giống như bị điểm huyệt, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lao đầu như hung thần, ngày tàn đã đến.
Cố Diệu ở bên kia chỉ liếc qua một cái, tiếp tục chuyên tâm kiểm tra đậu mầm.
Từ Ấu Vi trông thấy Sở Hoài trồng cũng không tệ, thuận miệng khen: “Ừm, làm rất tốt.”
Không đợi khóe miệng Sở Hoài kịp nhếch lên, nàng ấy đã nói: “Đây là việc ngươi nên làm, có tiền không, lấy hết ra cho đại gia ta uống rượu.”
Chu Tước Vệ có người bưng kín ngực, có người thì đè túi trong tay áo, biểu tình đề phòng, dáng vẻ khiếp sợ giống như không thể tin nổi.
Sở Hoài không nhúc nhích, thanh âm khàn khàn, nhìn xung quanh một cái, học theo dáng vẻ của Giang Nhất che ngực nói: “Không có tiền.”
Từ Ấu Vi: “Giấu đầu lòi đuôi, mau lấy ra!”
Trong ngực đều là trang sức cất giấu cho Từ Ấu Vi, còn có rất nhiều ngân phiếu.”
Sở Hoài: “Không có…Không tin ngươi đến tìm xem.”
Từ Ấu Vi trợn mắt, nàng cảm thấy hơi quá, nhưng nếu không tìm…lời nàng cũng đã nói ra, chẳng phải rất không có uy hay sao?
Từ Ấu Vu vươn tay, từ chỗ Sở Hoài đè lên lôi ra được một đống đồ vật.
Có ngân phiếu cũng có những thứ khác, Từ Ấu Vi không mở ra nhìn mà nhét toàn bộ vào túi, nàng vỗ vai Sở Hoài nói: “Đúng lúc để đại gia mua rượu.”
Giang Nhất dụi mắt: “Ta…”
Sở Hoài sao lại thảm như vậy, chỗ đó toàn là ngân phiếu đó, cứ để bị tịch thu thế kia? Quá thảm, thật sự quá thảm.
Cố Diệu và Từ Ấu Vi ở lại một lúc rồi đi ra ngoài, trong phòng giam yên tĩnh dị thường.
Một hồi lâu, có người chửi nhỏ hai câu: “Ngay cả Lưu Vĩ Trạm cũng không soát người!”
“Quên đi quên đi…Ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu.”
“Hôm nay là Sở Hoài, ngày mai sẽ là chúng ta.”
“Sao có thể, chúng ta đều đã trồng đậu mầm, tại sao còn muốn soát người.”
Đường đường là thống lĩnh Ngự lâm quân, lại bị soát người trước mặt nhiều người như vậy, quả thực là nhục nhã…
Giang Nhất muốn nói lại thôi, hắn thở dài nói: “Sở thống lĩnh, ngươi đừng tức giận.”
Sở Hoài: “Ta không tức giận.”
Cuối cùng cũng đưa được đồ cho nàng.
Giang Nhất đau đầu, đây nhất định là đang tức giận: “Sở thống lĩnh, tiền tài chỉ là vật ngoài thân…”
Sở Hoài: “Ta thật sự không tức giận.”
——–
Tác giả có lời muốn nói.
Giang Nhất: Sau này mới biết được hắn thật sự không tức giận, là bọn họ đang ân ái.
Chu Tước Vệ: “…”
Sở Hoài: Đã nói không tức giận rồi mà.
Đoán nhất định Từ Yến Chu sẽ truy tìm, còn không biết đường trốn xa một chút.
Giang Thập Nhất trầm mặc một hồi mới cãi: “Tam ca cũng chẳng kém bao nhiêu.”
Rốt cuộc kẻ nào mới bị bắt trước chứ, còn mắng bọn hắn ngu xuẩn.
Năm người Giang Nhất sớm bị bắt: “…”
Giang Thập Tam quan sát những huynh đệ tốt này, đã tìm thấy đại ca của bọn hắn, cũng coi như tin tốt. Chẳng qua gặp nhau trong nhà lao, thật sự khiến người ta không vui vẻ nổi.
Hắn không quá để tâm đến chuyện bị bắt, dù sao hắn cũng đã viết thư cho Hoàng thượng, chắc chắn không bao lâu nữa Hoàng thượng sẽ phái người đến đây.
Giang Thập Tam lên tiếng: “Yên tâm đi, khoảng chừng mười ngày nửa tháng nữa thôi chúng ta sẽ được ra ngoài.”
Giang Nhất đối với câu ‘yên tâm’ này có chút mâu thuẫn: “Đừng nói nữa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Lưu tướng quân sẽ không…”
Không biết Chu Tước Vệ thì thôi, nhưng ngay cả Sở Hoài cũng không biết, Giang Nhất nghi ngờ Lưu Vĩ Trạm đang đùa giỡn bọn hắn.
Giang Tam quay đầu nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, Thập Tam Thập Ngũ, để ta dạy các đệ làm đậu mầm.”
Giang Nhất thầm suy đoán trong lòng, nhưng cũng cảm thấy không thực tế, Lưu Vĩ Trạm và Từ Yến Chu chưa hề cùng xuất hiện, cớ gì hắn sẽ giúp Từ Yến Chu? Huống hồ thái y đã nói Từ Yến Chu không thuốc cứu chữa, nên sớm chuẩn bị hậu sự.
Nghĩ không ra nên hắn không nghĩ nữa, lên tiếng: “Đúng, học theo Tam ca của các đệ đi, hắn làm khá tốt.”
Giang Thập Nhất và Giang Thập Ngũ hai mặt nhìn nhau: “Tại sao phải trồng đậu mầm?”
Giang Tam liếc sang hai mảnh gỗ ở trong góc tường, vì để đe dọa bọn hắn cái này vẫn chưa dọn đi, hắn có chút khó mở miệng, một hồi lâu mới nói: “Bởi vì lao đầu nói, ở trong tù phải tuân theo quy củ.”
Lao đầu kia rất hung dữ, người thì nhỏ nhắn gầy gò thế mà sức lực lớn vô cùng, hắn đã thử dùng tay chẻ ghế, nhưng tay quá đau.
“Đừng hỏi nhiều, nghe lệnh là được rồi.”
Hai người Giang Thập Tam liền nghe lời, trồng thì trồng.
Riêng Giang Tam lại bắt đầu lo lắng về chuyện khác, bọn họ thật sự có cơ hội rời đi sao? Chu Tước lệnh không được kiểm chứng, phải chăng đến cả thánh chỉ Lưu Vĩ Trạm cũng dám ngụy tạo? Hơn nữa bọn họ lại trồng đậu mầm tốt thế này, phải chăng hắn càng tiếc không muốn thả bọn họ đi?
Nếu hạ lệnh vây thành, có phải Từ Yến Chu sẽ kề đao lên cổ hắn uy hiếp Hoàng thượng không…
Nhất định Hoàng thượng không chấp nhận bị uy hiếp.
Bọn họ là thanh kiếm của Hoàng thượng, rốt cuộc cũng chỉ là một loại đồ vật, chết tự nhiên sẽ có kẻ khác lên thay thế, dù có trở về được cũng sẽ bị nghiêm trị.
Hai mắt Giang Tam mờ mịt, mặt trầm xuống tập trung làm đậu mầm, sau đó hỏi: “Nhớ chưa?”
“…Nhớ.”
Giang Tam nói: “Cố gắng học.” Nhất định đừng để lao đầu thất vọng.
Trên Ngọc Khê Sơn, Lưu Vĩ Trạm háo hức đi xay gạo nếp. Sắp đến Tết Nguyên Tiêu, xay gạo nếp thành bột để dùng trong tết nguyên tiêu.
Cố Diệu chuẩn bị ba loại nhân bánh, nhân hạt vừng, nhân đậu đỏ và nhân táo rừng mật ong.
Chỉ có sáu quả táo rừng nên cho thêm rất nhiều mật, mật ong vàng óng trộn đều với táo được giã nhuyễn, hít một hơi đều là mùi thơm ngọt.
Ăn tết nhiều thịt, vừa vặn thêm mấy món bánh ngọt.
Từ Ấu Vi hỗ trợ làm bánh trôi, gói sủi cảo và bánh nướng, động tác của nàng ấy đã thành thục hơn rất nhiều. Nhân bánh trôi được vo tròn thành từng viên nhỏ, sau đó khoét một lỗ vỏ bánh cho nhân vào vừa miết vừa nặn, càng nặn càng lớn và tròn nhẵn.
Cố Diệu thích ăn ngọt, dù chưa ăn được nhưng ngửi mùi thơm cũng rất thỏa mãn.
Nặn xong bánh trôi thì cho vào chậu đậy nắp lại, gọi Từ Yến Chu bê ra ngoài để đông lạnh, Lưu Vĩ Trạm tiếp tục mang một chậu bột nếp khác vào.
Liếc mắt một cái liền hỏi: “Ngươi không bỏ tiền đồng vào trong à?”
Lại nói: “Cũng không được, nên làm nhân ngải thảo để tránh ma quỷ.”
Các viên bánh trôi nho nhỏ, bên trong đều không có tiền đồng, nhưng mà xua đuổi ma quỷ là thật, cũng tránh tiểu nhân.
Cố Diệu cúi đầu chớp mắt nhìn chậu bột nếp: “Không cần làm nhân ngải thảo đâu, dùng nước ngải thảo nhào bột là được.
Nàng đã đồng ý đầu mùa xuân sẽ đi bắt heo con, bây giờ heo con chưa có nhưng chuồng heo và ngải thảo để làm sạch chuồng heo đã có sẵn. Ngải khô được nàng mang từ chợ về, chỉ cần đun sôi nước ngải thảo rồi làm nước lăn bột là được.
Lạ nhớ đến những người dẫn về hôm nay, tâm tình Cố Diệu có chút bồn chồn.
Từ Ấu Vi vẫn luôn chú ý đến Cố Diệu: “Tẩu tử…”
Cố Diệu không sao, nàng chỉ đang lo lắng sợ hãi.
Qua bốn ngày mới bắt được người, nhất định Giang Thập Tam đã viết thư gửi về Thịnh Kinh từ lâu, Chu Ninh Sâm hẳn cũng nhận được tin.
Trước kia Chu Ninh Sâm vì nể mặt Từ Ấu Vi mà giữ lại tính mạng cho người Từ gia, nhưng có lẽ bây giờ hắn đang hối hận vì sao lúc trước không cho người giết hết bọn họ trên đường đi, thì hiện tại sẽ không có chuyện này.
Chẳng qua hắn cũng không có tư cách để hối hận, hắn vốn cái này cũng muốn cái kia cũng muốn, ở trong mắt hắn lôi đình mưa móc đều là thánh ân, muốn giang sơn, càng muốn có mỹ nhân.
Cố Diệu khẽ rùng mình, nếu bị bắt hậu quả chỉ cần nghĩ thôi cũng không chịu nổi.
Từ Yến Chu nắm tay nàng trấn an: “Đừng lo lắng.”
Còn nói: “Lát nữa ta sẽ đến gặp trưởng thôn.”
Ở lại trên núi quá nguy hiểm, trước mắt phải chuyển đến Vân Thành, không có nhà thì xây nhà, đợi sự tình ổn định rồi tính sau. Đoán chừng bốn năm ngày trước viết tin, nhanh nhất cũng phải hai ngày mới nhận được, bọn họ vẫn còn thời gian.
Cố Diệu gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy, không kịp thay đổi kế hoạch nữa, nàng từng nghĩ muốn trì hoãn, thậm chí là sống mai danh ẩn tích trên núi cả đời. Nhưng bây giờ phải chuyển đến Vân Thành rồi nghĩ kế sách tiếp theo.
Thật ra mọi chuyện cũng không tệ đến vậy, với rào cản Ngọc Khê Sơn này, muốn vào được Vân Thành nhất định phải đi qua con đường này, ai cũng không tránh khỏi.
Thấy không khí quá ngưng trọng, Lưu Vĩ Trạm liền mở miệng: “Các ngươi lo lắng cái gì chứ?”
“Không phải người nên lo nhất là ta sao?”
Hắn không thể hiểu, Chu Tước Vệ chưa từng nhìn thấy Từ Yến Chu, Hoàng thượng cũng chỉ đoán Từ Yến Chu đang ở đây.
Còn hắn, hắn thì sao…
Phỏng chừng Hoàng thượng cho rằng hắn muốn mưu phản.
Lưu Vĩ Trạm tòng quân mười lăm năm, tuy rằng hắn trong sạch, nhưng bây giờ dù nhảy xuống sông cũng không thể rửa sạch tội.
Từ gia chỉ là tội càng thêm tội, nhưng hắn là lần đầu tiên, lần đầu tiên!
Rốt cuộc hắn cũng hiểu tại sao mình lại hắt hơi, nhất định Hoàng thượng đang mắng hắn. Bây giờ có nói xin lỗi cũng vô dụng, hắn bị bắt lên núi liền bị cột chung cùng với bọn họ, nếu hắn muốn chạy, Cố Diệu sẽ giết hắn.
Cố Diệu: “Ngươi nghĩ kỹ xem muốn cái gì, ta sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.”
Lưu Vĩ Trạm lập tức nhớ đến chuyện bắt heo, chuồng heo đã xây xong nhưng phải chuyển đi, heo còn chưa bắt nữa mà…
Lưu Vĩ Trạm nói: “Ta muốn nuôi heo, nuôi mấy trăm đầu heo.”
Nuôi thêm mấy ngàn con gà, nhiều thịt nhiều trứng, ăn không hết thì đưa vào quân doanh.
Cố Diệu trầm mặc: “Ngươi nuôi được mấy trăm con thì cứ bắt, ta không cản.”
Phụ cận lấy đâu ra nhiều heo như vậy, có thể bắt được mấy con đã tốt lắm rồi, mấy trăm con, kiếm ở đâu ra?
Dù sao Lưu Vĩ Trạm vẫn tự tin, gan hắn bây giờ rất lớn cái gì cũng không sợ: “Vậy lúc chuyển đi nhớ xóa hết dấu vết của hồ nước mặn…”
Trên núi không có đường đi, toàn là bụi gai và cây lá bị gãy, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra ngay.
Lưu Vĩ Trạm nói đúng, bọn họ có hồ nước mặn, không thể để tiện nghi cho Chu Ninh Sâm được: “Lều đồ ăn cũng nên phá đi, nhổ hết các loại rau củ bên trong, cải trắng cũng bẻ, không để lại gì cả.”
Từ Yến Chu nói: “Lò than phía sau núi và các loại gỗ, hủy đi giấu kỹ.”
Cái gì cũng không để bọn chúng phát hiện ra, cái gì cũng không để cho bọn chúng nhìn thấy, chờ đến lúc Chu Ninh Sâm phái người lục soát núi cũng chỉ tìm được mười mấy căn nhà trống.
Từ Yến Chu nắm chặt nắm tay: “Cái gì cũng không để lại cho hắn!”
Lưu lại Ngọc Khê Sơn gần bốn tháng, ban đầu chỉ có căn nhà cỏ tranh miễn cưỡng tránh mưa tránh gió, sau này kiếm được chút tiền xây một căn nhà mới. Từ lúc lưu đày đến giờ, đã chịu qua khổ cực, khóc lóc sợ hãi, Từ Ấu Vi sợ huynh trưởng không thể tỉnh lại, sợ tẩu tử rời đi, sợ chính mình bị mang đi vì vậy phải cố gắng để sống sót.
Cố Diệu nói: “Chúng ta phải bảo vệ Ngọc Khê Sơn và Vân Thành thật tốt, lên kế hoạch cho những đều tồi tệ nhất.”
Chu Ninh Sâm không cho bọn họ cơ hội để rửa oan, còn đem tội danh phản loạn ấn lên người Từ Yến Chu. Một vạn tướng sĩ táng mệnh giữa sa mạc kia, không hoàn toàn là lỗi của một mình Từ Yến Chu, thậm chí nói, Từ Yến Chu không sai.
Mười lăm tuổi chàng đã tòng quân, chinh chiến trên sa trường sáu năm, đánh mấy chục trận đều đại thắng, chàng là anh hùng không phải là tội nhân, càng không phải nghịch tặc.
Từ Yến Chu đi gặp trưởng thôn, nói rõ mọi việc, trưởng thôn liền nói: “Chuyển, khi nào tướng quân nói chuyển, bọn ta sẽ động thủ.”
Từ Yến Chu: “Đêm nay thu thập, sáng mai chuyển đi.”
Trưởng thôn vội vàng đồng ý, hắn lập tức đi thông báo cho người trong thôn thu dọn đồ đạc, sáng mai chuyển nhà.
Cố Diệu dẫn người đến lều đồ ăn, vun trồng hơn một tháng nay, ngày nào cũng tưới nước linh tuyền, các loại rau củ đều đang tươi tốt.
Củ cải trắng đã dài hơn lòng bàn tay, to bằng cổ tay, bám đầy đất ẩm, mọng nước. Khoai tây còn hơi nhỏ, cũng không nhiều lắm, đào lên chỉ được hơn mười củ. Còn bắp cải lá hơi vàng, nhưng vẫn ăn được.
Có mấy chục cái bắp cải được trồng trong lều Cố Diệu bẻ hết.
Củ cải khoai tây, cải trắng, và các loại lương thực đều chuyển hết đến phủ tướng quân, dư lại để sáng mai chuyển tiếp.
Từ Yến Chu rất luyến tiếc nơi này, con người đều có tình cảm, đã sống ở đây lâu như vậy, cái gì cũng dần quen thuộc. Phủ tướng quân hình dáng như thế nào trong ấn tượng của chàng đều rất mơ hồ.
Chàng không nỡ rời đi.
Trong phủ tướng quân không có giường lò, giường cũng lớn không lớn để chàng đặt chiếc tủ giường lò lên. Càng không ấm áp bằng giường lò, tóm lại, chỗ nào cũng thấy không tốt.
Cố Diệu lấy hết đồ trong tủ giường lò ra, của Sở Hoài cất riêng, những thứ còn lại để chung trong một cái bao.
Một khối ngọc bội, hai kim bài, một khối lệnh bài và Chu Tước lệnh. Số còn lại là ngân phiếu và bạc vụn, tổng cộng có hai ngàn năm trăm mười ba lượng.
Tiền đồng nàng cũng đếm, có một trăm hai mươi ba văn. Còn có kim trâm của nàng, vừa lớn vừa sáng nên nàng bỏ vào trong hà bao của mình, sau đó đặt cùng một chỗ với những thứ khác.
Thu dọn xong xuôi, Cố Diệu đặt tay nải bên cạnh mình, sáng mai chuyển đi, đây là thứ quan trọng nhất.
Có vài thứ có thể từ từ chuyển, trong chốc lát Chu Ninh Sâm cũng không thể phái người đến ngay được, mấy ngày này vẫn có thể tiếp tục đốt than củi. Nằm trong chăn, Cố Diệu đang nghĩ xem cần phải mang theo những gì, chăn đệm gối đầu nhất định phải mang đi, nội thất cũng không thể quên, cái gì cũng không để lại.
Tay Từ Yến Chu chợt động, trong nháy mắt đã nắm lấy tay Cố Diệu, chàng hỏi: “Tủ giường lò có mang theo không?”
Giường lò rộng hai người còn có thể đặt được, nhưng đặt trên giường chắc chắn sẽ không thể, nếu như vậy, chàng thật sự muốn cùng Cố Diệu ngủ ở phía trên. Sớm biết có việc này, trước kia chàng đã dặn thợ mộc làm một cái tủ thật đẹp.
Cố Diệu nói: “Chuyển đi, cái gì cũng không để lại, nếu sau này có cơ hội trở lại thì sẽ chuyển hết đồ vật về đây.”
Những thứ này được chất trên xe đẩy tay, trên đường đi khó tránh khỏi bị va chạm, nhưng Cố Diệu không muốn để lại bất cứ thứ gì, đương nhiên là mang đi.
Từ Yến Chu cũng vui vẻ, mang theo cũng được, dù sao cũng là đồ chàng mang về Cố Diệu không ghét bỏ thì tốt rồi: “Vậy được, để ta chuyển.”
Đó là bởi vì chàng chưa biết Cố Diệu không thích.
Đồ đã mua về cũng không thể bỏ, chỉ có thể để dùng.
Cố Diệu cũng sẽ giúp vận chuyển: “Ừm, vậy chúng ta ngủ sớm thôi.”
Từ Yến Chu bất động, trong phòng trở nên yên tĩnh, chàng nói: “A Diệu, hai ngày nữa chính là tết Nguyên Tiêu đó.”
Ăn tết.
Đến lúc đó có lẽ trong Vân thành sẽ tổ chức hội đèn lồng, chàng muốn dẫn Cố Diệu đi xem. Nếu tối về muộn thì không kịp nói gì nữa, dạo hội đèn lồng cũng mệt mỏi chẳng còn sức để làm gì.
Chàng muốn làm trong hôm nay luôn, bình thường chàng luôn ngại ngùng không dám nói, cũng xấu hổ không dám gọi Cố Diệu giúp mình nên vẫn tự chịu đựng, nhưng ngày mai đã chuyển đi, đây là đêm cuối cùng ngủ trên chiếc giường này.
Tuy rằng chàng không cam lòng một năm chỉ được một lần, càng không nỡ để Cố Diệu giúp chàng, nhưng đêm nay thì khác.
Hai ngày nữa chính là tết Nguyên Tiêu, Cố Diệu hỏi: “Huynh còn muốn ăn hai cái tết Nguyên Tiêu hay sao?”
Tất nhiên chàng không nghĩ vậy, vươn tay giam nàng vào trong ngực mình, sau đó cẩn thận hôn lên đôi mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên môi Cố Diệu.
Hầu kết chàng nhẹ lăn: “Ta…muốn, A Diệu giúp ta.”
Từ Yến Chu quay lưng lại với ánh nến vì vậy sắc mặt hơi đỏ, nhưng ánh mắt lại rất sáng, bên trong giống như ẩn chứa ánh sao.
Chàng cứ như vậy nhìn nàng, kiễn nhẫn chờ câu trả lời.
Rất nhanh, kiễn nhẫn của Từ Yến Chu dần cạn: “A Diệu…”
Cố Diệu không thể từ chối được chàng: “Vậy thì một lần, sau đó lập tức ngủ.”
Từ Yến Chu vội đồng ý: “Ừ, nghe nàng hết, nàng muốn thế nào cũng được.”
Thật giống mặc cho người chà đạp.
Làm chuyện như vậy Cố Diệu chẳng dám nhìn Từ Yến Chu, nàng từ từ nhắm hai mắt, tay chậm rãi chuyển động, một lúc sau Từ Yến Chu cầm tay nàng…
Cố Diệu cảm thấy loại chuyện này rất không thú vị, đầu óc càng ngày càng nặng nề, có chút buồn ngủ. Từ Yến Chu bê nước vào lau người sạch sẽ mới tiếp tục nằm xuống.
Chàng có chút buồn bực, một mình chàng thoải mái thì không tốt lắm, nhưng chàng không dám nói cùng nhau này nọ, chàng muốn cho Cố Diệu…
Chàng lên tiếng: “A Diệu, hay là ta ôm nàng ngủ nhé, nàng có thể nằm trên người ta mà ngủ.”
Cố Diệu không có hứng thú, nàng rất buồn ngủ: “Huynh mau ngủ đi, hoặc là lên tủ giường.”
Từ Yến Chu: “…Ồ.”
Có lẽ đạt được một thứ liền muốn nhiều hơn.
Trước kia, Từ Yến Chu hy vọng Cố Diệu ở bên chàng không phải vì thương hại, sau này phát hiện nàng có chút thích mình thì lại ngóng trông nàng sẽ thích mình hơn, đừng thích người khác.
Ai cũng không được.
Bây giờ chàng còn muốn nhiều hơn thế.
Từ Yến Chu nhắm mắt lại, ý thức bắt đầu mơ màng.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, bắt đầu chuyển đồ, đầu tiên là giúp người trong thôn chuyển đến con hẻm vắng ở Vân Thành, sau đó mới động đến đồ của Từ gia.
Từ Yến Chu khiêng tủ giường lò ra ngoài, chiếc tủ khồng lồ rất bắt mắt, ban đầu Lưu Vĩ Trạm còn nghĩ đó là chiếc giường nhưng nó có cửa nên hắn chỉ nghĩ đó là cái tủ bình thường, kiểm tra kỹ hơn lại thấy cánh cửa bên hông được mở ra, đều này thực kỳ lạ.
Từ Yến Chu liếc hắn một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy tủ giường lò bao giờ à?
Hán tử phương bắc chưa từng nhìn thấy tủ giường lò?
Nói hươu nói vượn, chỉ là hắn chưa từng thấy vật gì như thế này, “Rất…rất khác biệt.”
Còn cần hắn phải nói.
Từ Yến Chu gằn giọng: “…Ngươi muốn cười thì đi chỗ khác mà cười.”
Lưu Vĩ Trạm che miệng lại, không dám cười, vẫn sợ bị đánh: “Khi đến phủ tướng quân, ngươi hãy ở chỗ vốn là của ngươi đi.”
Hắn sẽ tùy tiện tìm một gian phòng khác.
Vốn dĩ đó là nơi ở của Từ Yến Chu, nếu như có thể sửa lại án oan thì nơi đó vẫn là địa bàn của Từ Yến Chu. Nếu không được, hắn cũng không thể chiếm nơi đó.
Từ Yến Chu từ chối: “Không cần, cho chúng ta một sân viện là được.”
Chỉ cần cả nhà bọn họ ở chung một chỗ, nơi nào cũng không quan trọng.
Lưu Vĩ Trạm ưỡn thẳng ngực, vậy hắn có thể sống ở chính viện.
Đến phủ tướng quân, Từ gia chọn một viện sạch sẽ dọn vào, dọn xong đồ đạc cũng không còn chuyện gì làm, Cố Diệu tính toán vào trong ngục một chuyến.
Hóa trang cho Cố Diệu xong, Từ Ấu Vi hỏi: “Tẩu tử, chúng ta cùng đi được không?”
Cố Diệu nhớ ra Sở Hoài cũng đã trong ngục năm ngày, trồng đậu mầm cùng Chu Tước Vệ.
Nàng nói: “Được, muội cũng hóa trang đi, chúng ta cùng nhau vào xem.”
Từ Ấu Vi lập tức nhoẻn miệng cười, nàng tự mình hóa trang, rất nhanh trong gương đã biến thành một người khác. Nàng ấy vào phòng quấn ngực, sau đó đổi một bộ quần áo của ngục tốt, đi theo Cố Diệu vào địa lao.
Trong địa lao âm u, nhờ ánh sáng của mấy ngọn nến liếc mắt một cái nàng đã nhìn thấy Sở Hoài, hắn đang rất nghiêm túc tưới nước cho mấy giỏ trúc.
Không giống với tưởng tượng của nàng, những người khác cũng đang trồng đậu mầm. Địa lao vốn đã yên tĩnh, càng yên tĩnh hơn sau khi Cố Diệu bước vào.
Không người nào dám nói chuyện.
Giang Nhất ngẩng đầu lên, lại nhanh chóng cụp xuống, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sợ.
Từ Ấu vi học theo dáng vẻ Cố Diệu, mở cửa nhà lao ra bước về phía Sở Hoài hung ác nói: “Đứng ra góc tường cho ta.”
Sở Hoài nhìn vào mắt Từ Ấu Vi, trầm mặc một lát rồi ngoan ngoãn đứng vào góc tường.
Nghé con mới sinh Giang thập Nhất lúc đầu còn định so chiêu với Cố Diệu, hiện tại hắn giống như bị điểm huyệt, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lao đầu như hung thần, ngày tàn đã đến.
Cố Diệu ở bên kia chỉ liếc qua một cái, tiếp tục chuyên tâm kiểm tra đậu mầm.
Từ Ấu Vi trông thấy Sở Hoài trồng cũng không tệ, thuận miệng khen: “Ừm, làm rất tốt.”
Không đợi khóe miệng Sở Hoài kịp nhếch lên, nàng ấy đã nói: “Đây là việc ngươi nên làm, có tiền không, lấy hết ra cho đại gia ta uống rượu.”
Chu Tước Vệ có người bưng kín ngực, có người thì đè túi trong tay áo, biểu tình đề phòng, dáng vẻ khiếp sợ giống như không thể tin nổi.
Sở Hoài không nhúc nhích, thanh âm khàn khàn, nhìn xung quanh một cái, học theo dáng vẻ của Giang Nhất che ngực nói: “Không có tiền.”
Từ Ấu Vi: “Giấu đầu lòi đuôi, mau lấy ra!”
Trong ngực đều là trang sức cất giấu cho Từ Ấu Vi, còn có rất nhiều ngân phiếu.”
Sở Hoài: “Không có…Không tin ngươi đến tìm xem.”
Từ Ấu Vi trợn mắt, nàng cảm thấy hơi quá, nhưng nếu không tìm…lời nàng cũng đã nói ra, chẳng phải rất không có uy hay sao?
Từ Ấu Vu vươn tay, từ chỗ Sở Hoài đè lên lôi ra được một đống đồ vật.
Có ngân phiếu cũng có những thứ khác, Từ Ấu Vi không mở ra nhìn mà nhét toàn bộ vào túi, nàng vỗ vai Sở Hoài nói: “Đúng lúc để đại gia mua rượu.”
Giang Nhất dụi mắt: “Ta…”
Sở Hoài sao lại thảm như vậy, chỗ đó toàn là ngân phiếu đó, cứ để bị tịch thu thế kia? Quá thảm, thật sự quá thảm.
Cố Diệu và Từ Ấu Vi ở lại một lúc rồi đi ra ngoài, trong phòng giam yên tĩnh dị thường.
Một hồi lâu, có người chửi nhỏ hai câu: “Ngay cả Lưu Vĩ Trạm cũng không soát người!”
“Quên đi quên đi…Ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu.”
“Hôm nay là Sở Hoài, ngày mai sẽ là chúng ta.”
“Sao có thể, chúng ta đều đã trồng đậu mầm, tại sao còn muốn soát người.”
Đường đường là thống lĩnh Ngự lâm quân, lại bị soát người trước mặt nhiều người như vậy, quả thực là nhục nhã…
Giang Nhất muốn nói lại thôi, hắn thở dài nói: “Sở thống lĩnh, ngươi đừng tức giận.”
Sở Hoài: “Ta không tức giận.”
Cuối cùng cũng đưa được đồ cho nàng.
Giang Nhất đau đầu, đây nhất định là đang tức giận: “Sở thống lĩnh, tiền tài chỉ là vật ngoài thân…”
Sở Hoài: “Ta thật sự không tức giận.”
——–
Tác giả có lời muốn nói.
Giang Nhất: Sau này mới biết được hắn thật sự không tức giận, là bọn họ đang ân ái.
Chu Tước Vệ: “…”
Sở Hoài: Đã nói không tức giận rồi mà.
Danh sách chương