Đây là cục diện mà Hàn Triều đã sớm bày ra.

Thời điểm nảy ra ý tưởng này, có lẽ là khi trời mưa làm thây ma thăng cấp, lúc ấy Thích Thất quanh co lòng vòng nói cho anh biết thây ma sắp thăng cấp. Đối với việc nhắc nhở của cô, anh vừa kinh ngạc lại không thể tưởng tượng, suy nghĩ lúc ấy của anh là, người phụ nữ này ngốc đến độ nào mới có thể nói ra việc này, cái người ngu ngốc này chẳng lẽ nghĩ thế giới chỉ có "chân thiện mỹ" hay sao? Cho nên anh muốn chế định kế hoạch này, ý tưởng muốn cho người phụ nữ như giấy trắng này kiến thức được cái gì gọi là nhân tính dơ bẩn.

Khi anh định ra kế hoạch này, trong lòng có rất nhiều tâm thái muốn xem náo nhiệt, anh muốn nhìn một chút khi cái người ngốc hết thuốc chữa này nhận ra mình đến tột cùng có bao nhiêu ngốc, biểu tình lúc ấy sẽ ảo não hối hận như thế nào, cho nên anh rất phối hợp với cô. Cô phải cho người khác vật tư, được, anh lấy rất nhiều vật tư đưa ra, cô muốn cực cực khổ khổ nấu cơm cho người ta, được anh cũng phối hợp làm người đàn ông "hào phóng", nhường cô ra. Mặc dù sau đó anh phát hiện anh thích cô, luyến tiếc để cô làm việc vất vả, không muốn nhìn thấy nhìn khác khi dễ cô, anh cũng không dừng lại kế hoạch, ngược lại càng thêm đối với bọn họ ta cần ta cứ lấy, nhưng anh không còn tâm thái xem náo nhiệt nữa, mà là muốn cho cô kiến thức đến nhân tính hắc ám, sau đó để cô đừng tái phạm mà cứ ngốc nghếch đối tốt với người khác. Nhưng anh không nghĩ tới, anh thận trọng từng bước, tới thời điểm thu hoạch, chính mình lại không thể nhìn cô bị thương tâm.

"Thật ra em không cần thương tâm như vậy, Triều Hổ cùng Triệu Tín nói rõ không muốn mọi người biết chúng ta ở đây, mọi người làm thế nào lại có thể hỏi Triều Hổ tình hình của chúng ta, họ không phải không quan tâm chúng ta, đại khái chỉ là không có phương tiện đề ra mà thôi."

Hàn Triều đi đến ôm người vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về, lại một lần nữa ngẩng đầu lên trời cười khổ, mặc kệ đi, "ngốc" thì "ngốc" đi, tóm lại có anh nhìn cô ấy là được.

"Hàn tổng, anh không cần khuyên em, kỳ thật em đều biết......"

Thích Thất chỉ là thói quen không nghĩ sâu xa chứ không phải cô không biết, bọn Vương Tiểu Lợi thật tốt, nhưng họ cũng là người, cũng có tính xấu, bọn họ cũng sẽ theo đuổi quyền lợi, tư tâm. Dì Ngô? Tâm tư dì Ngô cô cũng rõ, là cô nhi cô đã từng gặp qua vô số người, xem mặt đoán ý giống như trở thành bản năng của cô, ai đối với cô tốt, ai có tình cô đều rõ ràng, chỉ là... cô quá khát vọng tình thân, đột nhiên có người xuất hiện, tình cảm phong phú biểu lộ quan tâm, cô cho dù minh bạch chuyện này là cố tình, cũng không kháng cự được dụ hoặc có được thân tình.

Khi tầng ngụy trang này lột ra, cô phát hiện ra được kỳ thật cô không thương tâm chút nào, có lẽ kết quả này vẫn luôn ở trong tiềm thức của một cô nhi như cô.

Bên trong vẫn luôn biết là sẽ như vậy.

Bất quá chuyện này đích xác là một giáo huấn cho cô, nơi này đã không phải là cuộc sống kiếp trước ở thời đại hòa bình của cô, nơi này là mạt thế, một gói mì ăn liền cũng có thể tạo ra một hồi đánh giết, cô ỷ vào Hàn Triều sủng ái, tùy ý tiêu xài vật tư của anh, cô chưa từng nghĩ tới cách làm của mình sẽ sinh ra ảnh hưởng gì, Vương Tiểu Lợi vì sao điều đầu tiên nghĩ đến là Hàn Triều quá keo kiệt, đó chính là do trong tiềm thức cậu ta cảm thấy vật tư của Hàn Triều quá nhiều mà thôi, cậu ta vì sao sẽ có loại suy nghĩ này đều là do cô, cô không biết tiết chế cho họ tiêu xài vật tư, nếu cho rằng vật tư của Hàn Triều rất nhiều mà đòi hỏi không ngừng, như vậy cô đã đem đến cho Hàn Triều vô tận phiền toái, thậm chí là họa sát thân.

Nếu Hàn Triều biết Thích Thất trầm mặc nguyên nhân là bởi vì chuyện này, anh thật sẽ không biết nên khóc hay nên cười. Từ trước đến nay anh không có ý định giấu giếm chuyện anh có nhiều vật tư, "có giá trị" mới có lợi thế đàm phán, "có giá trị" mới có thể đạt được càng nhiều tài nguyên, nếu anh ngay cả vật tư trên người còn bảo vệ không được, vậy nhân lúc còn sớm anh nên đi tìm một góc mà rúc vào làm thần giữ của đi, còn nói cái gì phú kham địch quốc, quyền khuynh thiên hạ.

......

Bữa sáng qua đi, đoàn người Hàn Tiến ngồi trên xe Hàn Triều cung cấp rời đi, mà Thích Thất và Hàn Triều hai người cũng hướng về thị trấn gần nhất mà xuất phát. Bọn họ như cũ không tính toán quay lại thành phố B ngay, Hàn Triều muốn tổ kiến thế lực của riêng mình còn phải chuẩn bị không ít đồ vật, mà ở thành phố J thu vào xưởng công binh đã mở ra cho anh một ý tưởng lớn, anh không còn để ánh mắt đặt ở "thành phẩm" mà chuyển sang cân nhắc các khu công nghiệp, nhà xưởng. Nếu nước dị năng của Thích Thất có thể cho anh không ngừng khôi phục dị năng tiêu hao, vậy thu vào nhà xưởng cũng không phải là sự tình quá sức. Trong không gian kỳ lân còn một mảnh nhỏ sa mạc chưa dùng làm gì, vừa vặn có thể đem nhà xưởng "để" ở nơi đó, hình thành một khu công nghiệp, không gian có tính năng tinh lọc, anh sẽ không cần lo lắng bên trong bị ô nhiễm.

Thời tiết vẫn là hai cực biến hóa, lạnh đến thấu xương, mắt đến đã khoảng bốn tháng, nếu mạt thế không đến, như vậy hiện giờ lúc này nhà nhà đều đang chuẩn bị tân niên. Thích Thất Hàn Triều hai người chạy trên quốc lộ tỉnh H, trong khoảng thời gian này họ thu vào mấy nhà xưởng, vì sao chỉ có mấy nhà, nguyên nhân là do tính bắt bẻ của Hàn Triều, quy mô nhỏ không cần, vệ sinh không đạt tiêu chuẩn không cần, thây ma nhiều không cần, tóm lại chính là các loại bắt bẻ.

Hiện tại bọn họ thu một xưởng gia công thịt, Thích Thất lý giải muốn làm giăm bông.

Tuy rằng giống như còn có thể làm những thứ khác, nhưng cô chưa từng thấy, cũng không biết bên trong là bộ dáng gì.

Một xưởng gia công lương thực, cái này cô biết sẽ làm mì ăn liền, đủ loại. Vốn dĩ bên cạnh còn một nhà xưởng làm đồ uống, cô cũng muốn Hàn Triều thu vào, lại bị anh nhất định cự tuyệt, lý do là không có sẵn nước như thế nào làm đồ uống, cô lúc ấy rất muốn hỏi một chút, vậy anh lúc trước sao anh có thể thu vào cái xưởng gia công bia kia, đáng tiếc bị một ánh mắt quét tới, cô đành hoàn toàn game over, thôi được rồi, cô biết nguyên nhân, nước ngọt gì đó không có lợi cho sức khỏe. Bất quá anh vẫn thu cho cô một xưởng chế biến sản phẫm sữa, chính là cái nhãn hiệu cô hay uống, sữa tươi sữa chua đều có.

Hiện tại bọn họ muốn đi khu công nghiệp gần thành phố, theo lời Hàn Triều bên kia có một xưởng bột mì, xưởng bánh quy và gia công đồ ăn vặt anh đều muốn thu lại. Đi cùng với anh lâu như vậy, cô cũng phát hiện, những địa phương Hàn Triều đi đều thống nhất một điểm, chính là bên cạnh khu công nghiệp đều có một kho hàng lớn, mà trên kho hàng, ở vị trí hiển hách đều có đính gia huy của gia tộc Triều thị, nhớ lại lúc trước Hàn Triều nói qua về hệ thống kho hàng của Triều thị, cô bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Hàn Triều mang cô chạy chạy ở khắp nơi trong tỉnh H là vì thu vật tư các kho hàng!

Xác nhận, đôi mắt nhỏ nhìn hướng Hàn Triều, đổi được một câu khen ngợi: "Ừ, còn không tính là quá ngốc."

Nghe vậy Thích Thất mắt trợn trắng, cô vốn dĩ rất thông minh nha, chính là thông minh không quá rõ ràng mà thôi.

Vòng qua một khúc cong trên đường, nhìn từ xa xa lọt vào trong tầm mắt là một tòa nhà hai tầng, tốc độ xe Hàn Triều không ngừng, vẫn chạy băng băng trên đường, lại càng gần thì thấy được trước cửa ngừng một chiếc xe Hummer, bọn họ cũng không có gì kỳ quái, lúc trước ở một trấn nhỏ có xuất hiện người sống sót, chuyện này không có gì lạ.

Tinh thần lực Hàn Triều theo thói quen quét về tòa nhà hai tầng, sau đó mày nhăn lại, trầm giọng nói với Thích Thất: "Thất Thất, có sữa bộ không? Đi pha một bình, ừ... đại khái cho em bé mới sinh uống." Nói xong trên bàn phía sau xuất hiện mấy hộp sữa bột, bình sữa các loại.

Thích Thất nhanh chóng cầm lấy bình sữa đem đến phòng bếp nấu nước rửa sạch, ở cô nhi viện cô cũng chăm sóc không ít trẻ em, pha sữa chăm sóc thế nào cô cũng biết. Hàn Triều lúc này đã ngừng xe ở trước cửa nhà, mang theo sữa đã chuẩn bị sẵn sàng, Hàn Triều gõ gõ cửa nhà.

Mở cửa là một ông lão khô quắt gầy yếu, nhìn khoảng 60 tuổi, đôi mắt ông vẩn đục, toàn thân tràn ngập một cổ tử khí, nhìn thấy Hàn Triều, trong mắt vẩn đục tan đi một ít, hiện ra điểm hơi nước, kích động nói: "Thiếu chủ, là thiếu chủ!"

"Đúng vậy, Chu lão, là tôi." Hàn Triều nhẹ nhàng gật đầu với Chu lão, kéo Thích Thất từ phía sau tới trước, nói: "Chu lão, ôn chuyện thì để lát nữa, đi trước xem em bé đi, chúng ta cho em bé ăn rồi hãy nói."

"Được được được, ăn đã, ăn đã..." Kinh ngạc ban đầu đi qua, Chu lão hiểu được ý Hàn Triều, nắm chặt cánh tay anh kéo đi lên lầu...

Phòng ngủ lầu hai được mở ra, một màn bên trong làm Thích Thất trợn to hai mắt, trong căn phòng chưa đến hai mươi mét vuông, lọt vào tầm mắt là một cái giường thật lớn, trên nằm một người phụ nữ gầy ốm vàng vọt, người phụ nữ nhìn nhìn, trong mắt tơ máu như muốn nhảy ra ngoài, trên mặt đau khổ tuyệt vọng nhìn về phía trước, bộ dáng này chỉ làm người nghĩ đến một tình huống, chính là người này muốn khóc mà không được, nước mắt đã khô cạn, nếu chảy ra nữa thì chỉ có máu tươi, theo hướng người phụ nữ nhìn tới là bóng dáng một người đàn ông, trong lòng ngực không biết đang ôm cái gì, cúi đầu lắc nhẹ.

Người đàn ông nghe có động tĩnh, chậm rãi xoay người lại, Thích Thất nhìn đến một màn làm cô khiếp sợ không thôi, người đàn ông một tay ôm lấy một đứa trẻ nhẹ nhàng dỗ dành, một tay lại đầy máu tươi đặt trong miệng đứa bé. Đứa nhỏ hình như đói lả, ăn từng tí từng tí thơm ngọt, mà người đàn ông vì phòng ngừa vết đứt trên tay máu đông lại, vẫn luôn dùng sức duỗi nắm duỗi nắm...

Thích Thất chạy nhanh đến đưa bình sữa trong tay cho anh ta, người đàn ông lại không nhìn cô đến một cái, mắt đầy tơ máu nhìn về phía Hàn Triều ở cửa, thanh âm khàn khàn, lạnh băng: "Hàn Triều..."

"Phải, là tôi." Hàn Triều tiến lên, nhận lấy bình sữa trong tay Thích Thất, đưa tới trước mặt người đàn ông: "Xin lỗi, tôi tới chậm."

Người đàn ông nhìn Hàn Triều thật sâu, cánh tay tràn đầy máu tươi tiếp nhận sữa trong tay Hàn Triều, sau đó đưa đến miệng đứa trẻ. Em bé thật sự là đói lả, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt bình sữa không bỏ, ừng ực mút mút sữa, người đàn ông nhìn bộ dáng em bé cảm thấy mỹ mãn, giọng mang theo âm nức nở: "Không muộn... Không muộn, con gái còn chịu được..." Dừng một chút: "Nếu anh đến muộn một ngày, tôi sẽ hận anh, thiếu chủ!"

"Tôi biết, Bất Thanh."

Bất Thanh? Chu Bất Thanh!! Thích Thất trừng lớn hai mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt. Chu Bất Thanh, dị năng hệ mộc đệ nhất ở mạt thế, thánh thủ bác sĩ ngoại khoa, một tay y thuật xuất thần nhập hóa, anh mà nghĩ cứu thì không có người không cứu được.

Trong nguyên văn miêu tả Chu Bất Thanh cũng không nhiều, nhưng là anh ta lại là người duy nhất nữ chủ không mua được. Em trai nữ chủ bị gãy chân, nữ chủ là dị năng chữa trị cũng không thể đem gắn lại chân, cô tìm được Chu Bất Thanh, nhưng mà Chu Bất Thanh không chú ý gì tới cô ta. Lúc ấy nữ chủ đã là nhân vật có một không hai ở thành phố B, Chu Bất Thanh mặc kệ mặt mũi cô như vậy, cô liền động sát nhiệm với Chu Bất Thanh, là do Hàn Triều phá vỡ kế hoạch của cô ta, cũng là lần duy nhất trong cả truyện, Hàn Triều cảnh cáo, ngăn trở nữ chủ.

Nguyên lai là bọn họ quen biết nhau sao? Vì sao lại trở mặt, vì tình huống trước mặt này hay sao? Thích Thất đoán không tồi, trong nguyên văn Hàn Triều và Hàn Tiến cùng nhau trở về thành phố B, căn bản không gặp được Chu Bất Thanh. Vợ và con gái Chu Bất Thanh ở đêm trước năm mới lần lượt qua đời, Chu lão sau đó không lâu cũng ly thế, chỉ còn lại Chu Bất Thanh một người sống tại mạt thế, anh đối với người mình sở nguyện trung thành là Hàn Triều là oán là hận, anh đã đem tính mạng thân gia giao cho Hàn Triều, Hàn Triều lại vứt bỏ anh, quên đi, con gái anh, đứa con gái mới hai tháng cứ như vậy mà sờ sờ chết đói, anh làm sao lại không oán không hận? Anh đi đến thành phố B, biết Hàn Triều có tính toán cho mình, nhưng vì vợ và con gái đã chết, vậy còn ý nghĩa gì nữa? Anh lại không thể đi hận Hàn Triều, nhưng cũng không muốn có can hệ gì tới Hàn Triều, mà Hàn Triều đối với Chu Bất Thanh cũng có tia áy náy. May mà, hiện giờ có Thích Thất cái cánh bướm nhỏ nhắn này ảnh hưởng, tất cả bi kịch đều không phát sinh.

Hàn Triều lấy từ không gian ra từng tí từng tí, đồ dùng chữa bệnh, còn để Thích Thất đi nấu một nồi cháo, mấy người này đã bị đói thành như vậy, ăn những thứ khác khẳng định không tiêu, còn không bằng bắt đầu bằng một ít cháo.

Đem đồ chữa bệnh giao cho Chu Bất Thanh, Chu Bất Thanh và Chu lão đều là bác sĩ, đối với loại đồ vật này quá quen thuộc. Chu Bất Thanh treo bình dinh dưỡng trên giường vợ mình, trầm mặc không nói, ngồi ở mép giường, nhìn vợ mình và con gái nằm bên cạnh vợ, đôi môi nhỏ đang mím chụt chụt, tứ lúc con gái sinh đến giờ chưa bao giờ được ngủ an ổn như vậy.

Khi mạt thế đến, anh và cha mình ở bệnh viện bị hôn mê đi, là vợ anh mang thai sáu tháng, bụng to như vậy mà đưa bọn họ từ bệnh viện ra, kéo họ đi đào vong, suốt ba ngày, vợ anh chở mọi người đi bằng chiếc Hummer này suốt ba ngày, cho đến ngày thứ năm họ mới tỉnh lại, sau khi tỉnh chỉ thấy vợ anh đang thoi thóp, lúc đó có dấu hiệu sinh non, là y thuật của cha anh cộng thêm dị năng chữa trị mới chậm rãi đem một lớn một nhỏ giữ lại. Sau đó vợ anh vẫn sinh sớm, khi sinh muốn lấy mất của cô nửa cái mạng, nếu không phải cha anh có dị năng chữa trị bổ sung lại cho nửa cái mạng đó, chỉ sợ cô ấy đã sớm rời khỏi.

Con gái lựa chọn thời gian đi vào thế giới này thật không đúng thời điểm. Hiện tại đến người lớn còn phải đói bụng, Chu Bất Thanh phải chăm sóc cả 3 người kia, không có biện pháp đi tìm vật tư, đội ngũ bọn họ đi theo ghét bỏ vợ anh bệnh tật cùng đứa trẻ đói lả khóc lớn nên rời đi. Bọn họ không có nguồn nước sạch sẽ, không có đồ ăn đỡ đói, ở căn phòng u ám này đã năm ngày, anh là bác sĩ, đương nhiên rõ ràng chỉ còn một ngày nữa, cũng chỉ một ngày, con gái và vợ mình sẽ vĩnh viễn rời đi, may mà, hết thảy đều không phát sinh.

Thích Thất thật mau đã nấu cháo xong quay về, trong phòng cũng được Hàn Triều làm ấm, căn nhà hai tầng này là có máy sưởi, hiện tại được Hàn Triều thêm than vào đốt lên, toàn bộ các phòng đều được hong ấm lên.

Trên giường, người phụ nữ dù được tiêm một ít dung dịch vào nhưng vẫn suy yếu như cũ, Chu Bất Thanh lấy một chén cháo nhỏ, thổi cho nguội bớt rồi đút cho cô. Mấy ngày không ăn cái gì, anh cũng rất đói bụng, nhưng không nhìn thấy vợ mình ăn xong, anh như thế nào lại ăn vào. Mấy ngày nay không tìm được cái gì ăn, anh và cha mình đều sẽ cho vợ và con ăn trước, nhưng mà cô ấy sợ bọn anh đói bụng nên luôn nói là mình không đói, nhưng làm sao lại không đói, anh biết cô ấy nghĩ như thế nào, cô cảm thấy như mình ăn vào chỉ là lãng phí, còn không bằng giải thoát cho sớm, nếu không phải không yên lòng con gái còn quá nhỏ và chồng mình, cô cần gì phải kéo dài hơi tàn này.

Thân thể vợ anh, Chu Bất Thanh thật rõ ràng, là khí huyết hư mà thôi, nếu ở trước mạt thế chỉ cần có đồ bổ cùng điều dưỡng sẽ không bị suy nhược đến như thế này, nhưng mà hiện giờ ngay cả ăn còn không có, anh đi đâu mà tìm đồ bổ.

Ở cửa truyền đến tiếng đập cửa cắt ngang suy nghĩ của Chu Bất Thanh, anh buông chén trong tay ra mở cửa phòng, thấy được Hàn Triều và Thích Thất đang đứng ngoài cửa phòng, trong tay Thích Thất bưng khay, trên khay có một cái chén sứ màu trắng.

Né mình để hai người tiến vào, Hàn Triều thoáng đánh giá phòng, tìm một cái ghế ngồi xuống, còn Thích Thất cười tủm tỉm với Chu Bất Thanh: "Chu đại ca, tôi cũng không biết chị hiện tại ăn gì thì tốt, bất quá có nghe người ta nói sau khi sinh thì cần bổ khí huyết, cho nên có hầm một chung tổ yến, anh xem chị ấy có ăn được không, tôi bên trong còn có bỏ thêm chút sữa bò." Cô vốn dĩ muốn hỏi Chu lão, nhưng mà Chu lão có lẽ quá mệt mỏi, ăn cháo xong đã nằm trên sô pha mà nặng nề ngủ, cô ngượng ngùng đi quấy rầy ông, cho nên chính mình làm, dù sao nếu Chu đại tẩu không thể ăn thì người khác ăn cũng được, lại nói, những ngày bên cạnh Hàn Triều, cô ăn tổ yến cũng không ít.

"Cảm ơn......" Chu Bất Thanh lạnh lùng mở miệng, thanh âm đã lâu không uống đủ nước, nghẹn ngào khó nghe, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm tổ yến trong tay Thích Thất, giống như trong đó là cái gì đó thật trân bảo.

Tiếp nhận tổ yến trong tay Thích Thất, Chu Bất Thanh mở nắp ra, tổ yến chưng trắng điểm xuyết một hạt cẩu kỷ đo đỏ, hốc mắt anh nóng lên, suýt nữa chảy nước mắt, vợ con anh, anh thiếu thiếu chủ hai mạng.

Nhìn Chu Bất Thanh đút tổ yến cho vợ mình, Thích Thất cười doanh doanh với Hàn Triều. Cấp đồ bổ cho vợ Chu Bất Thanh là đã được Hàn Triều đồng ý, từ chuyện lúc trước cô sẽ không tùy tiện cho ra vật tư nữa, chỉ là đối với một nhà Chu Bất Thanh rõ ràng người quen cũng của Hàn Triều, nếu cô không đoán sai, bọn họ cũng là gia nhân của Triều gia, cho nên cô hỏi Hàn Triều một chút cho thật chính xác. Tổ yến này không phải là tổ yến bình thường, là cô bỏ thêm một ít nước dị năng, Hàn Triều còn đổ thêm ít sữa vào để người khác không nhìn ra có gì khác lạ.

Vợ Chu Bất Thanh ăn xong thì nặng nề ngủ đi, Thích Thất và Hàn Triều cũng không quấy rầy cả nhà họ, xoay người đi ra, tìm một phòng trống quét tước. Hàn Triều nói muốn trụ ở đây một thời gian, chờ thân thể vợ Chu Bất Thanh tốt lên một chút mới đi tiếp.

Bọn họ ở đây liên tục mười ngày, Hàn Triều lấy từ trong không gian ra rất nhiều đồ ăn, bột mì, thịt, đồ hộp, cải trắng. Chỉ xem Hàn Triều lấy ra những vật tư này Thích Thất liền biết, Hàn Triều đối với một nhà Chu Bất Thanh và đối với đám người Hàn Tiến là khác nhau, trước đây Hàn Triều đối với bọn người Vương Tiểu Lợi cũng rất hào phóng, nhưng anh chưa bao giờ lấy ra rau xanh, mặc dù là rau đã chế biến anh cũng không lấy, nhưng hiện tại Hàn Triều lấy ra như vậy, mà thậm chí cũng không thấy anh và Chu Bất Thanh có bao nhiêu thân mật.

Căn cứ theo ý không hiểu nên hỏi ngay, Thích Thất đem vấn đề này ra hỏi Hàn Triều, được anh khen thưởng hôn một cái, bọn họ hiện tại đang ở lầu hai trong phòng mình, Hàn Triều dựa vào sô pha cầm một quyển sách tống cổ thời gian, sô pha là từ trong không gian Hàn Triều, đặc biệt mềm, Hàn Triều thích nhất là loại sô pha mềm này, ngồi lên đọc sách, xem TV thật thoải mái.

Nghe được vấn đề Thích Thất hỏi, Hàn Triều kéo cô qua ôm vào trong lòng ngực mình, khen thưởng hôn hôn cô, thuyết minh: "Đối với đám người Vương Tiểu Lợi, anh chỉ xem họ là người quen biết, anh thân cận với bọn họ là bởi vì anh cảm thấy không cần phải trở mặt với bọn họ, hòa khí sinh tài, nhiều bạn bè người quen thì con đường mình dễ đi, tùy em hiểu sao cũng được, đương nhiên anh không tin tưởng bọn họ, cũng không quản bọn họ như thế nào. Nhưng mà Chu Bất Thanh thì khác, bọn họ là người của anh, vì anh làm việc, anh phải dưỡng bọn họ, còn tín nhiệm, so sánh với đám Vương Tiểu Lợi anh đương nhiên càng tín nhiệm đám người Chu Bất Thanh. Thất Thất về sau không rõ chuyện gì có thể tới hỏi anh, còn nữa, không cần lấy bộ dáng bên ngoài của anh mà tưởng thật, anh thật là biết diễn kịch."

Thích Thất: Đây còn chờ anh nói sao, anh trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Bọn họ đang ở một trấn nhỏ vùng ngoại thành, trấn nhỏ trước đây dân cư rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ có thây ma du đãng tới đây. Lúc trước Chu Bất Thanh và Chu lão hai người sẽ chém giết thây ma đến gần đây, nhưng từ khi Hàn Triều đến, thây ma trở nên thiếu, bọn họ còn không ý thức được là Hàn Triều đã diệt sạch thây ma hướng tới phía này mà chỉ cảm thấy có thiếu chủ che chở thật tốt, sinh hoạt nơi nơi chốn chốn có được nhiều hy vọng.

Con gái Chu Bất Thanh được đặt tên Chu Quân Đan, bởi vì sinh sớm nên thật nhỏ bé, cho nên Chu lão đã đặt nhũ danh "nhóc con" cho đứa bé. Cuộc sống mỗi ngày của Thích Thất lại có thêm một chuyện vui là chơi đùa với Nhóc con, cô cầm trong tay cái trống bỏi, nhẹ nhàng đong đưa, trong miệng kêu "Nhóc con ơi! Nhóc con ơi!"

Đồ chơi là từ trong không gian của Hàn Triều. Từ sau khi Thích Thất góp nhặt cả tầng công viên trò chơi thành phố C, Hàn Triều giống như thật cảm thán cách làm này của Thích Thất là chính xác, mỗi khi đi ngang qua khu đồ chơi thiếu nhi anh sẽ đi vào dọn sạch, lúc ấy Thích Thất thấy hành động này của Hàn Triều thì thật cảm thán, đừng nói nam chủ sinh một đứa, sinh một tá cũng không dùng hết đám đồ chơi này.

Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, Tô Thủy Tô vợ Chu Bất Thanh đã có sức sống trở lại, đây là một người phụ nữ giống như con trai, nhìn qua không thích hợp chút nào với Chu Bất Thanh. Cô cho rằng đàn ông giống như Chu Bất Thanh đều sẽ thích phụ nữ ôn nhu như Nhu tỷ, hay là mỹ nhân đô thị, nhưng cô thật không nghĩ tới sẽ là một nữ hán tử như Tô Thủy Tô.

"Thất Thất, cô không cần phải luôn nhìn bé, con bé không có việc gì đâu, con nít mà, phải cho tụi nó tự nhiên, đừng giống như Bất Thanh lúc nào cũng cẩn thận sợ con bé sẽ xảy ra chuyện gì. Xem đó, hiện tại không phải tốt sao, có thể ăn có thể ngủ."

Tô Thủy Tô ngồi trên giường nhìn một lớn một nhỏ đang chơi trước mặt mình, cô cảm thấy mình đã không có việc gì, nhưng vẫn bị Chu Bất Thanh cưỡng chế trên giường, nơi nào cũng không cho cô đi. Cô ốm đau nằm trên giường đã vài tháng, hiện tại thân thể tốt trở lại, cô muốn đi ra ngoài một chút nhưng bị cấm, tức quá sáng nay cô đã một chân đá người kia xuống giường, hiện tại cô nghĩ đến còn có điểm không cam lòng, cô Tô Thủy Tô có khi nào yếu ớt như vậy.

"Ai, Thất Thất, cô có từng chém thây ma chưa?" Đột nhiên nhớ tới cái gì, Tô Thủy Tô hỏi Thích Thất.

Thích Thất nghe vậy lắc đầu, buông cái trống bỏi đang chơi với Nhóc con xuống, sau đó dọn một cái ghế ngồi bên cạnh Tô Thủy Tô: "Không có, ngay từ đầu lúc thây ma còn chưa thăng cấp thì có chém qua, sau đó thây ma thăng cấp, Hàn tổng không cho tôi lên phía trước nữa, tôi là hệ thủy, lực công kích cũng không cường, ở phía sau chỉ có thể phóng nước ra đủ để thây ma tắm rửa."

Sau này thậm chí còn bị cấm, là Triều Hổ không cho, nói rằng cô phóng nước ra không làm gì được không nói, còn tưới diệt mất lửa anh phóng ra để đốt thây ma.

"Tôi cũng chỉ chém qua thây ma lúc chúng chưa thăng cấp, sau đó khi chúng thăng cấp, tôi vẫn chỉ nằm trên giường bệnh." Nói xong còn tiếc nuối lắc đầu. Bất quá một lát cô lại lên tinh thần, đôi mắt sáng quắc nhìn về phía Thích Thất: "Bằng không chúng ta trộm đi ra ngoài chém thây ma đi, sẵn lúc bọn họ không chú ý, chúng ta từ cửa sổ nhảy ra đi."

"A, như vậy được sao? Chúng ta lấy cái gì chém, tôi cũng không có vũ khí nha." Thích Thất có điểm chần chờ, Hàn tổng chính là có mệnh lệnh rõ ràng cấm cô đi chém thây ma.

Tô Thủy Tô từ trên giường nhảy xuống, ở dưới đáy giường rút ra hai thanh đao, đưa cho Thích Thất, nói: "Ai nha, đừng lo, đi thôi đi thôi, tôi từ nhỏ có luyện karate, thân thủ rất tốt, tỷ tỷ đây sẽ bảo vệ tốt cho cô."

Thích Thất thấy Tô Thủy Tô tích cực như vậy cũng có chút nóng lòng muốn thử, dù sao cô có nước dị năng cũng không sợ virus thây ma, nếu bị bắt được cũng không có gì nguy hiểm, còn không bằng đi rèn luyện thân thủ, cô cũng không thể cứ như vậy bị Hàn tổng dưỡng phế đi. Vì thế hai người phụ nữ không làm sẽ không chết liền từ cửa sổ lầu hai nhảy ra ngoài...

"Nói đi, ai chủ ý."

Kế hoạch chém thây ma của hai người Thích Thất còn chưa thi hành đã bị bóp chết từ trong nôi, lúc các cô mới vừa từ cửa sổ nhảy xuống rơi trên mặt đất, chờ đợi hai người chính là hai người đàn ông sắc mặt xanh mét, trợn mắt giận dữ nhìn. Hai người giống như hai con gà bị người đàn ông của mình xách trở về phòng khách, lại giống như học sinh tiểu học đứng đối diện với hai người đàn ông.

"Nói đi, ai chủ ý." Vừa rồi bọn họ đang ở phòng khách thương lượng sự tình, thiếu chủ đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, Chu Bất Thanh đi theo phía sau, nhìn thấy chính là một màn kinh tâm động phách kia, hai người phụ nữ đáng chết này, không có phòng hộ gì cả mà ngơ ngác nhảy thẳng từ lầu hai xuống, trong quá trình, cái người Thích Thất kia còn bị trượt chân một chút thiếu chút nữa rơi xuống, khi đó Chu Bất Thanh cảm thấy thiếu chủ bên cạnh mình thân thể căng chặt lên, nếu không phải sợ bọn họ đột nhiên lên tiếng sẽ kinh động tới hai người phụ nữ kia, anh thật muốn mắng to ra tiếng, không cần đoán anh cũng biết người ra chủ ý này khẳng định là người nhà anh.

Thích Thất trầm mặc nọa nọa không dám mở miệng, cô chưa gặp qua Hàn tổng tức giận như vậy, lửa giận trong mắt muốn thiêu ra tới ngoài, cô chỉ nghĩ thành thành thật thật giảm bớt cảm giác tồn tại, lại không nghĩ đến người phụ nữ bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Đều là chủ ý của cô ấy, em không nghĩ đi."

Thích Thất khiếp sợ nhìn về phía bên cạnh, liền nhìn đến Tô Thủy Tô chắp tay trước ngực nhỏ giọng cầu xin: "Làm ơn làm ơn, bị anh ấy biết là chủ ý của tôi tôi sẽ chết thật thảm, cô yên tâm, nếu cô có chuyện gì, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp cô."

Chính là cô một chút cũng không muốn giúp, cô cũng rất sợ được không, Hàn tổng vừa nhìn thấy cũng biết là thật tàn nhẫn, cô cũng sẽ chết thật thảm...

Đáng thương hề hề nhìn về phía Hàn Triều, Hàn tổng anh biết em đúng hay không, em sẽ không ra loại chủ ý như thế này.

"Theo anh lên lầu..." Hàn Triều lưu lại một câu liền xoay người đi, Thích Thất cúi đầu nhắm mắt đuổi theo, trước khi đi không tự giác nhìn về phía Tô Thủy Tô, còn không phải nói muốn giúp cô hay sao, bây giờ cô phải đơn độc đối mặt đại ma vương, như thế nào lại không thấy cô ấy mở miệng. Đáp án chú định là làm thất vọng Thích Thất, Tô Thủy Tô cũng chỉ có thể hướng tới Thích Thất một ánh mắt đồng tình cùng một cái "cố lên!" thủ thế, sau đó cũng bị Chu Bất Thanh xách đi.

Thích Thất trở lại phòng trên lầu, vừa mới đóng lại cửa phòng, hoa mắt đã thấy bị Hàn Triều xách vào trong không gian, Thích Thất thấy vậy chỉ có thể vì chính mình mà rơi ra nước mắt, chân chó lấy lòng nói: "Hàn tổng, thật không phải chủ ý của em, anh biết em không dám, thây ma đáng sợ như vậy em như thế nào lại có chủ ý đi chém."

Hàn Triều trong mắt lửa giận càng sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em còn nghĩ đi ra chém thây ma......"

Ách, hậu tri hậu giác phát hiện lời nói đã sai, Thích Thất ảo não vỗ vỗ đầu, cô thật quá ngu ngốc, như thế nào lại chính mình đào hố chôn chính mình, Hàn tổng không biết cô bò cửa sổ đi làm gì, đều là do anh ấy, bình thường cái bộ dáng cái gì cũng biết, làm cô nghĩ lầm anh ấy đã biết cô muốn làm gì.

Không đợi cô bình tĩnh lại đã cảm thấy một trận choáng váng, sau đó cả người bị đặt bò trên đùi Hàn Triều, anh cởi quần cô ra, tay như đại chưởng "bạch bạch" rơi xuống, đánh cô ngốc lên, ngay sau đó Thích Thất ngao ngao khóc lớn ra.

Bàn tay đánh xuống cũng không đau, nhưng đau chính là trong lòng cô, có thể tưởng tượng cô sống đến từng này tuổi còn bị người như giáo huấn trẻ con mà đét mông cô, đây thật là vũ nhục...

"Biết sai chưa......" Thấy cô khóc thê thảm, Hàn Triều mềm lòng xuống, thanh âm vẫn cứng đờ như cũ nhưng tay lại nhẹ nhàng xoa cho cô. Chẳng lẽ mình vừa rồi quá tức giận mà xuống tay quá nặng?

Thích Thất giãy giụa từ trên đùi Hàn Triều xuống, đứng lên kéo quần, trong mắt tràn đầy sợ hãi và xa cách với Hàn Triều. Dạng này của cô thật dễ lý giải, giống như đứa trẻ bị người lớn dạy dỗ, ngay lúc đó ý tưởng khẳng định là, người lớn thật là đáng sợ, tôi không muốn chơi với các người nữa, nhưng chỉ một lát sau đứa trẻ sẽ quên đi cảm giác này, đối với người lớn thân thiết như thế nào thì sẽ lại thân thiết như thế đó.

Nhưng mà loại ánh mắt này của Thích Thất lại đâm đến thần kinh mẫn cảm của Hàn Triều, anh chôn xuống bạo ngược đang cuồn cuộn dưới đáy lòng, trong mắt cũng ẩn ẩn một tia điên cuồng: "Thất Thất, lại đây."

Hừ, cô mới không đi qua đâu, đi qua để anh ấy đánh sao, Thích Thất không chỉ không tiến đến, còn theo bản năng lui lại phía sau mấy bước. Lạnh lẽo trên mặt Hàn Triều càng sâu, anh lắc mình đi đến trước mắt Thích Thất, nhéo cằm cô lên: "Anh kêu em lại gần, em không nghe được sao?"

Thích Thất tránh khỏi cánh tay Hàn Triều, thở phì phì lui về phía sau, giương mắt trừng trừng hướng tới Hàn Triều, lại nhìn thấy anh vẫn không nhúc nhích, trên mặt đầy tối tăm mà nhìn mình, Thích Thất kỳ quái, không rõ vì sao anh lại dùng ánh mắt thô bạo như vậy nhìn cô, bất quá ngẫm lại, Thích Thất cũng biết chuyện cô làm đích xác sẽ làm người khác rất tức giận, cô còn không có thái độ nhận sai, làm Hàn tổng càng quá tức giận cũng không chừng. Nghĩ vậy, trong lòng Thích Thất thật mang áy náy, anh ấy cũng chỉ là quan tâm mình mà thôi, hơn nữa anh ấy cũng không đánh cô đau.

"Hàn Triều, anh làm sao vậy......" Sẽ không thật bị cô làm tức đến điên lên chứ? Thích Thất thật cẩn thận tiến về phía trước, giữ góc áo Hàn Triều kéo nhẹ một chút.

Thanh âm mềm mại quan tâm gọi lại một tia lý trí của Hàn Triều, anh cong lưng, kéo cô ôm chặt vào trong lòng ngực, sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Về sau không cho em dùng ánh mắt này nhìn anh."

"Hả?" Cái gì ánh mắt?

"Nghe được sao?" Thật lâu không nghe được trả lời, Hàn Triều lôi người trong lòng ngực ra, nhìn cô chằm chằm, phảng phất như chỉ cần đối phương không đáp ứng một cái, anh có thể làm cho cô vạn kiếp bất phục.

Thích Thất vội không ngừng gật đầu, quản nó là thứ gì, trước đáp ứng sau lại nói, Hàn tổng cái dạng này thật đáng sợ, trách không được cả một đường cũng chỉ phát hiện một mình anh ấy tiến hóa ra dị năng tinh thần, quả nhiên mỗi dị năng giả hệ tinh thần đều có tiềm lực phát triển thành kẻ điên.

Hàn Triều vừa lòng, lộ ra nụ cười ấm áp, trấn an hôn lên khóe miệng Thích Thất, nói: "Chúng ta tiếp tục nói về chuyện chém thây ma đi."

Hả! Còn nói?! Cô có thể hay không không cần......

Vẫn là căn nhà hai tầng kia, vẫn là phòng của Tô Thủy Tô Chu Bất Thanh, Thích Thất rốt cuộc được Hàn Triều buông tha, như cũ ngồi ở mép giường nghe Tô Thủy Tô oán giận.

"Cái người đàn ông đáng chết kia, sớm biết vậy bà đây không liều mạng kéo anh ta từ trong ổ thây ma đi ra, ngày hôm qua vô luận bà đây nói như thế nào, cái người đáng chết kia vẫn không tin chủ ý là của cô, tôi hoài nghi anh ta có phải có ý định trả thù hay không, còn không phải chỉ là buổi sáng tôi đá anh ta xuống giường hay sao! Đánh tới mông bà đây đều muốn sưng lên!" Tô Thủy Tô nói xong, nhịn không được còn xoa xoa mông.

"Đánh mông?" Thích Thất nghi hoặc ngẩng đầu, mỗi người đàn ông giáo huấn phụ nữ đều cùng một phương pháp sao? Nghĩ như vậy, Thích Thất giống như có điểm tiêu tan, trong lòng cũng không còn khó tiếp nhận như trước nữa.

"Đúng rồi! Đau chết mất!" Tô Thủy Tô như nhớ tới cái gì, có điểm hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, ngày hôm qua cũng không nghe trong phòng có động tĩnh gì truyền ra, cô không sao chứ? Thiếu chủ hẳn là sẽ không như người vô lương tâm nào đó mà đánh mông, nhìn đi, thiếu chủ bộ dáng ưu nhã quý khí sẽ không giống người sử dụng bạo lực gia đình, vậy anh ấy giáo huấn cô thế nào, mắng cô hai câu? Thật không thể tưởng tượng ra thiếu chủ mắng chửi người thì bộ dáng là sao."

"Ha hả...... Ha hả......" Nghe vậy, Thích Thất chỉ có thể cười, tay trắng nõn lặng lẽ chuyển ra phía sau xoa xoa cái mông, Hàn Triều sẽ không sử dụng bạo lực gia đình? A, a...

......

Bất tri bất giác, Hàn Triều cùng Thích Thất gặp được một nhà Chu Bất Thanh đã qua đi hơn nửa tháng, đêm tân niên thứ nhất sau mạt thế cũng lặng yên trôi qua không tiếng động, Tô Thủy Tô được đồ bổ có bỏ thêm nước dị năng của Thích Thất, cùng với dị năng chữa trị của Chu lão làm thân thể đã khỏi hẳn, Nhóc con cũng biến đổi thật nhanh, so với em bé bình thường ở tuổi đó cũng không có gì khác nhau. Chu Bất Thanh quyết định mang người nhà đi đến thành phố B, nơi đó Hàn Triều đã an bài đầy đủ, một nhà bọn họ ở nơi đó có thể an tâm sinh hoạt.

Còn Hàn Triều và Thích Thất, bọn họ còn muốn đi các nơi thu thập vật tư cùng nhà xưởng cho nên không đồng hành chung. Cũng may trừ bỏ việc thiếu hụt vật tư, gia đình bốn người họ ngoại trừ Nhóc con còn trong tã, ba người còn lại đều thực lực không tồi, Tô Thủy Tô đích xác như cô ấy nói là từ nhỏ đã luyện tập karate, giá trị vũ lực thật không cùng cấp bậc với Thích Thất, cô ấy chém giết thây ma thật là uy vũ sinh phong, cái này mấy ngày sau khi Hàn Triều mang Thích Thất ra ngoài chém thây ma cô chứng kiến được, còn dị năng hệ mộc của Chu Bất Thanh càng không cần phải nói, kia chính là đệ nhất hệ mộc ở mạt thế, thực lực không thể khinh thường, còn Chu lão ngay từ đầu Thích Thất cho rằng ông đã hơn 60 tuổi, thực tế ông chỉ hơn 50 tuổi mà thôi, nếu không phải chịu đói cùng việc chữ trị liên tục cho Tô Thủy Tô làm hao hết dị năng, thực lực của ông cũng vô cùng mạnh, ít nhất mấy người tuổi trẻ cũng không phải là đối thủ của ông.

Bởi vì dị năng chữa trị là trân quý, khi đưa bọn họ rời đi, Hàn Triều đã dặn dò Chu Bất Thanh không cần đem dị năng của Chu lão tuyên ra ngoài, để tránh đi những phiền toái không cần thiết, hết thảy đều chờ anh trở về thành phố B lại nói tiếp.

Hàn Triều và Thích Thất tiễn gia đình Chu Bất Thanh đi xong, quay trở lại nhà lầu hai tầng. Ở dưới lầu trong phòng còn than nóng đang cháy, Thích Thất dọn dẹp phòng bếp, vật tư còn lại sau khi đưa cho gia đình Chu Bất Thanh. Vốn dĩ bọn họ muốn Chu Bất Thanh đem toàn bộ vật tư mang đi, đáng tiếc bọn họ không có không gian, xe Hummer không mang được nhiều vật tư như vậy cho nên phải để lại một phần lớn. Nếu vật tư đã lấy ra, Thích Thất cũng không để Hàn Triều thu hồi lại, cô tính toán đem chế biến toàn bộ những thứ này sau đó gởi ở không gian Hàn Triều, dù sao không gian anh có công năng giữ tươi, bỏ vào như thế nào thì lấy ra lại y như thế, cho nên khi nào muốn ăn, cô chỉ cần lấy ra là được.

Sùng bái nhìn Hàn Triều sạch sẽ lưu loát đem phân chia cái đầu trâu, Thích Thất lại lần nữa cảm thán đao công xuất thần nhập hóa của anh. Nguyên bản cô không biết Hàn Triều có kỹ năng này, cho đến mấy ngày trước, khi mọi người chúc mừng Tô Thủy Tô hoàn toàn bình phục, Thích Thất quyết định làm một cái lẩu, ai biết Hàn Triều từ trong không gian lấy ra một phần ức dê đã làm, Tô Thủy Tô thấy được, kiêu ngạo khoe ra kỹ thuật dao của Chu Bất Thanh, muốn Chu Bất Thanh bàn tay vàng phẫu thuật này đi làm sạch nguyên cả con dê.

Thích Thất và Tô Thủy Tô đứng ở bên cạnh xem kỹ năng của Chu Bất Thanh, sùng bái mà kêu to oa oa, không nghĩ tới vào ban đêm, Hàn Triều đóng cửa phòng lại liền đem cô vào trong không gian, sau đó cô trợn mắt há mồm thấy được kỹ năng Hàn Triều còn muốn xuất thần nhập hóa hơn Chu Bất Thanh, cuối cùng cô còn bị Hàn Triều ép buộc phải bằng giọng sùng bái khích lệ anh cả đêm, trước khi nặng nề ngủ đi, trong lòng Thích Thất cũng chỉ có một ý niệm, a, đàn ông...

"Hàn tổng, kỹ thuật đao xuất thần nhập hóa của ngày được luyện ra như thế nào, xin chỉ giáo, ha hả..." Đại thiếu gia bình thường lười đến động một ngón tay, như thế nào có kỹ thuật đao như vậy, cô thật là tò mò.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện