Ni Mã gật đầu, khắc ghi những điều đó, bánh lúa mì với thịt nướng không thể xem là bạc đãi được, mặc dù Ô Nhĩ không thiếu thịt, nhưng không phải ai bữa nào cũng đều có thể ăn thịt.
Ni Mã hài lòng đi ra ngoài, càng đi về phía trướng bồng của Dung Xu, hắn ta lại càng ngửi thấy mùi thơm say đắm lòng người.
Dung Xu đặt một cái nồi trong lều, lấy gạo vo sạch cho vào trong nồi, đun sôi một lúc, gạo quay cuồng trong nước, dần dần nở ra.
Trên thớt là thịt bò xắt nhỏ và lá rau xanh.
Thịt được đưa đến rất nhiều, thịt cừu nặng hai cân, thịt bò nặng ba cân, Dung Xu cạo bỏ hạt muối bên trên, cắt thành miếng nhỏ, ướp với nước hành gừng để khử mùi tanh.
Sườn cừu rút xương, băm nhỏ, trộn với muối, tiêu, hành lá và gừng đã thái, phần thịt bò còn lại băm nhỏ, cho vào thố sứ khác.
Trong chậu gốm có một cục bột tròn trịa, một lát nữa Dung Xu chuẩn bị làm sủi cảo.
Ba người đều đã đói bụng kêu vang, ngửi thấy mùi thơm của cơm càng làm bụng cồn cào sung sướng.
Dung Xu thấy cơm sôi, trút thịt bò và rau xanh vào, rắc thêm chút tiêu cho dậy mùi thơm, mùi thơm liền tỏa ra ngay.
Những chiếc bánh lúa mạch được nướng trên bếp than hồng bên cạnh, bên trên rắc một lớp vừng, tỏa ra mùi thơm đặc trưng của lúa mạch.
Ba người làm há cảo cực nhanh, hơn một cân thịt cừu và hơn một cân thịt bò làm ra hơn trăm cái sủi cảo, mỗi cái vỏ mỏng nhân to.
Phết một lớp dầu vào chảo, cho những viên sủi cảo đã gói vào, lại đổ một bát nước bột năng vào, đợi một lúc mới mở nắp nồi, mặt dưới được chiên vàng đều, còn tạo thành miếng cháy giòn giòn.
Thịt bò và thịt cừu chín tới, ăn rất vừa miệng.
Dung Xu đói không chịu được, nàng bưng ra một bát cháo thịt bò rau xanh, lại gắp mấy cái sủi cảo: “Hai người các ngươi ăn nhiều một chút.
”Kim Đình, Ngọc Giai gật đầu, dọc theo đường đi, hai nàng đều đã được ăn sủi cảo trứng công chúa làm, bánh bao nhân thịt…… Tất cả đều ăn rất ngon, công chúa có thể chuyên tâm làm những việc này thì tốt biết mấy, không phải lo xa rồi buồn bã khi nhớ về quê hương nữa.
Hai người chỉ cần thực hiện tốt mệnh lệnh của công chúa, muốn gì được nấy, chỉ cần chuyên tâm hầu hạ công chúa là được.
Cháo thịt bò rau củ mềm thơm, thịt mềm ngâm trong nước hành gừng không có một chút mùi tanh, rau xanh ngon miệng, thịt bò dai vừa, lại gắp một cái há cảo, vỏ ngoài giòn, mùi thịt cừu rất nhẹ, hành lá và nước thịt quyện vào nhau, hận không thể muốn nuốt trọn, chỉ sợ bỏng đầu lưỡi.
Còn nóng ăn mới ngon.
Nếu suốt ngày cứ thế này, Dung Xu cảm thấy đến thảo nguyên cũng tốt.
Sau bữa trưa có táo cắt lát, thời tiết này đúng lúc cây ăn quả mới nở hoa, Dung Xu mua vài giỏ táo và cam mang qua, Kim Đình Ngọc Giai dọn dẹp chén đũa, nửa nồi cháo còn lại trong nồi, hơn 60 cái sủi cảo.
Dung Xu xua tay nói: “Để lại buổi tối ăn.
”Kim Đình nở nụ cười đầu tiên khi tới thảo nguyên: “Vậy để nô tì đi cất, tháng tư ở Ô Nhĩ vẫn còn lạnh, công chúa ngủ trưa nhớ đắp chăn đàng hoàng, bọn nô tỳ canh giữ bên ngoài.
”Trên giường Bạt Bộ* trải chăn gấm, dưới đất trải thảm để tránh lạnh, Dung Xu thay một thân áo ngủ, ngủ hơn nửa tiếng, lúc này mùi hương bên ngoài cũng tản đi.
*Trung Quốc còn có một loại giường rất đặc biệt, giống như một ngôi nhà nhỏ độc lập, gọi là giường Babu (Bạt bộ).
Đúng như tên gọi: “Babu”(拔步) là một chiếc giường phải bước một bước thì mới có thể lên giường, nhìn từ bề ngoài, nó giống như một chiếc giường có mái che được đặt trên một bệ gỗ, phía trước giường có một hành lang can, mép giường nhô ra ba hoặc bốn thước.
Có thể đặt một số đồ đạc nhỏ và đồ lặt vặt ở hai bên.
Chiếc giường này được sử dụng chủ yếu ở hướng Nam, có lưới treo tứ phía, không chỉ ngăn muỗi, ruồi mà còn tạo điều kiện thuận lợi cho sinh hoạt của gia chủ.
.