Nói xong liền phân phát khảm đao xuống, “Đây là khảm đao, khi không có địch nhân thì là công cụ sinh tồn của chúng ta, khi có địch nhân sẽ trở thành vũ khí bảo mệnh, người còn đao còn!”

“Tốt nhất nên làm một cái vỏ đao nguỵ trang đeo bên người, không được để người khác phát hiện. Đội hình cụ thể để ngày mai đến nơi dừng chân tiếp theo, ta lại nói tỉ mỉ với các ngươi.”

”Chờ họp xong, nam nhân tiếp tục huấn luyện, nữ nhân tiếp tục làm lương khô.”

Chờ Tô Hoà nói xong, Tô Đại Phú lo lắng nói: “Nha đầu, cháu nói chúng ta có thể an toàn đến Lĩnh Nam không?”

”Có thể, tộc trưởng gia gia! Chỉ cần mọi người nghe ta chỉ huy, ta nhất định có thể mang các thôn dân an toàn đến Lĩnh Nam, rời xa loạn thế.” Cái tự tin này Tô Hoà vẫn phải có.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Tô Đại Phú.

Tô Đại Phú suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, nói lời thấm thía với thôn dân: “Ta tin tiểu Hoà, mấy ngày nay các ngươi cũng đã nhìn rõ năng lực của nàng, nàng đã nói thì nhất định sẽ làm được.”

”Nhưng ta muốn các ngươi nhớ kỹ, Tô thị không chỉ có huynh đệ hai người bọn họ. Các ngươi cũng là tộc nhân Tô thị, nếu có địch nhân muốn thương tổn tộc nhân, các ngươi không thể chỉ mong chờ dựa vào bọn họ.”

”Mấy ngày các ngươi huấn luyện ta cũng đều nhìn thấy, trước đó không có nguy hiểm các ngươi hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ ta không quản, về sau không cho phép hồ nháo như vậy nữa!”

“Đao của kẻ thù không có mắt, không hạ thủ lưu tình đối với chúng ta. Nếu các ngươi còn không mau nghiêm túc huấn huyện, chờ đến khi thật sự gặp nguy hiểm, ai cũng không cứu được các ngươi!”

“Cha! Ngài yên tâm, về sau chúng con nhất định chăm chỉ huấn luyện!” Tô Huy ngày thường cợt nhả, lúc này cũng vội vàng tỏ thái độ.

”Hừ! Ngươi biết thì tốt! Ngày thường khi luyện tập ngươi thường xuyên trộm lười biếng! Chuyện hôm nay đã nói rõ, nếu ngươi vẫn không biết cố gắng ta liền trục xuất ngươi khỏi gia phả!”

”Đã rõ, thưa cha!”

Tô Huy lần đầu tiên thấy phụ thân có thái độ nghiêm túc như vậy, nhịn không được run rẩy.



Tô Hoà thấy Tô thị nhất tộc bị tộc trưởng chế phục, rất vừa lòng: “Thạch đồ tể, Hà lang trung, các ngươi vẫn nguyện ý đi theo chúng ta?”

Nam nhân hai nhà Thạch, Hà đánh mắt nhìn nhau đưa ra quyết định, Thạch đồ tể nói: “Đi cùng, chúng ta đều tin tưởng tiểu Hoà.”

Huống chi con gái và muội muội của ông đều gả cho người của Tô thị, không đi theo về sau lại mất công thương nhớ.

Ngày tiếp theo, đoàn người Tô gia bước nhanh về phía Nam. Trời chạng vạng tối tìm được nơi ẩn nấp tốt liền dừng chân, đơn giản giải quyết cơm tối xong bắt đầu tập huấn.

”Hiện giờ các ngươi đã học được vài chiêu thức cơ bản, hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi cách đánh đối chiến. Chia ra mỗi tổ ba người, xếp theo hình tam giác.”

Tô Hoà và phụ thân, đại ca phân một tổ, đối chiến với ba huynh đệ Tô Huy dùng côn diễn luyện.

”Đây gọi là tam giác tác chiến người phụ trách đi đầu công kích, hai sườn phụ trách yểm hộ, lúc cần thiết ba người có thể thay phiên nhau tấn công.”

“Bất quá hiện tại chúng ta không có điều kiện, người yểm hộ chỉ có gậy gỗ cho nên chủ yếu các ngươi sẽ học cách bảo vệ người chủ tấn công.”

”Ôi!”

Tô Huy không công kích được Tô Hoà, còn bị phản một đòn. Hai người huynh đệ bên cạnh cũng chưa thể bảo vệ hắn, phần lớn do sức mạnh Tô Hoà lớn, ngăn không được.

”Tiểu Hoà! Sức ngươi lớn như vậy ai mà ngăn cản được!”

Tô Tề thấy nhị ca nhà mình ăn đau nhe răng trợn mắt, nhịn không được oán giận.

Tô Hoà nhún nhún vai, “Tề thúc, ta mới dùng đến hai phần sức lực. Hơn nữa, kẻ địch trên chiến trường sẽ không nương tay với chúng ta, nhân từ với kẻ địch chính là tự mình tìm đường chết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện