“Vậy các ngươi trước tiên đến y quán của ta chờ, chút nữa ta cho người mang các ngươi đến tửu lầu.”

Ông lão thấy nàng biết điều như vậy, vừa lòng mà sờ sờ chòm râu.

Đoàn người vừa đi vừa bàn chuyện, nửa đường đột nhiên có một đám người đem bọn họ vây quanh.

Một vị công tử mặc huyền y tự nhận là phong lưu phóng khoáng nện bước đi tới, “Trương đại phu, đã lâu không gặp a!”

Trương đại phu cau mày, “Hà Tuần, ngươi có ý gì?”

”Trương đại phu đừng khẩn trương, tại hạ chẳng qua nghe thấy có người muốn bán nai sừng nên đến nhìn xem, định mua về để hiếu kính trưởng bối trong nhà mà thôi.”

Hà Tuấn dáng vẻ lưu manh giải thích.

Trương đại phu quét mắt nhìn mấy gã sai vặt xung quanh hắn: “Hừ! Trận thế ngươi bày ra nào giống người mua, là đạo tặc mới đúng!”

“Không phải, không phải. Tại hạ thật sự thành tâm đến mua nai sừng, Trương đại phu ngài đừng vu oan cho người tốt chứ.”

Dáng vẻ của Hà Tuần làm Trương đại phu hận đến ngứa răng.

”Các ngươi ai làm chủ ở đây, còn không nhanh mang con mồi ra để Hà công tử xem?” Một tên tiểu đệ bên cạnh Hà Tuần kiêu căng ngạo mạn quát.

Tô Hoà tiến lên một bước, vẻ mặt khó xử nói: “Là tiểu nhân. Chỉ là…..Hà công tử, nai sừng chúng ta chỉ có một con đã được Trương đại phu mua, đây…”



”À? Trương đại phu mua bao nhiêu tiền?”

Hà Tuần khinh bỉ liếc Tô Hoà một cái: “Tại hạ trả giá gấp đôi.”

Còn không phải chỉ là tiền thôi sao! Hắn có rất nhiều! Tô Hoà thấy hắn ánh mắt cao hơn đầu, trong lòng cười lạnh.

Lại là một tên phú nhị đại dựa vào sản nghiệp của tổ tiên mà càn rỡ.

Đang muốn phối hợp diễn một chút, bỗng nhiên một thanh âm trầm thấp từ đằng xa truyền đến.

”Hà nhị, ngươi đừng khinh người! Ở trên đường cũng dám cướp đồ của ngoại tổ ta!”

Tô Hoà xoay người nhìn lại, một vị công tử diện bạch y chậm rãi đi tới, hành lễ với Trương đại phu.

”Ông ngoại.”

”Tử Khanh, sao cháu lại tới đây?”

”Cháu trai đang ôn chuyện với bạn tốt, nghe tin có người gây sự liền đến nhìn xem, không ngờ lại thấy có người muốn cướp đồ của ngài.”

Mộ Tử Khanh cung kính giải thích, lại thâm sâu nhìn Hà Tuần một cái.

Hà Tuần thấy hắn tới vội thu liễm khí thế lại, chân chó nói: “Mộ công tử, đây chỉ là hiểu lầm! Tại hạ không có ý muốn đoạt đồ, mua bán là chuyện ngươi tình ta nguyện, ta trả giá cao người bán sẽ tự quyết định.”



”Hửm?” Mộ Tử Khanh đánh giá hắn một chút, lại quay đầu hỏi Tô Hoà.

”Các ngươi muốn bán cho hắn?”

Nội tâm Tô Hoà mắng thầm, tên này quá gian manh!

Muốn hại bọn họ!

Vừa nãy còn cảm thấy hắn nói quá ngầu, bây giờ tâm trạng thưởng thức đã bay sạch.

Âm thầm điều chỉnh hơi thở, mỉm cười tiêu chuẩn, “Đương nhiên là không, chúng ta đã bàn bạc xong giá cả với Trương đại phu, tất nhiên không thể đổi ý.”

Người xung quanh nghe xong có chút đau lòng nhưng cũng hiểu không thể đắc tội quý nhân, người sáng suốt đều có thể nhìn ra vị Mộ công tử này quyền thế rất lớn.

Mộ Tử Khanh lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Hoà một cái: “Vị huynh đệ này cũng thật nghĩa khí.”

Giọng nói tràn đầy khinh miệt, Tô Hoà không muốn nhận ra cũng khó nhưng vì để an toàn rời đi, đành phải tiếp tục ra vẻ đáng thương.

”Trương đại phu, chúng ta có tiếp tục đến y quán nữa không?”

”A?….. Tất nhiên, đi! Trước tiên đến ý quán của ta, sau đó mới đến Vọng Giang Lâu.”

Trương đại phu phản ứng lại, tiếp tục dẫn đường cho bọn họ đi lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện