"Hiên Viên Triệt gửi thư, Hiên Viên Tử Hằng đồng ý cùng hắn bắt tay diệt trừ Viên Cẩm Hồng, cũng chiêu cáo thiên hạ, đầu hàng thu binh, sẽ phái sứ thần tới nói chuyện hậu chiến."
Hà Duyệt nghe xong trừng lớn mắt rồi nhanh chóng cao hứng nói: "Vậy là sắp kết thúc chiến tranh?"
"Không sai, người tới, truyền các vị tướng quân cùng tả tướng vào nghị sự."
"Vâng." Tôn Đạo Toàn lập tức lãnh mệnh.
Hà Duyệt lấy thư tín của Hiên Viên Triệt đọc nội dung, nói cái gì đã nắm giữ chứng cứ mưu quyền soán vị của Viên Cẩm Hồng, hãm hại Hiên Viên Triệt cùng những vị đại thần quan trọng, còn có tội danh thông đồng địch bán nước.
"Thông đồng địch bán nước?" Hà Duyệt không hiểu nhìn Lãnh Diệc Hiên.
Lãnh Diệc Hiên cười lạnh, "Xem ra trẫm xem thường bọn họ."
Hà Duyệt không hiểu chớp chớp mắt, bên ngoài liền truyền đến thanh âm có người tới, hẳn là mấy vị tướng quân cùng Tiêu Sở Nhiên đi, Lãnh Diệc Hiên cũng không để Hà Duyệt rời đi liền tuyên mấy người kia vào.
"Hoàng Thượng, vi thần nghe nói Thanh Loan Quốc đầu hàng, hơn nữa còn phái sứ thần tới đàm điều kiện hậu chiến tranh." Trấn quốc tướng quân Thượng Nghiêu nói.
"Không sai, người của trẫm phái đi truyền đến tin tức, nói Hiên Viên Tử Hằng hạ chỉ thu binh, nguyện cùng triều ta giao hòa."
"Hiên Viên Tử Hằng không phải là một Hoàng Đế bù nhìn sao? Viên Cẩm Hồng này đồng ý thu binh?" Quân địch thảm như vậy mà còn muốn tái chiến chống cự, hiện tại Viên Cẩm Hồng này muốn thu binh sao? Tất cả mọi người đều không tin.
"Trẫm biết được Thanh Loan Quốc Nhị hoàng tử vẫn chưa bị bệnh chết, hiện tại đã về Thanh Loan Quốc, chắc tên Viên Cẩm Hồng kia chịu tội không ít."
Thượng Nghiêu kinh ngạc, "Không thể tưởng tượng được Hiên Viên Triệt còn sống."
"Đúng vậy! Bây giờ nghĩ lại, Viên Cẩm Hồng lập nhiều mưu hại Hiên Viên Triệt như vậy, muốn giết hắn để thông qua Hiên Viên Tử Hằng mưu quyền soán vị, không nghĩ tới...." Một tướng quân vuốt cằm hứng thú nói.
Tiêu Sở Nhiên là người rõ ràng về sự tồn tại của Hiên Viên Triệt nhất nên chỉ giữ trầm mặc không nói, hiện tại Thanh Loan Quốc thu binh, xem ra Hiên Viên Triệt thành công rồi, khẽ cười, tiến lên một bước nghiêm túc nói: "Hoàng Thượng, về sau chuyện hậu chiến, không biết Hoàng Thượng có yêu cầu gì?"
"Đương nhiên là vạn lượng bạc trắng cùng mấy chục tòa thành trì rồi, bằng không chúng lại cho rằng Huyền Minh Quốc chúng ta dễ ăn hiếp."
"Mã tướng quân nói không tồi, Hoàng Thượng, thần kiến nghị lấy những tòa thành trì chúng ta chiếm được cùng vài tòa nữa, chúng ta là nước chiến thắng, nước thua trận lý ra nên bồi thường như thế."
Hà Duyệt nhìn đàn võ tướng này, trong gióng nói đều ẩn ẩn sự bất mãn, có thể thấy được trận chiến này mấy người này vẫn chưa đáng sảng khoái đâu, hiện tại địch nhân đã đầu hàng, bọn họ sẽ không truy cùng giết tận nhưng đòi mấy cái tốt vẫn là đương nhiên.
"Thượng tướng quân ngươi thấy thế nào?"
Thượng Nghiêu chắp tay, "Hoàng Thượng, thần là một vũ phu, không hiểu nhiều việc này, không bằng để Tả tướng nói đi."
Lãnh Diệc Hiên nhìn về phía Tiêu Sở Nhiên, Tiêu Sở Nhiên chắp tay nói: "Hoàng Thượng, thần nguyện đi một chuyến này, bất quá còn thỉnh Hoàng Thượng cho vi thần biết điều kiện phe ta."
Loại sự tình hòa đàm này là việc vủa quan văn, tuy nói Tiêu Sở Nhiên là Lân nhi nhưng có thể trèo lên chức vị Tả tướng này thì cũng không phải là người đơn giản, ngay cả Thượng Nghiêu cũng rất tôn trọng vị Lân nhi này huống chi là tướng quân khác.
Lãnh Diệc Hiên trầm mặc một hồi, Hà Duyệt nhìn nhìn Tiêu Sở Nhiên cùng vài vị tướng quân, muốn mở miệng nhưng nghĩ đến thân phận chính mình liền ẩn nhẫn."
"Ái thị, ngươi cho rằng việc này nên giải quyết thế nào?"
Lãnh Diệc Hiên đột nhiên hỏi hắn, Hà Duyệt có chút kinh ngạc, thấy mọi người đều nhìn mình, liền tiến lên nói: "Việc này không thể quá tàn nhẫn cũng như qua mềm mỏng, Thanh Loan Quốc tuy rằng là nước khởi binh nhưng dù gì cũng không phải là ý muốn của quốc chủ, nhưng cũng bởi vì hoàng gia vô năng nên mới để gian thần chắn đường tạo nên chiến hỏa, cho nên nên lấy cái gì chúng ta đều không thể thiếu, bất quá, suy xét đến vẫn đề chủ quan cũng không phải do Thanh Loan Quốc muốn, Huyền Minh Quốc cùng Thanh Loan Quốc là láng giềng, nguyện cùng Thuận Đế kết hạ trăm năm, liên thông mậu dịch, không tự ý khơi mào xung đột."
Hà Duyệt nói một phen này làm cả đám võ tướng sợ ngây ngốc, trong đó có Thượng Nghiêu, sau đó mỉm cười chắp tay nói: "Tuệ Thần lời nói này thực đúng đắn, vi thần bội phục."
Có thể để Thượng Nghiêu khâm phục huống chi là những người khác, Lãnh Diệc Hiên nghe xong tâm tình vui sướng cười vài tiếng, sau đó nhìn về phía Tiêu Sở Nhiên: "Tả tướng, chuyện này ngươi đi làm."
"Thần tuân chỉ."
"Thượng tướng quân, chuyện hồi cung ngươi toàn quyền phụ trách."
"Vi thần tuân chỉ."
Nói xong, mầy vị tướng quân cùng Tiêu Sở Nhiên đều rời đi, Hà Duyệt mới hỏi: "Hoàng Thượng tính toàn như thế nào xử lý Viên Cẩm Hồng?"
"Viên Cẩm Hồng hiện tại ở Thanh Loan Quốc cùng Hiên Viên Triệt đấu trí, nhất thời không tới được Huyền Minh Quốc." Hiên Viên Triệt hận Viên Cẩm Hồng như vậy đương nhiên sẽ dùng trăm phương ngàn kế khiến người kia chịu khổ, chỉ cần Viên Cẩm Hồng không chạy tới Huyền Minh Quốc, Hiên Viên Triệt vẫn có biện pháp ép chết tên chết tiệt kia, chỉ sợ....
"Việc này cứ chờ Hiên Viên Triệt gửi thư qua đi."
Hà Duyệt gật gật đầu, dù sao hiện tại cũng không có biên pháp bắt Viên Cẩm Hồng về xử trí, chỉ có thể khải hoàn về triều.
"Hoành Xương năm thứ bảy ngày hai mươi tháng hai, Huyền Minh Quốc Duệ Đế ngự giá thân chinh chiến thắng, kết thúc trận chiến dài nửa năm khải hoản trở về, bá tánh ven đường tung hô Duệ Đế vạn tuế, nhận được yêu thương của bá tánh trở về kinh thành, Phục Tương Thành.
Hoàng Xương năm thứ bảy ngày hai mươi tháng ba, trải qua ngàn dặm, tốn thời gian một tháng, Duệ Đế ngự giá thân chinh trở về tới Phục Tương Thành, Phục Tương Thành bá tánh đã sớm tụ thành biển người tập nập quỳ trên mặt đất, hô to Ngô Hoàng vạn tuế."
Lãnh Diệc Hiên một bộ uy nghiêm cưỡi ngựa đi về hướng phương hướng hoàng cung, rồi sau đó đi theo một chiếc xe ngựa khiến bá tánh ngờ vực.
"Người trong xe ngựa kia là ai? Có phải hay không là mỹ nhân Thanh Loan Quốc?"
"Đừng nói bậy, tù binh Thanh Loan Quốc làm sao có thể đi xe ngựa?"
"Nói đúng a! Ta nghe nói trong đó chính là Tuệ Thần."
"Tuệ Thần?" chung quanh kinh dị nhìn hán tử vừa phát ngôn, "Tuệ Thần là nam thị Hoàng Thượng sủng ái nhất, sau khi Hoàng Thượng ky khai, vì để Tuệ Thần tiện tĩnh dưỡng liền cho Tuệ Thần xuất cung đi Thái Thị phủ, hiện nay Hoàng Thượng khải hoàn trở về, lý nên mang Tuệ Thần hồi cung."
"Tuệ Thần này thật đúng là được sủng ái nha."
Chung quanh gật đầu, một vị nữ tử lên tiếng, "Các ngươi sai rồi, Tuệ Thần cũng không phải là xuất cung tĩnh dưỡng đơn thuần như vậy mà là hoài long thai."
"Ngươi nói cái gì?!" Chung quanh một mảnh kinh ngạc nhìn chằm chằm nữ tử kia, nữ tử gật đầu nói: "Đây là do cô mẫu ta làm nha hoàn trong Thái Thị phủ nói nha, nói Tuệ Thần lúc Hoàng Thượng xuất cung đã mang thai nhưng Lân nhi mang thai quá trình nguy hiểm, Hoàng Thượng cảm giác sâu sắc lo lắng liền hạ chỉ cho Tuệ Thần đi Thái Thị phủ tĩnh dưỡng."
"Ngươi nói chính là sự thật? Tuệ Thần đương triều mang con nối dõi?"
"Các ngươi không nhìn thấy, Hoàng Thượng vẫn chưa lập tức hồi cung mà là đi tế đàn Thiên Đạo sao?"
Mọi người nghe nữ tử nói liền chuyển tầm mắt về phía đám đông, đội ngũ hoàng gia trừ bỏ những vị tướng quân cùng binh lính canh gác ra, còn lại đều hướng tế đàn ở phố Trường Lăng.
Mấy người này lập tức không thể bình tĩnh, người bên cạnh nghe được tin Hà Duyệt mang thai cũng không bình thĩnh, một truyền mười, mười truyền trăm, truyền vào bá tánh quỳ lạy trên đường, bá tánh đều giương ánh mắt về phía xe ngựa kia, hy vọng có thể xác nhận được tin đồn người ngồi bên trong chính là Tuệ Thần, có phải hay không thực sự mang thai long tử.
Lãnh Diệc Hiên từ trên ngựa đi xuống, lúc này bố mành phía sau xe ngựa vén ra, bá tánh ở gần mở to mắt nhìn chằm chằm Hà Duyệt bên trong, một thân hoa phục đỏ, cái bụng nhô cao, mày không phải mang thai thì là cái gì? "Là thật sự, Huyền Minh Quốc thực sự có Lân nhi mang thai!"
"Thiên a! Đây là trời phù hộ Huyền Minh Quốc ta."
"Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Tuệ Thần thiên tuế, thiên thiên tuế."
Hà Duyệt vừa xuống xe đã bị tiếng hô to vang dội kia dọa sợ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới bá tánh sẽ triều bái mình như thế, theo lý thuyết hai chứ thiên tuế này là đại ngộ của Quân Thị a.
"Chủ tử nên đi tế bái."
Hà Duyệt hoàn hồn, được Tử Ngọc cùng Thải Hà đỡ đến bên người Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên nâng tay Hà Duyệt lên cùng hướng đàn tế đi đến, cùng hướng tổ tiên thần linh quỳ lạy, khẩn cầu phù hộ.
Kỳ thật Hà Duyệt không hoàn toàn đồng ý Lãnh Diệc Hiên đi đàn tế Thiên Đạo nhưng Lãnh Diệc Hiên nói đây chính là vì hài tử cầu phúc, không đi sẽ không may mắn cái gì đó, Hà Duyệt đành phải đi, ai biết ở kinh thành lại được tung hô như vậy.
"Thiên a! Thiên thần phù hộ, là thiên thần phù hộ a!"
"Không sai, không sai, trăm năm chưa từng có Lân nhi mang thai, này....này quả thực là phúc khí của Huyền Minh Quốc."
"Còn gọi cái gì Tuệ Thần, mới gọi Quân Thị mới đúng."
"Không sai, Quân Thị, Quân Thị thiên tuế."
Không biết là ai mở đầu kêu Quân Thị, hiện nay toàn bộ bá tánh Huyền Minh Quốc đều kêu Hà Duyệt là Quân Thị làm Hà Duyệt sợ tới mức không biết làm gì cho phải, cũng minh bạch cái đãi ngộ mà Lãnh Diệc Hiên nói trước đây.
Kỳ thật nếu Hà Duyệt đích thực sinh ra ở Huyền Minh Quốc mà không phải xuyên qua tuyệt không tò mò, trăm năm không có Lân nhi nào mang thai mà bản thân Lân nhi đã được mọi người kính yêu, hiện tại có Lân nhi mang thai lại là nam thị của Hoàng Đế, sao có thể không tôn kính.
Sau khi được bá tánh tung hô, Lãnh Diệc Hiên cùng Hà Duyệt tiến vào Kim Dương Cung điện Huyền Vũ Môn.
"Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Cả triều văn võ cùng hậu cung phi thị cùng quỳ trên mặt đất, Lãnh Diệc Hiên từ trên lưng ngựa đi xuống, "Bình thân."
"Tạ Hoàng Thượng!"
Hậu cung phi thị đã nửa năm không thấy Lãnh Diệc Hiên, hơn nữa hiện nay Lãnh Diệc Hiên còn thắng trận trở về, cả nước chúc mừng, chúng phi thị hy vọng nhân cơ hội này tranh trủ được ân sủng, dùng hết mọi thứ quý giá nhất để trưng diện.
Đức Phi và Hoa Thần cũng là một trong số đó, một là Đức Phi thân mặc hoa phục mẫu đơn xanh tươi cười nghênh đón Lãnh Diệc Hiên, một là Hoa Thần một thân trường bào đậm sắc xanh, thoạt nhìn càng thêm động lòng người, mặc dù các phi thị khác không sánh kịp nhưng cũng khiến mình đặc sắc.
"Lãnh Diệc Hiên nhìn bộ dáng Đức Phi cùng Hoa Thần, cười lạnh một tiếng, "Bình thận."
"Tạ Hoàng Thượng."
Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên gợi lên ý cười, nhìn nhìn bốn phía, nói: "Hôm nay cả triều bá quan cùng chúng vị phi thị ở đây, trẫm có chuyện muốn nói, Tôn Đạo Toàn."
Tôn Đạo Toàn từ phía sau cung kính đi ra, cầm theo một thanh cuốn thánh chỉ hoàng sắc, chúng vị bá quan cùng phi thị hậu cung quỳ xuống nghe chỉ, Tôn Đạo Toàn đọc to: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Lô Châu Hà gia Lân nhi Hà Duyệt ôn lương thông tuệ, tài đức vẹn toàn, được thiên thần bảo hộ, hoài thai long loại, trẫm cảm thấy sâu sắc vui mừng, nay sắc phong làm Vinh Thần, chấp chưởng toàn bộ hậu cung, khâm thử!"
Đức Phi, Hoa Thần, các vị phi thị khác cùng bá quan văn võ toạn bộ sợ ngây người, mang long thai, thiên thần phù hộ, nếu không hiểu đây là ý tứ gì thì sống trên đời cũng uổng một kiếp.
Không có người nào lãnh chỉ tạ ơn, kỳ thật đạo thánh chỉ này là cho Hà Duyệt cho nên không có ai ra lãnh chỉ cũng là đương nhiên, nghe được thanh âm xe ngựa chạy đến, tất cả đều tập trung ánh mắt nhìn về phía xe ngựa.
Đức Phi cùng Hoa Thần cũng không ngoại lệ, khi Hà Duyệt một thân hoa phục đỏ xuất hiện trước mắt mọi người, kinh ngạc ngây người không phải vì Hà Duyệt sẽ xuất hiện ở đây mà chính là vì cái bụng to nhìn như thế nào cũng giống như sắp sinh.
"Không, không có khả năng, không...." Từ Tuệ sắc mặt trắng bệch nhỏ giọng thì thầm, Thượng Quan Tuyết đờ người quỳ trên mặt đất, khiếp sợ nhìn bụng Hà Duyệt.
Tôn Đạo Toàn chờ cho Hà Duyệt đi đến bên người Hà Duyệt, nói: "Thỉnh Vinh Thần chủ tử lãnh chỉ."
Việc này sớm đã rõ ràng, Hà Duyệt cũng không có do dự, được Tử Ngọc cùng Thải Hà đỡ xuỗng quỳ một gối, nói: "Thần thị lãnh chỉ, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế."
"Ái thị miễn lễ."
Hà Duyệt đem tay mình đặt lên tay Lãnh Diệc Hiên, đứng lên, sau đó đối mắt với mọi người nơi đây, Lãnh Vân Diệu cười chắp tay nói: "Vinh Thần thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Vân Vương đều đã mở miệng những người khác còn ai dám ý kiến, Thượng Nghiêu quỳ trên mặt đất dẫn đầu hô: "Vinh Thần thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Nhận quỳ lạy của mọi người thật sự không quen, Hà Duyệt có chút khẩn trương, Lãnh Diệc Hiên cầm tay Hà Duyệt, mỉm cười gật đầu, Hà Duyệt hít sâu một hơi, khí thế uy nghiêm nói: "Bình thân!"
"Hoành Xương năm thứ bảy ngày hai mươi tháng ba, Lô Châu Hà gia Hà Duyệt lại lần nữa tấn phong lên làm Vinh Thần, chấp chưởng lục cung, đến đây, thời kỳ hậu cung vô chủ kéo dài năm năm chính thức kết thúc."
(* Ai hóng drama hậu cung không? À, SẮP CÓ BIẾN nha!)
Hà Duyệt nghe xong trừng lớn mắt rồi nhanh chóng cao hứng nói: "Vậy là sắp kết thúc chiến tranh?"
"Không sai, người tới, truyền các vị tướng quân cùng tả tướng vào nghị sự."
"Vâng." Tôn Đạo Toàn lập tức lãnh mệnh.
Hà Duyệt lấy thư tín của Hiên Viên Triệt đọc nội dung, nói cái gì đã nắm giữ chứng cứ mưu quyền soán vị của Viên Cẩm Hồng, hãm hại Hiên Viên Triệt cùng những vị đại thần quan trọng, còn có tội danh thông đồng địch bán nước.
"Thông đồng địch bán nước?" Hà Duyệt không hiểu nhìn Lãnh Diệc Hiên.
Lãnh Diệc Hiên cười lạnh, "Xem ra trẫm xem thường bọn họ."
Hà Duyệt không hiểu chớp chớp mắt, bên ngoài liền truyền đến thanh âm có người tới, hẳn là mấy vị tướng quân cùng Tiêu Sở Nhiên đi, Lãnh Diệc Hiên cũng không để Hà Duyệt rời đi liền tuyên mấy người kia vào.
"Hoàng Thượng, vi thần nghe nói Thanh Loan Quốc đầu hàng, hơn nữa còn phái sứ thần tới đàm điều kiện hậu chiến tranh." Trấn quốc tướng quân Thượng Nghiêu nói.
"Không sai, người của trẫm phái đi truyền đến tin tức, nói Hiên Viên Tử Hằng hạ chỉ thu binh, nguyện cùng triều ta giao hòa."
"Hiên Viên Tử Hằng không phải là một Hoàng Đế bù nhìn sao? Viên Cẩm Hồng này đồng ý thu binh?" Quân địch thảm như vậy mà còn muốn tái chiến chống cự, hiện tại Viên Cẩm Hồng này muốn thu binh sao? Tất cả mọi người đều không tin.
"Trẫm biết được Thanh Loan Quốc Nhị hoàng tử vẫn chưa bị bệnh chết, hiện tại đã về Thanh Loan Quốc, chắc tên Viên Cẩm Hồng kia chịu tội không ít."
Thượng Nghiêu kinh ngạc, "Không thể tưởng tượng được Hiên Viên Triệt còn sống."
"Đúng vậy! Bây giờ nghĩ lại, Viên Cẩm Hồng lập nhiều mưu hại Hiên Viên Triệt như vậy, muốn giết hắn để thông qua Hiên Viên Tử Hằng mưu quyền soán vị, không nghĩ tới...." Một tướng quân vuốt cằm hứng thú nói.
Tiêu Sở Nhiên là người rõ ràng về sự tồn tại của Hiên Viên Triệt nhất nên chỉ giữ trầm mặc không nói, hiện tại Thanh Loan Quốc thu binh, xem ra Hiên Viên Triệt thành công rồi, khẽ cười, tiến lên một bước nghiêm túc nói: "Hoàng Thượng, về sau chuyện hậu chiến, không biết Hoàng Thượng có yêu cầu gì?"
"Đương nhiên là vạn lượng bạc trắng cùng mấy chục tòa thành trì rồi, bằng không chúng lại cho rằng Huyền Minh Quốc chúng ta dễ ăn hiếp."
"Mã tướng quân nói không tồi, Hoàng Thượng, thần kiến nghị lấy những tòa thành trì chúng ta chiếm được cùng vài tòa nữa, chúng ta là nước chiến thắng, nước thua trận lý ra nên bồi thường như thế."
Hà Duyệt nhìn đàn võ tướng này, trong gióng nói đều ẩn ẩn sự bất mãn, có thể thấy được trận chiến này mấy người này vẫn chưa đáng sảng khoái đâu, hiện tại địch nhân đã đầu hàng, bọn họ sẽ không truy cùng giết tận nhưng đòi mấy cái tốt vẫn là đương nhiên.
"Thượng tướng quân ngươi thấy thế nào?"
Thượng Nghiêu chắp tay, "Hoàng Thượng, thần là một vũ phu, không hiểu nhiều việc này, không bằng để Tả tướng nói đi."
Lãnh Diệc Hiên nhìn về phía Tiêu Sở Nhiên, Tiêu Sở Nhiên chắp tay nói: "Hoàng Thượng, thần nguyện đi một chuyến này, bất quá còn thỉnh Hoàng Thượng cho vi thần biết điều kiện phe ta."
Loại sự tình hòa đàm này là việc vủa quan văn, tuy nói Tiêu Sở Nhiên là Lân nhi nhưng có thể trèo lên chức vị Tả tướng này thì cũng không phải là người đơn giản, ngay cả Thượng Nghiêu cũng rất tôn trọng vị Lân nhi này huống chi là tướng quân khác.
Lãnh Diệc Hiên trầm mặc một hồi, Hà Duyệt nhìn nhìn Tiêu Sở Nhiên cùng vài vị tướng quân, muốn mở miệng nhưng nghĩ đến thân phận chính mình liền ẩn nhẫn."
"Ái thị, ngươi cho rằng việc này nên giải quyết thế nào?"
Lãnh Diệc Hiên đột nhiên hỏi hắn, Hà Duyệt có chút kinh ngạc, thấy mọi người đều nhìn mình, liền tiến lên nói: "Việc này không thể quá tàn nhẫn cũng như qua mềm mỏng, Thanh Loan Quốc tuy rằng là nước khởi binh nhưng dù gì cũng không phải là ý muốn của quốc chủ, nhưng cũng bởi vì hoàng gia vô năng nên mới để gian thần chắn đường tạo nên chiến hỏa, cho nên nên lấy cái gì chúng ta đều không thể thiếu, bất quá, suy xét đến vẫn đề chủ quan cũng không phải do Thanh Loan Quốc muốn, Huyền Minh Quốc cùng Thanh Loan Quốc là láng giềng, nguyện cùng Thuận Đế kết hạ trăm năm, liên thông mậu dịch, không tự ý khơi mào xung đột."
Hà Duyệt nói một phen này làm cả đám võ tướng sợ ngây ngốc, trong đó có Thượng Nghiêu, sau đó mỉm cười chắp tay nói: "Tuệ Thần lời nói này thực đúng đắn, vi thần bội phục."
Có thể để Thượng Nghiêu khâm phục huống chi là những người khác, Lãnh Diệc Hiên nghe xong tâm tình vui sướng cười vài tiếng, sau đó nhìn về phía Tiêu Sở Nhiên: "Tả tướng, chuyện này ngươi đi làm."
"Thần tuân chỉ."
"Thượng tướng quân, chuyện hồi cung ngươi toàn quyền phụ trách."
"Vi thần tuân chỉ."
Nói xong, mầy vị tướng quân cùng Tiêu Sở Nhiên đều rời đi, Hà Duyệt mới hỏi: "Hoàng Thượng tính toàn như thế nào xử lý Viên Cẩm Hồng?"
"Viên Cẩm Hồng hiện tại ở Thanh Loan Quốc cùng Hiên Viên Triệt đấu trí, nhất thời không tới được Huyền Minh Quốc." Hiên Viên Triệt hận Viên Cẩm Hồng như vậy đương nhiên sẽ dùng trăm phương ngàn kế khiến người kia chịu khổ, chỉ cần Viên Cẩm Hồng không chạy tới Huyền Minh Quốc, Hiên Viên Triệt vẫn có biện pháp ép chết tên chết tiệt kia, chỉ sợ....
"Việc này cứ chờ Hiên Viên Triệt gửi thư qua đi."
Hà Duyệt gật gật đầu, dù sao hiện tại cũng không có biên pháp bắt Viên Cẩm Hồng về xử trí, chỉ có thể khải hoàn về triều.
"Hoành Xương năm thứ bảy ngày hai mươi tháng hai, Huyền Minh Quốc Duệ Đế ngự giá thân chinh chiến thắng, kết thúc trận chiến dài nửa năm khải hoản trở về, bá tánh ven đường tung hô Duệ Đế vạn tuế, nhận được yêu thương của bá tánh trở về kinh thành, Phục Tương Thành.
Hoàng Xương năm thứ bảy ngày hai mươi tháng ba, trải qua ngàn dặm, tốn thời gian một tháng, Duệ Đế ngự giá thân chinh trở về tới Phục Tương Thành, Phục Tương Thành bá tánh đã sớm tụ thành biển người tập nập quỳ trên mặt đất, hô to Ngô Hoàng vạn tuế."
Lãnh Diệc Hiên một bộ uy nghiêm cưỡi ngựa đi về hướng phương hướng hoàng cung, rồi sau đó đi theo một chiếc xe ngựa khiến bá tánh ngờ vực.
"Người trong xe ngựa kia là ai? Có phải hay không là mỹ nhân Thanh Loan Quốc?"
"Đừng nói bậy, tù binh Thanh Loan Quốc làm sao có thể đi xe ngựa?"
"Nói đúng a! Ta nghe nói trong đó chính là Tuệ Thần."
"Tuệ Thần?" chung quanh kinh dị nhìn hán tử vừa phát ngôn, "Tuệ Thần là nam thị Hoàng Thượng sủng ái nhất, sau khi Hoàng Thượng ky khai, vì để Tuệ Thần tiện tĩnh dưỡng liền cho Tuệ Thần xuất cung đi Thái Thị phủ, hiện nay Hoàng Thượng khải hoàn trở về, lý nên mang Tuệ Thần hồi cung."
"Tuệ Thần này thật đúng là được sủng ái nha."
Chung quanh gật đầu, một vị nữ tử lên tiếng, "Các ngươi sai rồi, Tuệ Thần cũng không phải là xuất cung tĩnh dưỡng đơn thuần như vậy mà là hoài long thai."
"Ngươi nói cái gì?!" Chung quanh một mảnh kinh ngạc nhìn chằm chằm nữ tử kia, nữ tử gật đầu nói: "Đây là do cô mẫu ta làm nha hoàn trong Thái Thị phủ nói nha, nói Tuệ Thần lúc Hoàng Thượng xuất cung đã mang thai nhưng Lân nhi mang thai quá trình nguy hiểm, Hoàng Thượng cảm giác sâu sắc lo lắng liền hạ chỉ cho Tuệ Thần đi Thái Thị phủ tĩnh dưỡng."
"Ngươi nói chính là sự thật? Tuệ Thần đương triều mang con nối dõi?"
"Các ngươi không nhìn thấy, Hoàng Thượng vẫn chưa lập tức hồi cung mà là đi tế đàn Thiên Đạo sao?"
Mọi người nghe nữ tử nói liền chuyển tầm mắt về phía đám đông, đội ngũ hoàng gia trừ bỏ những vị tướng quân cùng binh lính canh gác ra, còn lại đều hướng tế đàn ở phố Trường Lăng.
Mấy người này lập tức không thể bình tĩnh, người bên cạnh nghe được tin Hà Duyệt mang thai cũng không bình thĩnh, một truyền mười, mười truyền trăm, truyền vào bá tánh quỳ lạy trên đường, bá tánh đều giương ánh mắt về phía xe ngựa kia, hy vọng có thể xác nhận được tin đồn người ngồi bên trong chính là Tuệ Thần, có phải hay không thực sự mang thai long tử.
Lãnh Diệc Hiên từ trên ngựa đi xuống, lúc này bố mành phía sau xe ngựa vén ra, bá tánh ở gần mở to mắt nhìn chằm chằm Hà Duyệt bên trong, một thân hoa phục đỏ, cái bụng nhô cao, mày không phải mang thai thì là cái gì? "Là thật sự, Huyền Minh Quốc thực sự có Lân nhi mang thai!"
"Thiên a! Đây là trời phù hộ Huyền Minh Quốc ta."
"Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Tuệ Thần thiên tuế, thiên thiên tuế."
Hà Duyệt vừa xuống xe đã bị tiếng hô to vang dội kia dọa sợ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới bá tánh sẽ triều bái mình như thế, theo lý thuyết hai chứ thiên tuế này là đại ngộ của Quân Thị a.
"Chủ tử nên đi tế bái."
Hà Duyệt hoàn hồn, được Tử Ngọc cùng Thải Hà đỡ đến bên người Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên nâng tay Hà Duyệt lên cùng hướng đàn tế đi đến, cùng hướng tổ tiên thần linh quỳ lạy, khẩn cầu phù hộ.
Kỳ thật Hà Duyệt không hoàn toàn đồng ý Lãnh Diệc Hiên đi đàn tế Thiên Đạo nhưng Lãnh Diệc Hiên nói đây chính là vì hài tử cầu phúc, không đi sẽ không may mắn cái gì đó, Hà Duyệt đành phải đi, ai biết ở kinh thành lại được tung hô như vậy.
"Thiên a! Thiên thần phù hộ, là thiên thần phù hộ a!"
"Không sai, không sai, trăm năm chưa từng có Lân nhi mang thai, này....này quả thực là phúc khí của Huyền Minh Quốc."
"Còn gọi cái gì Tuệ Thần, mới gọi Quân Thị mới đúng."
"Không sai, Quân Thị, Quân Thị thiên tuế."
Không biết là ai mở đầu kêu Quân Thị, hiện nay toàn bộ bá tánh Huyền Minh Quốc đều kêu Hà Duyệt là Quân Thị làm Hà Duyệt sợ tới mức không biết làm gì cho phải, cũng minh bạch cái đãi ngộ mà Lãnh Diệc Hiên nói trước đây.
Kỳ thật nếu Hà Duyệt đích thực sinh ra ở Huyền Minh Quốc mà không phải xuyên qua tuyệt không tò mò, trăm năm không có Lân nhi nào mang thai mà bản thân Lân nhi đã được mọi người kính yêu, hiện tại có Lân nhi mang thai lại là nam thị của Hoàng Đế, sao có thể không tôn kính.
Sau khi được bá tánh tung hô, Lãnh Diệc Hiên cùng Hà Duyệt tiến vào Kim Dương Cung điện Huyền Vũ Môn.
"Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Cả triều văn võ cùng hậu cung phi thị cùng quỳ trên mặt đất, Lãnh Diệc Hiên từ trên lưng ngựa đi xuống, "Bình thân."
"Tạ Hoàng Thượng!"
Hậu cung phi thị đã nửa năm không thấy Lãnh Diệc Hiên, hơn nữa hiện nay Lãnh Diệc Hiên còn thắng trận trở về, cả nước chúc mừng, chúng phi thị hy vọng nhân cơ hội này tranh trủ được ân sủng, dùng hết mọi thứ quý giá nhất để trưng diện.
Đức Phi và Hoa Thần cũng là một trong số đó, một là Đức Phi thân mặc hoa phục mẫu đơn xanh tươi cười nghênh đón Lãnh Diệc Hiên, một là Hoa Thần một thân trường bào đậm sắc xanh, thoạt nhìn càng thêm động lòng người, mặc dù các phi thị khác không sánh kịp nhưng cũng khiến mình đặc sắc.
"Lãnh Diệc Hiên nhìn bộ dáng Đức Phi cùng Hoa Thần, cười lạnh một tiếng, "Bình thận."
"Tạ Hoàng Thượng."
Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên gợi lên ý cười, nhìn nhìn bốn phía, nói: "Hôm nay cả triều bá quan cùng chúng vị phi thị ở đây, trẫm có chuyện muốn nói, Tôn Đạo Toàn."
Tôn Đạo Toàn từ phía sau cung kính đi ra, cầm theo một thanh cuốn thánh chỉ hoàng sắc, chúng vị bá quan cùng phi thị hậu cung quỳ xuống nghe chỉ, Tôn Đạo Toàn đọc to: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Lô Châu Hà gia Lân nhi Hà Duyệt ôn lương thông tuệ, tài đức vẹn toàn, được thiên thần bảo hộ, hoài thai long loại, trẫm cảm thấy sâu sắc vui mừng, nay sắc phong làm Vinh Thần, chấp chưởng toàn bộ hậu cung, khâm thử!"
Đức Phi, Hoa Thần, các vị phi thị khác cùng bá quan văn võ toạn bộ sợ ngây người, mang long thai, thiên thần phù hộ, nếu không hiểu đây là ý tứ gì thì sống trên đời cũng uổng một kiếp.
Không có người nào lãnh chỉ tạ ơn, kỳ thật đạo thánh chỉ này là cho Hà Duyệt cho nên không có ai ra lãnh chỉ cũng là đương nhiên, nghe được thanh âm xe ngựa chạy đến, tất cả đều tập trung ánh mắt nhìn về phía xe ngựa.
Đức Phi cùng Hoa Thần cũng không ngoại lệ, khi Hà Duyệt một thân hoa phục đỏ xuất hiện trước mắt mọi người, kinh ngạc ngây người không phải vì Hà Duyệt sẽ xuất hiện ở đây mà chính là vì cái bụng to nhìn như thế nào cũng giống như sắp sinh.
"Không, không có khả năng, không...." Từ Tuệ sắc mặt trắng bệch nhỏ giọng thì thầm, Thượng Quan Tuyết đờ người quỳ trên mặt đất, khiếp sợ nhìn bụng Hà Duyệt.
Tôn Đạo Toàn chờ cho Hà Duyệt đi đến bên người Hà Duyệt, nói: "Thỉnh Vinh Thần chủ tử lãnh chỉ."
Việc này sớm đã rõ ràng, Hà Duyệt cũng không có do dự, được Tử Ngọc cùng Thải Hà đỡ xuỗng quỳ một gối, nói: "Thần thị lãnh chỉ, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế."
"Ái thị miễn lễ."
Hà Duyệt đem tay mình đặt lên tay Lãnh Diệc Hiên, đứng lên, sau đó đối mắt với mọi người nơi đây, Lãnh Vân Diệu cười chắp tay nói: "Vinh Thần thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Vân Vương đều đã mở miệng những người khác còn ai dám ý kiến, Thượng Nghiêu quỳ trên mặt đất dẫn đầu hô: "Vinh Thần thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Nhận quỳ lạy của mọi người thật sự không quen, Hà Duyệt có chút khẩn trương, Lãnh Diệc Hiên cầm tay Hà Duyệt, mỉm cười gật đầu, Hà Duyệt hít sâu một hơi, khí thế uy nghiêm nói: "Bình thân!"
"Hoành Xương năm thứ bảy ngày hai mươi tháng ba, Lô Châu Hà gia Hà Duyệt lại lần nữa tấn phong lên làm Vinh Thần, chấp chưởng lục cung, đến đây, thời kỳ hậu cung vô chủ kéo dài năm năm chính thức kết thúc."
(* Ai hóng drama hậu cung không? À, SẮP CÓ BIẾN nha!)
Danh sách chương