Dương nhị thúc cảm thấy thập phần không có mặt mũi, cũng ngồi không yên, muốn kéo Tống Quyên hoa quay trở về nhà, “Việc này là chúng ta không đúng, về thôi.”

Không nghĩ tới nam nhân nhà mình không xuất đầu cho chính mình còn nói nàng không đúng, Tống Quyên hoa tức giận ném tay Dương nhị thúc ra, nói “Đồ nhát gan, về cái gì mà về! Ta cũng bị đánh đến thương tích, việc này chẳng lẽ chỉ tính như vậy?”

Nói xong, Tống Quyên hoa đưa cánh tay ra, lộ ra miệng vết thương do khi bị ném ra tạo thành, “Nhìn xem nhìn xem, đây đều là do nữ nhân này gây ra, ta mặc kệ, hôm nay nếu không trả lại công đạo cho ta, ai cũng đừng nghĩ được sống yên ổn!”

Tống Quyên hoa ngồi bệt mông trên mặt đất, không đứng dậy, chơi bài la lối khóc lóc lăn lộn quen thuộc. Trước kia bà muốn được cái gì, liền sẽ làm như vậy, Dương nhị thúc cùng Dương Thạch Phong hai nam nhân không có biện pháp, thường cuối cùng bà đều có thể được như ước nguyện, cho nên ngần ấy năm bà đã thành thói quen dùng chiêu này.

Dương nhị thúc quả nhiên chân tay luống cuống lên, vội vàng giơ tay kéo nàng dậy, “Ngươi đứng lên đi, đừng như vậy, ra thành cái dạng gì!”

Tống Quyên hoa đem Dương nhị thúc đẩy ra, “Ngươi đứng qua một bên cho ta, ngươi là đồ nhát gan, không dám xuất đầu đòi công đạo cho bà nương nhà mình. Ta đành phải tự mình xuất đầu cho mình. Ta mệnh khổ, như thế nào lại gả cho một người như ngươi. Nếu sớm biết như vậy, ta thà xuống tóc làm ni cô cũng không gả cho ngươi để phải chịu nhục như vậy ~ ô ô ~”

Xem bà nương nhà mình vẫn còn tiếp tục khóc, Dương nhị thúc càng thêm hoảng loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, vội vàng nói: “Đứng lên nhanh, đừng có như vậy.”

Tống Quyên hoa không thèm để ý tới, một bên mắng một bên khóc, nháo đến đau đầu người khác.

Dương Thạch Phong nhìn nhị thúc nhà mình bộ dáng hoảng loạn, âm thầm lắc lắc đầu. Nhị thúc là người tốt, nhưng gặp được nhị thẩm liền không có biện pháp, mỗi lần đều thỏa hiệp, cả đời đều bị nhị thẩm ép tới gắt gao.

Tuy nhiên cũng không thể để nhị thẩm cứ ở trong nhà mình khóc nháo được, gia gia còn phải nghỉ ngơi, Dương Thạch Phong đang định tiến lên khuyên giải, không nghĩ tới lão gia tử trong phòng đã nghe được, ở trên giường phát ra tiếng thét giận dữ, “Dương Nhị Thạch, ngươi muốn ta tức chết mới cam tâm sao!”

Dương Nhị Thạch là tên của Dương nhị thúc.

Lão gia tử gầm lên giận dữ khiến Tống Quyên hoa tạm dừng khóc nháo lại, nhưng cũng chỉ được một chút, lại tiếp tục khóc nháo lên.

Nàng một chút cũng không đem lão gia tử để trong đáy mắt.

Dương nhị thúc bị trách cứ, huy hết sức lực đi kéo người dậy, “Ngươi đừng náo loạn nữa, cha cũng bị đánh thức rồi.”

Trên mặt đất, Tống Quyên Hoa liền lăn lộn, “Ta nháo cái gì, ta bị ức hiếp còn không thể đòi công đạo sao? Cha ngươi cũng không thể bất công như vậy được!”

“Ta...... Ta......” Dương nhị thúc gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.

Trong phòng lúc này lại truyền đến thanh âm của lão gia tử, “Thạch phong, cháu tiến vào đưa ta đi ra ngoài, ta đến xem nàng có phải hay không muốn ta tức chết mới cam tâm.”

Dương Thạch Phong do dự một chút, cuối cùng vẫn đi vào phòng, ôm Dương gia gia ra ngoài, đặt ông ngồi lên trên chiếc ghế có lót quần áo.

Dương nhị thúc nhìn đến người cha tê liệt của mình, hổ thẹn cúi đầu. Hắn không mặt mũi nhìn cha hắn, cha hắn sinh bệnh, hắn không thể đưa tiền xem bệnh đã đành, liền hầu hạ đều là chất nhi nhà mình một mình gánh chịu, hắn bất hiếu.

Nhìn đứa con thứ hai nhà mình trước sau như một vâng vâng, dạ dạ bộ dáng hèn nhát, gia Dương gia tức giận nặng nề hừ một tiếng, sao Dương gia hắn lại xuất hiện một cái loại không có tiền đồ như vậy, quả thực mất mặt!

Lúc này Dương lão gia tử còn không biết, Dương gia hắn lại sắp xuất hiện một vị so với Dương nhị thúc còn nghe lời tức phụ hơn, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chính là đại tôn tử Dương Thạch Phong mà hắn yêu thương. Chờ đến sau này, Dương lão gia tử biết được, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài, may mắn cháu dâu không phải người đàn bà đanh đá giống nhị con dâu.

Dương lão gia tử nặng nề vỗ vỗ chân, “Lão nhị, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Có người như ngươi ở nhà của chất nhi la lối, khóc lóc, lăn lộn sao, có biết mất mặt không!”

Đáng tiếc chính là, Tống Quyên hoa một chút đều không đem lão nhân sắp xuống mồ này để vào mắt. Nghe vậy cường điệu nói, “Ta mặc kệ, ta bị đả thương, không cho ta một cái công đạo ta liền không đi!”



Dương lão gia tử tức giận đến vỗ vỗ vào ngực, cả giận nói: “Ngươi không bằng dứt khoát nói muốn Thạch Phong cho ngươi tiền đi!”

Âm thanh khóc nháo của Tống Quyên hoa dừng một chút, hừ hừ không nói chuyện, nhưng cũng cam chịu.

Dương lão gia tử dùng ngón tay chỉ chỉ vào Tống Quyên hoa, lại chỉ chỉ vào Dương nhị thúc, “Xem ngươi cưới tức phụ tốt này! Chất nhi nhà mình đều muốn hố! Nhiều năm như vậy chính là chất nhi ngươi nuôi dưỡng ta lão bất tử này, các ngươi không biết xấu hổ sao!”

Dương nhị thúc càng thêm không có mặt mũi, cúi đầu không dám nhìn lão phụ thân.

Tống Quyên hoa lại không có gì cố kỵ, đúng lý hợp tình nói: “Ai bảo con thứ hai của ông không có bản lĩnh, liền tức phụ, hài tử đều nuôi không nổi, sao có thể nuôi sống ông?”

“Ngươi! Ngươi!” Dương gia gia tức giận đến tay phát run.

Dương Thạch Phong vội vàng vỗ lưng cho hắn, mặt đầy tức giận mắng Tống Quyên hoa, “Nhị thẩm, nếu thẩm lại khiến gia gia tức giận thì đừng trách nhà ta không chào đón!”

Bị một tiểu bối quát lớn như vậy, Tống Quyên hoa thập phần mất mặt, cầm chiếc băng ghế ở gần đó ném một cái, không ngờ băng ghế lại một đường lăn đến bên chân Thập Nhất, bị Thập Nhất dùng chân chặn lại.

Vừa mới rồi nếu Thập Nhất không chú ý, chân nàng đã bị đụng phải.

Thập Nhất đem một ngụm cà chua cuối cùng trong miệng nuốt xuống, nâng nâng mí mắt, đem miếng còn dư lại trong tay ném thẳng tắp vào mặt Tống Quyên Hoa, miếng cà chua từ trên mặt bà trượt xuống dưới, lưu lại vệt nước sốt màu đỏ.

Tống Quyên hoa mắng to một tiếng, “Ngươi tiện nhân này ——”

Nhưng mà, lời còn chưa nói xong, đã bị Thập Nhất không biết khi nào đã đến bên cạnh một phen nắm cằm bà, cũng không rõ động tác của nàng như thế nào, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cằm Tống Quyên hoa liền lệch sang một bên, nước miếng chảy ròng.

Trong phòng lập tức an tĩnh lại, chỉ có âm thanh ‘ô ô’ của Tống Quyên hoa.

Những người còn lại đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn Thập Nhất.

“Ồn muốn chết.” Thập Nhất lau lau tay, lại chuyển hướng Dương Thạch Phong, “Còn không? Ta vẫn muốn ăn thêm một quả cà chua, có thể không?”

Dương Thạch Phong ngơ ngác gật gật đầu, hồi phục lại tinh thần nhìn miệng nhị thẩm bị lệch ra, liền đi phòng bếp cầm một trái cà chua lớn đưa cho Thập Nhất ăn.

Thập Nhất lấy được cà chua, cảm thấy mỹ mãn mà ngồi xuống ăn tiếp, dù sao nhìn đến Tống Quyên hoa như vậy, cảm thấy quá chướng mắt, liền hướng Dương nhị thúc bĩu môi, “Ngươi còn không mau đem nàng mang về nhà đi, nếu không ta lại đến cho nàng thêm một ít động tác.”

Dương nhị thúc ánh mắt phức tạp nhìn người ở đây, thở dài, bế Tống Quyên Hoa lên, đi ra ngoài, không hề nhiều lời.

Chờ nhà ở rốt cuộc khôi phục lại sự thanh tĩnh, Thập Nhất rất vừa lòng.

Dương Thạch Phong cau mày, hỏi Thập Nhất: “Thập Nhất, nhị thẩm không có việc gì chứ?”

Thập Nhất một bên gặm cà chua một bên lắc lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ tạm thời trật khớp, chỉnh lại là được.”

Nghe vậy Dương Thạch Phong nhẹ nhàng thở ra, hắn sợ Thập Nhất làm cho nhị thẩm bị thương, đến lúc đó liền nói không rõ, xem ra trong lòng Thập Nhất là có chừng mực.



Dương gia gia ngơ ngác nhìn chằm chằm Thập Nhất một hồi lâu, sau đó đem ánh mắt hướng Dương Thạch Phong, “Thạch phong, này.......”

Dương Thạch Phong lau mặt, hướng gia gia nhà mình nói: “Gia, Thập Nhất nàng từ nhỏ đã có sức lực rất lớn, không giống chúng ta.”

“Nga nga, như vậy a.” Dương gia gia gật đầu, tâm tình có hơi chút phức tạp, dù sao, nghĩ đến tiểu nữ oa này cũng coi như đã giúp tôn tử nhà mình giải quyết phiền toái, mặc kệ thế nào, đều là tốt, hắn quản nhiều như vậy làm gì đâu, nói: “Thạch phong, gia gia ngồi không yên, ngươi bế gia gia trở về phòng đi, chiêu đãi tiểu cô nương cho tốt.”

Dương Thạch Phong gật gật đầu, tiến lên ôm Dương gia gia trở về phòng.

Đến khi trở ra, Thập Nhất đã giải quyết xong quả cà chua trong tay.

Dương Thạch Phong: “Ăn xong quả này đừng ăn nữa nhé? Rất nhanh là đến giờ ăn cơm chiều rồi, nếu bây giờ ăn no, lát nữa sẽ ăn không vô.”

Thập Nhất sờ sờ bụng của mình, gật gật đầu, nàng còn muốn giữ lại bụng để ăn cá

Thập Nhất ngồi xổm bên cạnh Dương Thạch Phong nhìn hắn xử lý cá, tùy ý mà nói chuyện: “Nhị thúc ngươi có phải rất sợ Nhị thẩm ngươi hay không? Lão bà như vậy cũng không thu thập?”

Dương Thạch Phong bất đắc dĩ cười cười, “Cũng không hẳn, chỉ là lúc trước nhà nghèo, nhị thúc thật vất vả mới tìm được nhị thẩm, nhị thẩm lại sinh vài hài tử cho ông, nếu nhị thẩm rời đi, hài tử sẽ không có ai chiếu cố.” Càng chủ yếu chính là, nhị thúc cũng rất khó cưới tức phụ khác, đây cũng là nguyên nhân khiến nhị thẩm không có sợ hãi.

Thập Nhất bĩu môi, không tỏ ý kiến gì.

Thập Nhất lại nghĩ tới vừa mới thấy ông nội Dương Thạch Phong, xem ở trên phương diện Dương Thạch Phong làm đồ ăn ngon cho nàng, khó được chủ động quan tâm hỏi, “Ông nội ngươi bị làm sao vậy?”

Dương Thạch Phong: “Khi ta còn rất nhỏ, có lần gia gia lên núi đốn củi, gặp phải mưa to, liền ngã xuống từ sườn núi, thời điểm tìm được đã muộn rồi, đại phu nói không cứu được, từ đó về sau, nửa người dưới của gia gia liền không có tri giác.”

Nga, hóa ra là bị tê liệt, Thập Nhất nghi hoặc, “Chẳng lẽ đại phu đều trị không hết sao?” Chỉ té ngã nho nhỏ đã khiến cho nửa người dưới bị tê liệt trị không hết? Dương Thạch Phong chán nản lắc đầu, “Đã khám rất nhiều đại phu, trên thành cũng đi xem qua, cũng vẫn luôn uống thuốc, nhưng vẫn không có chút khởi sắc nào.”

Thập Nhất chớp chớp mắt, y thuật của thế giới này cũng quá kém đi, đại phu trong thành cũng trị không hết? Dù sao, nàng mơ hồ xem qua sách lịch sử, hình như có nói y thuật ở cổ đại thập phần lạc hậu, nữ nhân sinh hài tử cũng giống như là ở quỷ môn quan đi một chuyến, trị không hết tê liệt cũng là dễ hiểu.

Ai, xem ra thời đại này cũng có những điều không tốt.

Dù sao, bệnh tê liệt đối với nàng thật ra chỉ là vấn đề nhỏ, tuy rằng hiện tại không có các loại máy móc y học hiện đại, nhưng trung y của nàng so với Tây y không hề kém, hơn nữa ngân châm nàng thường dùng nhất cũng ở trên người, nếu muốn chữa khỏi cho bắp đùi của Dương Thạch Phong gia gia vốn không phải vấn đề.

Nhưng vấn đề là, nàng nhất quán nguyên tắc, một là tuyệt đối không làm sự tình có hại, một cái khác chính là tuyệt không xen vào việc người khác, nàng có nên chủ động giúp ông nội hắn trị chân không?

Thập Nhất nhìn chằm chằm mặt Dương Thạch Phong tự hỏi.

Dương Thạch Phong bị Thập Nhất nhìn chằm chằm thời gian dài, mặt lén lút nóng lên, ấp úng hỏi: “Ngươi...... Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?”

Thập Nhất không nói lời nào, đôi mắt lại dời về con cá trong tay Dương Thạch Phong.

Nói thật, tuy rằng không rõ ràng lắm người này rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhưng hắn đích xác đối với nàng rất tốt. Không chỉ cho nàng ở nhờ, còn mua quần áo bồn gỗ cho nàng, còn làm đồ ăn ngon cho nàng, tính ra là nàng đang chiếm tiện nghi của người ta. Thập Nhất nàng tuy rằng không phải người tốt gì, nhưng cũng không thích thiếu nhân tình của người, nàng sẽ giúp đỡ ông nội của hắn chữa khỏi chân, xem như hồi báo ân tình đi.

Thập Nhất vỗ vỗ vai Dương Thạch Phong, “Ta biết chữa bệnh, hãy để ta xem chân cho gia gia ngươi đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện