Dương Thạch Phong mang theo Thập Nhất đi đến một chỗ vách núi bình thường.

Dưới cái nhìn chăm chú của Thập Nhất, hắn duỗi tay gạt một bụi gai lớn ra, Thập Nhất mới thấy hóa ra sau bụi gai là cửa của một sơn động.

Dương Thạch Phong dẫn đầu đi vào sơn động, hướng Thập Nhất vẫy tay, “Vào đi.”

Thập Nhất đi theo vào, phát hiện sơn động không lớn, cũng tương đối thấp bé, nhưng bên trong rất sạch sẽ, một chút phân động vật cũng không có. Còn có không ít củi và cỏ khô đặt ở tận cùng bên trong góc, vừa thấy đã biết là có người thường xuyên tới đây. Vì thế nàng hỏi Dương Thạch Phong, “Nơi này là ngươi quét tước sao?”

Dương Thạch Phong buông đồ vật mang theo xuống, “Chỗ này là ta năm mười sáu tuổi trong lúc vô ý phát hiện ra. Từ đó về sau ta săn thú liền thường xuyên đến chỗ này nghỉ ngơi, có đôi khi đột nhiên gặp được mưa to cũng sẽ tiến vào tránh né. Khi ta đi sẽ dùng bụi gai che lại cửa động, người bình thường và động vật đều không dễ dàng phát hiện đây là sơn động, cho nên nơi này người khác không biết, chỉ có mình ta tới.”

Thập Nhất đã hiểu, đối với nơi này còn rất vừa lòng. Đi đến ngồi xuống trên tảng đá trơn nhẵn, “đêm nay chúng ta có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, so với ngủ ở bên ngoài tốt hơn.”

Dương Thạch Phong cười, từ trong bao quần áo lấy ra ống trúc đưa cho Thập Nhất, “Ngươi uống chút nước đi, ta đi ra bên ngoài săn thú, buổi tối chúng ta nướng ăn.”

Thập Nhất nhìn sắc trời bên ngoài, còn chưa có hoàn toàn đen hẳn, vì thế nói: “Vậy ngươi chỉ nên săn ở gần đây, đừng đi xa.”

“Đã biết, ta đi một hồi liền trở về.” Dương Thạch Phong không nhịn được duỗi tay xoa xoa tóc nàng, sau đó cầm cung tiễn nhanh chóng chạy đi.

Thập Nhất đứng dậy đi đến một góc, chuyển đến một ít củi lửa, sau đó lại đi đến phụ cận sơn động tìm chút cỏ khô. Nàng từ trong bao quần áo Dương Thạch Phong mang đến tìm ra một cái mồi lửa, đem cỏ khô đốt, sau đó thêm củi khô vào, một đống lửa dần dần cháy lên.

Sau khi nàng làm xong thì Dương Thạch Phong cũng đã trở lại.



Trong tay hắn cầm một con thỏ hoang đưa ra cho Thập Nhất xem, “Thập Nhất, buổi tối chúng ta hai ăn bánh bột ngô và thỏ hoang nướng.”

Ánh mắt Thập Nhất sáng lên, liếm liếm môi, còn chưa có nướng nhưng giống như đã có thể ngửi được mùi thơm đặc trưng của món thỏ nướng, không khỏi cảm khái mang theo Dương Thạch Phong tới thật là quá chính xác.

Lần trước nàng đi một mình, đói đến muốn chết, lần này không những không phải chịu tội, ngược lại còn giống như đi dã ngoại nấu cơm.

“Dương Thạch Phong, sao ngươi hiền huệ như vậy.” Thập Nhất từ nội tâm phát ra cảm khái.

Dương Thạch Phong bất đắc dĩ mà nhìn Thập Nhất, “Thập Nhất, đừng nói một người nam nhân hiền huệ chứ, đây là từ ngữ dùng để hình dung nữ nhân.”

Thập Nhất nhếch khóe miệng, cười lên, “Ngươi là hiền huệ nhất, nữ nhân so với ngươi còn kém hơn.”

Dương Thạch Phong sủng nịch lắc đầu, lấy chủy thủ trong bao quần áo mang đến ra. Trong chốt lát đã lột xong da thỏ, sau đó mổ bụng đem nội tạng xử lý sạch sẽ, dùng nước rửa sạch sẽ, cuối cùng xuyên vào trong một chiếc gậy gỗ, đặt lên trên lửa bắt đầu nướng.

Thập Nhất vốn dĩ cho rằng cứ trực tiếp nướng, ai biết Dương Thạch Phong thế nhưng thật thần kỳ móc ra một cái giấy bao ở trong bao quần áo, sau khi mở ra, bên trong chính là gia vị nấu ăn.

Thập Nhất không bội phục Dương Thạch Phong cũng không được, “Ngươi đến gia vị cũng đều mang theo sao? Ngươi thật chu toàn quá.”

Dương Thạch Phong thuần thục đem gia vị bôi lên con thỏ, xoay xoay cây thịt thỏ, “Lên núi liền tùy tay mang theo, để ngừa vạn nhất.” Kỳ thật bản thân Dương Thạch Phong tới trên núi săn thú, từ trước đến nay đều chỉ mang hai cái bánh bao để ứng phó qua. Bắt được con mồi cũng luyến tiếc nướng ăn. Lần này hắn mang đến hoàn toàn là vì Thập Nhất, hắn không nỡ để nàng chỉ ăn bánh bột ngô. Dù sao, lời này hắn khẳng định sẽ không dám nói với Thập Nhất.

Thập Nhất đột nhiên cảm thấy Dương Thạch Phong nếu ở thời đại của nàng, khẳng định có thể sống tốt.

Mùi thỏ nướng rất nhanh đã lan tỏa ra chung quanh, nháy mắt tràn ngập toàn bộ sơn động. Thơm đến khiến cho người ta không nhịn được chảy nước miếng, ánh mắt Thập Nhất chăm chú nhìn vào con thỏ một chút cũng không dời đi.



Dương Thạch Phong không chịu nổi nhất là biểu tình như vậy của Thập Nhất, đành phải tăng tốc độ nướng, chờ sau khi chín, trước tiên đem chân con thỏ kéo xuống đưa cho nàng, “Nào, nhanh ăn đi.”

Thập Nhất gấp không chờ nổi mà tiếp nhận, một ngụm cắn xuống, mùi thơm của thịt thỏ lan tỏa trong khoang miệng, ngon đến tột đỉnh.

“Dương Thạch Phong, thỏ nướng ngon quá.”

“Vậy ngươi ăn nhiều một chút.” Dương Thạch Phong cười khẽ, thấy nàng ăn xong rồi, lại đem một chân khác của con thỏ xé xuống đưa nàng, “Lần sau ta ở nhà nướng cho ngươi ăn tiếp.”

Thập Nhất đang định gật đầu, lại phát hiện hắn vẫn chưa ăn miếng thịt thỏ nào, mà lại đem bánh bột ngô trong bao quần áo lấy ra ăn.

Nàng nhanh tay đoạt lấy bánh bột ngô, tâm tình đột nhiên không tốt nữa, khẩu khí thập phần hung dữ, “Ngươi có phải là ngốc tử hay không! Có thịt thỏ không ăn lại đi ăn bánh bột ngô?!”

Dương Thạch Phong nhấp miệng cười cười, lập tức duỗi tay xé xuống một khối thịt thỏ đưa vào trong miệng, dỗ dành nàng, “được được được, ngươi xem ta đang ăn đây, đừng nóng giận.”

Nhìn hắn tươi cười, Thập Nhất nhấp môi, cảm thấy chính mình cũng thật đúng là lo chuyện bao đồng, duỗi tay đem bánh bột ngô trả lại cho hắn, “Tùy ngươi, ngươi thích ăn cái gì thì ăn.”

Dương Thạch Phong hướng về phía nàng lấy lòng cười cười, nhận bánh bột ngô, gặm thịt thỏ.

Thập Nhất mặc kệ hắn, cúi đầu ăn thịt của mình.

Đại ngốc tử......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện