Tống Thúy Lan hô hấp như dừng lại, không thể tin được Dương Thạch Phong có thể nhẹ nhàng, bâng quơ mà trả lời nàng một cách chiếu lệ như vậy, không cam lòng quát lên: “Đừng đi!”

Dương Thạch Phong quay người, kiên nhẫn hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì sao? Ta còn phải vội đi cắt lúa, không thể chậm trễ.”

“ta, ta......” Tống Thúy Lan hết nửa ngày cũng không nói nên lời. Nàng cũng không biết nàng nên nói cái gì. Thế nhưng, nếu không nói, trong lòng nàng lại cảm thấy nghẹn khuất. Nàng rất muốn hỏi hắn, chẳng lẽ hắn muốn cô phụ nàng sao? Nhưng lời này nàng lại không thốt lên được, chính nàng cũng không có mặt mũi chất vấn hắn như vậy.

Thấy Tống Thúy Lan nửa ngày cũng không nói cái gì, Dương Thạch Phong không muốn lại lãng phí thời gian, mang theo Thập Nhất bước nhanh tránh đi, không để ý tới tiếng gọi to ở phía sau.

Khóe miệng Thập Nhất nhếch lên, vừa đi một bên vừa cười hỏi: “Ngươi vừa nãy là bạn gái ngươi sao? Sao người ta lại nhìn ngươi ai oán như vậy? Hay là ngươi đã đùa bỡn cảm tình của người ta?”

Dương Thạch Phong biến sắc, vội vàng xua tay, “Không có không có, không thể nào! Nàng và ta không có bất cứ quan hệ gì, Thập Nhất ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta thật sự không có quan hệ gì.”

Thập Nhất chỉ là tò mò hỏi một chút, không nghĩ tới hắn phản ứng lớn như vậy, “ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, ngươi gấp cái gì vậy. không có gì liền không có gì, sao lại phải lo lắng thành như vậy.”

Sắc mặt Dương Thạch Phong vẫn rất mất tự nhiên. Tuy hắn biết Thập Nhất sẽ không để ý, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn giải thích rõ ràng cho Thập Nhất: “ta cùng nàng thật sự không có gì. Ta cũng không biết nàng tại sao vừa nãy nàng lại tỏ ra như vậy. Muốn nói thực sự có quan hệ gì, thì cũng chỉ là trưởng thôn đã từng có ý định gả nàng cho ta, nhưng ta không có ý đó, nên việc này liền không đi đến đâu. Ngoài ra không còn có quan hệ gì khác. Ta và nàng ấy ngoại trừ khi còn nhỏ đã từng cùng nhau chơi qua, đến khi trưởng thành cũng chưa nói với nhau mấy câu.”

Thập Nhất tò mò, “hóa ra nàng là nữ nhi của trưởng thôn. Vậy ngươi vì cái gì không muốn?Ta thấy cô nương vừa rồi lớn lên rất không tồi, quần áo ăn mặc cũng tốt, lại là nữ nhi của trưởng thôn, hẳn là rất nhiều người muốn cưới nàng. Sao ngươi lại không thích?”

Dương Thạch Phong lắc lắc đầu, “Điều kiện của nàng khá tốt, nhưng không thích chính là không thích. Không thích mà còn cưới người ta không phải sẽ khiến người ta chậm trễ sao.”

Hơn nữa, khi đó dù có thích thì hắn cũng sẽ không cưới. Điều kiện nhà bọn họ đưa ra hắn sẽ không đồng ý. Dù sao việc này hắn không muốn nói cho Thập Nhất nghe, rất mất mặt.

“Được rồi.” Thập Nhất nhún nhún vai, nghĩ thầm cô nương kia vừa nhìn là đã biết thích hắn, coi như là người có tình, người vô tâm vậy.

Mà trong sương phòng của mình, Tống Thúy Lan thất hồn lạc phách trở về, thất thần cả một buổi sáng. Trong đầu không ngừng thoáng hiện lên hình ảnh của Thập Nhất, còn có ánh mắt sủng nịnh của Dương Thạch Phong khi nhìn Thập Nhất, càng nhớ đến trong lòng càng khó chịu, hận không thể lập tức khóc lớn một trận.

Bộ dáng này của nàng bị người Tống gia nhìn thấy, thương tiểu nữ nhi, trưởng thôn không khỏi hỏi: “Lan Nhi, con làm sao vậy?”



Tống Thúy Lan không bị hỏi còn đỡ, vừa hỏi vành mắt đã đỏ, cắn môi dưới hỏi: “cha, cha có biết bên người Thạch Phong ca có một cô nương rất xinh đẹp không?”

Trưởng thôn vừa nghe liền biết tiểu nữ nhi nhà mình vì sao sẽ như vậy, thở dài, thành thật gật đầu, “Biết, cô nương kia trong nhà gặp nạn, Thạch Phong lên núi gặp được nàng, liền mang theo trở về.” Việc này bọn họ đã sớm biết, nhưng đều lựa chọn không nói cho tiểu nữ nhi nghe, không nghĩ tới nàng chính mình vẫn biết được.

Trái tim Tống Thúy Lan khó chịu cực kỳ, không dám tin tưởng nói: “bọn họ trai đơn gái chiếc, cứ như vậy ở cùng một chỗ sao?”

Trưởng thôn rít một ngụm thuốc lá sợi, không nói chuyện, nhưng cam chịu.

Nước mắt Tống Thúy Lan lập tức liền rơi xuống.

Tức phụ trưởng thôn thấy tiểu nữ nhi nhà mình khóc, vội vàng an ủi: “Khóc cái gì, Dương Thạch Phong tiểu tử kia không biết tốt xấu, hắn không xứng với con. Uổng công chúng ta còn không so đo nhà hắn nghèo túng, định đem con gả cho hắn, bây giờ nhìn kết quả xem. Nương nói cho con nghe, con hãy quên hắn đi, nương tìm cho con một người khác so với hắn tốt hơn một trăm lần.”

Tống Thúy Lan khóc lóc lắc đầu, “Không, con thích huynh ấy, con chỉ muốn gả cho huynh ấy. Tại sao huynh ấy không đáp ứng chúng ta vậy? Nếu huynh ấy đáp ứng rồi, con không phải có thể cùng huynh ấy thành thân sao? Hiện tại, hiện tại …huynh ấy lại đi thích người khác mất rồi, ô ô.......”

Tức phụ trưởng thôn phẫn nộ không thôi, “tiểu tử kia là cái đồ bạch nhãn lang, kẻ phụ lòng. Uổng công cho cha ngươi đã từng giúp đỡ hắn như vậy!”

Trưởng thôn nhíu mi, nghe không nổi nữa, “Cái gì mà bạch nhãn lang, kẻ phụ lòng? Trước đó Thạch Phong và Thúy Lan nhà ta cũng đâu có gì, chỉ có một bên nhà của chúng ta tình nguyện. Hơn nữa, hắn là một người đàn ông, không muốn ở rể cũng là chuyện hợp tình hợp lý, các ngươi sao có thể nói người ta như vậy?”

Tức phụ trưởng thôn tức giận trừng mắt nhìn ông một cái, “Ông rốt cuộc là người bên kia sao? Tại sao khuỷu tay lại quẹo ra ngoài? Thúy Lan nhà chúng ta có thể coi trọng cái tên tiểu tử nghèo kiết xác Dương Thạch Phong kia chính là phúc khí của hắn. Hắn còn làm bộ làm tịch, quả thực không biết tốt xấu!”

“Bà! Ta không nói chuyện với phụ nhân không hiểu biết.” trưởng thôn tức giận đến mức cầm điếu thuốc đi ra ngoài hút.

Tức phụ trưởng thôn trừng mắt nhìn bóng dáng nam nhân nhà mình một cái, lại quay ra an ủi nữ nhi nhà mình, “Đừng nghe cha con, tên tiểu tử kia chính là cái loại bạch nhãn lang, kẻ đàn ông phụ lòng. Chúng ta không cần loại người như thế, đi tìm người khác tốt hơn.”

Tống Thúy Lan cố chấp mà lắc đầu, “Nhưng con chỉ muốn gả cho huynh ấy, nương, nếu huynh ấy không muốn ở rể, vậy con đây liền gả đi ra ngoài đi, bằng không huynh ấy sẽ cưới người khác mất!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện