Động Liên Hoa ở Bình Đỉnh Sơn là nơi Kim Ngân Giác đại vương sống, hai yêu quái này cũng là một trong những thứ không thể không nhắc đến trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh của Tôn Ngộ Không.
Hôm nay đám người Tôn Ngộ Không sắp tới núi Bình Đỉnh, trên đường gặp một tiều phu, vừa hay người đó cũng đi ra từ Bình Đỉnh Sơn.
"Bình Đỉnh Sơn này rất là nguy hiểm, nếu các người muốn đi thì phải cẩn thận một chút". — tiều phu vác củi trên vai, ân cần dặn dò.
Trước kia Tôn Ngộ Không làm việc có lẽ sẽ hơi bốc đồng, nhưng trải qua mấy năm kinh nghiệm nó đã thành thục ổn trọng hơn rất nhiều.
Còn nữa, hiện giờ nó không chỉ có một mình, nó còn mang theo sư phụ và bọn sư đệ, nó phải bảo vệ bọn họ.
"Sư phụ, hay là để Trư Bát Giới đi Bình Đỉnh Sơn dò đường trước được không?" — Tôn Ngộ Không đề nghị.
Trư Bát Giới không vui lắm, tiều phu kia đã nói Bình Đỉnh Sơn có chút nguy hiểm, không chừng sẽ có yêu quái gì đi, vạn nhất hắn bị yêu quái bắt thì làm sao bây giờ? Hắn muốn nói gì đó để cự tuyệt nhưng Tôn Ngộ Không đã đi trước một bước, dỗ dành Đường Tăng sai Trư Bát Giới đi làm việc.
Hết cách Trư Bát Giới chỉ có thể đi Bình Đỉnh Sơn điều tra.
Ban đầu Trư Bát Giới sợ có nguy hiểm còn có chút cẩn thận, nhưng đi được một đoạn phát hiện căn bản không có nguy hiểm gì thì hoàn toàn thả lỏng, trực tiếp tìm một tảng đá dựa vào mà ngủ.
Giấc ngủ này cũng không biết tới khi nào.
Đám người Tôn Ngộ Không và Đường Tăng đều không đợi được hắn, bất đắc dĩ Tôn Ngộ Không chỉ có thể đi tìm, đến khi nhìn thấy Trư Bát Giới đang ngủ, trong lòng nó nổi giận, tròng mắt đảo qua, biến thành chim gõ kiến, đánh thức Trư Bát Giới, lại dẫn hắn trở về vạch trần lời nói dối của hắn.
Rơi vào đường cùng, Trư Bát Giới đành phải nghiêm túc đi tuần tra núi.
Lần này Trư Bát Giới trực tiếp bị Ngân Giác đại vương đang cầm bức họa chân dung bắt đi.
"Đệ đệ, đây không phải là Trư Bát Giới sao?" — Ngân Giác đại vương sai người khiêng Trư Bát Giới về động Liên Hoa, Kim Giác đại vương vừa nhìn một cái đã nhận ra.
"Không sai, đại ca, ta nghĩ Trư Bát Giới này đang ở đây, vậy Đường Tăng kia nhất định cũng ở đây, không bằng để đệ tự tay đi bắt đoàn người Đường Tăng về". — Ngân Giác đại vương rất là hưng phấn.
Kim Giác đại vương trầm mặc một hồi, nói: — "Nhưng Tôn Ngộ Không kia bản lĩnh cao cường..."
Ngân Giác cười nhạo: — "Bản lĩnh của hắn cao cường thì có lợi ích gì? Ai bảo hắn bảo vệ người là Đường Tăng chứ".
Kim Giác nhướng mày: — "Lời này của đệ là có ý gì?"
"Đại ca, Đường Tăng kia chính là một người tốt mềm lòng, không bằng..." — Ngân Giác đại vương nói ra kế hoạch của hắn.
Kim Giác nghe xong liên tục gật đầu, hắn vỗ vỗ bả vai Ngân Giác đại vương, nói: — "Được, chuyện bắt Đường Tăng này giao cho đệ".
"Đại ca yên tâm đi".
-
Đám người Đường Tăng thấy Trư Bát Giới chậm chạp không về thì có chút lo lắng, đành phải cùng nhau vào núi tìm.
"Ôi".
Vừa mới vào núi không lâu, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng kêu đau đớn, Tôn Ngộ Không nhíu mày lập tức đề phòng.
"Người nào ở phía trước?" — Đường Tăng loáng thoáng nghe được âm thanh gì đó nhưng không quá chân thật.
Tôn Ngộ Không nghĩ đến ở nơi núi rừng hoang vu này đột nhiên xuất hiện người, sợ là có yêu quái gì đó, cũng không muốn dính vào phiền toái.
"Sư phụ, không có ai hết". — Tôn Ngộ Không trả lời.
Ngay khi Đường Tăng gật đầu định rời đi thì tiếng kêu đau đớn của người phía trước lớn hơn một chút, lúc này Đường Tăng thật sự nghe được.
Đường Tăng có hơi tức giận: — "Con khỉ này, phía trước rõ ràng có người, vì sao ngươi lại nói dối".
Ân Âm ở một bên nhìn rất muốn tát hắn một cái.
Con trai ta là vì lo cho ai chứ? Chính là vì ngươi đó.
Hôm nay đám người Tôn Ngộ Không sắp tới núi Bình Đỉnh, trên đường gặp một tiều phu, vừa hay người đó cũng đi ra từ Bình Đỉnh Sơn.
"Bình Đỉnh Sơn này rất là nguy hiểm, nếu các người muốn đi thì phải cẩn thận một chút". — tiều phu vác củi trên vai, ân cần dặn dò.
Trước kia Tôn Ngộ Không làm việc có lẽ sẽ hơi bốc đồng, nhưng trải qua mấy năm kinh nghiệm nó đã thành thục ổn trọng hơn rất nhiều.
Còn nữa, hiện giờ nó không chỉ có một mình, nó còn mang theo sư phụ và bọn sư đệ, nó phải bảo vệ bọn họ.
"Sư phụ, hay là để Trư Bát Giới đi Bình Đỉnh Sơn dò đường trước được không?" — Tôn Ngộ Không đề nghị.
Trư Bát Giới không vui lắm, tiều phu kia đã nói Bình Đỉnh Sơn có chút nguy hiểm, không chừng sẽ có yêu quái gì đi, vạn nhất hắn bị yêu quái bắt thì làm sao bây giờ? Hắn muốn nói gì đó để cự tuyệt nhưng Tôn Ngộ Không đã đi trước một bước, dỗ dành Đường Tăng sai Trư Bát Giới đi làm việc.
Hết cách Trư Bát Giới chỉ có thể đi Bình Đỉnh Sơn điều tra.
Ban đầu Trư Bát Giới sợ có nguy hiểm còn có chút cẩn thận, nhưng đi được một đoạn phát hiện căn bản không có nguy hiểm gì thì hoàn toàn thả lỏng, trực tiếp tìm một tảng đá dựa vào mà ngủ.
Giấc ngủ này cũng không biết tới khi nào.
Đám người Tôn Ngộ Không và Đường Tăng đều không đợi được hắn, bất đắc dĩ Tôn Ngộ Không chỉ có thể đi tìm, đến khi nhìn thấy Trư Bát Giới đang ngủ, trong lòng nó nổi giận, tròng mắt đảo qua, biến thành chim gõ kiến, đánh thức Trư Bát Giới, lại dẫn hắn trở về vạch trần lời nói dối của hắn.
Rơi vào đường cùng, Trư Bát Giới đành phải nghiêm túc đi tuần tra núi.
Lần này Trư Bát Giới trực tiếp bị Ngân Giác đại vương đang cầm bức họa chân dung bắt đi.
"Đệ đệ, đây không phải là Trư Bát Giới sao?" — Ngân Giác đại vương sai người khiêng Trư Bát Giới về động Liên Hoa, Kim Giác đại vương vừa nhìn một cái đã nhận ra.
"Không sai, đại ca, ta nghĩ Trư Bát Giới này đang ở đây, vậy Đường Tăng kia nhất định cũng ở đây, không bằng để đệ tự tay đi bắt đoàn người Đường Tăng về". — Ngân Giác đại vương rất là hưng phấn.
Kim Giác đại vương trầm mặc một hồi, nói: — "Nhưng Tôn Ngộ Không kia bản lĩnh cao cường..."
Ngân Giác cười nhạo: — "Bản lĩnh của hắn cao cường thì có lợi ích gì? Ai bảo hắn bảo vệ người là Đường Tăng chứ".
Kim Giác nhướng mày: — "Lời này của đệ là có ý gì?"
"Đại ca, Đường Tăng kia chính là một người tốt mềm lòng, không bằng..." — Ngân Giác đại vương nói ra kế hoạch của hắn.
Kim Giác nghe xong liên tục gật đầu, hắn vỗ vỗ bả vai Ngân Giác đại vương, nói: — "Được, chuyện bắt Đường Tăng này giao cho đệ".
"Đại ca yên tâm đi".
-
Đám người Đường Tăng thấy Trư Bát Giới chậm chạp không về thì có chút lo lắng, đành phải cùng nhau vào núi tìm.
"Ôi".
Vừa mới vào núi không lâu, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng kêu đau đớn, Tôn Ngộ Không nhíu mày lập tức đề phòng.
"Người nào ở phía trước?" — Đường Tăng loáng thoáng nghe được âm thanh gì đó nhưng không quá chân thật.
Tôn Ngộ Không nghĩ đến ở nơi núi rừng hoang vu này đột nhiên xuất hiện người, sợ là có yêu quái gì đó, cũng không muốn dính vào phiền toái.
"Sư phụ, không có ai hết". — Tôn Ngộ Không trả lời.
Ngay khi Đường Tăng gật đầu định rời đi thì tiếng kêu đau đớn của người phía trước lớn hơn một chút, lúc này Đường Tăng thật sự nghe được.
Đường Tăng có hơi tức giận: — "Con khỉ này, phía trước rõ ràng có người, vì sao ngươi lại nói dối".
Ân Âm ở một bên nhìn rất muốn tát hắn một cái.
Con trai ta là vì lo cho ai chứ? Chính là vì ngươi đó.
Danh sách chương