Tôn Ngộ Không lắc đâu, thái độ rất kiên quyết.

Đường Tăng cắn răng, cuối củng bỏ lương khô xuống, cầm áo bông và mũ hoa lên: — "Không sao, ngươi thích thì cho ngươi, lại đây, để sư phụ đeo cho ngươi".

Đường Tăng cầm mũ hoa đi về phía Tôn Ngộ Không.

Nó không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hắn.

Ân Âm ở một bên nín thở, cắn răng nói: — "Ngươi đúng là vô sỉ, lại dám lừa gặt con trai ta, nói cái gì mà người xuất gia không làm điều xấu, chẳng lẽ loại hành vi giả tốt này là được sao! Chỉ càng làm cho người ta thấy ghê tởm mà thôi, lấy danh nghĩa yêu thương lừa gạt, là làm tổn thương người ta nhất".

"Con trai à, đừng bị hắn lừa. Nghĩ lại mẹ đã từng nói gì với con, nếu con thật sự đội cái mũ này lên, mẹ chắc chắn sẽ đánh mông con một cái, cho con một bài học nhớ đời".

Đáng tiếc, Tôn Ngộ Không không nhìn thấy Ân Âm, cũng không nghe được lời cô nói.

Khóe môi Đường Tăng hiện lên nụ cười nhẹ, hai tay cầm mũ làm bộ muốn đeo cho Tôn Ngộ Không.

Lúc hắn sắp đeo, đột nhiên tay Tôn Ngộ Không cầm cái mũ trong tay hắn, nó nói: — "Sư phụ, cái nón này của người thì người cứ đội đi".

Khi Đường Tăng còn chưa kịp phản ứng, Tôn Ngộ Không đã cởi mũ trên đầu hắn ra, nhanh chóng đội mũ hoa cho hắn.

Ngay khi vừa đeo lên, mũ hoa đã xảy ra biến hóa, trong nháy mắt biến thành cái vòng màu vàng siết chặt trên cái đầu trơn bóng của Đường Tăng.

Ánh mắt của Tôn Ngộ Không chợt nheo lại, trái tim cũng trở nên nguội lạnh, thì ra đồ vật càng đẹp thì càng độc, trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí, ngay cả sư phụ cho cũng không nhất định là tốt. Vì vậy, những người thật sự đối xử tốt với nó, có lẽ chỉ có mẹ thôi.

Hả? Mẹ? Không phải nó từ tảng đá nhảy ra sao? Lấy đâu ra mẹ? Tôn Ngộ Không lâm vào trầm tư.

Lúc này Đường Tăng mới có phản ứng, Tôn Ngộ Không vậy mà dám tự tiện đội mũ lên đầu hắn, có phải đã sớm biết rồi chăng?

Đường Tăng nhìn Tôn Ngộ Không đầy kinh hãi, hắn muốn lấy cái vòng đang siết chặt trên đầu xuống, nhưng căn bản là không thể, Quan Âm chỉ dạy hắn niệm chú chứ không nói cho hắn biết làm thế nào lấy nó xuống.

Ân Âm nhìn màn thao tác gọn lẹ của con trai thì vỗ tay khen ngợi, mắt cô đảo quanh, miệng lẩm bẩm.

Bây giờ Đường Tăng chỉ cảm thấy đầu đau nhức không thôi, giống như vô số đao kiếm chém tới, lại giống như bị ngàn vạn con kiền cắn, đau đến nỗi hắn không thể chịu đựng được, cả người gần như muốn nổ tung.

Hắn chịu không nổi đau đớn, trực tiếp ngã xuống đất lăn qua lăn lại, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.

Ân Âm lạnh lùng nhìn tất cả, miệng cũng không ngừng lại.

Đường Tăng, có đau không? Lúc trước Tôn Ngộ Không cũng đau như vậy đấy, không tự mình trải qua thì sao có thể biết được. Đường Tăng, thật ra người cứng đầu nhất chính là ngươi, bây giờ cảm nhận tư vị của câu thần chú này thì thấy thế nào?

Tôn Ngộ Không nhìn Đường Tăng đột nhiên ngã xuống, ôm đầu gào thét cuối cùng cũng hiểu, trái tim cũng càng thêm nguội lạnh.

Nó biết đó không phải thứ tốt, nhưng lại không ngờ lại có loại tác dụng này.

Nhìn qua thì thật sự rất đau đớn nhưng nếu người đeo là nó thì Đường Tăng có cảm thấy đau đớn cho nó không? Dù sao hắn cũng là người dụ nó đeo vào, còn tự tay đeo cho nó.

Khả năng chịu đựng của Đường Tăng yếu hơn Tôn Ngộ Không rất nhiều, dù gì hắn cũng là người phàm, cuối cùng hắn đau đớn đến ngất xỉu.

Ân Âm ngừng lại, đôi mắt nhìn về phía Đường Tăng không có chút cảm xúc.

Cô cảm thấy vòng kim cô này đeo trên đầu Đường Tăng có hiệu quả rất tốt, sau này khi cần thì có thể niệm nhiều hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện