“Đừng cãi nhau, phải mau rời khỏi nơi này…” Ngăn lại tranh chấp vô bổ của hai người các nàng, Độc Cô Duy Ngã liền vịn lấy chuôi đao, run run đứng dậy, chỉ có cảm giác cả người thoát lực, như ngọn đèn lồng treo trước gió.
Ở bên cạnh, đám trưởng lão cùng chấp sự cũng vô cùng tán đồng lời nói của hắn, ngay tức khắc liền ứng thanh :“Độc Cô công tử nói đúng lắm, việc cần làm nhất bây giờ chính là trở về tông môn, đem mọi chuyện bẩm báo cho tông chủ cùng thái thượng trưởng lão, để bọn họ tìm cách giải quyết.”
“Chí ít cũng sẽ không cần bị động như bây giờ.”
Chỉ là, dù cho Độc Cô Duy Ngã có lòng giấu giếm, nhưng trở ngại người hộ đạo của Tây Môn Lưu Vân sau khi trở về Ma Giới liền đã đem sự tình bẩm báo lại với Ma Tôn.

Nên chuyện xảy ra ở Tiên Cổ bí cảnh, rất nhanh cũng liền bị truyền ra khắp đại lục.
Kế tiếp, hành động nhanh chóng, Ma Tôn đã lập tức dẫn theo ma binh, tự mình truy sát bọn họ.

Lúc này, đám người thậm chí còn chưa kịp đi được nửa đường, thì liền đã đụng phải tập kích của Ma Tôn.

Chấp sự cùng các vị trưởng lão đều đồng loạt tự bạo, lúc này mới có thể vì bọn họ tranh thủ được một chút thời gian để chạy trốn.
Độc Cô Duy Ngã mang theo Hoa Tiểu Bạch và Thẩm Mị Nhi gϊếŧ ra một con đường máu, thành công chạy thoát.

Nhưng dù vậy, vẫn bị trọng thương đến kinh mạch suýt chút vỡ vụn.
Đường về bị chặn, tạm thời không thể quay về Vạn Kiếm Thần Tông được, nên ba người chỉ có thể tiếp tục lảng tránh, chờ đợi viện binh tới.
Lúc tin tức truyền đến tai Kỉ Tình, lúc này, y đang tưới nước cho mấy chậu hoa cảnh ở trước sân của mình.

Nhưng từ đầu tới cuối đều không hề có chút kích động nào.
Độc Cô Duy Ngã đã bị người của Ma Giới đuổi gϊếŧ gần nửa tháng, thậm chí còn không ít lần rơi vào tử cục.

Nhưng mỗi một lần như vậy, hắn đều có thể hiểm hiểm tránh được.

Không hổ là có thiết lập của nhân vật chính.
Khoảng thời gian này, Vạn Kiếm Thần Tông cũng đã nhiều lần muốn phái viện binh đi tiếp ứng.

Thế nhưng, rất nhanh liền đã bị một lời nói của Ma Tôn chặn lại.
Ý tứ của ông ta rất đơn giản, Độc Cô Duy Ngã gϊếŧ chết con trai ông, ông đuổi theo truy sát hắn, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thuộc về ân oán cá nhân.

Nhưng nếu hiện tại, Vạn Kiếm Thần Tông bao che cho hắn, như vậy, ông cũng chỉ có thể xem thành chính đạo muốn gây hấn với Ma Giới, lập tức khởi xướng chính ma đại chiến!
Chính ma đại chiến, bốn chữ này có trọng lượng vô cùng nặng, là thứ mà Vạn Kiếm Thần Tông không thể gánh vác nổi.


Nhất là khi những tông môn khác trong chính đạo lúc này đều xuất hiện, can ngăn bọn họ trợ giúp Độc Cô Duy Ngã.
Đây cũng là chuyện đúng lý hợp tình, dù sao, chính đạo cũng không phải chỉ có một mình Vạn Kiếm Thần Tông bọn họ, mà là do vô số thế lực cấu tạo thành.

Những tông môn đó làm sao lại có thể vì một tên đệ tử nhỏ nhoi trong môn phái bọn họ mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của mình được chứ?
Dù biết không thể trách người khác, nhưng thái độ bo bo giữ mình này của bọn họ vẫn không khỏi khiến môn đồ Vạn Kiếm Thần Tông đáy lòng lạnh lẽo.

Đồng thời, lại cảm thấy vô cùng áy náy đối với Độc Cô Duy Ngã.
Rốt cuộc, chạy trốn được một lần, nhưng lại không trốn nổi mười lần.

Một ngày này, Độc Cô Duy Ngã vẫn là vô tình rơi vào trong vòng vây, bị Ma Tôn bắt gặp tận mặt.
Nơi đây là trong một hạp cốc vắng vẻ, bên dưới dốc núi dựng đứng.

Bầu trời trên cao lúc này cũng đã xuất hiện một vòng sáng bàng bạc, từ trận pháp cấu thành, đem cả thiên địa ở bên trong đều giam cầm lại, tránh để Độc Cô Duy Ngã lần nữa chạy thoát.
Lúc này, Độc Cô Duy Ngã đang lưng tựa vách đá, y phục trên người đã chật vật không chịu nổi.

Sắc mặt so với người chết lại còn phải khó coi hơn.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn cố dùng hai tay nâng Trường Tương Tư lên, không hề buông bỏ.

Chỉ là, hai cánh tay đang run rẩy, chấn động không ngừng kia lại đã bán đứng tình trạng thân thể của hắn lúc này.
Vừa rồi, khi phát hiện chính mình rơi vào bẫy, hắn đã lập tức sử dụng Thanh Phong Chiếu Nguyệt, muốn đem trận pháp bổ ra.

Nhưng kết quả chính là, dù cho đem linh lực của mình móc sạch, còn vận dụng cả đại chiêu, hắn vẫn không thể làm gì được trận pháp này.
“Duy Ngã ca ca…” Bị Độc Cô Duy Ngã bảo hộ sau lưng, Hoa Tiểu Bạch liền đỏ bừng hai mắt, một mặt căm phẫn nhìn về phía gò đá cao lớn ở phía đối diện :“Ma Tôn, sư phụ của ta là Bắc Phong Kiếm Quân, nếu ngươi dám gϊếŧ ta, hay động tới một sợi tóc của Duy Ngã ca ca, sư phụ ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
“Bắc Phong Kiếm Quân? Hừ, một tên tán tu mà thôi.

Hiện tại, lão đã bị ta nhốt vào trong Đế trận của Ma Giới, có thể sống sót đi ra hay không vẫn còn là một ẩn số.

Chỉ là hạng gà đất chó sành mà thôi.”
Ma Tôn là một nam tử trung niên có ngoại hình uy phong lẫm lẫm, giữa mi mày ánh lên một cỗ bá khí trác tuyệt, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta có cảm giác không giận tự uy.
Vốn định mang danh của sư phụ ra để Ma Tôn e ngại, nhưng không ngờ rằng lại nhận được câu trả lời như vậy, Hoa Tiểu Bạch liền tức giận đến không nói thành lời.

Đồng thời cũng thầm hận chính mình đã làm liên luỵ sư phụ.
“Ma Tôn đại nhân, tiểu nữ Thẩm Mị Nhi, là thê tử chưa cưới của Hàn Ảnh Chân Quân, không biết ngài có thể tha cho ta một mạng được không? Ta đảm bảo, sau khi trở về, ta sẽ khuyên nhủ Chân Quân, sẽ không để y nhúng tay vào ân oán của ngài, hay tìm ngài phiền phức.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện