Edit : Vũ Phúc Miêu Vy.

Mà là bởi vì hắn giống như người máy, ngay từ đầu liền thiết lập tốt chương trình, hắn thuận chương trình làm tiếp mà thôi.

Nếu như đế quốc thương nghiệp của hắn, nháy mắt xong đời, Diệp Vũ Hiên đoán chừng là sẽ không đau khổ.

Bởi vì hắn thậm chí đau khổ là cái gì cũng không biết.

Thế nhưng hắn vừa rồi vậy mà lại hỏi, mất đi sẽ đau khổ sao? Diệp Vũ Hiên nghe xong, nhìn Tần Thu nói: "Ta cũng đau lòng, chẳng lẽ cũng là bởi vì mất đi sao?"

Tần Thu nhất thời không có phản ứng, "Cậu mất đi cái gì rồi?"

Đợi đến hỏi xong, ông đột nhiên thanh tỉnh, "Cậu trong mộng nữ nhân kia sao?"

Diệp Vũ Hiên bình tĩch trong mắt xuất hiện một tia nghi hoặc, "Cô ấy cho tôi cảm thấy tôi còn sống, giống như các người."

Diệp Vũ Hiên từ nhỏ đã không bình thường, hắn sống như sống qua một tấm kính.
Nhìn những người ngoài cửa kính, hoàn toàn không cách nào cảm thụ người khác vui cười giận mắng.

Mà hắn trong mộng, lại cảm nhận được chân thực.

Tần Thu đột nhiên có chút kỳ quái, "Nữ nhân trong giấc mộng của cậu lần trước cùng nữ nhân trong mộng lần này là cùng một người sao?"

Diệp Vũ Hiên không chút do dự gật đầu, "Mặc dù tôi không nhớ được mặt cùng tên, thế nhưng là cùng một người."

Tần Thu dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Vũ Hiên.

Diệp Vũ Hiên không có có phản ứng gì, liền mặc cho ông nhìn.

Đột nhiên Tần Thu vỗ tay, "Cậu gần đây gặp những giấc mộng kia, tôi cảm thấy có thể là thời gian của cậu đã đến."

Diệp Vũ Hiên không mặn không nhạt nói: "Thời gian?"

Tần Thu ha ha hai tiếng, "Chính là thời gian tư xuân, cậu nhìn cậu lớn tuổi như vậy, tay nữ nhân đều chưa nắm qua, tôi cảm thấy cậu là nghẹn quá lâu muốn phát tiết."
Diệp Vũ Hiên nhàn nhạt nói: "Tôi không cần chỗ để phát tiết."

Hắn phương diện du͙ƈ vọиɠ nhạt đến đáng sợ, giống như đã ẩn núp đi đâu.

Tần Thu một mặt hèn mọn, "Nam nhân đều là muốn nha, cậu không phải có vị hôn thê? Mặc dù các người gặp mặt số lần không vượt quá mười lần, nhưng là cậu sau khi kết hôn liền biết."

Diệp Vũ Hiên mặt không biểu tình, "Vị hôn thê? A, chú nói là nữ nhân sắp chết kia sao?"

Tần Thu: "Cái gì chết, bất quá chỉ là bệnh tim phát tác, bệnh viện đã cứu được, tôi nhìn qua một chút bệnh lịch, đợi đến cô ấy tỉnh lại, vẫn có thể sống như trước."

Diệp Vũ Hiên ngữ khí không có chút nào chấn động, "Buổi tối hôm nay đại khái chết rồi, có người cho tiêm dược vật pha tạp chất lỏng kịch độc, sống không quá một khắc đâu."

Nói xong, Diệp Vũ Hiên nhìn đồng hồ một lúc, "Thời gian này, đại khái độc dược đã phát tác, không cứu được nữa."
Tần Thu trợn mắt hốc mồm, "Cái quỷ gì, có người đối với vị hôn thê của cậu xuống tay, cậu biết cũng không ngăn sao?"

Diệp Vũ Hiên ánh mắt lạnh lùng, "Chết rồi, đổi lại một người mới, loại vật thay thế thực sự nhiều lắm."

Lại chọn Bạch Vi Vi, cũng là bởi vì nữ nhân này địa vị gia thế các phương diện, vừa vặn thích hợp, hắn ban đầu là từ mấy trăm phần giới thiệu tùy tiện chọn trúng.

Chết rồi, lại chọn một người khác, chẳng phải có thể.

Tần Thu ngón tay run rẩy chỉ vào Diệp Vũ Hiên, mấy lần mở miệng muốn nói điều gì, nhưng là nhìn lấy Diệp Vũ Hiên là một con quỷ đức hạnh khó chơi, biết nói cũng vô dụng.

Cuối cùng ông hai tay ôm đầu gào lên, "Đáng chết, gọi điện thoại cho bệnh viện, bảo hộ Bạch Vi Vi."

Trợ thủ lập tức đi gọi điện thoại, Tần Thu tay mang theo rương y dược, đối với Diệp Vũ Hiên dựng thẳng một chút ngón giữa, sau đó quay đầu liền chạy ra ngoài.
Nói thế nào cũng là vị hôn thê của Diệp Vũ Hiên, cứ như vậy bị người chơi chết, làm sao có thể.

——

Bạch Vi Vi lúc tỉnh lại, không ngoài ý muốn nhìn thấy mình vẫn như cũ nằm trên giường bệnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện