Hai mẹ con khuyên nhủ hơn nửa ngày, cuối cùng Thời Vũ Thành cũng xuôi theo: “Được rồi.


Nói xong ông ta liền đứng lên chuẩn bị đi đến phòng sách, vừa đi được hai ba bước thì quay đầu dặn dò: “Vũ Kha, con đối xử với em gái tốt một chút, đừng có suốt ngày gọi con bé là kẻ ngốc, là con gái thì không nên quá cay nghiệt.


“Dạ.

” Thời Vũ Kha trả lời, cô ta không phục nhăn mặt nhìn về bóng lưng của bố nhưng hoàn toàn không nói cho bố những suy nghĩ trong lòng của mình.

Chỉ là nghĩ đến việc kẻ ngốc đó sẽ nhanh chóng thay mình gả cho người mù của nhà họ Thịnh, nhưng mà tất cả cổ phần của nhà họ Thịnh đều sẽ thuộc về mình, tâm trạng cô ta cảm thấy tốt hơn nhiều.

“Huyên Huyên? Em ở đâu? Chị chỉ em chơi trò này.


Thời Du Huyên ở phía sau cây cột đi đến: “Em ở đây, Huyên Huyên thích chơi trò chơi nhất…”

Thời Vũ Kha lấy tờ mười nghìn và tờ một trăm nghìn từ trong túi ra, cô ta ném hai tờ tiền ấy xuống đất rồi mím môi cười chờ xem kịch vui!
Quả nhiên Thời Du Huyên không khiến cô ta thất vọng, cô không do dự nhặt tờ mười nghìn lên nhét vào trong túi, còn không thèm nhìn tờ một trăm nghìn đó một cái.

Thời Vũ Kha cười, đôi lông mày cong lên, cô ta tiếp tục ném mười tờ mười nghìn và một trăm nghìn xuống sàn nhà, nhưng Thời Du Huyên vẫn không lưỡng lự nhặt tờ mười nghìn lên, sau đó nhìn về phía cô ta cười với một vẻ mặt ngây thơ.

“Không đúng, một lần nữa.


Cô ta ném tiền một lần nữa, nhưng lần nào Thời Du Huyên cũng chỉ nhặt tờ mười nghìn lên, hoàn toàn lơ đi tờ một trăm nghìn đó, lần nào cũng vậy!
Thời Vũ Kha thẳng tay lấy tờ mười nghìn cuối cùng trong túi ra vứt xuống cũng bị Thời Du Huyên cho vào túi, tất cả tờ trăm nghìn đều bị kẻ ngốc đó “vứt bỏ” trên sàn nhà.

Cô ta ôm cánh tay mẹ nũng nịu: “Mẹ nhìn xem, con muốn đối xử tốt với con bé đó một chút, nhưng nó chẳng hề muốn thế.


“Được rồi, nghe lời bố con đối xử với nó tốt một chút, ngày hôm nay mẹ mệt rồi, mẹ trở về phòng nghỉ ngơi một chút đây.

” Chỉ cần con gái ruột của mình vui vẻ thì Giang Nhã Đan không quan tâm Thời Du Huyên bị “thua thiệt” hay “bị lợi dụng”.

Trò chơi kết thúc, Thời Vũ Kha nhặt hết tờ một trăm nghìn dưới đất lên rồi vỗ vào mặt Thời Du Huyên: “Kẻ ngốc cũng chỉ là một kẻ ngốc.

” Nói xong cô ta hài lòng cất tiền vào trong ví, xoay người trở về phòng.

Thời Du Huyên ngây ngốc cười lớn, nụ cười trong trẻo và ngu ngơ.

Từ nhỏ đến lớn đã chơi trò này không biết bao nhiêu lần, lúc nào Thời Du Huyên cũng sẽ chọn tờ tiền có giá trị nhỏ, lơ đi tờ tiền mệnh giá lớn, Thời Vũ Kha cười nhạo cô ngu ngốc nhưng lại không biết chính vì vậy mà Thời Du Huyên có cả một núi tiền.

Năm Thời Du Huyên mười hai tuổi, cô đứng bên ngoài phòng sách vô tình nghe được bố mẹ cãi nhau!
Lúc đó cô mới biết bố ruột của mình đã giữ lại một số tiền rất lớn trong nhà, mà khoản tiền này đã bất ngờ chuyển sang tên của mẹ nuôi.

Thời Vũ Thành yêu cầu Giang Nhã Đan trả tiền lại để đưa cho con gái nuôi của mình.


Thời Du Huyên vừa nghĩ đến điều này liền nhận ra hai năm gần đây cô suýt chút nữa phải chết một cách “bất ngờ”, có lẽ có liên quan đến mẹ nuôi!
Có những người vì tiền mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Buổi chiều hôm đó Thời Du Huyên bị Vũ Kha dùng sức đẩy từ trên cầu thang xuống…
Cô lăn đến cuối chân cầu thang, hôn mê bất tỉnh, được cấp cứu ở bệnh viện nhưng sau đó lại trở thành kẻ ngốc.

Kẻ ngốc sẽ không có ngày tự mình đứng lên được, nhiều năm trôi qua như vậy, Thời Du Huyên giả vờ ngốc chính là vì muốn tự bảo vệ mình.

Cũng may Thời Vũ Thành đối xử với cô rất tốt, để cho Thời Du Huyên ở trong căn nhà này khiến cô cảm thấy cũng có chút ấm áp, còn Giang Nhã Đan nhìn thấy cô như vậy sẽ không so sánh với con gái xuất sắc của bà ta nữa, cũng sẽ tha thứ cho cô hơn, chỉ như vậy mới sống bình yên đến năm hai mươi tuổi.

Cô đồng ý gả thay vì muốn báo đáp công ơn nuôi dưỡng của Thời Vũ Thành!
Từ đây về sau những gì cô nợ gia đình này đều không còn nữa.

Nhưng tất cả những gì Giang Nhã Đan và Thời Vũ Kha đã làm với cô, sau khi cô gả thay thì cũng đến lúc phải tính toán rõ ràng rồi.


Thời Du Huyên trở về phòng đóng cửa lại, sau đó ôm con gấu bông của mình trốn vào trong tủ quần áo, kéo khóa ở phía sau lưng của con gấu, đưa tay vào lục lọi… Sau đó lôi ra một cái máy tính xách tay nhỏ.

Máy tính xách tay im lặng khởi động, trên màn hình không có biểu tượng phần mềm gì, Thời Du Huyên thuần thục mở phần mềm đã được ẩn đi, gõ mật mã đăng nhập vào Zalo.


Ảnh đại diện của Giản Nghi Ninh liên tục nhấp nháy, sau khi bấm vào thì hàng loạt tin nhắn hiện ra: “Ảnh Tử, tập đoàn Đính Thịnh có một hạng mục bí mật lớn với vốn đầu tư lên đến mấy chục tỉ, chúng ta có nên lấy không?
Mua đề án của Khánh Phong nữa, thấy thế nào?
Cô có tham gia vào hội đồng quản trị của công ty không?”

Thật ra thì hạng mục mấy chục tỉ khiến cả nước chấn động không phải là chuyện Giản Nghi Ninh quan tâm nhất, điều cô ấy quan tâm nhất chính là hội đồng quản trị, Ảnh Tử có tham gia vào đó hay không!
Ảnh Tử là tên trên mạng của Thời Du Huyên, hai người vô tình quen biết nhau trên mạng hồi đầu năm.

Giản Nghi Ninh là cộng sự của Thời Du Huyên, hai người cùng nhau điều hành một công ty đầu tư mạo hiểm.

Thời Du Huyên phụ trách điều khiển công ty, đưa ra những quyết sách quan trọng.

Còn Giản Nghi Ninh phụ trách việc điều động nhân sự và sắp xếp kế hoạch rõ ràng.

Công ty thành lập đã được năm năm, có thể nói hai người hợp tác rất ăn ý với nhau, chỉ có điều Giản Nghi Ninh không biết mặt mũi của Ảnh Tử như thế nào, đã lớn tuổi hay còn trẻ, là nam hay là nữ.

Mười ngón tay của Thời Du Huyên như đang bay lượn trên bàn phím, nhanh chóng gõ sách lược quyết định rồi gửi đi, sau đó đóng máy tính xách tay lại và nhét vào bên trong con gấu bông, cô đi ra khỏi tủ quần áo, mở cửa phòng nói: “Đói thật đấy, Huyên Huyên đói quá!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện