Editor: Ochibi

Lục Tứ chỉ chúc cô ngủ ngon, rồi rời khỏi phòng cô.

Lê Hoan thuận lợi một lần giải quyết chướng ngại vật tình địch, nhưng cứ cảm thấy nơi nào quái quái, giống như…… Quá mức thuận lợi? Thẳng đến khi Bạch Li nhắc nhở cô một câu: Hắn không có trách cô.

Cho nên sao??

Lê Hoan nhìn cậu ta nói vuốt đuôi* mà lườm một cái: Cho nên là bản thân Lục Tứ không có hứng thú với nữ nhân kia, đang muốn cự tuyệt, bị cô đánh bậy đánh bạ, vừa lúc có lý do. Bằng không với tính cách của hắn, không chừng đã cắt chi của cô làm bộ sưu tập rồi.

(*Nói vuốt đuôi: nói sau khi mọi chuyện xong rồi, không có ích gì nữa)

Cho nên cậu để tôi làm chuyện dư thừa?

Bạch Li nhìn Lê Hoan cười càng thêm quyến rũ, biết ngay cô tức giận vội vàng chọc ngón tay giải thích: Cũng không phải, ít nhất đã khiến nữ nhân kia đánh mất ý niệm với đối tượng công lược của chúng ta, hoàn toàn hết hy vọng! Về sau sẽ không tái xuất hiện làm rối nữa, cho nên nói Tiểu Hoan cô vẫn là tuyệt nhất ~

Lê Hoan lười biếng dựa vào sô pha, ngón tay vòng quanh sợi tóc, hỏi cậu một vấn đề mang tính mấu chốt.

Cho tới nay, cô và Lục Tứ ở chung không lâu, tổng cộng mới tiếp xúc hai ba lần, nhưng cô vẫn muốn biết độ hảo cảm của Lục Tứ đối cô.

Bạch Li kéo cằm, ra vẻ như đang suy tư, cuối cùng ngước mắt: Độ hảo cảm hiện tại của đối tượng công lược với cô là……0.

Cảm ơn trời đất, không phải âm.

Lê Hoan là kiên cường, tâm thái không có sụp đổ.

Ai bảo cô đụng phải một tên thẳng nam sắt thép biến thái, 36 kế sắp dùng xong hết rồi người vẫn không đánh hạ được một chút, đột nhiên có hơi hoài niệm ngày tháng ngồi ăn chờ chết trước kia, chỉ cần thỉnh thoảng sử dụng mưu kế thông minh cám dỗ công lược nam chủ, nam chủ liền yêu cô đến chết đi sống lại.

……

Hôm sau, lúc Lục Tứ đi làm, Lê Hoan ngủ tới giữa trưa mới dậy.

Cùng lúc người hầu đưa cho cô một cái bưu kiện.

Là chuyển phát nhanh gửi đến, người ký nhận là cô, địa chỉ cũng không sai nên cô ký thay nhận lấy.

Nhưng mà Lê Hoan không có lên mạng mua, càng không có ai sẽ gửi cái gì đó cho người mới ra tù đâu nhỉ?

Cô có chút nghi ngờ nhận lấy bưu kiện, Hoa Nhài đi tới bên cạnh, “Hoan Hoan, có phải là anh trai cậu định cho cậu một kinh hỉ hay không?”

Đáy lòng Lê Hoan tưởng tượng, có khả năng, nhưng nếu là Lục Tứ đưa, thì chính là kinh hách chứ không phải kinh hỉ.

Cô đối với thứ đồ trong bưu kiện nháy mắt nhiễm một tầng hàn ý.

Lê Hoan để Hoa Nhài trong phòng cùng cô mở bưu kiện ——

Bên trong là một ngón tay đầy máu, còn có một cái tròng mắt.

Lê Hoan chịu đựng buồn nôn, rốt cuộc có chuẩn bị tâm lý nên không bị dọa đến quá chật vật, ngay sau đó nghe được tiếng hét chói tai của Hoa Nhài, người hầu nhanh chóng chạy tới.

“Nhị tiểu thư, phát sinh chuyện gì?”

“Xử lý cái bưu kiện này đi.” Lê Hoan an ủi Hoa Nhài vài câu, bình tĩnh thong dong mà phân phó.

Người hầu cũng coi cô như nữ chủ nhân, sắc mặt không tốt xử lí khởi cái bưu kiện máu tanh, “Rốt cuộc là ai ác thế này, có cần báo nguy hay không?”

“Không cần, lần sau cũng đừng nhận loại bưu kiện này.” Lê Hoan nhấp môi, báo nguy, dám bắt Lục tiên sinh của các người sao?

Tên biến thái này chính là chủ nhân nhà này!

Cô không ngờ Lục Tứ thế nhưng dùng loại phương pháp này cảnh cáo cô, lần này chỉ là ngón tay, tròng mắt giả, vậy lần sau…… Chính là người cô sao?

Lê Hoan không khỏi tự hỏi trong đầu, rốt cuộc trong lòng Lục Tứ nghĩ như thế nào, có phải cái loại đặc biệt thích đùa bỡn con mồi thế này không, nhìn thấy con mồi sợ hãi sẽ cực kỳ hưng phấn ư?

Bạch Li ngay cả tư liệu cũng chưa tra, chậm rì rì chu môi: Đúng không, dù sao Lục Tứ là biến thái.

Nghĩ đến đây, Lê Hoan xoa xoa chiếc bông bên tai, cười như không cười.

Lục Tứ không phản ứng với thân thể nữ nhân, cho dù có thì cũng là rút điếu vô tình, cô nghĩ đến phương pháp công lược anh trai biến thái……

21/3/2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện