Phù Gia nhìn Phí Xuân, hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Phí Xuân ngẩng đầu, sắc mặt nhợt nhạt, trong mắt lóe lên hận ý: “Hồng Uyên tỷ, tỷ đã cứu ta, cảm ơn tỷ, ta van xin tỷ dẫn ta theo với, ta sẽ xem tỷ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cái mạng này của ta cũng có thể cho tỷ.”

Từ đầu tới cuối Nhạn Trúc không nói câu nào, ngoan ngoãn đứng cạnh Phù Gia, mặc dù trông bộ dạng Phí Xuân rất tội nghiệp, nhưng Nhạn Trúc sẽ không lên tiếng cầu tình vì nàng ấy.

Ngộ nhỡ nàng ấy thay thế vị trí của mình thì sao.

Khó khăn lắm mới có thể rời khỏi Dịch Đình.

“Con nhỏ đê tiện này, ta tốt với ngươi quá nên mới khiến ngươi không coi ta ra gì.” Trước mặt bà mà dám làm ra cái chuyện này.

Một chân của Lý cô cô đá vào eo Phí Xuân, Phí Xuân đau tới kêu thành tiếng, nằm rạp trên đất không đứng dậy nổi.

Vốn đã đẻ non, giờ còn bị đá một cái, khuôn mặt Phí Xuân càng thêm trắng bệch, nước mắt không kìm được mà tuôn ra.

Lý cô cô nói: “Với cái bộ dạng này của ngươi mà còn đòi đi hầu hạ hoàng tử, xúi quẩy gì đâu.”

Lý cô cô nói đen đủi là vì Phí Xuân có vẻ ngoài ốm yếu, thứ hai, nàng ta vừa đẻ non, giờ còn nôn nóng muốn trèo cao, càng thêm xui xẻo nữa.

Phí Xuân không nói gì, nhìn Phù Gia cầu xin.

Lý cô cô nói với Phù Gia: “Cái bộ dạng này của nó chắc chắn sẽ làm liên lụy, đừng nói là hầu hạ điện hạ, với cái tình hình này không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.”

Lý cô cô cho rằng Phí Xuân hướng về Thất điện hạ, bây giờ dụ dỗ thị vệ không còn đủ làm nàng ta hài lòng nữa, nàng ta muốn trở thành kẻ trên cơ người khác.

Phí Xuân nhanh chóng nói: “Cơ thể ta tốt lắm, không có gì thật mà.”

Mọi người thấy làn da Phí Xuân trắng bệch như tờ giấy, bộ dạng này nhìn đâu giống là không có chuyện gì đâu.

Phù Gia tùy tiện nói: “Vậy dẫn theo đi.” Biểu cảm vô cùng dửng dưng, mang thêm một người cảm giác giống như khoác thêm một mảnh vải thôi.

Ngay lập tức, Phí Xuân từ dưới đất bò dậy, về phòng thu dọn đồ đạc, thân hình mạnh mẽ, hoàn toàn không nhìn ra là vừa bị sảy thai, nàng lo sợ Phù Gia sẽ đổi ý.

Lý cô cô cau mày, nhỏ giọng nói với Phù Gia: “Ngươi dẫn theo nàng ta làm gì, nàng ta là kẻ không đứng đắn, lá gan lại lớn, còn làm lớn bụng nữa chứ, tới lúc đó sẽ liên lụy tới điện hạ đó.”

Khó khăn lắm Thất điện hạ mới vùng dậy được, Phù Gia là thị nữ của Thất điện hạ, phải suy nghĩ chu toàn cho Thất điện hạ.

Mọi vinh nhục của nàng đều xuất phát từ Thất điện hạ, chủ tử sống không tốt, nô tài sao có thể sống tốt được.

Phù Gia chỉ nói: “Không sao đâu.” Nếu nàng ta thật sự mang thai lần nữa, biết đâu nàng ta lại sảy thai thì sao, ừm, lúc đó lại có sinh cơ vào tay.

Phí Xuân thu dọn đồ đạc rất nhanh, bước từng bước nhỏ tới bên cạnh Phù Gia, cùng Phù Gia rời khỏi Dịch Đình.

Đằng sau là những cặp mắt ghen tị, vẻ mặt Phí Xuân vô cảm, cuối cùng cũng rời khỏi cái nơi quỷ quái đó, vĩnh viễn không cần phải cần quay lại nữa.

Dịch Yếm nhìn hai cung nữ bên người Phù Gia: “Có hai người thôi à?”

Phù Gia: “Hai người là đủ rồi, cảm ơn điện hạ.”

Phí Xuân với Nhạn Trúc lập tức hành lễ với Dịch Yếm: “Nô tỳ tham kiến điện hạ.”

Nhạn Trúc tò mò ngẩng đầu, nhìn thử đứa con yêu quái trong truyền thuyết, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, Nhạn Trúc giật mình một cái, liền cúi đầu xuống, không dám nhìn nữa.

Có phải nàng sẽ bị ăn tươi nuốt sống không?!

Dịch Yếm nói: “Vậy chúng ta chuyển nhà đi.”

Tuy Khúc Hòa Cung không phải là lãnh cung, nhưng vị trí cũng rất hẻo lánh, rất hoang vu, cỏ dại trong viện mọc thành cụm.

Dịch Yếm cười nói: “Đợi đến lúc rau cải bên kia lớn, chúng ta giữ lại một chút hạt giống, vậy thì có thể tiếp tục trồng trọt rồi.”

Phù Gia:…

Cô không có đam mê vận động đâu, chắc là bây giờ Dịch Yếm đã có lương tháng rồi nhỉ.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện