Editor: Ly

Beta-er: Tam Muội (Sam)

Dịch Yếm đưa Phù Gia đến căn bếp nhỏ, Phù Gia giơ đèn dầu lên, quan sát một chút, ấy quả thật  là một cái bếp nhỏ, ngoài ra không còn gì nữa, trên bệ bếp phủ một lớp bụi dày.

Thậm chí Phù Gia còn chẳng thèm duỗi tay sờ thử xem lớp bụi này dày bao nhiêu.

Trước căn bếp là một cái giếng nhỏ, sợi dây thừng mục nát đứt đoạn, Phù Gia đến bên miệng giếng nhìn thử, trời tối không nhìn rõ gì cả, nhưng chắc là có nước.

Phù Gia thở dài, xem ra phải mua thêm nhiều thứ.

Dịch Yếm nói ngay: “Mai ta sẽ quét dọn sạch sẽ.”

Phù Gia lắc đầu: “Không cần vội, rau cải còn chưa lớn nữa, trước mắt thì chưa xài đến bếp nhỏ, nhưng cần phải làm sạch giếng, nếu không sẽ không có nước tưới cây.”

Dịch Yếm chần chờ một lúc mới nói: “Ta sẽ nghĩ cách.”

Phù Gia: “Không cần đâu, ta giải quyết được.” Có hệ thống không dùng nó thì để làm gì.

Hệ thống ngày nào cũng bíp bíp, cho nó làm là hợp lý nhất.

Dịch Yếm:… sao hắn bất tài, vô dụng vậy nè.

Không biết bao lần hắn muốn hỏi, rốt cuộc ngươi có biết thân phận của ta không.

Nhưng hắn sợ hỏi rồi, sẽ đánh vỡ một số thứ.

Như thế này là tốt rồi, tốt lắm rồi…

Bởi vì Phù Gia coi bệnh cho Trương ma ma, nên Dịch Đình truyền nhau tin Phù Gia biết y thuật.

Trong hoàng cung, thái giám cung nữ Dịch Đình là loại thấp hèn nhất, muốn tìm đại phu để khám là chuyện không thể, ngự y thái y chỉ xem bệnh cho hoàng đế và quý nhân.

Bọn họ là kẻ đê hèn, ngay cả học đồ cũng chưa chắc có tư cách đó.

Trong khoảng thời gian ngắn, có khá nhiều cung nữ tới tìm Phù Gia khám bệnh.

Hệ thống mệt mỏi đốt một điếu thuốc, sớm muộn gì cô ta cũng bị bại lộ.

Những cung nữ này không ít thì nhiều cũng có bệnh khó nói, hoặc là kinh nguyệt đau tới chết đi sống lại, Phù Gia nói: “Tới đây nào, ta xoa bụng cho ngươi.”

Hễ là người được Phù Gia xoa bụng, đều đau đến sống không bằng chết, lúc xoa còn đau hơn khi kinh nguyệt tới, xoa xong cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Vì thế, chỉ có những cung nữ đau không chịu nổi, mới đi tìm Phù Gia.

Dù sao lúc xoa cũng đau.

Cứ thế, địa vị của Phù Gia tăng lên một cách vi diệu.

Ở nơi này không có đại phu, có đại phu thì đại biểu cho việc họ được đi khám bệnh, người ăn ngũ cốc hoa màu thì sao không bị bệnh được chứ, đặc biệt là sống trong môi trường ác liệt như Dịch Đình.

Hệ thống:????

Phù Gia: “Tận cùng của nỗi đau, chính là không cảm giác được đau nữa.”

Hệ thống câm nín.

Phù Gia: “Cho ta cái nồi, thùng nước, sợi dây, cái gáo.”

Giọng nói hệ thống pha lẫn tức giận: “Phù Gia, cô đủ rồi đó, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, cô không có công đức, không thể đổi mấy thứ này.”

Rõ ràng là Dịch Đình có mấy thứ này, cứ một hai đòi nó, có phải nó quá hiền rồi không, khiến ký chủ này được nước lấn tới.

Giọng nói hệ thống trở nên lạnh lùng thoắt ẩn thoắt hiện: “Không đủ công đức, không thể mua.”

Từ đầu, thế giới này đã khiến hệ thống cảm thấy rất khó chịu, chẳng lẽ ngốc ở Dịch Đình cả đời ư, không thể, không thể nào.

Tuy là bây giờ cuộc sống Phù Gia ở Dịch Đình trôi qua khá tốt, cũng được một chút danh vọng bé nhỏ, nhưng vẫn không đủ.

Trong cái hoàng cung này, Phù Gia còn không bằng cọng cỏ.

Phù Gia nhíu mày: “Ngươi không cho ta phải không?”

Hệ thống chắc như đinh đóng cột: “Không cho.”

Phù Gia: “Không thì thôi, ngươi đừng hối hận, ta giận rồi.”

Hệ thống:…

Cảm giác như đang cãi nhau với đứa trẻ, đương nhiên là không hối hận rồi, chắc chắn luôn.

Hệ thống nói sâu xa: “Chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân, đừng ỷ lại người khác.”

Phù Gia: “Ồ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện