Edit by AShu ^_^.
______________
Tô Đường nguyên bản là mang theo Lục Vân Đình tới giải độc cho muội muội, nghe được lời này, Lục Vân Đình cũng có vài phần xin lỗi.
Nàng như mẹ già mà thở dài, đầu tiên là xin lỗi Lục Vân Đình, tiếp theo liền hơi trách cứ Ôn Hinh.
Lục Vân Đình an tĩnh mà rũ đôi mắt xuống, trong mắt lại bốc cháy lên vài phần âm u cố chấp.
Ai muốn nàng xin lỗi, thời buổi này, người ngoài mới có thể dùng đến chữ xin lỗi, thân nhân bằng hữu, đó là trách cứ, quan tâm để ý trách cứ, chứ không phải khách khí xin lỗi.
Lục Vân Đình khi còn nhỏ nhìn như mỹ mãn, kỳ thật vẫn là có chút con nít, cha mẹ tuy ân ái, nhưng gánh nặng đè ở trên người hắn thật sự là quá nặng, lúc còn rất nhỏ, rất nhiều đồ vật hắn còn không thể lĩnh ngộ, đã bị ép buộc phải nhớ kỹ ứng phó như thế nào, hắn bị mạnh mẽ giáo huấn, thật vất vả mơi lớn lên, kết quả cửa nát nhà tan.
"Được rồi, việc này về sau lại nói, đợi lát nữa tỷ nhìn thử xem cổ trùng trong cơ thể của muội, có hay không phản ứng với máu của A Nguyệt hay không."
Ôn Hinh lại bình tĩnh nói: "Tỷ, không nhất định là sẽ hữu dụng, của tỷ chính là hàn độc, muội chính là viêm độc, một lạnh một nóng, không có khả năng xuất hiện từ một mẫu cổ."
Tô Đường làm đại phu, nàng đương nhiên cũng biết việc này, nhưng trong lòng lại hy vọng là được? Ôn Hinh lại nói: "Đúng rồi, muội tra được thành chủ của Yêm Thành, mười năm trước từng đi qua Ôn gia."
Nhắc tới việc này, Tô Đường liền lập tức ngồi ngay ngắn.
Hai người hàn huyên hồi lâu, chờ màn đêm buông xuống, mới rốt cuộc thử máu của Lục Vân Đình.
Đúng như dự kiến, nó cũng không có tác dụng.
Thời gian ba ngày tới trong chớp mắt.
Yêm Thành làm phồn hoa chi thành, mặc dù vào đêm, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, càng đừng nói là phủ Thành chủ, bất quá gần đây phủ Thành chủ có một vị khách nhân tới thăm, thân làm chủ nhà, thành chủ đương nhiên rất nhiệt liệt hoan nghênh.
Lại là yến hội lại là ca vũ, Ôn Hinh nhân cơ hội giả thành vũ nữ mà đi vào.
Còn về Tô Đường, nàng cũng không có nghe theo muội muội mà lưu lại bên ngoài, mà là trực tiếp lấy thân phận Ôn Lương, nghênh ngang đi vào cọ ăn cọ uống.
Cốc chủ Dược Vương Cốc cầu kiến, ai cũng không có can đảm cự tuyệt, không phải là sợ nàng, mà là một tay diệu thủ hồi xuân y thuật kia của nàng, rốt cuộc thời buổi này, ai có thể khẳng định cả đời không sinh bệnh đâu.
"Không biết Ôn cốc chủ giá lâm, không có từ xa tiếp đón, mong cốc chủ đại nhân có đại lượng, xin đừng trách."
Tô Đường mỉm cười, "Không có gì, chính là mỹ nhân ở Trung Nguyên ta chơi chán rồi, nghe nói mỹ nhân ở nơi này mang cảm giác hoang dã, liền tự mình tới nhìn một cái."
Thành chủ hiển nhiên là nghe nói qua thanh danh của nàng, nghe vậy, chỉ cười ha ha, trong mắt không có nửa điểm ngạc nhiên, "Nếu cốc chủ đã mở miệng như vậy, nếu ta không tìm mỹ nhân tới, chẳng phải là không nể mặt Ôn cốc chủ sao."
Edit by AShu/ Đọc truyện trên truyenlol.com AShu089 để ủng hộ editor ")
Hắn nói như vậy, Tô Đường lại đem ánh mắt dời về phía khách nhân chân chính lần này.
Nói đến cũng khéo, đất nước này rộng lớn như vậy, nàng cư nhiên có thể ở đây gặp được Lục Tòng Nhung.
Nàng gợi lên khóe môi, cười như không cười nói: "Lục gia chủ, thiếu gia nhà ngươi tìm được rồi?"
Lục Vân Thượng mất tích lâu như vậy, ai cũng đều biết rõ ràng là dữ nhiều lành ít, nàng hỏi như vậy, không thể nghi ngờ là đang rải muối lên miệng vết thương, đặc biệt là Lục Tòng Nhung đã sớm xác định mục tiêu, đem nàng trở thành cừu nhân gϊếŧ hại nhi tử của mình.
Lục Tòng Nhung trong mắt hiện lên một tia huyết sắc, hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm Tô Đường, trong mắt như có nọc độc, gằn từng chữ một nói: "Ôn cốc chủ!"
Tô Đường mỉm cười, "Làm sao vậy Lục gia chủ? Ngài có việc?" Nói xong, nhìn tơ máu trong mắt đối phương, lại cười nói: "Nhìn Lục gia chủ, gần đây tựa hồ không ngủ tốt a."
Lục Tòng Nhung thời gian này thực sự không có ngủ được tốt, bất quá chuyện này còn không phải là do nàng ban tặng sao, lúc trước phái người đi ám sát người gần như toàn diệt, chỉ dư lại một người còn sống, trở về còn mang theo câu, muốn hắn buổi tối ngủ cẩn thận một chút.
Đoạn thời gian này hắn đều nơm nớp lo sợ, e sợ cho ngày nào đó nửa đêm bừng tỉnh, mép giường lại có nhiều thêm một người.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn là vừa kinh vừa sợ.
Đương nhiên, trong lòng lại sợ hãi, thể diện vẫn không thể ném, vì thế hắn thả ra lời nói tàn nhẫn, "Ôn cốc chủ, ngươi vẫn là lo lắng cho chính mình đi!"
Thành chủ Yêm Thành cảm thấy không thể để bọn họ như vậy được, nếu không không chừng liền phải động thủ.
Vì thế, hắn chỉ có thể làm người hòa giải.
Tô Đường chuyển biến tốt liền thu, không lại tiếp tục kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, nhưng Lục Tòng Nhung rất nhiều lần nhìn chằm chằm nàng hận không thể đem nàng nghiền xương thành tro, nhưng cố tình thực lực vô dụng, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Ca vũ xuất sắc, rượu cũng đủ vị, chỉ là không có ai đắm chìm trong đó.
Tô Đường nhìn Ôn Hinh sau khi kết thúc điệu múa, liền biến mất ở trong mắt mọi người, nàng giả bộ uống rượu, trong lòng lại nghĩ đợi lát nữa đi tiếp ứng Ôn Hinh như thế nào.
Nhưng mà, nàng còn không có tiếp người, Ôn Hinh đã bị người ta phát hiện.
Nàng liếc nhìn thành chủ Yêm Thành, lại không nhìn ra sự sợ hãi trên mặt hắn, ngược lại thấy được ẩn ẩn hưng phấn, cái này làm cho nàng không khỏi nheo lại mắt.
Thành chủ Yêm Thành, "Trong phủ mới bắt được mấy con chuột, hai vị đường xa mà đến, không cần lo lắng, ta đi rất nhanh sẽ trở lại."
Hắn vừa đi, Lục Tòng Nhung liền phát ra một tiếng cười lạnh với Tô Đường, còn mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Cá mè một lứa, Tô Đường cũng không kỳ quái.
Nàng lười nhác mà dựa vào trên ghế, uống rượu mà Lục Vân Đình rót cho nàng, ánh mắt liền như có như không dời qua trên người vũ nam.
Đến cuối cùng, vẫn là Lục Tòng Nhung thiếu kiên nhẫn, "Ôn cốc chủ hảo hứng thú."
Tô Đường khóe miệng câu cười, giơ giơ chén rượu trong tay, "Rượu ngon mỹ nhân, ta vì sao không vui a? Nga, cũng đúng, bên người có cẩu, đích xác đủ mất hứng."
Lục Tòng Nhung hiện giờ tuy là gia chủ Lục gia, nhưng lúc trước cũng bất quá chỉ là con do tiểu thiếp sinh ra, khi ông ta thượng vị, rất nhiều người đều đang âm thầm xướng suy Lục gia, hơn nữa cho rằng trừ bỏ đi Lục Vân Đình, ông ta mới có thể ngồi ổn Lục gia, ai ngờ Lục Vân Đình vẫn sống tốt a, làm ông ta ở Lục gia càng thêm gian nan.
Hiện giờ Lục gia, đã không có người nghe theo mệnh lệnh của ông ta, cái vị trí gia chủ này của mình, cũng bất quá cũng chỉ là con rối, cho nên hắn mới vội vã đi tìm minh hữu.
Nguyên là tính toán cùng Tiêu gia kết thân, kết quả Lục Nguyệt không thấy, nhi tử cũng mất tích, cuối cùng còn chọc giận Tiêu gia, còn lại hai thế gia kia, căn bản không tính toán cứu hắn, cuối cùng chỉ có thể xin giúp đỡ ở nơi đây.
Trung Nguyên có tứ đại thế gia, nhưng ngoài biên giới còn có Yêm Thành, luận về thực lực, không phân cao thấp.
Bất quá ông ta không nghĩ tới, khi mới đến Yêm Thành, chó điên Ôn Lương này liền theo sát cùng nhau tới.
Ông ta nghe những lời của mọi người trong tối ngoài sáng châm chọc, trên mặt hung ác nham hiểm tăng thêm, ông ta bất quá chỉ có 40 tuổi, nhưng đôi mắt vẩn đục kia, lại giống một lão nhân chỉ còn xương khô.
"Ôn cốc chủ, ngươi đã từng nghe nói làm người hãy lưu lại cho nhau một con đường, ngày sau còn gặp lại nhau."
Tô Đường xuy một tiếng, "Làm người lưu lại một đường, nhưng ta nếu không thích làm người thì sao?" Nói xong, ngước mắt, cong môi, cười đến phong tình vạn chủng, "Lúc trước chính là Ôn gia không có đuổi tận gϊếŧ tuyệt, lưu lại một cái tai họa như ta, cho nên hiện tại a, liền đặc biệt thích buổi tối tìm người nói chuyện phiếm."
Lời này của nàng, hiển nhiên là đoán được chuyện của Ôn gia có liên quan tới ông ta.
Hoặc là, còn biết nhiều chuyện hơn ông ta.
Cũng đúng, Ôn chó điên là ai, những năm gần đây, gϊếŧ được những người đó nhìn như không hề kết cấu, kỳ thật đều có liên quan tới diệt môn án của Ôn gia.
____________________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu