Thượng Quan Kỳ sửng sốt nhìn nàng, lúc lâu sau mới giật mình phản ứng, nhanh chóng lùi lại phía sau, quả trong miệng cũng nuốt xuống
" Nàng! "
Lãnh Tử Nguyệt khó hiểu: " Hửm? "
Thượng Quan Kỳ: "! không có gì "
Lãnh Tử Nguyệt lùi lại, không lâu sau mặt trời cũng nhô lên, chiếu rọi mọi ngóc ngách trong khu rừng
Nàng nhìn lên vách đá, rất nhiều rêu, vậy nên không thể dùng cách này leo lên trên, chỉ có thể đi xung quanh chân núi, tìm đường đi lên
Nhưng không ngoại trừ khả năng mấy hắc y nhân tối hôm qua còn tìm bọn họ hay không
Mà thôi kệ, cứ đi trước đã
Lãnh Tử Nguyệt: " Hoàng thượng, không còn sớm nữa, nên tìm đường trở về thôi "
Thượng Quan Kỳ gật đầu: " Không thể leo lên trên, vậy chỉ có hai phía có thể đi! đi bên trái đi "
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu: " Vậy ta đi bên phải "
Thượng Quan Kỳ nhíu mày: " Tách ra? "
Lãnh Tử Nguyệt: " Vẫn nên tách ra đi thì hơn, nếu đi cùng nhau có khi ta sẽ trở thành chướng ngại vật của người, huống chi từ đầu ta đã muốn đi phía bên phải rồi "
Thượng Quan Kỳ nhìn nàng, cuối cùng vẫn không có ngăn cản
" Vậy được, cẩn thận chút "
Lãnh Tử Nguyệt hơi gật gật, quay người đi về phía bên phải, Thượng Quan Kỳ cũng đi về hướng ngược lại
Con đường Thượng Quan Kỳ đi cây cối có chút rậm rạp, dường như chưa có ai đi qua bao giờ, như vậy cũng sẽ an toàn hơn chút
Hắn cứ men theo vách núi mà đi, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên từ bên cạnh một bóng trắng to lớn từ cành cây lao xuống, nhào lên người hắn
" Dừng lại "
Theo tiếng quát, thứ trắng trắng trên người quả thật dừng lại, Thượng Quan Kỳ cũng nhìn thấy rõ nó là thứ gì
Là con hổ màu trắng, còn tiếng quát vừa nãy là của hầu nữ luôn đi theo Lãnh Tử Nguyệt
Hạ Nhi đi đến bên cạnh Thượng Quan Kỳ, nhíu mày hỏi: " Hoàng thượng, chủ tử ta đâu "
Thượng Quan Kỳ muốn đứng dậy, nhưng con hổ này lại đang đè lên hai cánh tay hắn, không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể nhìn về phía Hạ Nhi
" Bảo nó đi ra "
Hạ Nhi lạnh lùng nói: " Chủ tử ta đâu "
Thượng Quan Kỳ nhíu mày: " Nàng không đi cùng hướng với trẫm "
Hạ Nhi sau khi nhận được đáp án liền lập tức chạy đi, hổ trắng cũng chạy theo nàng
Thượng Quan Kỳ nằm dưới đất nhìn trời, có chút nghi ngờ nhân sinh, không biết từ bao giờ cái danh hiệu hoàng đế này lại trở nên không có ai để ý đến thế này
Hắn thở dài một hơi, cảm giác được bên vai đau nhức, có lẽ lại động đến miệng vết thương rồi
Lãnh Tử Nguyệt đi đường phía bên phải có vẻ không khả quan cho lắm, nàng chọn đi phía bên này vì đường đi quang đãng không nhiều chướng ngại vật, đã thế còn có nhiều trái cây, lúc nào muốn thì có thể hái vài trái để ăn
Chính là vừa rồi có thấy một quả táo khá to và nhìn rất ngon, Lãnh Tử Nguyệt liền leo lên cây hái, mà vừa hái xong nhìn xuống, không biết từ bao giờ phía dưới đã ngồi đứng đủ một đống người áo đen
Nhưng cũng may bọn chúng không biết nàng ở đây, chẳng biết nên gọi đây là may mắn hay xui xẻo nữa
Ngồi nghe một lúc lâu cũng không thấy đám người phía dưới nói chuyện, Lãnh Tử Nguyệt có chút chán, cầm quả táo trong tay lên ăn, chẳng qua là không chút ý khống chế lực, một tiếng cắn " khậc " vang lên
"!.
.
"
Những tên hắc y nhân phía dưới rất nhanh đã dâng lên cảnh giác, tên nào tên nấy đều rút kiếm ra, chĩa về phía âm thanh phát ra
" Ai! Mau xuất hiện đi "
Không còn cách nào khác, Lãnh Tử Nguyệt chỉ có thể thò đầu ra, mỉm cười chào hỏi
" Chào buổi sáng, mọi người có khỏe không? "
"!.
.
"
Một tên hắc y nhân trong đó đứng ra quát: " Ngươi là ai, tại sao lại ở đây?! "
Lãnh Tử Nguyệt: " Ta chỉ là một người dân sống gần đây mà thôi, đến đây hái chút táo "
Tên hắc y nhân cười lạnh: " Sống gần đây? Xung quanh rừng rậm chỗ này vốn chẳng có cái nhà nào, ngươi sống ở trên cây à "
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu đồng ý: " Chính xác, ngươi vậy mà đoán đúng rồi, có thưởng "
Nói rồi ném cho gã một quả táo trong tay
Hắc y nhân: "!.
.
"
Gã tức giận, chân giơ lên đạp mạnh một phát lên thân cây, có lẽ một đạp này đã dùng nội lực nên cây nghiêng mạnh một cái
A, đám người này còn rất mạnh nha, người đứng phía sau sai khiến đám này chắc thật sự muốn giết hoàng đế cho bằng được
Suy nghĩ một chút, một tia sáng lóe qua trong mắt Lãnh Tử Nguyệt, nàng đột nhiên hét lên
" Đừng đạp nữa, đừng đạp nữa, ta chính là phi tử của hoàng thượng, các ngươi không được làm vậy "
Lãnh Tử Nguyệt vừa nói vậy, quả nhiên tên hắc y nhân liền dừng lại, gã trao đổi ánh mắt với đồng bọn, rồi lập tức phi thân lên, xách nàng xuống
" Ngươi chính là phi tử của hoàng đế, cùng hắn rớt xuống núi? "
Lãnh Tử Nguyệt sợ hãi, gật gật đầu
" Vậy bây giờ hắn đang ở đâu? "
Lãnh Tử Nguyệt mím môi, tay run run chỉ về phía sau
Cả đám hắc y nhân liếc nhau, một tên xách Lãnh Tử Nguyệt lên, rồi đồng loạt chạy về hướng nàng vừa chỉ
Mi tâm Lãnh Tử Nguyệt khẽ giật giật, mẹ nó tên này vậy mà dám xách nàng như xách con gà mà chạy, muốn chết sao
Ừm, quả là muốn chết rồi.