Thượng Quan Kỳ đang phê duyệt tấu chương, hơi ngẩng đầu lên nhìn nàng, im lặng một chút liền hỏi
" Ngươi là người đã nghĩ ra cách làm loại mì kì lạ kia sao? "
Đoan Mộc Dung: " Vâng "
" Tại sao ngươi lại nghĩ đến việc tạo ra nó? "
Đoan Mộc Dung: " Cũng không có gì, chỉ là thần nữ cảm thấy những loại mì bình thường kia để lâu rất dễ bị hỏng, vậy nên liền thử chút biện pháp để chúng có thể sử dụng được trong thời gian dài, không ngờ vậy mà thành công "
Thượng Quan Kỳ gật đầu, ra hiệu cho nàng đứng dậy, Đoan Mộc Dung liền mang theo chiếu thư đã chuẩn bị đặt lên bàn, Thượng Quan Kỳ đọc qua một chút rồi lấy ngọc tỷ ấn lên
Từ đầu đến cuối vẻ mặt nàng đều không mảy may thay đổi, vẫn bình tĩnh, nên làm cái gì thì làm cái đó, hắn thuận miệng hỏi
" Ngươi không sợ trẫm sao? "
Đoan Mộc Dung hỏi ngược lại: " Vậy ngài sẽ làm gì ta sao? "
Thượng Quan Kỳ im lặng, một lúc sau mới như cảm thán nói
" Ngươi thật khác bọn họ "
" Là người thì đâu có ai giống nhau "
Thượng Quan Kỳ đồng ý gật đầu: " Ngươi rất thông minh "
Chợt hắn đứng dậy khỏi ghế, đi đến gần một bàn cờ đang chơi dở, vẫy tay kêu nàng đến gần
" Ngươi nhìn xem, làm thế nào để đen thắng đây "
Đoan Mộc Dung đi đến, chỉ thấy trên bàn cờ, quân đen đã bị bao vây gần hết, nàng im lặng tập trung nhìn một lúc, ngón tay hạ xuống kẹp một quân cờ đen, khẽ hạ xuống bàn cờ cạch một cái
Thượng Quan Kỳ nhướng mày, khẽ cười một tiếng
" Ngươi quả nhiên rất thông minh "
Đoan Mộc Dung: " Bệ hạ quá khen "
Thượng Quan Kỳ: " Ngươi định bao giờ về nước? "
" Nếu bệ hạ không chê phiền phức, thần nữ xin được ở lại một thời gian "
Thượng Quan Kỳ lắc đầu: " Không thành vấn đề, nhưng bù lại, từ ngày mai vào giờ này ngươi phải đến bồi trẫm chơi cờ "
Đoan Mộc Dung gật đầu: " Cung kính không bằng tuân mệnh "
Thượng Quan Kỳ trở lại bàn tiếp tục phê duyệt tấu chương, để cho tiểu công công vừa rồi đi chuẩn bị phòng ở cho Đoan Mộc Dung
Buổi tối hôm nay bầu trời đầy sao, gió thổi vào mùa hạ cũng đắc biệt mát mẻ và thoải mái
Lãnh Tử Nguyệt ngả người trên cái ghế tựa thật to, cảm nhận không gian yên bình này, bỗng nhiên trong đầu nàng hiện lên giai điệu của một bài hát
" Hạ Nhi, ta hát ngươi nghe nha? "
Hạ Nhi nhất thời không kịp phản ứng: " Dạ? "
Lãnh Tử Nguyệt cười cười, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại
Thanh âm nàng nhẹ nhàng cất lên, rất nhỏ, đủ để hai người nghe mà lại không làm phiền đến người khác
Chất giọng của nàng rất đặc biệt, không phải loại trong trẻo ngọt ngào như thanh ca, cũng không phải trầm khàn ấm áp mà lại mang theo chút lành lạnh của mùa đông
Đột nhiên phía bên kia tường truyền đến tiếng động nhỏ, Lãnh Tử Nguyệt ngừng lại, Hạ Nhi trở nên cảnh giác, định dùng khinh công nhảy qua tường nhưng bị Lãnh Tử Nguyệt ngăn cản, nàng khẽ lắc đầu
Lãnh Tử Nguyệt đứng dậy, kéo lết một cái ghế nhỏ lại gần tường, đứng lên rồi nhìn ra ngoài
Đúng lúc này người phía bên kia cũng biết mình đã bị phát hiện, ngẩng đầu lên, hai người cùng lúc nhìn thấy đối phương
Lãnh Tử Nguyệt: " A! ? "
Đoan Mộc Dung cũng phản ứng lại, cúi người hành lễ: " Lãnh phi nương nương "
Lãnh Tử Nguyệt: " Ngươi biết ta sao? "
Đoan Mộc Dung: " Sáng nay thần có hỏi một tiểu công công "
Lãnh Tử Nguyệt: " Thì ra là thế, vậy sao ngươi lại ở đây? "
Đoan Mộc Dung có chút ngượng ngùng
" Thần bị đi lạc "
Đoan Mộc Dung buổi tối vốn muốn đi dạo một chút, ai ngờ lại bị lạc, đi đến đây bỗng nghe thấy tiếng ca
Trong cái không gian chỉ có tiếng gió cùng cây cối lay động xào xạc này, tiếng hát này hiện lên lại cho người ta cảm thấy một sự yên bình kì lạ
Đoan Mộc Dung vậy mà không biết mình từ bao giờ đã dừng lại, dựa vào tường lẳng lặng đứng nghe, đến lúc hồi thần lại liền không cẩn thận dẫm lên cành cây khô tạo ra tiếng động, vậy nên có một màn vừa rồi
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã rõ, đôi mắt nàng cong cong mỉm cười
" Nếu không chê, vậy vào chỗ ta ngồi một lát chứ? "
Đoan Mộc Dung kinh ngạc, nhìn nữ tử trước mặt vậy mà bất giác gật đầu
! Lãnh Tử Nguyệt nhảy xuống khỏi ghế, động tác này làm Hạ Nhi hết hồn, vội vàng tiến lên đón!
Không lâu sau Đoan Mộc Dung cũng đi vào, cùng ngồi xuống bên cạnh Lãnh Tử Nguyệt
Lãnh Tử Nguyệt: " Lâu rồi An Nguyệt Các của ta không có người đến thăm "
( An Nguyệt Các là nơi Tử Nguyệt đang ở)
Đoan Mộc Dung im lặng nghe nàng nói
" Hôm nay nổi hứng lên hát, để ngươi chê cười rồi "
Đoan Mộc Dung lắc đầu: " Không có, nương nương hát rất hay "
" Ngươi thích là tốt rồi "
Hạ Nhi dâng trà lên, Lãnh Tử Nguyệt nâng chén uống một ngụm
" À, ta còn chưa biết tên ngươi "
Đoan Mộc Dung: " Thần Đoan Mộc Dung của Huyền Ly quốc, hôm nay vừa tiến cung "
Lãnh Tử Nguyệt: " Vừa tiến cung bị lạc đường cũng không có gì lạ, ta đây vào cung ba năm mà vẫn chưa phân biệt được đường nào đi đâu đây này "
Đoan Mộc Dung: "!.
"
Lãnh Tử Nguyệt: " Ta nhìn đường nào cũng thấy giống hệt nhau, không hiểu sao mà mấy người lại có thể phân biệt được "
"!.
"
Đoan Mộc Dung: "! à, có lẽ ta hiểu được cảm giác của người, quả thật ta nhìn vào đường nào cũng không thấy khác nhau "