Lãnh Tử Minh ánh mắt phức tạp nhìn Lãnh Tử Nguyệt
" Em chắc là mình sẽ thắng nổi ta sao, đừng quên nếu không được sẽ bị phản phệ đó "
Lãnh Tử Nguyệt không để ý cười cười
Sắc mặt Lãnh Tử Minh bỗng nhiên biến đổi, muốn mạnh mẽ dùng lực thoát tay ra khỏi cơ thể anh nhưng không thể thành công
Lãnh Tử Nguyệt: " Anh coi thường người khác quá rồi đó, đừng quên ta là ai "
Lãnh Tử Minh trầm mặc, cảm nhận thấy linh hồn của mình càng ngày bị đẩy ra càng nhanh, tâm thần có chút hoảng hốt, đến cuối cùng, hắn đột nhiên thở dài cười nhẹ
" Anh thua rồi, lần này do anh khinh địch, nhưng lần sau sẽ không dễ dàng như vậy nữa,! "
Dừng một chút hắn nói tiếp
" Nhớ đủ một tháng liền trở về, nếu không hậu quả! "

Lãnh Tử Nguyệt: "! đã biết "
Nói xong, Lãnh Tử Minh liền nhắm mắt lại, đứng yên không còn động đậy nữa
Lãnh Tử Nguyệt từ từ lùi lại, thân thể thoát khỏi cánh tay kia, có chút đứng không vững
" Mất nhiều máu quá rồi "
[ Phải là sắp cạn máu rồi mới đúng ]
Lãnh Tử Nguyệt nhìn thi thể Lãnh Tử Minh, không đúng, giờ là Dương Tử Ngạn ở phía trước, hỏi hệ thống
" Hắn còn cứu được không? "
[ Tim hắn đã chết rồi, không còn cứu được nữa ]
Lãnh Tử Nguyệt trầm mặc, đột nhiên nhìn xuống phía ngực mình, mỉm cười nhợt nhạt
" Đã lừa bọn họ lâu vậy rồi,! cũng sắp đi rồi, làm một chút việc tốt cuối cùng này cũng không sao đâu nhỉ, nhỡ đâu sau này không còn cơ hội nữa thì sao "
Bên Lãnh Nhược Hy khi vừa chạy tới nơi cũng đã mất mấy tiếng đồng hồ, bị một đoàn tang thi bao vây đồng loạt tấn công
Nhìn sơ qua đám tang thi một chút, cấp bốn khoảng hai mươi con, cấp ba trở xuống thì nhiều vô số kể
Lãnh Nhược Hy dù muốn đến chỗ Lãnh Tử Nguyệt cũng không thoát khỏi được nơi này
Không đến một lúc sau Huân Từ Liêm cũng tới, hai người bù trừ cho nhau cũng không đến nỗi không thể thở được
Huân Từ Liêm nhân cơ hội thở dốc hỏi Lãnh Nhược Hy
" Lãnh Tử Nguyệt ở nơi gây ra trận động đất lúc nãy sao? "
Lãnh Nhược Hy cũng không phủ nhận
" Có lẽ vậy "
Dù nói vậy nhưng trong lòng hai người không hiểu sao cảm thấy rất chắc chắn

Lại trôi qua một quãng thời gian dài, hai người vừa đánh vừa chạy, cũng đã chạm đến vùng vừa đất bị hai người Lãnh Tử Nguyệt càn quét
Không có vật cảm trở tầm mắt, Lãnh Nhược Hy mặc kệ tang thi xung quanh, nhắm mắt lại dùng lực tinh thần tìm thân ảnh Lãnh Tử Nguyệt
Huân Từ Liêm thì giải quyết tang thi tới gần, bảo hộ cô sạch sẽ
Lúc này, lực tinh thần của Lãnh Nhược Hy bị một lực khác va chạm vào, nhưng không mang theo địch ý, có chút ôn hòa lại quen thuộc
Lãnh Nhược Hy vui mừng mở mắt ra, nhìn xung quanh, thân ảnh của thanh niên cuối cùng cũng đập vào mắt
Lãnh Tử Nguyệt giờ đây đã thay một bộ quần áo mới, nhưng máu từ miệng vết thương vẫn cứ tràn ra, nhất là ở phần bụng và ngực, dường như không thể ngừng được
Cũng may là anh trọn mặc quần áo màu đen, nhìn qua cũng không đáng sợ mấy
Lãnh Tử Nguyệt hướng hai người Lãnh Nhược Hy đi tới, môi hơi cong lên mỉm cười, bàn tay khẽ vung, phong nhận dễ dàng chém đứt đầu những tang thi có ý đồ tấn công anh
" Sao hai người lại ở đây, không phải đi rồi sao? "
Lãnh Nhược Hy chạy lại xem anh thế nào, nhưng Lãnh Tử Nguyệt lại khẽ tránh đi
" Không sao, bị thương nhẹ chút thôi "
Lãnh Nhược Hy nhíu mày, nhìn máu dính trên áo anh, mím môi, một lần nữa muốn tiến lên
Lãnh Tử Nguyệt lập tức cắt ngang
" Nhược Hy, có chuyện gì thì thoát khỏi đây đã rồi tính "
Nhìn tang thi xung quanh vẫn còn rất nhiều, Huân Từ Liêm vẫn còn đang bận đối phó ở một bên, nhìn Lãnh Tử Nguyệt cũng không giống bị trọng thương nặng nên đành ép sự bất an trong lòng xuống, tập trung tìm cách thoát thân
Nhưng không hiểu sao tang thi lại ngày càng nhiều, Lãnh Nhược Hy đành lôi lựu đạn từ trong không gian ra, ném đến tang thi
Áp lực giảm đi một nửa, lối thoát cũng được mở ra, cả ba người nhanh chóng chạy đi
Đợi cắt đuôi được đám tang thi, ba người mới thở phào một hơi
Nhưng hoàn cảnh không cho phép bọn họ nghỉ ngơi, chỉ có thể tiếp tục chạy, ai biết bao lâu sau sẽ lại bị đám tang thi đó đuổi kịp cơ chứ

Trước mắt Lãnh Tử Nguyệt bỗng mờ đi, bước chân chậm lại
Cảm nhận được biến hóa của anh, hai người kia cũng dừng lại
" Anh sao vậy? "
Lãnh Tử Nguyệt cúi đầu vẫy vẫy tay
" Mệt rồi, không chạy được nữa, hai người mau đi tìm xe cho tôi đi "
Lãnh Nhược Hy nhíu mày, nói với Huân Từ Liêm
" Anh ở đây với anh ấy, tôi đi tìm xe "
Huân Từ Liêm còn chưa kịp gật đầu, Lãnh Tử Nguyệt liền nói
" Không còn nhiều thời gian, hai người tìm nhanh hơn, anh ở đây nghỉ ngơi một chút là được "
Lãnh Nhược Hy mím môi, cô vốn có xe trong không gian, chỉ cần tìm một chỗ lấy ra là được, vốn không cần phải đi hai người, nhưng mà cô lại không thể nói như thế được
Vốn muốn nhìn thử vào không gian một chút, nhưng sau đó Lãnh Nhược Hy liền sững sờ một trận
Không gian đột nhiên không vào được nữa, nó giống như cự tuyệt cô
Lãnh Tử Nguyệt lại thúc giục lần nữa, cuối cùng không còn cách nào khác, cả hai người đều phải rời khỏi
Đợi hai người rời đi xong, Lãnh Tử Nguyệt mới từ từ ngẩng đầu lên, từng giọt máu trên khóe miệng anh cũng chảy xuống


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện