Nghe xong lời cô nói, mọi người sững sờ tại chỗ
Tiểu tam gì? Cái gì mà cùng cha khác mẹ? Nhìn hai người bọn họ thân thiết như vậy làm gì giống với cái quan hệ đó
Huân Thừa Dụ có lẽ là người sững sờ nhất, hắn cũng là con của kẻ thứ ba cho nên nói đến cảm giác bị người khác khinh thường là rõ ràng nhất, nhưng may mắn mẹ hắn đã thượng vị thành công, chỗ dựa của hắn vô cùng vững chắc nên những khinh thường đó cũng đã giảm bớt
Nhưng Lãnh Nhược Hy thì không phải vậy, cô không có một ai chống lưng, từ nhỏ đến lớn đều tự mình chịu đựng những chuyện này mà không phát điên, cho nên có thể thấy được, cô là một người có ý chí rất mạnh mẽ
Huân Thừa Dụ nhìn về phía Lãnh Tử Nguyệt, môi hơi mím lại
Nhưng giờ cô ấy lại có được một người anh trai tốt như vậy, thế có được coi là may mắn không! ?
Nguyên Hạo: " Cô đang nói đùa sao? "
Lãnh Nhược Hy không nhìn đến hắn mà mặt không biểu cảm nhìn xuống đất, đáp
" Chuyện này nói đùa vui lắm sao? "
Dương Tử Ngạn rũ mi, nhìn Lãnh Nhược Hy suy nghĩ một chút rồi nói

" Tôi là con một, cho nên có thể không hiểu được cảm giác của cô, nhưng cái tôi quan tâm là con người thật của Lãnh Nhược Hy , mà không phải mẹ cô hay ai khác "
" Hơn nữa, cô cũng không cần để ý đến lời người khác nói làm gì, nếu không bỏ qua được thì cứ đánh mấy người đó một trận cho hả giận là được "
Sau câu nói đó, không gian liền bắt đầu lặng im, dù cho sau đó có người muốn kéo bầu không khí cho vui vẻ một chút nhưng vẫn không có tác dụng, dường như sau sự việc vừa rồi, khoảng cách giữa bọn họ như bị kéo dãn ra, Lãnh Nhược Hy như muốn tạo ra một khoảng cách với những người khác
Dương Tử Ngạn có chút tự trách, mấy lần muốn tiến lên nói chuyện cùng cô, nhưng suốt cuộc trò chuyện, chỉ có một mình hắn nói, Lãnh Nhược Hy chỉ im lặng, không để ý tới
Nhưng chuyện này kéo dài không lâu thì lại có chuyện khác, Lãnh Tử Nguyệt hôn mê mãi không tỉnh
Đã ba ngày kể từ khi Lãnh Tử Nguyệt hôn mê, nhưng đến giờ anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, mặc dù cơ thể đã hết sốt nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch không một tia huyết sắc, nếu không phải là tim anh vẫn đập, nói không trừng người khác còn tưởng anh đã chết
Huân Từ Liêm đứng ở một bên nhìn Lãnh Nhược Hy đút nước cho thanh niên mà nhíu mày
Bọn họ cứ nghĩ, anh cùng lắm chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là sẽ tốt lên, không nghĩ tới là sẽ nặng như vậy, vừa nhắm mắt là ba ngày ba đêm không tỉnh
" Chúng ta nên đi thôi "
Huân Từ Liêm kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô
Lãnh Nhược Hy: " Chúng ta dừng lại cũng lâu rồi, nếu còn trì hoãn thì cả đột chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm "
Huân Từ Liêm trầm mặc, đúng là nếu còn không đi nhanh, tang thi mà quay lại thì bọn họ tất cả sẽ gặp nguy hiểm, nhưng mà!
Như biết được y nghĩ gì, Lãnh Nhược Hy thản nhiên nói
" Chúng ta sẽ đi đến khu an toàn gần nhất, ở đó chắc chắn sẽ có bác sĩ, để họ khám cho anh ấy cũng được "
Lãnh Nhược Hy cũng nói như vậy rồi, Huân Từ Liêm cũng không còn gì để nói nữa, xoay người đi thông báo cho mọi người
Lãnh Nhược Hy nhìn thanh niên đang yên tĩnh nằm đó, sự buồn bã hiện rõ nơi đáy mắt
"! anh! mau tỉnh dậy đi! "
Những ngày sau đó bọn họ chỉ tận lực chạy xe, mục tiêu là khu an toàn gần nhất, tang thi cũng dần tiến hóa, hình thành tinh hạch bên trong đầu
Cả chặng đường đi cả nhóm vượt qua bao nhiêu nguy hiểm, mọi người cũng càng thêm gắn bó thân thiết với nhau, cuối cùng một tháng sau, bọn họ rốt cuộc cũng đến nơi, nhưng đến cổng lại bị người ngăn lại
" Dừng lại, muốn vào trong thì phải giao nộp vật tư "

Lãnh Nhược Hy bình tĩnh nhìn người đàn ông chắn trước xe, dường như cô đã biết trước được sẽ như vậy
Huân Từ Liêm không nói gì, gật đầu với Tần Lãng, ra hiệu hắn đi nộp vật tư
Sau khi xong, cả nhóm lái xe vào bên trong, Lãnh Nhược Hy trước tiên đi tìm bác sĩ xem bệnh cho Lãnh Tử Nguyệt
" Sao rồi? "
Nhìn bác sĩ rời đi, Huân Từ Liêm tiến lên hỏi
Lãnh Nhược Hy mím môi lắc đầu
" Ông ta nói thân thể anh hai rất yếu, cần nghỉ ngơi thêm, còn khi nào tỉnh dậy thì phụ thuộc vào bản thân anh ấy "
Huân Từ Liêm trầm mặc, không biết nên nói gì, những người ở bên ngoài cũng ngó vào bên trong, thấy bầu không khí không tốt cho lắm nên cũng im lặng
Huân Từ Liêm đột nhiên thở dài một hơi nặng nề
" Không sao đâu, Tử Nguyệt sẽ tỉnh lại, cô phải tin vào cậu ấy "
Những người khác cũng gật đầu phụ họa, Lãnh Nhược Hy nhẹ cong môi hướng họ mỉm cười
!
[ Kí chủ, người vẫn chưa định ra ngoài sao? ]
Hệ thống ở một bên nhìn kí chủ nhà nó ngồi ăn bỏng ngô nhìn một đám người nam nữ chủ trên màn hình diễn môi màn huynh đệ tình thâm mà không biết nói gì
Lãnh Tử Nguyệt không trả lời câu hỏi của hệ thống mà nói lệch sang chuyện khác
" Hình như tình cảm của nam nữ chủ lại tăng thêm rồi "
[ Vậy sao người còn ngồi ở đây, định tác hợp cho hai người đó hay sao? ]
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu " Sao lại không "
Hệ thống kinh ngạc nhìn Lãnh Tử Nguyệt, dường như không thể tin vào lời anh vừa nói
Nhìn vẻ mặt của hệ thống, Lãnh Tử Nguyệt nhíu mày khó hiểu

" Vẻ mặt gì vậy? "
[ Thấy kí chủ đột nhiên có lòng tốt như vậy, nhất thời có hơi sợ ]
Cười lạnh một tiếng, Lãnh Tử Nguyệt không thèm để ý đến nó nữa, tiếp tục vừa ăn bỏng ngô uống coca, vừa xem phim
[……]
[ Người thật là vì hai người họ nên mới mãi không chịu tỉnh? ]
Lãnh Tử Nguyệt nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu
" Nói vậy cũng không sai "
[ Nói nghe xem ]
Khinh bỉ hệ thống một cái, Lãnh Tử Nguyệt tiếp tục nói.

Ngôn Tình Ngược
" Nếu hai bọn họ yêu nhau rồi, thì khi ta chết đi, người em gái này của ta cũng có người chăm sóc "
[……]
" Rồi khi đó hai người họ sẽ cưới nhau, Lãnh gia sẽ cùng được nam nữ chủ bảo vệ, vậy nhiệm vụ của ta liềm hoàn thành, hoàn mỹ! "
[……] biết ngay! tất cả đều là có mục đích cả!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện