Vừa nghe Thọ Khang công chúa nói, Triệu Nhan nhìn về phía Tào Dĩnh. Hắn cũng rất muốn biết nàng ta tìm Tam tỷ của mình có việc gì? Chỉ thấy Tào Dĩnh mỉm cười với Triệu Nhan rồi quay sang nói với Thọ Khang công chúa:

- Khang Ninh tỷ tỷ, thật ra muội không có việc muốn tìm tỷ, mà là quận vương có việc quan trọng cần gặp tỷ!

- Ta?

Triệu Nhan nghe đến đây, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tào Dĩnh. Hắn thật sự không nhớ mình nói muốn tìm Thọ Khang công chúa lúc nào.

- Sao Quận Vương lại quên rồi, hai hôm trước lúc ở trên xe ngựa đến Tào phủ, không phải ngài đã nói cảm thấy nữ tử của Đại Tống chúng ta thành thân quá sớm, nên ngài muốn thuyết phục Quan gia, khiến triều đình tăng độ tuổi thành thân của nữ tử?

Tào Dĩnh cúi đầu, đưa mắt qua lại mà nói.

- A? Không phải vậy chứ? Ta chỉ nói là xét về mặt y học, nữ tử của Đại Tống thành thân hơi sớm, rõ ràng do nàng cảm thấy chuyện này không ổn, nên mới nhờ ta giúp thuyết phục phụ thân, sao bây giờ lại thành ý kiến của ta?

Triệu Nhan thầm thì.

Tuy Triệu Nhan không ngại thay đổi một chút tiến trình lịch sử nhà Tống, nhưng điều kiện trước tiên là hắn không cần ra mặt, hoặc ra mặt nhưng không cần tốn quá nhiều sức lực. Như hắn đề xuất phòng chống dịch bệnh, tự nhiên có người như Triệu Húc lo lắng, ngoài ra còn có vũ khí hỏa dược, nên hắn chỉ cần làm một chút việc nhỏ mà thôi. Nhưng việc tăng độ tuổi thành thân của nữ tử này chẳng những vô cùng phí sức, mà có khả năng tốn sức vô bổ, vì thế thật ra Triệu Nhan không tán thành việc này, có điều Tào Dĩnh kiên quyết muốn thi hành, nên hắn mới đồng ý giúp một tay.

Tào Dĩnh nghe Triệu Nhan vạch trần mình liền dậm dậm chân. Nàng rất muốn thực hiện việc này, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tử, ra mặt nói chuyện này không tiện, nên mới đẩy qua cho Triệu Nhan. Nói thế nào thì chuyện này cũng là chuyện tốt, nếu thành công, không chừng sau này mọi người có thể thay đổi ấn tượng về Triệu Nhan.

Thọ Khang công chúa nghe đôi tiểu phu thê nói chuyện, lại nhìn biểu hiện của họ, nhưng càng lúc càng mờ mịt, cuối cùng nghi hoặc mở miệng hỏi:

- Hai người các ngươi thì thầm gì với nhau, ta nghe không hiểu gì cả. Hơn nữa tuổi thành thân của nữ tử Đại Tống có liên quan gì đến các ngươi?

Tào Dĩnh trừng mắt nhìn Triệu Nhan. Triệu Nhan cũng không chịu kém, trừng mắt lại với cô. Cuối cùng Tào Dĩnh hừ lạnh một tiếng, rồi quay sang giải thích với Thọ Khang công chúa, hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh, nữ tử của Đại Tống thông thường chưa đến 15 tuổi đều thành thân, một số người chỉ 12 hoặc 13 tuổi. Lúc này cơ thể thiếu nữ chưa trưởng thành, sau khi thành thân nếu mang thai, chẳng những thai nhi không khỏe mạnh, mà lúc hạ sinh cũng phát sinh nhiều nguy hiểm. Vậy nên nàng muốn thay đổi việc này, có điều cần triều đình ủng hộ.

Thọ Khang công chúa vô cùng thông minh nên hiểu ngay ý của Tào Dĩnh. Hơn nữa nàng còn đoán ra người thật sự muốn triều đình ra mặt tăng độ tuổi thành thân của nữ tử chính là hổ nữ nhà tướng Tào Dĩnh. Nàng hiểu muội muội này rất rõ, trong số toàn bộ tiểu thư khuê các ở thành Đông Kinh, chỉ có Tào Dĩnh mới có chủ ý này. Về phần tam đệ Triệu Nhan, mặc dù có nhiều thay đổi sau khi thành thân, nhưng bản chất vẫn là một tiểu tử thối không hề có chút trách nhiệm nào.

Nghĩ đến đây, Thọ Khang công chúa kéo tay Tào Dĩnh nói:

- Dĩnh muội à, nam nhân đều không đáng tin cậy đâu. Hơn nữa, chuyện này có liên quan đến sinh mệnh và hạnh phúc cả đời của nữ tử chúng ta, nên do nữ tử chúng ta ra mặt giải quyết mới phải. Muội bây giờ là Y thánh nương nương, vậy thì muội sẽ đề xướng với dân chúng việc nữ tử nên thành thân muộn một chút. Về phần triều đình sẽ do tỷ tỷ thuyết phục Thái hậu. Thời gian này cha đang lâm bệnh nên việc lớn trong triều đều do Thái hậu quyết định.

- Tam tỷ, đệ rất tán thành câu sau của tỷ, nhưng tỷ có thể sửa câu đầu thành “một số nam nhân không đáng tin cậy” được không. Nam nhân giống như đệ cũng cực kì đáng tin cậy đấy.

Triệu Nhan chen vào nói. Thân là nam nhân nên hắn cũng muốn bảo vệ sự tôn nghiêm của số ít nam nhân đồng bào, đặc biệt là tôn nghiêm của bản thân mình.

Thọ Khang công chúa bĩu môi:

- Phì! Toàn bộ thành Đông Kinh đều thấy đệ không đáng tin, việc tăng độ tuổi thành thân của nữ tử Đại Tống sau này không cần đệ quản nữa, để ta với Dĩnh muội giải quyết là đủ rồi.

Dù cho Triệu Nhan có thay đổi nhiều đến đâu, nhưng trong lòng nàng, hắn vẫn là đệ đệ thích gây chuyện, không có trách nhiệm như trước kia.

- Hai người làm được sao?

Triệu Nhan có chút lo lắng nói. Hai nữ tử này, một là tỷ tỷ, một là thê tử của hắn, dù thân phận không tầm thường, nhưng muốn thay đổi cả tập tục tảo hôn của Đại Tống, theo hắn quả thực là không biết tự lượng sức mình.

- Hừ, sao lại không được, Dĩnh muội có danh vọng rất lớn trong dân chúng, vô số bách tính thoát chết trong trận bệnh dịch, trong nhà đều dựng bài vị trường sinh cho nàng ấy. Chỉ cần Dĩnh muội ra mặt nhất định sẽ gây ảnh hưởng đến rất nhiều người. Mặt khác đệ cũng đừng xem thường ta, hiện nay Thái hậu đang nắm quyền, chỉ cần ta cầu xin Thái hậu, việc khiến triều đình ủng hộ chúng ta sẽ không quá khó khăn. Hơn nữa, ta với các phu nhân, tiểu thư trong thành Đông Kinh đều có chút giao tình, chỉ cần các phu nhân, tiểu thư này ủng hộ, trước tiên trong giới quý tộc sẽ hình thành thói quen thành thân muộn, sau này bách tính trong thành cũng sẽ tranh nhau noi theo, từ đó mà lan ra khắp nước. Ta tin rằng ít năm sau nữ tử Đại Tống chúng ta sẽ không thành thân quá sớm nữa.

Thọ Khang công chúa đắc ý nói.

Triệu Nhan nghe đến đó, liền kinh ngạc liếc nhìn Thọ Khang công chúa. Trong lúc này, vị công chúa thoạt nhìn rất quả quyết, không ngờ đã nghĩ tới cả phương pháp thực hiện. Nếu làm theo cách của nàng, có lẽ thực sự thay đổi được tình trạng tảo hôn của Đại Tống, xem ra vị tam tỷ này có thể được Thái hậu sủng ái không chỉ nhờ vào may mắn.

Tào Dĩnh cũng bị kế hoạch của Thọ Khang công chúa tác động, lập tức hưng phấn nói:

- Đúng là Khang Ninh tỷ tỷ có cách hay, tối nay, chúng ta bàn bạc một chút rồi chia nhau hành động, có lẽ sau vài năm nữa, bách tính Đại Tống đều sẽ cảm kích nỗ lực của chúng ta hôm nay.

- Đương nhiên rồi, chỉ cần tỷ muội chúng ta đồng lòng, có việc gì là không làm được? Đừng tưởng rằng những việc nam nhân không làm được, nữ nhân chúng ta cũng không làm nổi, có lúc nữ nhân còn tài giỏi hơn cả nam nhân.

Thọ Khang công chúa dứ dứ nắm tay nói, khuôn mặt lộ vẻ kiên quyết. Triệu Nhan ở bên cạnh nhìn tam tỷ, âm thầm thở dài. Tính cách và tài năng của tam tỷ đều xuất chúng, đáng tiếc đã sinh nhầm thời đại. Nếu sinh ra ở thời đại sau này, chắc chắn có thể thể hiện tài năng ở những vũ đài lớn hơn. Đáng tiếc ở thời Bắc Tống này, tính cách và tài năng của tỷ chỉ khiến tỷ ấy trở nên kì lạ.

Tiếp đó, Thọ Khang công chúa và Tào Dĩnh bắt đầu ríu rít thảo luận, Triệu Nhan mấy lần muốn chen vào góp ý kiến đều bị Thọ Khang công chúa gạt ra, nói là không cần hắn giúp. Triệu Nhan tức giận, rời khỏi phòng ăn đi vào phòng ngủ. Tối qua uống nhiều rượu, đến giờ đầu vẫn còn đau, hôm nay lại xảy ra nhiều việc, làm cho Triệu Nhan càng thêm mệt mỏi, gần như vừa nằm xuống giường là chìm vào giấc ngủ ngay.

Giấc ngủ này cực kì thoải mái, thậm chí Triệu Nhan chưa kịp nằm mộng, đến lúc tỉnh dậy, chưa mở mắt ra đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, cảm giác nôn nao do say rượu hôm qua đã tan biến hoàn toàn. Triệu Nhan vô cùng thoải mái, bật người nhảy mạnh trên giường.

- A!!!

Tiếng thét chói tai quen thuộc vang lên khiến Triệu Nhan giật mình té xuống giường. Lúc này hắn mới đột nhiên phát hiện Tào Dĩnh đã ở trong phòng hắn từ lúc nào, bây giờ đang ôm ngực đứng ở đầu giường, vẻ mặt hoảng hốt, có lẽ bị hành động vừa rồi của hắn làm cho kinh sợ.

- Nàng đến lúc nào, sao không đánh thức ta dậy?

Triệu Nhan đứng trên giường hỏi. May là Tào Dĩnh không đứng gần hắn, nếu không vừa rồi có lẽ bị chiêu “lý ngư đả đỉnh” của hắn làm bị thương mất.

- Người còn nói được nữa, lúc ta vào thấy người đang ngủ say sưa nên không đánh thức người. Ai ngờ người còn chưa mở mắt đã bật nhảy trên giường, thiếu chút nữa dọa chết ta rồi.

Tào Dĩnh vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nói.

Triệu Nhan không phải là một nam nhân chỉ nhìn khuôn mặt nữ tử, hắn còn quan tâm đến thân hình nữa. Có điều về mặt này Tào Dĩnh hãy còn thua kém, may là nàng vẫn còn nhỏ, sau này sẽ còn phát triển nữa.

Lúc này Triệu Nhan mới nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời vừa sáng nên mới phàn nàn:

- Sớm thế này nàng không ở trong phòng mình ngủ, chạy đến đây làm gì?

Tào Dĩnh vừa định trả lời, bỗng nhiên như nhìn thấy gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, cầm y phục của Triệu Nhan để bên cạnh ném lên người hắn:

- Người mặc y phục vào trước đi, ta có việc muốn bàn bạc với người.

- Mặc mặc cái gì…

Triệu Nhan càu nhàu, còn chưa dứt lời liền phát hiện ở giữa cơ thể mình đang dựng một cột buồm lớn. Đang sáng sớm mà, nam nhân bình thường đều như vậy, huống hồ Triệu Nhan đang ở thời kì thiếu niên sung sức, có khi còn căng cứng cả đêm. Có điều hiện tại quan hệ giữa Tào Dĩnh và Triệu Nhan là hữu danh vô thực nên để Tào Dĩnh nhìn thấy tự nhiên vẫn thấy xấu hổ.

Triệu Nhan không phải là xử nam trong trắng, nhưng cũng không phải là kẻ thích trần truồng, huống hồ lại ở trước mặt một nha đầu mười mấy tuổi, nên mặt liền đỏ lên, vội vàng mặc quần áo tử tế, uống vài ngụm nước, lúc này tiểu đệ đệ của hắn mới bình thường trở lại.

Tào Dĩnh cũng thấy tim đập liên hồi, mặt càng lúc càng nóng, dường như lỗ tai đang bốc khói. Nếu không phải vì có việc quan trọng cần nhờ Triệu Nhan giúp thì nàng đã sớm bỏ chạy, cả ngày cũng không dám gặp mặt Triệu Nhan nữa.

- Được rồi, nàng có việc gì vậy?

Triệu Nhan lúc này mới truy vấn.

Mặc dù quan hệ giữa hắn và Tào Dĩnh đã cải thiện rất nhiều, nhưng Triệu Nhan cũng biết Tào Dĩnh mới sáng sớm chạy đến phòng mình, không phải để xem tiểu đệ đệ kiên cường của mình Vừa nghe Thọ Khang công chúa nói, Triệu Nhan nhìn về phía Tào Dĩnh. Hắn cũng rất muốn biết nàng ta tìm Tam tỷ của mình có việc gì?

Chỉ thấy Tào Dĩnh mỉm cười với Triệu Nhan rồi quay sang nói với Thọ Khang công chúa:

- Khang Ninh tỷ tỷ, thật ra muội không có việc muốn tìm tỷ, mà là quận vương có việc quan trọng cần gặp tỷ!

- Ta?

Triệu Nhan nghe đến đây, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tào Dĩnh. Hắn thật sự không nhớ mình nói muốn tìm Thọ Khang công chúa lúc nào.

- Sao Quận Vương lại quên rồi, hai hôm trước lúc ở trên xe ngựa đến Tào phủ, không phải ngài đã nói cảm thấy nữ tử của Đại Tống chúng ta thành thân quá sớm, nên ngài muốn thuyết phục Quan gia, khiến triều đình tăng độ tuổi thành thân của nữ tử?

Tào Dĩnh cúi đầu, đưa mắt qua lại mà nói.

- A? Không phải vậy chứ? Ta chỉ nói là xét về mặt y học, nữ tử của Đại Tống thành thân hơi sớm, rõ ràng do nàng cảm thấy chuyện này không ổn, nên mới nhờ ta giúp thuyết phục phụ thân, sao bây giờ lại thành ý kiến của ta?

Triệu Nhan thầm thì.

Tuy Triệu Nhan không ngại thay đổi một chút tiến trình lịch sử nhà Tống, nhưng điều kiện trước tiên là hắn không cần ra mặt, hoặc ra mặt nhưng không cần tốn quá nhiều sức lực. Như hắn đề xuất phòng chống dịch bệnh, tự nhiên có người như Triệu Húc lo lắng, ngoài ra còn có vũ khí hỏa dược, nên hắn chỉ cần làm một chút việc nhỏ mà thôi. Nhưng việc tăng độ tuổi thành thân của nữ tử này chẳng những vô cùng phí sức, mà có khả năng tốn sức vô bổ, vì thế thật ra Triệu Nhan không tán thành việc này, có điều Tào Dĩnh kiên quyết muốn thi hành, nên hắn mới đồng ý giúp một tay.

Tào Dĩnh nghe Triệu Nhan vạch trần mình liền dậm dậm chân. Nàng rất muốn thực hiện việc này, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tử, ra mặt nói chuyện này không tiện, nên mới đẩy qua cho Triệu Nhan. Nói thế nào thì chuyện này cũng là chuyện tốt, nếu thành công, không chừng sau này mọi người có thể thay đổi ấn tượng về Triệu Nhan.

Thọ Khang công chúa nghe đôi tiểu phu thê nói chuyện, lại nhìn biểu hiện của họ, nhưng càng lúc càng mờ mịt, cuối cùng nghi hoặc mở miệng hỏi:

- Hai người các ngươi thì thầm gì với nhau, ta nghe không hiểu gì cả. Hơn nữa tuổi thành thân của nữ tử Đại Tống có liên quan gì đến các ngươi?

Tào Dĩnh trừng mắt nhìn Triệu Nhan. Triệu Nhan cũng không chịu kém, trừng mắt lại với cô. Cuối cùng Tào Dĩnh hừ lạnh một tiếng, rồi quay sang giải thích với Thọ Khang công chúa, hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh, nữ tử của Đại Tống thông thường chưa đến 15 tuổi đều thành thân, một số người chỉ 12 hoặc 13 tuổi. Lúc này cơ thể thiếu nữ chưa trưởng thành, sau khi thành thân nếu mang thai, chẳng những thai nhi không khỏe mạnh, mà lúc hạ sinh cũng phát sinh nhiều nguy hiểm. Vậy nên nàng muốn thay đổi việc này, có điều cần triều đình ủng hộ.

Thọ Khang công chúa vô cùng thông minh nên hiểu ngay ý của Tào Dĩnh. Hơn nữa nàng còn đoán ra người thật sự muốn triều đình ra mặt tăng độ tuổi thành thân của nữ tử chính là hổ nữ nhà tướng Tào Dĩnh. Nàng hiểu muội muội này rất rõ, trong số toàn bộ tiểu thư khuê các ở thành Đông Kinh, chỉ có Tào Dĩnh mới có chủ ý này. Về phần tam đệ Triệu Nhan, mặc dù có nhiều thay đổi sau khi thành thân, nhưng bản chất vẫn là một tiểu tử thối không hề có chút trách nhiệm nào.

Nghĩ đến đây, Thọ Khang công chúa kéo tay Tào Dĩnh nói:

- Dĩnh muội à, nam nhân đều không đáng tin cậy đâu. Hơn nữa, chuyện này có liên quan đến sinh mệnh và hạnh phúc cả đời của nữ tử chúng ta, nên do nữ tử chúng ta ra mặt giải quyết mới phải. Muội bây giờ là Y thánh nương nương, vậy thì muội sẽ đề xướng với dân chúng việc nữ tử nên thành thân muộn một chút. Về phần triều đình sẽ do tỷ tỷ thuyết phục Thái hậu. Thời gian này cha đang lâm bệnh nên việc lớn trong triều đều do Thái hậu quyết định.

- Tam tỷ, đệ rất tán thành câu sau của tỷ, nhưng tỷ có thể sửa câu đầu thành “một số nam nhân không đáng tin cậy” được không. Nam nhân giống như đệ cũng cực kì đáng tin cậy đấy.

Triệu Nhan chen vào nói. Thân là nam nhân nên hắn cũng muốn bảo vệ sự tôn nghiêm của số ít nam nhân đồng bào, đặc biệt là tôn nghiêm của bản thân mình.

Thọ Khang công chúa bĩu môi:

- Phì! Toàn bộ thành Đông Kinh đều thấy đệ không đáng tin, việc tăng độ tuổi thành thân của nữ tử Đại Tống sau này không cần đệ quản nữa, để ta với Dĩnh muội giải quyết là đủ rồi.

Dù cho Triệu Nhan có thay đổi nhiều đến đâu, nhưng trong lòng nàng, hắn vẫn là đệ đệ thích gây chuyện, không có trách nhiệm như trước kia.

- Hai người làm được sao?

Triệu Nhan có chút lo lắng nói. Hai nữ tử này, một là tỷ tỷ, một là thê tử của hắn, dù thân phận không tầm thường, nhưng muốn thay đổi cả tập tục tảo hôn của Đại Tống, theo hắn quả thực là không biết tự lượng sức mình.

- Hừ, sao lại không được, Dĩnh muội có danh vọng rất lớn trong dân chúng, vô số bách tính thoát chết trong trận bệnh dịch, trong nhà đều dựng bài vị trường sinh cho nàng ấy. Chỉ cần Dĩnh muội ra mặt nhất định sẽ gây ảnh hưởng đến rất nhiều người. Mặt khác đệ cũng đừng xem thường ta, hiện nay Thái hậu đang nắm quyền, chỉ cần ta cầu xin Thái hậu, việc khiến triều đình ủng hộ chúng ta sẽ không quá khó khăn. Hơn nữa, ta với các phu nhân, tiểu thư trong thành Đông Kinh đều có chút giao tình, chỉ cần các phu nhân, tiểu thư này ủng hộ, trước tiên trong giới quý tộc sẽ hình thành thói quen thành thân muộn, sau này bách tính trong thành cũng sẽ tranh nhau noi theo, từ đó mà lan ra khắp nước. Ta tin rằng ít năm sau nữ tử Đại Tống chúng ta sẽ không thành thân quá sớm nữa.

Thọ Khang công chúa đắc ý nói.

Triệu Nhan nghe đến đó, liền kinh ngạc liếc nhìn Thọ Khang công chúa. Trong lúc này, vị công chúa thoạt nhìn rất quả quyết, không ngờ đã nghĩ tới cả phương pháp thực hiện. Nếu làm theo cách của nàng, có lẽ thực sự thay đổi được tình trạng tảo hôn của Đại Tống, xem ra vị tam tỷ này có thể được Thái hậu sủng ái không chỉ nhờ vào may mắn.

Tào Dĩnh cũng bị kế hoạch của Thọ Khang công chúa tác động, lập tức hưng phấn nói:

- Đúng là Khang Ninh tỷ tỷ có cách hay, tối nay, chúng ta bàn bạc một chút rồi chia nhau hành động, có lẽ sau vài năm nữa, bách tính Đại Tống đều sẽ cảm kích nỗ lực của chúng ta hôm nay.

- Đương nhiên rồi, chỉ cần tỷ muội chúng ta đồng lòng, có việc gì là không làm được? Đừng tưởng rằng những việc nam nhân không làm được, nữ nhân chúng ta cũng không làm nổi, có lúc nữ nhân còn tài giỏi hơn cả nam nhân.

Thọ Khang công chúa dứ dứ nắm tay nói, khuôn mặt lộ vẻ kiên quyết. Triệu Nhan ở bên cạnh nhìn tam tỷ, âm thầm thở dài. Tính cách và tài năng của tam tỷ đều xuất chúng, đáng tiếc đã sinh nhầm thời đại. Nếu sinh ra ở thời đại sau này, chắc chắn có thể thể hiện tài năng ở những vũ đài lớn hơn. Đáng tiếc ở thời Bắc Tống này, tính cách và tài năng của tỷ chỉ khiến tỷ ấy trở nên kì lạ.

Tiếp đó, Thọ Khang công chúa và Tào Dĩnh bắt đầu ríu rít thảo luận, Triệu Nhan mấy lần muốn chen vào góp ý kiến đều bị Thọ Khang công chúa gạt ra, nói là không cần hắn giúp. Triệu Nhan tức giận, rời khỏi phòng ăn đi vào phòng ngủ. Tối qua uống nhiều rượu, đến giờ đầu vẫn còn đau, hôm nay lại xảy ra nhiều việc, làm cho Triệu Nhan càng thêm mệt mỏi, gần như vừa nằm xuống giường là chìm vào giấc ngủ ngay.

Giấc ngủ này cực kì thoải mái, thậm chí Triệu Nhan chưa kịp nằm mộng, đến lúc tỉnh dậy, chưa mở mắt ra đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, cảm giác nôn nao do say rượu hôm qua đã tan biến hoàn toàn. Triệu Nhan vô cùng thoải mái, bật người nhảy mạnh trên giường.

- A!!!

Tiếng thét chói tai quen thuộc vang lên khiến Triệu Nhan giật mình té xuống giường. Lúc này hắn mới đột nhiên phát hiện Tào Dĩnh đã ở trong phòng hắn từ lúc nào, bây giờ đang ôm ngực đứng ở đầu giường, vẻ mặt hoảng hốt, có lẽ bị hành động vừa rồi của hắn làm cho kinh sợ.

- Nàng đến lúc nào, sao không đánh thức ta dậy?

Triệu Nhan đứng trên giường hỏi. May là Tào Dĩnh không đứng gần hắn, nếu không vừa rồi có lẽ bị chiêu “lý ngư đả đỉnh” của hắn làm bị thương mất.

- Người còn nói được nữa, lúc ta vào thấy người đang ngủ say sưa nên không đánh thức người. Ai ngờ người còn chưa mở mắt đã bật nhảy trên giường, thiếu chút nữa dọa chết ta rồi.

Tào Dĩnh vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nói.

Triệu Nhan không phải là một nam nhân chỉ nhìn khuôn mặt nữ tử, hắn còn quan tâm đến thân hình nữa. Có điều về mặt này Tào Dĩnh hãy còn thua kém, may là nàng vẫn còn nhỏ, sau này sẽ còn phát triển nữa.

Lúc này Triệu Nhan mới nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời vừa sáng nên mới phàn nàn:

- Sớm thế này nàng không ở trong phòng mình ngủ, chạy đến đây làm gì?

Tào Dĩnh vừa định trả lời, bỗng nhiên như nhìn thấy gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, cầm y phục của Triệu Nhan để bên cạnh ném lên người hắn:

- Người mặc y phục vào trước đi, ta có việc muốn bàn bạc với người.

- Mặc mặc cái gì…

Triệu Nhan càu nhàu, còn chưa dứt lời liền phát hiện ở giữa cơ thể mình đang dựng một cột buồm lớn. Đang sáng sớm mà, nam nhân bình thường đều như vậy, huống hồ Triệu Nhan đang ở thời kì thiếu niên sung sức, có khi còn căng cứng cả đêm. Có điều hiện tại quan hệ giữa Tào Dĩnh và Triệu Nhan là hữu danh vô thực nên để Tào Dĩnh nhìn thấy tự nhiên vẫn thấy xấu hổ.

Triệu Nhan không phải là xử nam trong trắng, nhưng cũng không phải là kẻ thích trần truồng, huống hồ lại ở trước mặt một nha đầu mười mấy tuổi, nên mặt liền đỏ lên, vội vàng mặc quần áo tử tế, uống vài ngụm nước, lúc này tiểu đệ đệ của hắn mới bình thường trở lại.

Tào Dĩnh cũng thấy tim đập liên hồi, mặt càng lúc càng nóng, dường như lỗ tai đang bốc khói. Nếu không phải vì có việc quan trọng cần nhờ Triệu Nhan giúp thì nàng đã sớm bỏ chạy, cả ngày cũng không dám gặp mặt Triệu Nhan nữa.

- Được rồi, nàng có việc gì vậy?

Triệu Nhan lúc này mới truy vấn.

Mặc dù quan hệ giữa hắn và Tào Dĩnh đã cải thiện rất nhiều, nhưng Triệu Nhan cũng biết Tào Dĩnh mới sáng sớm chạy đến phòng mình, không phải để xem tiểu đệ đệ kiên cường của mình
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện