Hôm sau, trước khi trở về, Thẩm Chi Ưu được Âu Minh Triết tặng một chiếc vòng chân được đính bởi những vỏ sò nhỏ bé trông rất xinh xắn. Vòng chân đó, Thẩm Chi Ưu vô cùng thích nó, cô nhẹ nhàng đeo lên cổ chân, rồi lại lắc nhẹ, tiếng của những vỏ sò nhỏ đụng vào nhau, khẽ tạo ra tiếng động vui tai khiến cô thích thú, hơn nữa, đây là quà của Âu Minh Triết tặng nên cô thật sự hết lòng nâng niu nó.
Trong lòng cô nhanh chóng bị sự hạnh phúc bao lấy, cô vui vẻ đến mức ngay cả Thẩm Trường An đứng bên cạnh, hai tay chống nạnh, bĩu môi rõ dài thể hiện sự khinh thường mà cô cũng không biết.
Thẩm Trường An thở dài, lặng lẽ xách hành lí của em gái lên xe.
Haiz, con người khi yêu vào lại đột nhiên trở thành một kẻ điên. Đang yên đang lành đột nhiên mỉm cười hại anh hoảng hốt, nếu không phải vì biết lí do vì sao cô cười thì anh còn tưởng do cô bị chấn thương tâm lí sau chuyện xảy ở căn hầm nữa đấy.
Thẩm Chi Ưu bước đi nhỏ nhẹ như sợ rằng chiếc vòng chân đó sẽ bị đứt ra, Thẩm Trường An chỉ biết đứng đó, đỡ trán bất lực.
Cô nương à, cô có cần phải khoa trương đến thế không? "Chỉ là một cái vòng chân thôi mà?" Thẩm Trường An khoanh tay, mất kiên nhẫn nói.
"Hứ! Đồ thiểu não!" Thẩm Chi Ưu trừng mắt, phồng má tức giận bật lại.
Hừ, đây là quà của Âu Minh Triết tặng cô đấy!
là quà đấy! Hơn nữa còn là quà anh ấy tự tay làm đó!!
Anh trai cô đúng là chẳng biết gì, chỉ được cái thùng rỗng kêu to!
Trường An nhíu mày, tuy là anh của cô nhưng khi thấy cô nâng niu món đồ của người khác, người làm anh như anh cũng không khỏi chạnh lòng, anh liền khiêu khích cô:
"Thế thì em đi mà đi xe của cái người mà tặng quà cho em đi, anh đây cóc muốn chở em về nữa!"
Thẩm Chi Ưu bị lời nói của anh làm kích động, tuy nhiên vì để bảo vệ sự sĩ diện của bản thân, cô ương bướng đáp:
"Được thôi, em sẽ đi xe của anh Triết, em đây cóc thèm ngồi vào xe của anh!"
Nói rồi, Thẩm Chi Ưu hậm hực rời đi, Thẩm Trường An nghiến răng, anh đi tìm Vương Nhi và ba người Mục Tử Hạ, Lâm Thành Long và Đàm Khang Dụ rồi phóng xe trở về.
Thẩm Chi Ưu ngồi trên xe anh, trong lòng vừa cảm thấy có lỗi với Trường An, cô định nhắn tin xin lỗi thì liền bị lí trí chặn lại.
Hừ, Thẩm Trường An anh tưởng em sẽ xin lỗi trước sao? Nằm mơ nhé!
Suốt chặng đường trở về, Thẩm Chi Ưu và Âu Minh Triết không ngừng cười nói vui vẻ, cô cũng không nhịn được mà thầm cảm ơn anh trai cô.
Thôi thì dù gì cũng nhờ có anh ấy công kích mà cô mới có dũng khí sang xe của Minh Triết ngồi.
Hì hì, vẫn là anh trai cô là nhất!
Đoạn đường khi về lại có chút tắc, Thẩm Chi Ưu không hiểu vì sao bị đau đầu, cô liền ngủ thiếp đi từ khi nào không biết.
.
.
.
Mặt trời dần khuất, ánh hoàng hôn nhẹ chiếu qua lớp rèm cửa tạo thành những vệt sáng màu đỏ cam trên nền nhà.
Thẩm Chi Ưu tỉnh dậy, cô lười biếng dụi mắt. Mắt vô tình nhìn lên trần nhà, cô liền hoảng hốt ngồi bật dậy.
Đây là đâu?
Không lẽ cô bị bắt cóc?
Không...không thể Âu Minh Triết không thể bắt cóc cô được!!
Nhưng mà...chỗ này là chỗ quái nào chứ??
Căn phòng này có chút quen quen giống như là...
"Dậy rồi sao? Em có cảm thấy đỡ đau đầu chứ?"
Âu Minh Triết tay cầm ly nước ấm, đẩy cửa bước vào, đúng lúc lại cắt ngang suy nghĩ của cô.
"A...đây là phòng..." Thẩm Chi Ưu nhìn thấy Âu Minh Triết liền thở phào, cô có chút tò mò hỏi.
"Đây là phòng của anh!" Âu Minh Triết tiến tới, tiếp lời cô.
Thẩm Chi Ưu mở to mắt, hào hứng nhìn một lượt xung quanh căn phòng. Lúc trước, cô và anh cũng có gọi điện với nhau bằng hình ảnh, cô đương nhiên cũng nhớ mang máng được căn phòng sẽ như thế nào, nhưng chỉ là...sức hút của Âu Minh Triết quá mạnh, tầm nhìn của cô đều bị khuôn mặt của anh hút hết rồi. Nhưng chung quy, căn phòng này thật sự là quá lạnh lẽo rồi đi, hoàn toàn không hề giống với tính cách của anh, rõ ràng là anh rất ấm áp mà?
Sau một lúc, Thẩm Chi Ưu thoải mái nằm trên giường, nhân lúc Âu Minh Triết không có ở trong phòng, cô liền nhanh chóng lăn qua lăn lại trên giường, sau đó thì lại không nhịn được mà hít thở mùi hương của anh còn vấn vương trên chiếc gối.
Aaaaa!!
Thơm quá!!
Hic, cô thực sự bị u mê rồi a~
Mà khoan...tại sao cô lại cảm giác bản thân mình có chút giống như là...biến thái??
Thẩm Chi Ưu đỏ mặt, cô vội vàng đặt chiếc gối qua một bên rồi ngồi ngay ngắn lại bên mép giường.
"Người đâu? Người đâu, mau lôi con tiện nhân đó ra!"
Bên ngoài vọng ra tiếng thét giận dữ, Thẩm Chi Ưu giật nảy mình, cô tò mò mở cửa phòng.
"Âu Minh Triết, cái thằng nghịch tử nhà mày, dám dắt tiểu tam về, để tao xử con tiểu tam đó!"
Thẩm Chi Ưu đứng ở trước cửa, có chút khó hiểu nhìn Âu Minh Triết đang chật vật đỡ người đàn bà khoảng tám mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng giận dữ ngồi xuống, sau đó thì tầm mắt cô lại vô tình nhìn trúng Mục Tử Yên.
Đó...đó chẳng phải là An Châu Diễm, bà nội của Âu Minh Triết sao?
Cô bây giờ mới gặp, quả không hổ danh là người đàn bà của Âu Thần, ông nội quá cố của Âu Minh Triết, tất thảy đều toát ra vẻ quyền quí.
Thẩm Chi Ưu liền bị phong thái kia làm cho hâm mộ, tuy nhiên sự hâm mộ ấy lại nhanh chóng bị sự giận dữ của người đàn bà kia chiếm lấy, An Châu Diễm thừa cơ Âu Minh Triết bất ngờ vì thấy cô ra liền tiến tới, vung tay giáng một cú tát thật mạnh vào má cô.
"Con đàn bà hư thân mất nết, đã là tiểu thư Thẩm Thị, người người đều muốn được có mày, nhưng vì sao lại chui đầu phá vỡ tình yêu của người khác?"
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Mục Tử Yên âm thầm cười đắc ý, Âu Minh Triết hoảng hốt đưa tay xoa má giúp cô, sau đó thì nhanh chóng đứng chắn ở trước mặt cô, ánh mắt phẫn nộ nhìn Mục Tử Yên và An Châu Diễm, giống như một con sói hoang dại, trên người đều tỏa ra sát khí lấn áp hai người kia, anh nghiến răng, sắc mặt đen lại:
"Không ai được phép bắt nạt Thẩm Chi Ưu!"
Trong lòng cô nhanh chóng bị sự hạnh phúc bao lấy, cô vui vẻ đến mức ngay cả Thẩm Trường An đứng bên cạnh, hai tay chống nạnh, bĩu môi rõ dài thể hiện sự khinh thường mà cô cũng không biết.
Thẩm Trường An thở dài, lặng lẽ xách hành lí của em gái lên xe.
Haiz, con người khi yêu vào lại đột nhiên trở thành một kẻ điên. Đang yên đang lành đột nhiên mỉm cười hại anh hoảng hốt, nếu không phải vì biết lí do vì sao cô cười thì anh còn tưởng do cô bị chấn thương tâm lí sau chuyện xảy ở căn hầm nữa đấy.
Thẩm Chi Ưu bước đi nhỏ nhẹ như sợ rằng chiếc vòng chân đó sẽ bị đứt ra, Thẩm Trường An chỉ biết đứng đó, đỡ trán bất lực.
Cô nương à, cô có cần phải khoa trương đến thế không? "Chỉ là một cái vòng chân thôi mà?" Thẩm Trường An khoanh tay, mất kiên nhẫn nói.
"Hứ! Đồ thiểu não!" Thẩm Chi Ưu trừng mắt, phồng má tức giận bật lại.
Hừ, đây là quà của Âu Minh Triết tặng cô đấy!
là quà đấy! Hơn nữa còn là quà anh ấy tự tay làm đó!!
Anh trai cô đúng là chẳng biết gì, chỉ được cái thùng rỗng kêu to!
Trường An nhíu mày, tuy là anh của cô nhưng khi thấy cô nâng niu món đồ của người khác, người làm anh như anh cũng không khỏi chạnh lòng, anh liền khiêu khích cô:
"Thế thì em đi mà đi xe của cái người mà tặng quà cho em đi, anh đây cóc muốn chở em về nữa!"
Thẩm Chi Ưu bị lời nói của anh làm kích động, tuy nhiên vì để bảo vệ sự sĩ diện của bản thân, cô ương bướng đáp:
"Được thôi, em sẽ đi xe của anh Triết, em đây cóc thèm ngồi vào xe của anh!"
Nói rồi, Thẩm Chi Ưu hậm hực rời đi, Thẩm Trường An nghiến răng, anh đi tìm Vương Nhi và ba người Mục Tử Hạ, Lâm Thành Long và Đàm Khang Dụ rồi phóng xe trở về.
Thẩm Chi Ưu ngồi trên xe anh, trong lòng vừa cảm thấy có lỗi với Trường An, cô định nhắn tin xin lỗi thì liền bị lí trí chặn lại.
Hừ, Thẩm Trường An anh tưởng em sẽ xin lỗi trước sao? Nằm mơ nhé!
Suốt chặng đường trở về, Thẩm Chi Ưu và Âu Minh Triết không ngừng cười nói vui vẻ, cô cũng không nhịn được mà thầm cảm ơn anh trai cô.
Thôi thì dù gì cũng nhờ có anh ấy công kích mà cô mới có dũng khí sang xe của Minh Triết ngồi.
Hì hì, vẫn là anh trai cô là nhất!
Đoạn đường khi về lại có chút tắc, Thẩm Chi Ưu không hiểu vì sao bị đau đầu, cô liền ngủ thiếp đi từ khi nào không biết.
.
.
.
Mặt trời dần khuất, ánh hoàng hôn nhẹ chiếu qua lớp rèm cửa tạo thành những vệt sáng màu đỏ cam trên nền nhà.
Thẩm Chi Ưu tỉnh dậy, cô lười biếng dụi mắt. Mắt vô tình nhìn lên trần nhà, cô liền hoảng hốt ngồi bật dậy.
Đây là đâu?
Không lẽ cô bị bắt cóc?
Không...không thể Âu Minh Triết không thể bắt cóc cô được!!
Nhưng mà...chỗ này là chỗ quái nào chứ??
Căn phòng này có chút quen quen giống như là...
"Dậy rồi sao? Em có cảm thấy đỡ đau đầu chứ?"
Âu Minh Triết tay cầm ly nước ấm, đẩy cửa bước vào, đúng lúc lại cắt ngang suy nghĩ của cô.
"A...đây là phòng..." Thẩm Chi Ưu nhìn thấy Âu Minh Triết liền thở phào, cô có chút tò mò hỏi.
"Đây là phòng của anh!" Âu Minh Triết tiến tới, tiếp lời cô.
Thẩm Chi Ưu mở to mắt, hào hứng nhìn một lượt xung quanh căn phòng. Lúc trước, cô và anh cũng có gọi điện với nhau bằng hình ảnh, cô đương nhiên cũng nhớ mang máng được căn phòng sẽ như thế nào, nhưng chỉ là...sức hút của Âu Minh Triết quá mạnh, tầm nhìn của cô đều bị khuôn mặt của anh hút hết rồi. Nhưng chung quy, căn phòng này thật sự là quá lạnh lẽo rồi đi, hoàn toàn không hề giống với tính cách của anh, rõ ràng là anh rất ấm áp mà?
Sau một lúc, Thẩm Chi Ưu thoải mái nằm trên giường, nhân lúc Âu Minh Triết không có ở trong phòng, cô liền nhanh chóng lăn qua lăn lại trên giường, sau đó thì lại không nhịn được mà hít thở mùi hương của anh còn vấn vương trên chiếc gối.
Aaaaa!!
Thơm quá!!
Hic, cô thực sự bị u mê rồi a~
Mà khoan...tại sao cô lại cảm giác bản thân mình có chút giống như là...biến thái??
Thẩm Chi Ưu đỏ mặt, cô vội vàng đặt chiếc gối qua một bên rồi ngồi ngay ngắn lại bên mép giường.
"Người đâu? Người đâu, mau lôi con tiện nhân đó ra!"
Bên ngoài vọng ra tiếng thét giận dữ, Thẩm Chi Ưu giật nảy mình, cô tò mò mở cửa phòng.
"Âu Minh Triết, cái thằng nghịch tử nhà mày, dám dắt tiểu tam về, để tao xử con tiểu tam đó!"
Thẩm Chi Ưu đứng ở trước cửa, có chút khó hiểu nhìn Âu Minh Triết đang chật vật đỡ người đàn bà khoảng tám mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng giận dữ ngồi xuống, sau đó thì tầm mắt cô lại vô tình nhìn trúng Mục Tử Yên.
Đó...đó chẳng phải là An Châu Diễm, bà nội của Âu Minh Triết sao?
Cô bây giờ mới gặp, quả không hổ danh là người đàn bà của Âu Thần, ông nội quá cố của Âu Minh Triết, tất thảy đều toát ra vẻ quyền quí.
Thẩm Chi Ưu liền bị phong thái kia làm cho hâm mộ, tuy nhiên sự hâm mộ ấy lại nhanh chóng bị sự giận dữ của người đàn bà kia chiếm lấy, An Châu Diễm thừa cơ Âu Minh Triết bất ngờ vì thấy cô ra liền tiến tới, vung tay giáng một cú tát thật mạnh vào má cô.
"Con đàn bà hư thân mất nết, đã là tiểu thư Thẩm Thị, người người đều muốn được có mày, nhưng vì sao lại chui đầu phá vỡ tình yêu của người khác?"
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Mục Tử Yên âm thầm cười đắc ý, Âu Minh Triết hoảng hốt đưa tay xoa má giúp cô, sau đó thì nhanh chóng đứng chắn ở trước mặt cô, ánh mắt phẫn nộ nhìn Mục Tử Yên và An Châu Diễm, giống như một con sói hoang dại, trên người đều tỏa ra sát khí lấn áp hai người kia, anh nghiến răng, sắc mặt đen lại:
"Không ai được phép bắt nạt Thẩm Chi Ưu!"
Danh sách chương