Triệu Nhạc không hổ là cao thủ hàng đầu Hạnh Lâm, một ngón tay vừa đặt lên mạch của Vân Ngọc, thì đã biết được nàng không có bệnh gì: “Cô nương mắc tâm bệnh, thứ cho lão già này không thể giúp gì được.”
Cho dù ông có thuật khải tử hoàn sinh, cũng không thể chữa trị được, cần phải có tâm dược, muốn tháo dây phải tìm người buộc dây, nhiều lắm thì ông cũng chỉ có thể kê được một ít thuốc an thần mà thôi.
Sắc mặt Vân Ngọc khẽ ửng hồng, cúi người đáp lễ: “Cảm ơn Triệu lão tiên sinh.”
“Tâm bệnh?” Lý Minh Bác tỏ vẻ khó hiểu, Vân Ngọc sao lại có tâm bệnh? Nàng lo lắng điều gì chứ? À phải rồi, ngày nào ta còn đưa sính lễ tới cầu hôn, thì ngày ấy nàng vẫn còn lo lắng, chắc là như vậy rồi.
Thật ra, có gì phải lo lắng chứ? Vân Ngọc, ta vẫn luôn có tình cảm sâu đậm với nàng, chắc chắn sẽ không phụ nàng, chỉ là, nam nhi chí lớn, ta phải đạt được thành công, mới có thể ngẩng cao đầu mà cưới nàng vào cửa.
Lý Minh Bác tưởng rằng Vân Ngọc lo lắng về chuyện này, gã tính ngày mai cùng Vân Ngọc đến ngọn núi Phụng Hà sẽ nói rõ ràng với nàng.
Diệp Khôn vui thầm trong lòng, anh biết rõ tâm bệnh của Vân Ngọc, tất cả đều là vì bài thơ tình trần trụi mà anh dùng để bày tỏ tình yêu, Vân Ngọc vẫn luôn do dự bởi tình cảm của Lý Minh Bác, nhất thời khó mà có thể đưa ra chọn lựa.
Hihi, xem ra, vẫn là anh đây có sức hấp dẫn.
Diệp Khôn thầm tự đắc trong lòng, anh đang tính toán xem nên trừng trị Lý Minh Bác thế nào, dám phá hoại hình tượng tốt của anh trong lòng Vân Ngọc.
“Triệu lão tiên sinh.” Lúc này Giang Ba và Lục Vũ mới kịp phản ứng lại, hành lễ lấy lòng Triệu Nhạc, Triệu thái y ở trong cung khám bệnh, chữa trị cho Hoàng Thượng và các phi tần, được lòng vua, nếu như có thể kết giao với Triệu thái y, nhờ ông nói giúp bọn họ mấy lời tốt đẹp, cho dù không phải là một bước lên trời, nhưng cũng có thể khiến cho cung này trở nên nở mày nở mặt.
Triệu Nhạc chỉ đáp lễ một cách qua loa, sau đó cúi người với Diệp Khôn: “Công tử, lão hủ xin lui.”
“Đa tạ Triệu thái y.” Diệp Khôn đáp lễ, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên, đối với đại lễ của Triệu thái y, anh cũng nhận lấy như một lẽ đương nhiên.
Lục Vũ, Giang Ba mở to mắt nhìn Triệu thái y rời đi, sau đó mới liếc trộm về phía Diệp Khôn, bọn họ cảm thấy không phục, tên nhóc này mà lại quen biết với Triệu thái y sao? Thanh Ngọc đợi người phụ nữ đi qua, Lam Yến mới kéo cánh tay của anh, khẽ nói: “Công tử, ngày mai chúng ta cũng đến núi Phụng Hà đi.”
Tuy là cách mấy lớp quần áo, nhưng cánh tay vẫn có thể cảm nhận được sự đàn hồi mềm mại đầy tinh tế kia, Diệp Khôn hít sâu một hơi, chần chừ nói: “Ta chưa chắc đi được, có điều, ta sẽ cố gắng hết sức.”
Thúy Vân cùng các cô gái khác cười nói: “Vậy bọn ta sẽ ở đây đợi công tử đến.”
Giang Ba tức giận, ban nãy gã mời Thúy Vân cùng đến núi Phụng Hà, vậy mà nàng lại mượn cớ từ chối, lúc này lại chủ động lấy lòng tên họ Diệp này, sao có thể không khiến gã tức cho được chứ?
Đồ thấp kém không biết nhìn người, gã thầm mắng trong lòng, ánh mắt u ám lướt qua người Diệp Khôn, chỉ dựa vào thái độ của Triệu thái y với Diệp Khôn ban nãy, gã cũng không dám làm gì quá đáng, nhưng ngầm ra tay, thần không biết, quỷ không hay, họ Diệp kia, ngươi cứ đợi mà xem!
Tiệc tùng cứ như vậy mà tan, Giang Ba, Lục Vũ vẫn chưa chết tâm, vẫn muốn tiếp tục thuyết phục Thúy Vân cùng những kỹ nữ khác, nhưng họ lại bày ra nghìn vẻ cự tuyệt, hai người bọn họ chỉ có thể rời đi.
Đi đến hành lang phía bên ngoài, Lý Minh Bác thấp giọng nói với Vân Ngọc, gã mời Vân Ngọc ngày mai cùng gã đến núi Phụng Hà tham gia yến tiệc.
Người vẫn luôn mong được bước lên cửa cao công danh như gã, sao lại có thể bỏ qua một cơ hội tốt để lộ diện như vậy được? Cho dù có không vào được năm hạng đầu, nhưng có kỹ nữ nổi tiếng hàng đầu ở kinh thành đi cùng, cũng xem như là có chút mặt mũi.
Vân Ngọc cảm thấy rất do dự, rất hoang mang, nếu như chấp nhận lời mời của Lý Minh Bác, vậy đồng nghĩa với việc nàng phải từ bỏ Diệp công tử, chuyện này không phải khiến nàng khó xử sao?
Diệp Khôn cười tươi bước đến, dịu dàng nói với nàng: “Vân Ngọc cô nương, cơ thể cô không được khỏe, vẫn nên tĩnh dưỡng vài ngày đi.”
Lời này rõ ràng là đang thay Vân Ngọc trả lời, nếu như cơ thể cô đã không được khỏe, vậy thì không cần phải đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi là được rồi.
Lý Minh Bác nhíu mày, Vân Ngọc cũng không phải thật sự có bệnh, căn bản không cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, chuyện trong lòng của nàng, gã hiểu, gã đương nhiên sẽ giải thích rõ ràng với nàng, hơn nữa, đây là chuyện giữa hắn và Vân Ngọc, liên quan gì đến Diệp Khôn chứ?
Vân Ngọc khẽ thở dài một hơi, nói với tỳ nữ Tiểu Hồng mình: “Tiểu Hồng, em đi đun thuốc mà Triệu thái y kê cho ta, ta… có hơi… đau đầu.”
Lời của Diệp Khôn giúp nàng có cớ, đi cũng không được, không đi cũng không được, vậy dứt khoát giả vờ ở nhà dưỡng bệnh cho rồi, hai bên đều không thể đắc tội, đây cũng là cách duy nhất rồi.
Diệp Khôn cười với nàng, quay người chắp tay với Lý Minh Bác: “Lý huynh, tại hạ cáo từ.”
Không đợi Lý Minh Bác phản ứng lại, anh đã tiêu sái rời đi, Ngạn Thiên Hổ cùng một số cấm vệ Long Hổ phía sau vội vàng đi theo.
“Người này, cũng nhiệt tình quá rồi đấy?” Lý Minh Bác nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Khôn, cảm thấy hết sức khó chịu.
Lam Yến đứng cạnh khẽ nhíu mày, không vừa ý nói: “Diệp công tử chỉ là muốn quan tâm Vân Ngọc tỷ tỷ mà thôi, lẽ nào cũng sai sao?”
Cả trái tim này của nàng đều đã thuộc về Diệp Khôn, có người nói gì sai trái về Diệp Khôn, đương nhiên nàng cảm thấy không thoải mái, mồm miệng nhanh nhảu không quan tâm đối phương là ai, trực tiếp phản bác lại, thay Diệp Khôn đòi lại công bằng.
Khóe miệng Vân Ngọc khẽ động đậy, nhưng lại chỉ thở dài một hơi, những lúc như này, nàng có thể nói gì chứ? Chỉ có thể giả câm mà thôi.
Bạch Linh nắm tay của nàng, nhìn Lý Minh Bác, chỉ thấp giọng thở dài: “Vân Ngọc muội muội, đi thôi, tỷ có một vài chuyện muốn nói riêng với muội.”
Lúc này Lý Minh Bác chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với Vân Ngọc, thấy Bạch Linh kéo tay nàng đi như vậy, vội nói: “Bạch Linh cô nương…”
Lam Yến lại cướp lời: “Ngươi không nghe thấy hay sao? Bạch Linh tỷ tỷ nói là có chuyện, ngươi vẫn nên đi tìm hai người bạn kia của ngươi đi.”
Biểu hiện hôm nay của Lý Minh Bác, thực quá khiến bọn họ thất vọng, lại thêm hai người bạn đáng ghét kia của gã, trong lòng của những người phụ nữ bọn họ, hình tượng của gã đã tụt sâu vạn trượng rồi.
Thanh Ngọc bước đến bên cạnh gã, qua loa nói: “Lý công tử, mời.”
Đây là một lời đuổi khách không chút khách khí, Lý Minh Bác vẫn xem như là biết điều, không dây dưa thêm, chỉ cao giọng nói: “Vân Ngọc, ngày mai ta lại tới tìm nàng.”
Buổi tiệc rượu hôm nay, khiến gã cảm thấy vô cùng u sầu, sớm biết thì gã đã không đến rồi, gã đổ hết mọi tội lỗi cho Diệp Khôn, người này rõ ràng đã biết gã và Vân Ngọc tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, quả thực là quá đáng ghét.
Trong khuê phòng của Vân Ngọc, Bạch Linh nắm tay muội muội ngồi trên giường, thấp giọng nói chuyện.
Biểu cảm khác thường của Vân Ngọc khiến nàng cảm thấy nghi ngờ, mọi người đều là tỷ muội, nàng không nhẫn tâm nhìn Vân Ngọc đau buồn như vậy, hôm nay ngồi đây nói chuyện, nàng tính sẽ nói rõ hết mọi thứ.
“Vân Ngọc muội muội, có phải muội thích Diệp công tử rồi không?”
Cơ thể Vân Ngọc khẽ run rẩy, ánh mắt ửng đỏ, vội cúi thấp đầu, không để cho Bạch Linh nhìn thấy những giọt nước mắt sắp trào ra.
Không cần muội muội nói ra, từ phản ứng, Bạch Linh cũng có thể chắc chắn, Vân Ngọc cũng thích Diệp công tử rồi, nàng khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Diệp công tử là nam tử có một không hai trên thế gian này, là một người đàn ông tốt, ai cũng yêu thích chàng, tỷ cũng cầm lòng chẳng đặng mà đem lòng yêu thương chàng.”
Cho dù ông có thuật khải tử hoàn sinh, cũng không thể chữa trị được, cần phải có tâm dược, muốn tháo dây phải tìm người buộc dây, nhiều lắm thì ông cũng chỉ có thể kê được một ít thuốc an thần mà thôi.
Sắc mặt Vân Ngọc khẽ ửng hồng, cúi người đáp lễ: “Cảm ơn Triệu lão tiên sinh.”
“Tâm bệnh?” Lý Minh Bác tỏ vẻ khó hiểu, Vân Ngọc sao lại có tâm bệnh? Nàng lo lắng điều gì chứ? À phải rồi, ngày nào ta còn đưa sính lễ tới cầu hôn, thì ngày ấy nàng vẫn còn lo lắng, chắc là như vậy rồi.
Thật ra, có gì phải lo lắng chứ? Vân Ngọc, ta vẫn luôn có tình cảm sâu đậm với nàng, chắc chắn sẽ không phụ nàng, chỉ là, nam nhi chí lớn, ta phải đạt được thành công, mới có thể ngẩng cao đầu mà cưới nàng vào cửa.
Lý Minh Bác tưởng rằng Vân Ngọc lo lắng về chuyện này, gã tính ngày mai cùng Vân Ngọc đến ngọn núi Phụng Hà sẽ nói rõ ràng với nàng.
Diệp Khôn vui thầm trong lòng, anh biết rõ tâm bệnh của Vân Ngọc, tất cả đều là vì bài thơ tình trần trụi mà anh dùng để bày tỏ tình yêu, Vân Ngọc vẫn luôn do dự bởi tình cảm của Lý Minh Bác, nhất thời khó mà có thể đưa ra chọn lựa.
Hihi, xem ra, vẫn là anh đây có sức hấp dẫn.
Diệp Khôn thầm tự đắc trong lòng, anh đang tính toán xem nên trừng trị Lý Minh Bác thế nào, dám phá hoại hình tượng tốt của anh trong lòng Vân Ngọc.
“Triệu lão tiên sinh.” Lúc này Giang Ba và Lục Vũ mới kịp phản ứng lại, hành lễ lấy lòng Triệu Nhạc, Triệu thái y ở trong cung khám bệnh, chữa trị cho Hoàng Thượng và các phi tần, được lòng vua, nếu như có thể kết giao với Triệu thái y, nhờ ông nói giúp bọn họ mấy lời tốt đẹp, cho dù không phải là một bước lên trời, nhưng cũng có thể khiến cho cung này trở nên nở mày nở mặt.
Triệu Nhạc chỉ đáp lễ một cách qua loa, sau đó cúi người với Diệp Khôn: “Công tử, lão hủ xin lui.”
“Đa tạ Triệu thái y.” Diệp Khôn đáp lễ, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên, đối với đại lễ của Triệu thái y, anh cũng nhận lấy như một lẽ đương nhiên.
Lục Vũ, Giang Ba mở to mắt nhìn Triệu thái y rời đi, sau đó mới liếc trộm về phía Diệp Khôn, bọn họ cảm thấy không phục, tên nhóc này mà lại quen biết với Triệu thái y sao? Thanh Ngọc đợi người phụ nữ đi qua, Lam Yến mới kéo cánh tay của anh, khẽ nói: “Công tử, ngày mai chúng ta cũng đến núi Phụng Hà đi.”
Tuy là cách mấy lớp quần áo, nhưng cánh tay vẫn có thể cảm nhận được sự đàn hồi mềm mại đầy tinh tế kia, Diệp Khôn hít sâu một hơi, chần chừ nói: “Ta chưa chắc đi được, có điều, ta sẽ cố gắng hết sức.”
Thúy Vân cùng các cô gái khác cười nói: “Vậy bọn ta sẽ ở đây đợi công tử đến.”
Giang Ba tức giận, ban nãy gã mời Thúy Vân cùng đến núi Phụng Hà, vậy mà nàng lại mượn cớ từ chối, lúc này lại chủ động lấy lòng tên họ Diệp này, sao có thể không khiến gã tức cho được chứ?
Đồ thấp kém không biết nhìn người, gã thầm mắng trong lòng, ánh mắt u ám lướt qua người Diệp Khôn, chỉ dựa vào thái độ của Triệu thái y với Diệp Khôn ban nãy, gã cũng không dám làm gì quá đáng, nhưng ngầm ra tay, thần không biết, quỷ không hay, họ Diệp kia, ngươi cứ đợi mà xem!
Tiệc tùng cứ như vậy mà tan, Giang Ba, Lục Vũ vẫn chưa chết tâm, vẫn muốn tiếp tục thuyết phục Thúy Vân cùng những kỹ nữ khác, nhưng họ lại bày ra nghìn vẻ cự tuyệt, hai người bọn họ chỉ có thể rời đi.
Đi đến hành lang phía bên ngoài, Lý Minh Bác thấp giọng nói với Vân Ngọc, gã mời Vân Ngọc ngày mai cùng gã đến núi Phụng Hà tham gia yến tiệc.
Người vẫn luôn mong được bước lên cửa cao công danh như gã, sao lại có thể bỏ qua một cơ hội tốt để lộ diện như vậy được? Cho dù có không vào được năm hạng đầu, nhưng có kỹ nữ nổi tiếng hàng đầu ở kinh thành đi cùng, cũng xem như là có chút mặt mũi.
Vân Ngọc cảm thấy rất do dự, rất hoang mang, nếu như chấp nhận lời mời của Lý Minh Bác, vậy đồng nghĩa với việc nàng phải từ bỏ Diệp công tử, chuyện này không phải khiến nàng khó xử sao?
Diệp Khôn cười tươi bước đến, dịu dàng nói với nàng: “Vân Ngọc cô nương, cơ thể cô không được khỏe, vẫn nên tĩnh dưỡng vài ngày đi.”
Lời này rõ ràng là đang thay Vân Ngọc trả lời, nếu như cơ thể cô đã không được khỏe, vậy thì không cần phải đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi là được rồi.
Lý Minh Bác nhíu mày, Vân Ngọc cũng không phải thật sự có bệnh, căn bản không cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, chuyện trong lòng của nàng, gã hiểu, gã đương nhiên sẽ giải thích rõ ràng với nàng, hơn nữa, đây là chuyện giữa hắn và Vân Ngọc, liên quan gì đến Diệp Khôn chứ?
Vân Ngọc khẽ thở dài một hơi, nói với tỳ nữ Tiểu Hồng mình: “Tiểu Hồng, em đi đun thuốc mà Triệu thái y kê cho ta, ta… có hơi… đau đầu.”
Lời của Diệp Khôn giúp nàng có cớ, đi cũng không được, không đi cũng không được, vậy dứt khoát giả vờ ở nhà dưỡng bệnh cho rồi, hai bên đều không thể đắc tội, đây cũng là cách duy nhất rồi.
Diệp Khôn cười với nàng, quay người chắp tay với Lý Minh Bác: “Lý huynh, tại hạ cáo từ.”
Không đợi Lý Minh Bác phản ứng lại, anh đã tiêu sái rời đi, Ngạn Thiên Hổ cùng một số cấm vệ Long Hổ phía sau vội vàng đi theo.
“Người này, cũng nhiệt tình quá rồi đấy?” Lý Minh Bác nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Khôn, cảm thấy hết sức khó chịu.
Lam Yến đứng cạnh khẽ nhíu mày, không vừa ý nói: “Diệp công tử chỉ là muốn quan tâm Vân Ngọc tỷ tỷ mà thôi, lẽ nào cũng sai sao?”
Cả trái tim này của nàng đều đã thuộc về Diệp Khôn, có người nói gì sai trái về Diệp Khôn, đương nhiên nàng cảm thấy không thoải mái, mồm miệng nhanh nhảu không quan tâm đối phương là ai, trực tiếp phản bác lại, thay Diệp Khôn đòi lại công bằng.
Khóe miệng Vân Ngọc khẽ động đậy, nhưng lại chỉ thở dài một hơi, những lúc như này, nàng có thể nói gì chứ? Chỉ có thể giả câm mà thôi.
Bạch Linh nắm tay của nàng, nhìn Lý Minh Bác, chỉ thấp giọng thở dài: “Vân Ngọc muội muội, đi thôi, tỷ có một vài chuyện muốn nói riêng với muội.”
Lúc này Lý Minh Bác chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với Vân Ngọc, thấy Bạch Linh kéo tay nàng đi như vậy, vội nói: “Bạch Linh cô nương…”
Lam Yến lại cướp lời: “Ngươi không nghe thấy hay sao? Bạch Linh tỷ tỷ nói là có chuyện, ngươi vẫn nên đi tìm hai người bạn kia của ngươi đi.”
Biểu hiện hôm nay của Lý Minh Bác, thực quá khiến bọn họ thất vọng, lại thêm hai người bạn đáng ghét kia của gã, trong lòng của những người phụ nữ bọn họ, hình tượng của gã đã tụt sâu vạn trượng rồi.
Thanh Ngọc bước đến bên cạnh gã, qua loa nói: “Lý công tử, mời.”
Đây là một lời đuổi khách không chút khách khí, Lý Minh Bác vẫn xem như là biết điều, không dây dưa thêm, chỉ cao giọng nói: “Vân Ngọc, ngày mai ta lại tới tìm nàng.”
Buổi tiệc rượu hôm nay, khiến gã cảm thấy vô cùng u sầu, sớm biết thì gã đã không đến rồi, gã đổ hết mọi tội lỗi cho Diệp Khôn, người này rõ ràng đã biết gã và Vân Ngọc tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, quả thực là quá đáng ghét.
Trong khuê phòng của Vân Ngọc, Bạch Linh nắm tay muội muội ngồi trên giường, thấp giọng nói chuyện.
Biểu cảm khác thường của Vân Ngọc khiến nàng cảm thấy nghi ngờ, mọi người đều là tỷ muội, nàng không nhẫn tâm nhìn Vân Ngọc đau buồn như vậy, hôm nay ngồi đây nói chuyện, nàng tính sẽ nói rõ hết mọi thứ.
“Vân Ngọc muội muội, có phải muội thích Diệp công tử rồi không?”
Cơ thể Vân Ngọc khẽ run rẩy, ánh mắt ửng đỏ, vội cúi thấp đầu, không để cho Bạch Linh nhìn thấy những giọt nước mắt sắp trào ra.
Không cần muội muội nói ra, từ phản ứng, Bạch Linh cũng có thể chắc chắn, Vân Ngọc cũng thích Diệp công tử rồi, nàng khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Diệp công tử là nam tử có một không hai trên thế gian này, là một người đàn ông tốt, ai cũng yêu thích chàng, tỷ cũng cầm lòng chẳng đặng mà đem lòng yêu thương chàng.”
Danh sách chương