Dáng vẻ tự than thân trách phận của các nàng đều bị Diệp Khôn nhìn thấy, anh khẽ ho một tiếng thấp giọng nói: "Nữ tử phong trần thì thế nào? Các nàng cũng là con người mà?"

Đám người Thanh Ngọc chấn động, mấy cặp mắt xinh đẹp đồng loạt tập trung lên người Diệp Khôn, các nàng cũng không nghĩ tới Diệp Khôn sẽ nói như vậy.

Bình thường lúc các nàng không tiếp khách, mấy tỷ muội sẽ tụ tập nói chuyện phiếm. Bọn họ cũng đã từng đề cập đến vấn đề này. Tại sao địa vị của nữ tử phong trần lại thấp kém như vậy? Tại sao vận mạng của bọn họ lại thê thảm như vậy? Vân Ngọc có tư tưởng khá tiên tiến cũng từng phàn nàn, tại sao nam nhân có thể tam thê tứ thiếp mà nữ tử chỉ có thể có một người?

Diệp Khôn đón lấy ánh mắt cảm kích của các nàng, trầm giọng nói: "Muốn người khác tôn trọng mình thì phải tôn trọng bản thân trước đã!"

Các nàng lại chấn động, ai nấy cũng cúi đầu không ngừng suy ngẫm lời của Diệp Khôn, cẩn thận thưởng thức ý tứ sâu xa trong lời nói của Diệp Khôn. Diệp công tử nói cực kỳ đúng, nếu tự xem thường bản thân thì ai sẽ tôn trọng các nàng đây?

Các nàng đột nhiên không hẹn mà cùng đứng lên, gương mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc, mắt đẹp ửng đỏ, trịnh trọng khom người làm lễ với Diệp Khôn: "Lời nói của Diệp công tử, Bạch Linh (Thanh Ngọc, Vân Ngọc...) xin nghe dạy dỗ."

Diệp Khôn đã gây lên sóng lớn ngập trời trong lòng các nàng, càng khiến cho bọn họ sùng bái, kính phục anh đến cực điểm. Người khác nhìn ta thế nào không quan trọng, ta chỉ cần xem trọng bản thân là được.

"Chậc, các nàng đây là..." Diệp Khôn muốn đỡ các nàng lên cũng không được mà không dìu các nàng đứng dậy cũng không xong, chuyện duy nhất anh có thể làm được là cúi thấp đáp lễ, sau đó giơ tay đỡ lưng, cười gượng nói: "Các nàng còn như vậy, lưng của ta sẽ gãy mất."

Các nàng cười duyên dáng, hảo cảm đối với anh lại tăng thêm mấy phần. Vị Diệp công tử này anh tuấn phóng khoáng, nhã nhặn dễ gần, tài hoa hơn người, lại vui tính, biết săn sóc người khác như vậy, quả thật là mỹ nam tử hiếm có trên đời.

Người ta thường nói đời người có được một tri kỷ, dù chết cũng không hối tiếc, Diệp công tử chính là tri kỷ của các nàng, giây phút này cho dù các nàng có chết đi cũng không còn gì hối tiếc nữa.

Lam Yến tính tình đơn thuần, lại càng ngây ra nhìn Diệp Khôn, đôi mắt đẹp mê ly, dập dờn như nước hồ thu. Đời này nếu không gả cho Diệp công tử thì nàng sẽ tiếc cả đời, chỉ có thể xuống tóc làm ni cô hàng ngày bầu bạn với nhang đèn.

Mục Hiếu Trung ở trong góc phục sát đất, chậc chậc bản lĩnh tán gái của Hoàng Thượng đúng là vô địch thiên hạ. Nhìn năm giai nhân đang ngồi ở đó kia có ai mà không bị Hoàng Thượng làm mê hoặc đến thần hồn điên đảo, sùng bái đến rối tinh rối mù? Hoàng Thượng uy vũ, Hoàng Thượng vạn tuế!

Ai, phải chi hắn có một phần mười bản lĩnh tán gái của Hoàng Thượng thì cũng có thể tán tỉnh được vài nàng...

Toàn bộ sương phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, trên gương mặt xinh đẹp của đám người Thanh Ngọc đều lộ ra vẻ khác lạ, tim đập thình thịch, nếu như Diệp công tử muốn ở lại, các nàng nên làm thế nào? Từ chối hay...

Mục Hiếu Trung đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài một hồi sau đó lui về trở lại bên cạnh Diệp Khôn, thấp giọng nhắc nhở: "Công tử, thời gian không còn sớm."

Ặc, thời gian trôi qua nhanh như vậy sao?

Diệp Khôn ngẩn ra, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Mẹ nó, nếu anh đây không lo lắng giang sơn chưa vững thì anh đây sẽ không nỡ rời đi, nếu rèn sắt khi còn nóng nói không chừng còn có thể tận dụng được thời cơ gì đó, đáng tiếc mà...

Tuy anh có năm mỹ nữ làm bạn, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới chuyện chính, sau khi thấp giọng dặn dò Mục Hiếu Trung để anh sai người đưa Bối Nghi ra.

Bối Nghi còn nhỏ, lại bị Lôi tam tiểu thư đả thương, chắc chắn lúc này tú bà sẽ không buộc nàng ấy tiếp khách, vì thế anh hoàn toàn không lo lắng Bối Nghi sẽ xảy ra chuyện.

Mục Hiếu Trung đi ra ngoài dặn dò vài câu, cũng không lâu lắm đã có tin tức truyền đến, Bối Nghi đã được cứu ra, tạm thời thu xếp cho nàng ấy dưỡng thương ở cứ điểm bí mật của Hắc Y Vệ.

Diệp Khôn vô cùng hài lòng, người của Hắc Y Vệ lấy thủ đoạn gì cứu Bối Nghi ra, anh hoàn toàn không có hứng thú, cũng lười hỏi, chỉ cần biết kết quả là được.

"Ôi, Diệp công tử, người đã nói sẽ làm thơ mà." Bạch Linh cười duyên nhắc nhở: "Năm tỷ muội của ta đều đã ở đây, ngài phải tặng cho mỗi người một bài mới được."

Diệp Khôn cười híp mắt nói: "Bạch Linh cô nương đã có lời, tiểu sinh sao dám chối từ?"

Tiếp xúc với ánh mắt nóng rực của hắn, gương mặt của Bạch Linh cũng đỏ lên, nàng cuống quít cúi đầu, né tránh tầm mắt của hắn: "Ta mài mực cho công tử."

Diệp Khôn cười nói: "Mỗi người một bài cũng được, chỉ là ta có một điều kiện!"

"Điều kiện gì?" Năm mỹ nhân trăm miệng một lời hỏi, tim đập thình thịch, lỡ như công tử bảo… bảo… thì nên làm gì? Từ chối? Hay là...

Diệp Khôn nói ra điều kiện của bản thân. Mỗi một cô nương sẽ có một bài thơ, nhưng không được xem của nhau, không cho hỏi thăm, phải giữ bí mật.

Anh cười híp mắt nói: "Cứ xem như là một bí mật chôn dấu dưới đáy lòng."

"Chúng ta sẽ làm theo lời của công tử nói." Các nàng mỉm cười, xinh đẹp làm người khác thần hồn điên đảo, trong lòng các nàng cảm thấy xấu hổ vì đã hiểu sai ý của công tử, suy nghĩ lệch lạc, ngượng ngùng không thôi.

Các nàng có suy nghĩ lệch lạc, nên hơi chột dạ, tất cả đều lùi về góc phòng lẳng lặng đứng đợi Diệp công tử phú thơ điền từ.

Diệp Khôn một tay cầm bút, một tay chắp sau lưng, thả bước, giả vờ suy nghĩ, đã giả vờ thì phải giả cho giống một chút, lừa gạt người như vậy mới có lực sát thương, ha ha.

Bảy bước thành thơ của Tam Quốc Tào gì đó đã được lưu truyền thiên cổ, anh đây sẽ năm bước thành thơ, hơn nữa còn một hơi làm ra năm bài, ha ha, lợi hại chưa? Anh đây vốn dĩ chính là truyền thuyết, ha ha ha.

Năm người đẹp đứng trong góc, năm cặp mắt đẹp đều tập trung nhìn anh, thấy anh chậm rãi thả bước, mày kiếm hơi nhíu lại, biết anh đang suy nghĩ nên ai nấy cũng không dám thở mạnh chỉ sợ quấy nhiễu anh.

Các nàng thấy sau khi anh bước năm bước thì dừng lại, thần thái phơi phới, dáng vẻ như đã thành công, bọn họ không nhịn được thán phục trong lòng, Diệp công tử năm bước thành thơ, tài hoa như vậy đúng là thế gian không có mấy người.

Diệp Khôn đi xong năm bước, vừa vặn đi tới trước bàn trà thấp, cực kỳ tự nhiên, vén trường bào ngồi trên mặt đất, tùy tiện múa bút trên tờ giấy trắng đã được trải sẵn.

"Các vị tỷ tỷ, Diệp công tử thật phóng khoáng." Phi Yến vốn đã thầm mến Diệp Khôn từ lâu, nhìn hắn như mê như say, đôi mặt đẹp mê ly như nước hồ thu, kìm lòng không được thấp giọng nói: "Nữ tử nhà ai có thể gả được cho chàng, đúng là phúc tu từ kiếp trước."

Các nàng trong lòng thầm thở dài, lời của Lam Yến muội muội cũng là suy nghĩ trong lòng các nàng. Nữ tử nhà ai có thể gả cho Diệp công tử đúng là phúc tu từ kiếp trước. Ôi, không biết ấn tượng của Diệp công tử đối với mình như thế nào?

Lam Yến muội muội đã biểu lộ rõ ràng lòng yêu mến đối với Diệp công tử. Ta làm tỷ tỷ sao có thể tranh giành với muội ấy đây? Có điều, lại nói ngược lại, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, nếu…nếu Diệp công tử biểu lộ ý tứ với ta, ta nên làm gì? Từ chối? Vậy thì chắc chắn ta sẽ hối hận cả đời, còn nếu đồng ý thì sao ta lại không biết xấu hổ mà tranh giành với Lam Yến muội muội chứ? Lam Yến muội muội ngây thơ như vậy, ôi...

Chỉ là ngắn ngủi vài giây, tâm tư của các nàng đã suy nghĩ đủ thứ, cảm khái vạn phần, trong nháy mắt trái tim cũng như mê loạn.

Diệp Khôn cúi đầu múa bút, khi còn bé, ba anh ép anh đọc thuộc lòng thơ Đường, Tống từ, ép anh luyện tập thư pháp. Dù sao cũng phải học thuộc lòng cho nên anh dứt khoát dùng thơ Đường, Tống từ để luyện tập thư pháp, trí nhớ khắc sâu, anh có thể thuộc lòng viết ra, làm liền một mạch, dễ như trở bàn tay.

Anh một hơi viết xong năm bài thơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện