"Thiếu chủ, tiểu nha hoàn của ngài đã đến, vừa rồi ngài không phát hiện ra sao?" Nhan Lãng hảo tâm nhắc nhở một câu.

Tần Chích toàn thân cứng đờ, đột nhiên quay đầu lại, bốn phía đều là đệ tử Quỷ Cốc, nhưng căn bản không có Lăng Sương, Tần Chích nhíu mày, Nhan Lãng đứng lên, đi đến đằng trước nhìn chung quanh một cái: "Vừa rồi không phải ở chỗ kia sao? Như thế nào chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi?"

Tần Chích cầm lấy y phục mặc lên, đi nhanh ra khỏi Diễn Võ Trường, đệ tử phía dưới không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Tần Chích đã rời đi, luận võ nhất định là không thể tiếp tục tiến hành, Nhan Lãng sai các đệ tử tản ra, Diễn Võ Trường rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.

"Thiếu chủ đều rời đi, tả sứ còn muốn ở lại đây?" Nhan Lãng hỏi.

Nguyệt Nương căn bản không có phản ứng Nhan Lãng, đã đi ra lôi đài, Nhan Lãng nhìn xem Nguyệt Nương rời đi, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng, trước kia trong cốc chỉ có Nguyệt Nương một nữ nhân, còn cảm thấy Nguyệt Nương là một cái mỹ nữ, hiện tại đến cái tiểu nha hoàn, ngược lại cảm thấy Nguyệt Nương so với tiểu nha hoàn lại kém? Nhan Lãng trầm tư một lát, cuối cùng cho ra một cái kết luận, nhất định là trước kia hắn chưa thấy qua việc đời, cho nên mới cho rằng Nguyệt Nương là một đại mỹ nữ.

Lúc này, phòng thuốc Quỷ Cốc.

Nguyễn Cẩm trong sân giúp đỡ Tôn lão phơi nắng dược thảo, Tôn lão trong sân xem sách thuốc, từ lúc Lăng Sương đến Quỷ Cốc, Tôn lão bắt đầu hoài nghi y thuật của mình, những ngày này vừa rảnh rỗi liền trong sân tìm sách thuốc xem, nhưng đều nhìn không dưới mười bản sách thuốc, đều không tìm được một chút phương pháp tăng lên y thuật.

Lăng Sương từ Diễn Võ Trường đi ra, nàng không muốn quay về sinh tử điện, liền trực tiếp đến phòng thuốc, nàng mới vừa vào cửa, gặp Tôn lão trong sân xem sách thuốc, Nguyễn Cẩm thì trong sân phơi nắng dược thảo.

"《 Thiên kim quỹ phương 》? Sách thuốc này ta có nghe nói qua, nhưng vẫn luôn chưa có xem, không nghĩ tới Tôn lão còn cất giữ sách này." Lăng Sương đi đến ngồi bên cạnh Tôn lão, thuận miệng nói ra.

Tôn lão cười nói: "Tiểu Lâm, ngươi đừng giễu cợt lão phu,《 Thiên kim quỹ phương 》 cũng không phải là vật quý hiếm gì, ngươi nếu ưa thích, lão phu đưa ngươi."

《Thiên kim quỹ phương 》 Tôn lão nhìn một trăm lần, nội dung bên trong đều có thể đọc làu làu, nhưng gần nhất hắn hoài nghi y thuật của mình, vì vậy bất kể là sách thuốc gì đều lấy ra xem lại một lần nữa, sợ bỏ sót chi tiết.

"Tôn lão nói thật?" Lăng Sương hỏi, nàng khi còn ở học viện đã nghe qua《 Thiên Kim quỹ phương》, nhưng sách thuốc này vốn đã sớm thất truyền, bên trong không thiếu một ít phương thuốc trị liệu nghi nan hỗn tạp, cũng coi là một quyển sách thuốc tốt khó có được.

Tôn lão đem 《 Thiên kim quỹ phương 》 đưa cho Lăng Sương, Lăng Sương lại không đưa tay đón: "Vô công bất thụ lộc, Tôn lão lần này muốn đổi cái gì?"

Tôn lão hặc hặc cười cười, nói: "Vẫn là nha đầu ngươi biết tính ta, lần trước bộ châm pháp trị liệu không hoa linh cùng Quỷ Kiến Sầu của Thất trưởng lão, đổi lấy sách thuốc lão phu sở hữu, như thế nào?"

Sách thuốc của Tôn lão chí ít cũng cả ngàn quyển, có chút thậm chí là tuyệt vốn, không nói giá trị liên thành, nhưng giá trị tuyệt đối không ít tiền, sở hữu sách thuốc đổi một bộ châm pháp, Tôn lão quả nhiên là cam lòng, nhưng Lăng Sương nghĩ lại, nội dung bên trong số sách thuốc này, Tôn lão nắm như lòng bàn tay, căn bản không cần sách thuốc, có vẻ là Tôn lão chiếm được tiện nghi, nhưng có thể đổi được nhiều sách thuốc như vậy, ngược lại cũng đáng, huống chi chỉ là một bộ châm pháp, Tôn lão muốn luyện cũng phải nửa năm.

"Thành giao." Lăng Sương sảng khoái đáp ứng, từ trong tay Tôn lão tiếp nhận 《 Thiên kim quỹ phương 》.

Tôn lão hắc hắc nở nụ cười:"Tiểu nha đầu này, đã sớm nhìn trúng sách thuốc của lão phu rồi a?"

"Tôn lão quá lời."

Tôn lão lắc đầu, trong giọng nói có chút ít tiếc hận: "Chỉ tiếc không thể cùng sư phụ ngươi gặp mặt một lần, nếu không lão phu ngược lại thực muốn nhìn một chút, rút cuộc là thế ngoại cao nhân nào, lại có y thuật cao siêu như thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lăng Sương nghĩ thầm, thế ngoại cao nhân ngươi đời này cũng đừng nghĩ thấy được, chẳng qua là khi ở hện đại, nàng đều đã học được tâm huyết của các vị tiền bối.

Lăng Sương đang muốn nói chuyện, đã thấy Tần Chích từ bên ngoài phòng thuốc đi vào, Lăng Sương vờ không nhìn thấy Tần Chích, đối với Tôn lão nói: "Sách thuốc này ta cầm đi trước, rồi quay lại đến dạy Tôn lão bộ châm pháp."

Lăng Sương cầm lấy sách thuốc liền đi, lúc đến cửa phòng thuốc, Tần Chích kéo lại tay Lăng Sương, Lăng Sương nhíu mày: "Thiếu chủ, mời ngươi buông tay, tuy rằng ta là nha hoàn . . ."

Lăng Sương còn chưa nói hết lời, đã bị Tần Chích cúi xuống bế lên, bay thẳng đến bên ngoài đi, Tôn lão nhìn thoáng qua Nguyễn Cẩm, nói: "Tiểu Nguyễn a, ngươi động tác nhẹ chút, những dược thảo này cũng rất trân quý đấy, hơn nữa, ngươi đập bọn nó thành bụi, Tiểu Lâm cũng sẽ không trở về."

Nguyễn Cẩm bắt buộc bản thân không suy nghĩ nhiều, hiện tại bọn hắn tại Quỷ Cốc, phải khắp nơi cẩn thận, nhưng nghĩ đến Tần Chích và Lăng Sương cùng ở tại sinh tử điện, Nguyễn Cẩm liền khó có thể yên lòng.

Tần Chích ôm Lăng Sương từ phòng thuốc đi ra, Lăng Sương vẫn mặt lạnh, không giãy giụa cũng không gọi Tần Chích thả nàng xuống, chờ Tần Chích ôm trở về sinh tử điện, nàng cầm sách thuốc ngồi xem trong điện, hai người cứ như vậy không hiểu được giằng co.

"Tại sao ngươi phải cùng hắn đến hậu sơn?" Tần Chích nghẹn cơn giận trong bụng, rồi lại không phát ra được, phiền muộn đến muốn nội thương.

Lăng Sương thấy hắn chủ động nói chuyện, nghiêm mặt nói: "Ta đến hậu sơn tìm dược trừ sẹo cho ngươi, tiểu Nguyễn cùng ta lên núi."

"Phía sau núi có dã thú, quá nguy hiểm, nếu ngươi bị dã thú tập kích thì sao?"

Tần Chích ngữ khí có chút đông cứng, sau khi hắn biết Lăng Sương đến hậu sơn, gấp đến độ đều muốn điên rồi, phía sau núi nguy hiểm như vậy, vạn nhất Lăng Sương xảy ra sự tình, hắn căn bản không cách nào tưởng tượng bản thân sẽ làm ra chuyện gì.

Lăng Sương giờ mới hiểu được, nguyên lai Tần Chích lo lắng nàng đến hậu sơn gặp nguy hiểm, nhưng Tần Chích lại không hiểu được biểu đạt, vì vậy cùng bản thân sinh hờn dỗi.

"Không phải ta bình an vô sự trở về rồi sao?" Lăng Sương nói ra, trong lòng xẹt qua tâm tình khác thường.

Tần Chích trầm mặc một hồi, nói: "Về sau không được một mình đến hậu sơn."

"Được được được, Đại Thiếu Gia, nhưng ngươi buổi tối hôm qua một đêm không ngủ cùng người luận võ, việc này tính như thế nào?" Lăng Sương tiếp tục tính sổ.

Tần Chích không cách nào nói ra nguyên nhân bản thân đi tỷ võ, hắn chỉ biết là đó là cách duy nhất hắn phát tiết.

Tần Chích cúi đầu, như tiểu hài tử làm sai: "Ta nhận sai."

Trong nội tâm Lăng Sương cũng hết giận: "Qua nằm, hôm nay còn chưa trị liệu cho ngươi."

Tần Chích nghe lời qua nằm, Lăng Sương lấy ra mai hoa châm cho hắn châm cứu, Tần Chích đã đối với ngân châm không có nhạy cảm như vậy, Lăng Sương cho hắn hạ châm hắn cũng không sợ, thi châm xong, Lăng Sương điểm huyệt ngủ Tần Chích, chờ hắn ngủ say, lúc này mới ly khai sinh tử điện.

Lăng Sương từ sinh tử điện đi ra, trực tiếp đi tìm Cẩu Sư Gia, Cẩu Sư Gia đã ở trong sân chờ nàng, như cũ là một bình rượu, một đĩa củ lạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện