Nhóm dịch: Bánh Bao
“Sau này không được đến chợ Bạch Hà, càng không được đến nhà tao!”
Điền Tam Hoa bùm bùm nói một trận sau đó lôi kéo Cẩu Tiểu Phúc rời đi, không mua bánh nữa, về nhà.
Điền Tâm ngửi thấy mùi chó điên, Điền Tam Hoa chính là thứ đó.
“Mẹ, con không về nhà, muốn chơi với Tiểu Long.”
Cẩu Tiểu Phúc không muốn cùng Điền Tam Hoa về nhà, cái mông nhỏ ùn xuống, hai cánh tay nhỏ kéo về phía sau.
Điền Tam Hoa cũng không quay đầu lại một chút túm lấy tay Cẩu Tiểu Phúc kéo về nhà.
“Con muốn ăn bánh nướng, mẹ, không mua bánh nướng, không mua bánh...”
Cẩu Tiểu Phúc một đường kêu càng đi càng xa biến mất trong tầm mắt Điền Tâm và Điền Tiểu Long.
“Chị, không cần để ý lời cô đâu, chị cứ coi như gió thoảng bên tai là được.”
Giọng nói của Điền Tiểu Long truyền đến, Điền Tâm cười nói: “Cô là Điền Tam Hoa, chứ không phải cô chị.”
“Chị, chị tức giận à? Bị người lớn nói vài câu thì cứ kệ đi, ai bảo chúng ta là trẻ con chứ? Đừng tức giận.”
Em trai quá hiểu chuyện, làm cho người ta đau lòng!
Điền Tâm sờ sờ cái đầu to của Điền Tiểu Long.
“Chị không tức giận. Điền Tam Hoa là người bề trên, đưa ra yêu cầu, chị là vãn bối, cho nên không thể không đồng ý.”
“Điền Tam Hoa đưa ra yêu cầu không cao, chút chuyện nhỏ này chị có thể làm được, thỏa mãn cô ta là được.”
“Về sau coi như không biết cô ta, không gọi cô ta là cô, nếu muốn gọi cô thì chị sẽ gọi là Điền Tam Hoa.”
Điền Tiểu Long bối rối, không biết lời Điền Tâm nói là có ý gì, trực tiếp gọi tên của bề trên, như vậy được không? Tuy rằng không rõ, Điền Tiểu Long vẫn không biết giả bộ ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Chị, em biết rồi, chị đang nghe lời cô hiếu thuận cô, lần sau nhìn thấy cô, em cũng gọi cô là Điền Tam Hoa, hiếu thuận cô.”
Ha ha!
Điền Tâm ở trong lòng cười điên khùng.
Nhà của Lưu Nhất Thủ bán bánh nướng, còn có những món ngon khác, có canh bột cay, cháo đậu đỏ, não đậu phụ, kèm theo nước đun sôi và đồ ăn nhẹ.
Món ăn nhỏ là tương ớt trộn bã đậu phụ
“Sau này không được đến chợ Bạch Hà, càng không được đến nhà tao!”
Điền Tam Hoa bùm bùm nói một trận sau đó lôi kéo Cẩu Tiểu Phúc rời đi, không mua bánh nữa, về nhà.
Điền Tâm ngửi thấy mùi chó điên, Điền Tam Hoa chính là thứ đó.
“Mẹ, con không về nhà, muốn chơi với Tiểu Long.”
Cẩu Tiểu Phúc không muốn cùng Điền Tam Hoa về nhà, cái mông nhỏ ùn xuống, hai cánh tay nhỏ kéo về phía sau.
Điền Tam Hoa cũng không quay đầu lại một chút túm lấy tay Cẩu Tiểu Phúc kéo về nhà.
“Con muốn ăn bánh nướng, mẹ, không mua bánh nướng, không mua bánh...”
Cẩu Tiểu Phúc một đường kêu càng đi càng xa biến mất trong tầm mắt Điền Tâm và Điền Tiểu Long.
“Chị, không cần để ý lời cô đâu, chị cứ coi như gió thoảng bên tai là được.”
Giọng nói của Điền Tiểu Long truyền đến, Điền Tâm cười nói: “Cô là Điền Tam Hoa, chứ không phải cô chị.”
“Chị, chị tức giận à? Bị người lớn nói vài câu thì cứ kệ đi, ai bảo chúng ta là trẻ con chứ? Đừng tức giận.”
Em trai quá hiểu chuyện, làm cho người ta đau lòng!
Điền Tâm sờ sờ cái đầu to của Điền Tiểu Long.
“Chị không tức giận. Điền Tam Hoa là người bề trên, đưa ra yêu cầu, chị là vãn bối, cho nên không thể không đồng ý.”
“Điền Tam Hoa đưa ra yêu cầu không cao, chút chuyện nhỏ này chị có thể làm được, thỏa mãn cô ta là được.”
“Về sau coi như không biết cô ta, không gọi cô ta là cô, nếu muốn gọi cô thì chị sẽ gọi là Điền Tam Hoa.”
Điền Tiểu Long bối rối, không biết lời Điền Tâm nói là có ý gì, trực tiếp gọi tên của bề trên, như vậy được không? Tuy rằng không rõ, Điền Tiểu Long vẫn không biết giả bộ ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Chị, em biết rồi, chị đang nghe lời cô hiếu thuận cô, lần sau nhìn thấy cô, em cũng gọi cô là Điền Tam Hoa, hiếu thuận cô.”
Ha ha!
Điền Tâm ở trong lòng cười điên khùng.
Nhà của Lưu Nhất Thủ bán bánh nướng, còn có những món ngon khác, có canh bột cay, cháo đậu đỏ, não đậu phụ, kèm theo nước đun sôi và đồ ăn nhẹ.
Món ăn nhỏ là tương ớt trộn bã đậu phụ
Danh sách chương