Phòng viện trưởng, Kim An Kỳ dẫn đầu, phía sau là Khuynh Y, Khả Dĩnh cùng Liên Kỳ Quang nhàn nhã dựa vào tường, mặt không biến sắc nhìn chằm chằm mũi chân, không biết chạy tới cõi nào.
“Xảy ra chuyện gì? Náo động tới tận chỗ tôi?” Khanh Mộc Vanh ngồi dựa vào ghế, híp mắt, ý tứ không rõ nhìn đám người trước mắt, đồng thời âm thầm liếc mắt nhìn Liên Kỳ Quang thất thần bên kia.
“Là chị ta!” Khuynh Y tức giận chỉ về phía Khả Dĩnh: “Là chị ta nói hệ cứu viện chúng em đều là một đám phế vật cùng nhu nhược.”
“Viện trưởng, em bị oan.” Khả Dĩnh ủy khuất nhìn Khanh Mộc Vanh, tiếng nói ngọt mị, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn ông, giống như thật sự chịu ủy khuất.
“Em nghe người ta nói Liên Kỳ Quang là học đệ rất lợi hại cho nên mới tìm tới xin chỉ giáo một chút, nào ngờ, học đệ cự tuyệt còn chưa tính, còn mượn cơ hội đó nhục nhã em.” Khả Dĩnh nói xong, nước mắt liền ‘ào ào’ chảy xuống, còn không ngừng nức nở.
Khuynh Y tức tới phát điên, một tay chỉ Khả Dĩnh, một tay dùng sức ôm ngực: “Tôi nói chị bớt đóng kịch được không? Một ‘học tỷ’ bậc sĩ cấp hai hệ chiến đấu năm hai tới tìm ‘học đệ’ hệ cứu viện năm nhất xin chỉ giáo? Lời này nói ra ai tin? Chị không sợ dọa người à! ?”
“Học muội, tôi biết em ghen tị tôi, nhưng em sao có thể nói vậy, tôi, tôi…” Khả Dĩnh khổ sở ủy khuất nhìn Khuynh Y, nước mắt trào ra không ngừng: “Tuy học muội tư chất không tốt, nhưng nếu cố gắng khắc khổ tu luyện, không cần giao hảo với mấy người kỳ kỳ quái quái, ngày nào đó em sẽ giống học tỷ thôi.”
“Tôi…” Khuynh Y suýt chút nữa ức tới hôn mê bất tỉnh.

Tư chất không tốt? Người kỳ kỳ quái quái? Giống chị ta?
“Chị có biết xấu hổ không hả? Đừng có nói tôi, tôi thấy mình tốt lắm, không tính toán thay đổi.

Giống chị ấy à? Tôi thà làm phế vật còn hơn.”
Tựa hồ bị những lời ‘độc ác’ của Khuynh Y tổn thuong, Khả Dĩnh mở to mắt, không thể tin nhìn Khuynh Y, thân thể ‘gầy yếu’ lung lay sắp đổ, tựa hồ, giây tiếp theo sẽ té xỉu.
“Đủ rồi!” Kim An Kỳ quát lạnh, sắc mặt âm trầm: “Viện trưởng, là tôi quản giáo không nghiêm, tôi nhất định sẽ hảo hảo trừng phạt học trò của mình.”

“Dựa vào cái gì! Cũng đâu phải lỗi của em! !” Khuynh Y tức giận bất mãn.
“Câm miệng!”
“Cô à…”
“Còn lắm lời thì cút ra khỏi ban cho tôi.”
“Em…” Khuynh Y thực ủy khuất, nhưng chỉ đành chịu, oán giận xoắn xít đầu ngón tay.
Khả Dĩnh liếc mắt nhìn Khuynh Y một cái, ánh mắt xẹt qua một tia đắc ý.
“Viện trưởng, chuyện hôm nay, hết thảy hậu quả tôi sẽ gánh vác, hi vọng ngài xử lý nhẹ bọn nhỏ.”
“Liên Kỳ Quang.” Giống như không nghe thấy lời cầu tình của Kim An Kỳ, Khanh Mộc Vanh phóng ánh mắt lên người bạn Quang nào đó vẫn ngẩn người từ đầu đến giờ.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu lên, ngây ngô nhìn Khanh Mộc Vanh.

Khanh Mộc Vanh mỉm cười, mang theo âm mưu rõ rệt: “Liên Kỳ Quang, vừa nãy tôi nghe nói, sự tình cũng vì em mà dựng lên đi? Em cảm thấy chuyện này xử lý thế nào thì tốt?”
Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh nhìn Khanh Mộc Vanh cười thực giả dối, lại nhìn Khuynh Y đang cố đè nén lửa giận cùng Khả Dĩnh âm thầm đắc ý, trầm mặc một lát, đứng thẳng dậy, chậm rãi đi tới chỗ Khả Dĩnh, lạnh nhạt nhìn đối phương.
“Học… học đệ.” Bị ánh mắt lặng ngắt của Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm, Khả Dĩnh có chút hoảng loạn, nhịn không được lui về sau hai bước, nhưng rất nhanh cố bình ổn, vẻ mặt ủy khuất, khiếp đảm nhìn Liên Kỳ Quang.
“Cô, tên là gì?”
“Khả, Khả Dĩnh, tôi là học tỷ của cậu.”

“Tôi tiếp nhận lời khiêu chiến của cô.” Trực tiếp vứt hai chữ ‘học tỷ’ kia ra khỏi đầu, Liên Kỳ Quang không chút biến sắc mở miệng.
Cái gì? Kim An Kỳ cùng Khuynh Y đều cả kinh, lập tức ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Liên Kỳ Quang.
“Cậu…” Khả Dĩnh cũng có chút ngây ngốc, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
“Tôi nhớ rõ qua mấy ngày nữa sẽ tiến hành điển lễ chào mừng tân sinh, nhóm học sinh lớp trên sẽ chỉ đạo học sinh mới, liền định ngày đó đi.” Khó có khi một lần nói nhiều chữ như vậy, lời Liên Kỳ Quang không giống thương lượng, càng giống là thông báo, hoặc nên nói là mệnh lệnh: “Đơn đấu, quần ẩu, xa luân chiến, tùy các người chọn.”
“…” Khuynh Y.
“…” Kim An Kỳ.
“…” Khả Dĩnh.
“Xem ra mọi người đã thương lượng tốt lắm.” Khanh Mộc Vanh cười nói: “Nếu song phương không còn ý gì nữa, vậy cứ định như vậy đi.”
“Viện trưởng…” Kim An Kỳ còn muốn nói gì đó, lại bị Khanh Mộc Vanh trực tiếp đánh gảy.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, đều về đi.”
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※
Ra khỏi phòng viện trưởng, Khả Dĩnh mỉm cười thực ôn nhu vô hại: “Học đệ, ngày đó tôi sẽ thủ hạ lưu tình.” Nói xong, liền không nhìn tới Liên Kỳ Quang, đắc ý rời đi.
“Tôi nói có phải em điên rồi không!” Kim An Kỳ vẫn đè nén lửa giận rốt cuộc rống giận ra tiếng: “Em muốn dùng cách này để tìm cái chết à? Khả Dĩnh, bậc sĩ cấp sáu, còn em? Một kẻ phế sài dị năng, mà trong dị nâng, cách xa một bậc đã là kém như trời với đất, Khả Dĩnh chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể bóp ch3t em.”
“Tôi biết.” Lạnh nhạt gật gật đầu.


Cậu tự nhiên biết cách biệt giữa các bậc dị năng, vì thế, cậu sẽ cố nương tay, không gi3t chết đối phương.
“Vậy mà em còn…”
“Em đói bụng.” Mặt không biến sắc xoa xoa bụng.
“…” Kim An Kỳ.
“Đi ăn cơm.” Ngây ngô bỏ lại những lời này, Liên Kỳ Quang xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang, Kim An Kỳ chỉ cảm thấy lửa giận ngập trời.
“Cô giáo.” Khuynh Y thấp giọng mở miệng: “Nên làm gì bây giờ? Con nhỏ Khả Dĩnh không biết xấu hổ kia nhất định sẽ mượn cơ hội này trả thù, cho dù không giết Liên Kỳ Quang thì nhất định sẽ hủy cậu ta.”
“Em hỏi tôi, tôi có thể làm gì đây hả?” Kim An Kỳ không nhớ rõ đã bao lâu mình không phát hỏa lớn thế này: “Còn không phải tại em à, gây họa lớn như vậy! !”
“Em chỉ là tức quá.”
“Nội quy học viện đã ghi rõ, trừ phi song phương tự nguyện, tuyệt đối không được tùy tiện động thủ, trước kia em có đọc kĩ không hả?”
“Thực xin lỗi.” Tự biết mình sai, Khuynh Y co đầu rút cổ: “Chính là cô à, Liên Kỳ Quang làm sao bây giờ?”
“Không biết.” Kim An Kỳ phiền toái gãi gãi đầu, sắc mặt trầm trọng: “Chỉ có thể chờ đến khi đó, tôi sẽ tận lực canh giữ bên cạnh, một khi nhóc đó gặp nguy hiểm…”
“Cô à, này là phạm quy đó.”
“Chứ em bảo tôi làm sao bây giờ! ! !” Rống giận.
“…rồi rồi, em biết rồi mà.” Sợ sệt cúi đầu.
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※
“Thực, thực xin lỗi Quý thiếu! Tôi, tôi không biết sao lại như vậy.” Chương Kỳ sắc mặt hoảng sợ nhìn Quý Sĩ Lâm trước mặt, thân thể run rẩy: “Tôi rõ ràng nhìn thấy nó tiến vào khu năm, hơn nữa đợi hồi lâu vẫn không thấy ra, hẳn, hẳn nó phải chết rồi mới đúng.”

“Kia hiện giờ là chuyện gì hả?” Quý Sĩ Lâm xoay người, lạnh lùng nhìn Chương Kỳ, ánh mắt đầy độc ác, dữ tợn: “Quỷ sao?”
“Quý thiếu!” Chương Kỳ ‘bùm!’ một tiếng quỳ gối xuống đất, gương mặt tràn đầy sợ hãi: “Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định, nhất định sẽ giết nó, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Nữ nhân Khả Dĩnh kia đã hướng Liên Kỳ Quang hạ chiến thư, giờ chỉ chờ đến điển lễ.” Quý Sĩ Lâm siết nắm tay, gương mặt băng lãnh.
“Liên Kỳ Quang mạnh miệng, nói một đấu một, quần ẩu hay lần lượt đều được.

Khả Dĩnh hiện giờ là bậc sĩ cấp sáu, mà Liên Kỳ Quang thật sự là một kẻ phế dị năng.

Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cậu biết nên làm thế nào đi?” Quý Sĩ Lâm lạnh lùng nhìn Chương Kỳ.
“Vâng! Tôi hiểu! Lần này nhất định để nó biến mất hoàn toàn khỏi tinh cầu này.”
“Đi đi, tôi không hi vọng lại có chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”
“Vâng! Vâng!” Chương Kỳ nơm nớp lo sợ đứng dậy, rời khỏi phòng.
“Liên Kỳ Quang, Liên Kỳ Quang…” Quý Sĩ Lâm không ngừng lẩm bẩm cái tên Liên Kỳ Quang, gương mặt dữ tợn, hệt một con rắn độc.
“Liên Kỳ Quang, tao tuyệt đối không cho phép mày ôm nhược điểm của tao mà sống sót.

Tao tuyệt đối không cho phép, mày hủy hoại tao! !”
“Mày, phải chết! ! !”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện