Từ ngày đó chia tay Liên Dục Thành, Liên Kỳ Quang hiếm có khi nghe lời nằm trên giường hơn một tháng, khoảng thời gian này Mộ Dung Khanh có tới kiểm tra một chút, nói thân thể Liên Kỳ Quang khác với những người tự nhiên khác, đứa nhỏ trong cơ thể cậu vẫn duy trì trạng thái tốt đẹp. Theo bình thường, người tự nhiên có thai ba bốn tháng sẽ lấy thai nhi ra, chính là tình huống của Liên Kỳ Quang đặc biệt.

Mộ Dung Khanh nói, dựa theo tình huống hiện giờ, thai nhi có thể ngốc ngốc trong bụng Liên Kỳ Quang tới khi đủ tháng, theo phương diện đứa nhỏ mà nói, thai nhi ở trong bụng càng dài thì càng tốt. Đương nhiên, này phải xem ý Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang trầm mặc hồi lâu, quyết định để đủ tháng mới lấy ra.

Lựa chọn của Liên Kỳ Quang làm Hạ Hầu Thiệu Huyền thực cảm động, đồng thời nhìn Liên Kỳ Quang mấy ngày nay vì thế mà ăn ngủ không tốt, cũng thực đau lòng.

Len lén hỏi Mộ Dung Khanh, biết thân mình Liên Kỳ Quang đã không còn đáng lo, Hạ Hầu Thiệu Huyền liền xin phép Hạ Hầu Trọng, Hạ Hầu Trọng cũng biết mấy ngày nay đám người không ngừng tới bái phỏng làm Liên Kỳ Quang phiền không ít, vì thế không nghĩ ngợi nhiều, đồng ý.

Ngày kế, Hạ Hầu Thiệu Huyền dưới ánh mắt ướt át của An Như Tâm, mang Liên Kỳ Quang lên phi hành khí, đi khu ba.

Sau khi tiến vào khu ba, Hạ Hầu Thiệu Huyền cùng Liên Kỳ Quang tới thăm Liên Dục Thành trước, ngày ấy sau khi nghe Liên Kỳ Quang căn dặn, Liên Dục Thành trở về liền lập tức đón Liên Tiêu Thù về nhà, phòng ở cũng được nhóm người Hạ Hầu Thiệu Huyền phái tới trang hoàng bên trong bên ngoài một lần.

Thấy Liên Kỳ Quang trở về, Liên Dục Thành tự nhiên rất cao hứng, chính là thực không muốn thấy Hạ Hầu Thiệu Huyền, bất quá có Liên Kỳ Quang ở, Liên Dục Thành cũng không tiện làm mặt lạnh, đành phải khách khí mới người ta vào nhà.

Hạ Hầu Thiệu Huyền không ở lại chỗ Liên Dục Thành lâu, dùng cơm xong liền dẫn Liên Kỳ Quang tới nhà mới.

Hạ Hầu Thiệu Huyền mua nhà cũng cách nhà Liên Dục Thành không xa, đi bộ tầm nửa giờ. Vì muốn Liên Kỳ Quang bảo trì tâm tình tốt đẹp, Hạ Hầu Thiệu Huyền mua một căn nhà nhỏ hai tầng có sân vườn, trong sân có đủ loại hoa cỏ không có lực công kích. Nhà tuy không lớn nhưng rất ấm áp.

“Thích không?” Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm vai Liên Kỳ Quang, dẫn cậu đi khắp nhà, đã được bốn tháng, bụng bắt đầu lộ rõ, Liên Kỳ Quang lại là thai song sinh nên nhìn lớn hơn bình thường.

Mấy ngày nay, Liên Kỳ Quang càng lúc càng khó ăn, ăn cái gì cũng nôn, nhìn gương mặt nhỏ nhắn gầy hẳn đi, Hạ Hầu Thiệu Huyền thực đau lòng, chỉ có thể cố gắng tìm ra món ăn thích hợp, dỗ vợ vui vẻ.

“Em xem, này là phòng ngủ của chúng ta.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đẩy cửa, sắc lam ấm áp tràn vào, ngoài bệ cửa sổ đặt một chậu hoa nhỏ màu tím.

“Cái giường này?” Liên Kỳ Quang liếc mắt liền nhìn thấy chiếc giường ngọc trong phòng, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“Không phải cái lần trước em tặng anh sao? Anh mang nó về đây.” Hạ Hầu Thiệu Huyền cười cười xoa mái tóc mềm mại của Liên Kỳ Quang: “Để em dưỡng thân mình.”

“Không cần, tôi có không gian cùng hồ nước.”

“Em đâu thể nào cứ ở mãi trong không gian được.” Hạ Hầu Thiệu Huyền ôm Liên Kỳ Quang đi tới bên giường, nhìn hoa viên muôn màu muôn sắc bên ngoài cửa sổ, Liên Kỳ Quang có chút an tâm.

Mấy ngày nay Hạ Hầu Thiệu Huyền luôn tìm cách dỗ mình vui vẻ, cậu không phải không cảm nhận được. Kỳ thật thứ làm cậu khó chịu nhất không phải ăn không ngon hay nôn mửa không dứt, mà là đêm đêm, mỗi lần nhắm mắt lại lại thấy biển máu kia.

Cảm giác bất an kia càng lúc càng nặng nề, Liên Kỳ Quang không biết đó là ảo giác của mình hay điềm báo. Cậu bắt đầu ngủ không được, cho dù mỗi lần Hạ Hầu Thiệu Huyền dỗ dành cậu nhắm mắt lại, nhưng đầu óc lại cường ngạnh duy trì thanh tỉnh.

Sở dĩ Liên Kỳ Quang lựa chọn để đứa nhỏ đủ tháng, cậu muốn lưu lại cho Hạ Hầu Thiệu Huyền đứa con thật khỏe mạnh, nếu ngày nào đó cậu mất đi, đứa con chính là ràng buộc, làm anh hảo hảo sống sót.

“Tôi thích nơi này.” Liên Kỳ Quang xoay người, nhón gót vươn tay ôm lấy cổ Hạ Hầu Thiệu Huyền, cọ cọ đầu lên ngực anh, cảm thụ nhịp tim đập mạnh mẽ.

“Vợ…”

“Thiệu Huyền, anh phải sống, nhất định phải hảo hảo mà sống, cho dù…” Cho dù có một ngày tôi mất đi.

“Vợ à, làm sao vậy?” Cảm giác được Liên Kỳ Quang khác thường, Hạ Hầu Thiệu Huyền buông Liên Kỳ Quang ra, đưa tay cằm lấy cái cái cằm nhọn xinh xinh, khẽ nhíu mày.

“Không có việc gì.” Liên Kỳ Quang trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nhếch miệng cười, sau đó lùi về sau từng bước, giang tay xoay một vòng: “Thiệu Huyền, anh xem, tôi có phải đã cao hơn không?”

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngơ ngác của Liên Kỳ Quang, trái tim Thiệu Huyền thoáng thả lỏng, tiến tới đặt tay lên đầu Liên Kỳ Quang: “Ừ, cao hơn rồi.”

“Thiệu Huyền, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là khi nào không?” Liên Kỳ Quang tựa vào cửa sổ, hai tay chống cằm, thản nhiên nhìn hoa viên ngoài cửa sổ, đột nhiên nói.

“Ừm.” Hạ Hầu Thiệu Huyền vươn người ra ngoài cửa sổ, ngắt một đóa hoa từ trên vách tường rủ xuống: “Sao có thể quên được.”



Thiếu niên lạnh lùng cũng thực cô độc tịch mịch, con ngươi đen láy sâu thăm thẳm, thoạt nhìn vô tình nhưng lại đầy tang thương cùng chết lặng làm người ta thở không nổi. Tuy thực tức giận vì Hạ Hầu Trọng tự quyết định cuộc đời của mình, nhưng không thể không nói, đứa nhỏ này, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, anh đã không thể kiềm chế.

“Nếu khi đó chúng ta không gặp nhau, cũng không cùng một chỗ, thì sẽ thế nào nhỉ?”

“Không có khả năng này.” Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày, cứng rắn mở miệng.

Nhìn sườn mặt lạnh lùng của Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay kéo cậu lại, mở tay, đặt đóa hoa lên lòng bàn tay cậu.

“Vợ à, anh từng thấy một câu thế này trong một quyển sách cổ trong phòng sách của ông nội, khi hai người quen biết nhau hiểu nhau, đến cuối cùng lại yêu nhau ở bên nhau, thì đó chính là duyên phận, là định mệnh.”

Nhìn gương mặt đã giận tới tái xanh của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang cầm bông hoa trong tay, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Thiệu Huyền, chúng ta tới học viện đi?”

(Học viện quân sự Thanh Đế)

Chuyện Liên Kỳ Quang không riêng gì khu một, mà náo động khắp Lam tinh.

Liên Kỳ Quang, cao thủ bậc không vị thành niên, tam hệ dị năng, bạn đời của quan chỉ huy Bất Lạc tinh, Hạ Hầu thiếu tướng. Hơn nữa, bản thân thế nhưng lại là người tự nhiên ‘yếu ớt’ trân quý, hiện giờ thế nhưng đang có thai, còn là thai song sinh! !

Tin tức này truyền tới học viện, làm rộ lên một mảnh xôn xao. Khanh Mộc Vanh đang uống trà run rẩy té từ trên ghế xuống.

Nhìn Liên Kỳ Quang cả người đầy máu ngã xuống đất trên màn hình, Khanh Mộc Vanh suýt chút nữa hít thở không thông. Liên Kỳ Quang đã mang thai, mà chính mình lại đẩy nhóc con này đi thi đấu, nếu vì thế mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trước đừng nói tới lão quỷ Hạ Hầu kia, ông đã tự đập đầu, lấy chết tạ tội.

Sau đó căn cứ theo tin tức trên mạng, ông lại liên lạc hỏi Hạ Hầu Trọng một phen, biết Liên Kỳ Quang không sao. Ông vốn định dành thời gian chạy tới khu một một chuyến, không ngờ cửa lớn Hạ Hầu gia ngày nào cũng bị người ta đạp hỏng, chỉ đành từ bỏ. Định bụng qua vài ngày, Hạ Hầu gia không còn nhiều ‘khách’ tới thăm thì chạy qua một chuyến.

Nhưng cho dù Khanh Mộc Vanh nghĩ tới nổ đầu cũng không tưởng tượng được cái người mình đang tâm tâm niệm niệm đã tới học viện.

Chuyện Liên Kỳ Quang tuy đã qua hơn một tháng nhưng vẫn bị người ta bàn tán say sưa. Hôm nay, học viện vẫn im lặng như cũ, chính là, không khí im lặng này bị một chiếc phi hành khí xa hoa phá vỡ.

Liên Kỳ Quang mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình, được Hạ Hầu Thiệu Huyền bầu bạn leo xuống phi hành khí. Liên Kỳ Quang quẹt thẻ học viên, Hạ Hầu Thiệu Huyền quẹt thẻ chứng minh, hai người thuận lợi tiến vào học viện.

“Ai, đi đi, cậu nhìn cái gì vậy?” Một học viên thấy người bạn đột nhiên đứng im liền đưa tay kéo, chính là, người nọ vẫn trợn to mắt ngơ ngác nhìn về phía cổng học viện, vẻ mặt khiếp sợ. Học viên thấy kì quái, theo ánh mắt nhìn qua, đợi đến lúc nhìn thấy Liên Kỳ Quang thì nhất thời cũng choáng váng.

Liên… Kỳ Quang…

Một đường đi tới, Liên Kỳ Quang cùng Hạ Hầu Thiệu Huyền dưới vô số cái đầu ngoái nhìn, không chút áp lực đi trong học viện.

Nhìn nhóm học viên xung quanh ngây ngốc nhìn về phía mình, Liên Kỳ Quang dừng bước, nghĩ nghĩ, liền từ không gian lấy ra một cái hộp kim loại vuông vức, xoay người đi tới chỗ học viên gần đó, đưa tới một viên kẹo: “Kẹo cưới.”

Nhìn thấy Liên Kỳ Quang tới gần, người nọ mở to mắt, muốn mở miệng, chính là há miệng thở dốc nửa ngày cũng không thể phát ra âm thanh.

Thấy Liên Kỳ Quang đưa kẹo, học viên nọ ngơ ngác nhận lấy, tiếp đó, Liên Kỳ Quang đưa hộp qua, nghiêm mặt nói: “Tiền mừng.”

“…” Học viên.

“Tiền mừng!” Thấy đối phương bất động, nghĩ người nọ không chịu xuất hiện, Liên Kỳ Quang nhất thời khó chịu.

Nhạy bén cảm nhận được áp khí không tốt từ Liên Kỳ Quang phóng ra, người nọ nhất thời hồi phục tinh thần, đợi đến lúc nghe rõ lời Liên Kỳ Quang, tuy không hiểu tiền mừng có ý gì, bất quá tiền thì cậu vẫn hiểu. Không nói hai lời, lập tức lấy tinh tạp, luống cuống bỏ vào hộp.

“Nói kết hôn vui vẻ.” Liên Kỳ Quang nghiêm mặt yêu cầu.

“Kết… kết hôn vui vẻ…”

“Cám ơn.” Lắc lắc cái hộp nhỏ, Liên Kỳ Quang cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Hạ Hầu Thiệu Huyền đi theo phía sau Liên Kỳ Quang, nhìn gương mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu của vợ mình, nén không được ý cười.



Dọc theo đường đi, Liên Kỳ Quang không ngừng tặng bánh kẹo cưới, cũng không ngừng thu được đủ loại tinh tạp cùng tiền mặt, rất nhanh hộp đã đầy, Liên Kỳ Quang không nói hai lời, ném hộp vào không gian, lại lấy ra một cái hộp mới to hơn.

Nhìn một màn này, Hạ Hầu Thiệu Huyền thực vui vẻ.

“Khô Mộc!” Âm thanh kinh ngạc truyền tới, Khuynh Y cùng đám Phong Thanh Dương chạy tới, vây lấy Liên Kỳ Quang.

“Khô Mộc, cậu trở lại rồi?” Trong lời Phong Thanh Dương không kiềm được vui sướng: “Hiện giờ cậu thấy thế nào? Có khó chịu gì không?”

Nói thật, lúc đầu nghe thấy tin tức về Liên Kỳ Quang, cả đám đều kinh ngạc, nhưng chờ phần kinh ngạc này tan đi, còn lại chính là tràn đầy lo lắng.

Nhìn đám người, tâm tình Liên Kỳ Quang cũng tốt hơn rất nhiều, từ trong túi tiền lấy kẹo ra phát: “Kẹo cưới.”

Đám Phong Thanh Dương sửng sốt, tuy không hiểu kẹo cưới có ý gì, bất quá vẫn nhận lấy. Chính là, tiếp theo đó cái hộp nhỏ trong tay Liên Kỳ Quang cũng đưa tới: “Tiền mừng.”

“Tiền mừng?” Lam Kỳ ngây ngốc nhìn cái hộp kim loại trong tay Liên Kỳ Quang: “Cái gì gọi là tiền mừng?”

“Trước kia, lúc hai người kết hôn sẽ mời rất nhiều người tới ăn kẹo cưới, sau đó, các người ăn kẹo cưới của tôi, phải đưa tiền mừng.” Nghĩ tới những điều mình thấy trong sách trước kia, Liên Kỳ Quang mơ mơ hồ hồ giải thích đại khái.

“Này không phải cho tôi, cho cục nắm.” Liên Kỳ Quang nói xong, chỉ chỉ cái bụng nhỏ tròn tròn.

Nhìn gương mặt mong đợi của Liên Kỳ Quang, cả đám lập tức lên tinh thần, tuy vẫn mơ mơ hồ hồ, bất quá vẫn nhanh lẹ lấy tinh tạp nhét vào hộp.

“Này! Một năm tiền tiêu vặt của bà luôn.” Khuynh Y nhét tinh tạp, khí phách vung tay: “Cho cục cưng nhà cậu!”

“Mễ Tiểu Bảo đâu?” Quét nhìn một vòng không thấy bóng dáng Mễ Tiểu Bảo, Liên Kỳ Quang nghi hoặc hỏi.

“Ai biết, cũng lâu rồi tụi này không thấy cậu ta.” Phong Thanh Dương gãi gãi đầu: “Sau khi cậu tham gia thi đấu sinh tồn được vài ngày thì cậu ta liền mất tích, không quá hai ngày thì trở lại. Từ đó, thỉnh thoảng lại mất tích vài ngày, vẻ mặt hoảng hốt, nói chuyện với cậu ta mà cậu ta cứ thất thần mãi. Tụi này hỏi thì không chịu nói, nhức đầu muốn chết mà.”

Lại mất tích? Liên Kỳ Quang nhíu mày, trong lòng xẹt qua một tia nghi hoặc.

Ngay lúc Liên Kỳ Quang nghi hoặc, Hạ Hầu Thiệu Huyền đi tới, ôm lấy bả vai cậu: “Mệt à? Có muốn ngồi nghỉ một chút không?”

“Không cần, tôi không sao.”

“Khô Mộc, này là…” Lam Kỳ nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, giọng điệu có chút do dự.

“Đây là vợ tôi, Hạ Hầu Thiệu Huyền.” Âm thanh Liên Kỳ Quang cất cao vài phần, có ý khoe khoang.

Vợ? Hạ Hầu Thiệu Huyền? Hạ Hầu thiếu tướng! ! ? Đám Khuynh Y sửng sốt.

Hạ Hầu Thiệu Huyền đen mặt.

“Chào thiếu tướng! !” Khuynh Y phản ứng trước hết, lập tức đứng thẳng, đưa tay chào, âm thanh rõ to.

Một tiếng này, nhất thời làm những người xung quanh sững sờ, ngốc hề hề nhìn nam nhân cao lớn lạnh lùng kia, trong lòng kinh hoàng không thôi!

Thiếu tướng? Hạ Hầu thiếu tướng! Vị quan chỉ huy cao cấp nhất của Bất Lạc tinh! Người thực! !

Bầu không khí yên tĩnh này bảo trì không được bao lâu, nhất thời trăm ngàn học viên soạt một tiếng đứng thẳng, chào theo nghi thức quân đội, âm thanh trang trọng, đinh tai nhức óc: “Chào trưởng quan! ! Toàn thể học viên học viện quân sự Thanh Đế khu ba kính chào ngài!”

“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

“…” Liên Kỳ Quang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện