Vừa qua mười giờ, việc nhổ trại đã hoàn tất, sau trận thu dọn, trên vách núi khôi phục lại vẻ hoang vắng thưa thớt như trước, tựa như những náo nhiệt ầm ĩ, người đến người đi của hai ngày trước chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
Chỉ còn lại con khỉ trắng trên trán điểm một chấm đỏ, cô đơn lạc lõng ngồi giữa một đống bánh trái để lại riêng cho nó, ngơ ngác nhìn từng người từng người xuống khỏi vách núi. Lúc Mạnh Thiên Tư xuống dưới, nó không cam lòng đuổi theo mấy bước, nhưng cũng chỉ đuổi tới đỉnh thang, nhút nhát thò đầu nhìn xuống dưới, không dám cất thêm bước nữa.
Nó sinh ra giữ rừng cây bên dưới vách núi, khoảng cách xa nhất đời này từng đi chính là chuyến leo lên leo xuống mà Mạnh Thiên Tư sai bảo, đây đã là thế giới bên ngoài thế giới, bầu trời bên ngoài bầu trời của nó rồi.
Xa hơn nữa nó cũng chẳng dám đi, nỗi lưu luyến dành cho Mạnh Thiên Tư không vượt qua được sự sợ hãi đối với những gì không biết của nó.
Nó chạy tới chạy lui trên mép đỉnh thang, léo nhéo kêu gọi, cuối cùng không kêu nữa, ngồi chồm hổm ở đó, ôm quả chuối gặm rỉa, ngơ ngác nhìn đám người như thủy triều biến mất trong rừng rậm.
Nhìn từ xa, trông nó hệt như một tảng đá hình con khỉ ngồi xổm.
Mạnh Thiên Tư quay đầu lại vẫy tay với nó: “Về đi, sau này có cơ hội, tao sẽ trở lại thăm mày.”
***
Tân Từ đi xuống phía chân núi theo đoàn người, tinh thần hơi ngẩn ngơ, chợt không để ý bị vấp chân, suýt nữa ngã nhào, may mà bên cạnh có người nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay hắn, còn săn sóc nói: “Cẩn thận chút.”
Giọng nói này…
Tân Từ ngẩng đầu nhìn, có phần được sủng ái mà lo sợ.
Vậy mà lại đúng là Mạnh Kình Tùng.
Lão Mạnh đổi tính hồi nào vậy, bắt đầu quan tâm đến hắn rồi? Hắn không biết rằng Mạnh Kình Tùng như vậy là bởi bị Mạnh Thiên Tư dạy dỗ, nguyên văn lời Mạnh Thiên Tư là: “Sáng nay Tân Từ chải đầu cho tôi, tay run như bị Parkinson vậy đó – tôi nói cho anh biết, chuyến này Tân Từ mà có bất trắc gì, về sau để lại di chứng tâm lý ngu đần điên dại gì thì anh phải phụ trách hết đấy.”
Thế nên Mạnh Kình Tùng không thể không đặc biệt lưu ý đến hắn, thấy hắn ủ rũ thẫn thờ, cứ cảm thấy chỉ sợ đã mắc bệnh tật gì: “Không sao chứ?”
Đổi lại là hộ núi khác hỏi vậy, đại khái Tân Từ sẽ chỉ ừ một tiếng cho xong, nhưng sự quan tâm đến từ lão Mạnh thì chẳng khác nào gió ấm từ Nam cực thổi lên, khiến hắn cảm thấy mình vô cùng có thể diện, giá trị con người cũng cao lên hẳn – phải đáp lại cho thật trịnh trọng mới được.
Hắn nói: “Không sao không sao, thần kinh tôi đâu có yếu ớt vậy.”
Mạnh Kình Tùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chứng thực thêm bước nữa: “Thế sao cậu mất hồn mất vía thế?”
Tân Từ lại bị hắn khơi nỗi thổn thức lên: “Còn không phải là bởi…cô Bạch sao.”
Sáng nay, trước khi vì chải đầu bất lực mà bị Mạnh Thiên Tư đuổi đi, hắn đã tán gẫu vài câu với Mạnh Thiên Tư, tuy rằng nghe không rõ nhưng vẫn mơ hồ biết rằng Bạch Thủy Tiêu là bị thần động hút hao hết nước trong cơ thể, trở thành “cơ quan thúc đẩy” liên lạc với bên ngoài.
Hắn hơi thương cảm: “Anh không được thấy nên không biết thôi, trước khi cô Bạch gặp chuyện không may vẫn một mực nói với tôi rằng tình cảm giữa cô ấy và thần động là tình yêu đích thực, còn chướng mắt ái tình thế tục, cảm thấy chỉ toàn yêu bằng tiền chứ chẳng yêu bằng trái tim, cảm thấy tình yêu của mình mới là thoát tục phóng khoáng… Không nói dối anh chứ, có một thoáng, tôi gần như đã bị lời cô ấy nói tẩy não, vậy mà đang nói thì cô ấy…”
Nhớ tới thảm trạng của Bạch Thủy Tiêu khi đó, Tân Từ bất giác rùng mình, lẩm bẩm: “Chỉ là, cảm thấy…quá mỉa mai.”
Chỉ vì chuyện này thôi à? Mạnh Kình Tùng có phần coi thường hắn: Đại thái giám đúng là đại thái giám, quá âm nhu, suốt ngày đa sầu đa cảm vì chút chuyện tình tình ái ái này.
Y nói: “Chuyện phụ nữ bị đàn ông lừa gạt chia ra làm hai loại, một là đàn ông lừa phụ nữ, hai là phụ nữ tự mình lừa mình.”
“Thần động có thể là tình yêu đích thực của cô ta thật chắc? Truyền thuyết lạc hoa động nữ này đã có bao lâu rồi? Những năm qua đã có bao nhiêu lạc hoa động nữ chứ, chẳng qua chỉ là thần động lừa tới làm công cụ giải buồn làm việc cho mình mà thôi.”
Y tổng kết: “Chuyện này trong mắt tôi chẳng có gì châm chọc cả, cũng không đáng để thương cảm, xét cho cùng là Bạch Thủy Tiêu tự nghĩ quá nhiều. Có đôi lúc, đàn ông thích phụ nữ chưa chắc đã yêu nhiều đến thế, là phụ nữ nghĩ nhiều, tổng hợp đủ loại dấu hiệu hành vi mà cho rằng đó là biểu hiện của yêu mà thôi.”
Tân Từ chán nản: “Lão Mạnh, sao anh…chẳng có tình người gì hết thế hả?”
Tốt, mồm mép nhanh nhẹn như vậy, xem ra lực chiến đấu hãy còn khỏe lắm, tuyệt không tồn tại khả năng có di chứng “ngu đần điên dại” gì hết. Mạnh Kình Tùng hơi hối hận mới rồi quan tâm Tân Từ: Nên để hắn ngã một cái cho người ngợm săn chắc hơn, tâm tư đa sầu đa cảm vớ vẩn kiểu cách này cũng ngã rớt đi chút.
Y đáp: “Đàn ông chính là thô ráp thế đấy, còn trong thô không có ráp nữa kia.”
Nói xong cũng bỏ đi.
Tân Từ đứng tại chỗ một lúc.
Hắn lờ mờ cảm thấy lời Mạnh Kình Tùng như đang châm chọc hắn gì đó.
Nhưng đến cùng là châm chọc ở đâu thì lại không nghĩ ra được.
***
Mạnh Kình Tùng hơi đắc ý: Thành công ngầm tổn hại được Tân Từ một phen rồi.
Song lại sợ tổn hại hàm súc quá, chỉ số IQ của hắn không lĩnh hội được. Hơn nữa, đúng là gần mực thì đen, chung đụng quen với Tân Từ rồi, vậy mà lại chơi cái trò mồm mép diễn tuồng mình xưa nay vẫn khinh thường này.
Bởi vậy nên chút đắc ý này cũng nhanh chóng trở nên nhạt thếch.
Y đưa mắt nhìn quanh, muốn tìm xem Mạnh Thiên Tư đã đi đến đâu rồi để chạy tới đi cùng, đang nhìn thì sau lưng có người gọi hắn: “Kình Tùng.”
Là Thù Bích Ảnh, Mạnh Kình Tùng đáp dạ, rảo bước lên nghênh, lại điều chỉnh tốc độ của mình cho cùng nhịp bước với Thù Bích Ảnh.
Thù Bích Ảnh đi rất chậm, là cố ý chậm lại, rất nhanh sau đó, hai người đã rớt lại phía sau đoàn người, kéo ra một khoảng cách.
Trong lòng Mạnh Kình Tùng không yên, cảm thấy Thù Bích Ảnh có lời muốn nói với y.
Quả nhiên, đi thêm một đoạn nữa, Thù Bích Ảnh hạ giọng: “Kình Tùng.”
Bên cạnh đã không còn ai, hoàn toàn không cần thiết phải thấp giọng, đủ thấy chuyện sắp nói cần cẩn thận và bí mật thế nào, Mạnh Kình Tùng cũng hạ giọng: “Cô nói đi ạ.”
Thù Bích Ảnh nói: “Không phải đã bảo với cậu rồi à? Bên cạnh bé Thiên mà xuất hiện chàng trai nào cùng độ tuổi, điều kiện không có trở ngại gì thì phải kịp thời báo cho chúng tôi biết.”
Mạnh Kình Tùng lúng túng: “Là vậy, chuyện xảy ra quá đột ngột, Giang Luyện và Thiên Tư quen nhau còn chưa được mấy ngày…”
Thù Bích Ảnh ngắt lời hắn: “Chuyện nam nữ có phải là xây nhà, trồng đậu gieo lúa – nhất định phải trải qua hạ đi đông đến thì mới nhìn ra được đâu? Có một từ gọi là ‘chớp mắt vạn năm’, tôi cảm thấy có hơi khoa trương nhưng mà về cơ bản thì nhìn qua mấy bận, có cảm giác hay không, trong lòng không phải tự ước chừng được sao?”
Mạnh Kình Tùng vẫn muốn biện giải cho mình: “Ban đầu họ còn xung đột…”
Thù Bích Ảnh cười cười, nhưng trong mắt rõ ràng là không có ý cười: “Ờ, ban đầu xung đột, giờ mới qua mấy ngày đã hóa giải được rồi – tôi cho cậu hay, giao tình đồng sinh cộng tử một lần thắng đứt ba năm bình yên sống qua ngày đó. Nói theo cách của bọn trẻ các cậu bây giờ, gọi là tính không thể thay thế.”
“Đời này, người tặng hoa cho cậu, mời cậu ăn cơm, săn đón lấy lòng cậu có gì mà khó tìm, nhưng người cứu mạng cậu khỏi đám cháy, cùng cậu xuống vách núi, cùng cậu mổ núi lấy túi mật núi thì gặp được bao nhiêu? Thiên Tư sống đến tám mươi tuổi cũng sẽ nhớ được: Năm ấy nó xuống vách núi, suýt nữa bị đàn dơi lửa hại chết, là Giang Luyện đã cứu nó.”
Không sai, tính không thể thay thế, đàn dơi kia cũng có tính không thể thay thế – đời người có thể gặp phải mấy phen nguy hiểm vậy đâu? Tất là sẽ khắc sâu ký ức, khi rảnh rỗi lại lấy ra nhấm nháp: “Lần đó, nghĩ tới lại thấy sợ, bị mấy vạn còn dơi lửa vây quanh, suýt nữa thì không quay về được.”
…
Mạnh Kình Tùng im lặng, lát sau mới đáp: “Cô năm nói có lý ạ.”
Thù Bích Ảnh định nói y thêm hai câu, song nhìn dáng vẻ cung kính chân thành hết sức của hắn, lại không đành lòng: Mấy năm nay Mạnh Kình Tùng cần mẫn chăm chỉ, làm gì cũng đặt Mạnh Thiên Tư lên hàng đầu, ai cũng thấy được rõ ràng.
Bà buông một câu thở dài: “Cậu đấy, để ý chút.”
***
Lúc Giang Luyện xuống núi, vốn định đi cùng Thần Côn, song thể lực mỗi người một khác, leo núi xuống dốc chẳng thể nào cùng nhau được, cũng không biết thế nào mà hắn lại thành ra kết bạn với Liễu Quan Quốc.
Chung đụng với Liễu Quan Quốc không có áp lực gì, Giang Luyện vui vẻ đồng hành với gã, nói chút chuyện phiếm dọc đường, thời gian cũng theo đó mà trôi đi.
Giữa chừng nhắc tới Thù Bích Ảnh, Liễu Quan Quốc cảm thấy cô năm rất thưởng thức Giang Luyện: “Mới sáng sớm đã bảo tôi dẫn đi tìm cậu rồi, không tệ đâu cậu Giang, chị năm chúng tôi ít khi coi trọng người khác lắm.”
Hóa ra trong mắt Liễu Quan Quốc, đó gọi là coi trọng à?”
Giang Luyện cười khổ, có điều cũng không sai, trên đời này, có vài sự coi trọng là để mời chào mà có một số lại là để phòng bị.
Hắn chợt nghĩ tới một chuyện: “Cô Mạnh đều gọi họ là u cả, tình cảm chắc tốt lắm nhỉ.”
Liễu Quan Quốc đáp: “Còn không phải sao? Từ nhỏ đã thay phiên nhau nuôi bên người, cả bảy người đều là tình mẫu tử cả đấy.”
Giang Luyện hỏi lại câu cũ: “Vậy…vậy ai là mẹ ruột? Hay là tôi không nên hỏi? Nếu vậy thì tôi không hỏi nữa, anh cũng coi như tôi chưa từng hỏi đi.”
Liễu Quan Quốc thoáng sửng sốt, việc này trong quỷ non đúng là ít khi đề cập tới, nhưng cũng chẳng phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết – vốn không định nói, song thấy Giang Luyện có vẻ rất quan tâm, gã lại cảm thấy nói ra cũng không sao: “Không ai cả.”
Gã sợ Giang Luyện hiểu lầm, hạ giọng: “Cơ mà cậu đừng nghĩ nhiều, mẹ ruột vẫn còn sống, sống rất tốt. Chỉ là, quỷ non có quan niệm rằng cô Mạnh thiên phú dị bẩm như vậy không nên để bà ấy nuôi, cùng lắm chỉ là mượn bụng bà ấy ra đời vậy thôi. Thế nên, xác nhận được rồi là ôm đi ngay, để các cô bác nuôi.”
Giang Luyện ngạc nhiên: “Mẹ ruột cô ấy…bằng lòng à?”
Liễu Quan Quốc cười: “Có gì mà không bằng lòng, sinh ra người thừa kế ngai vàng quỷ non là chuyện bản lĩnh biết bao, hơn nữa, các cô bác cũng đâu có bạc đãi bà ấy.”
“Vậy…cô Mạnh có biết không?”
“Biết, khi còn bé thì không, lớn rồi cũng biết.”
“Cô ấy…không trở về tìm mẹ ruột à?”
Liễu Quan Quốc vội vàng “xuỵt” một tiếng, nhìn quanh bốn phía, bàn tay xuôi bên người vẫy vẫn hắn, lại hắng giọng nhìn đường, mãi đến khi nhìn mấy hộ núi gần bên vượt qua cả rồi, mới trả lời hắn: “Không tìm, kiên quyết không tìm.”
Giọng lại hạ thêm mấy bậc: “Tôi nghe nói, cô Mạnh của chúng tôi cố chấp lắm, là kiểu người mà…anh không quan tâm đến tôi thì tôi cũng tuyệt đối không đi tìm anh, ai đi đường người đó ấy.”
Giang Luyện lặng thinh.
Lát sau, hắn ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem Mạnh Thiên Tư đi đến đâu rồi.
Thấy rồi, đang đi cùng Mạnh Kình Tùng và Thù Bích Ảnh, đại khái là bởi bên cạnh đều là người thân thiết nên bước chân nhẹ nhàng thoăn thoắt, cũng không biết nói đến chuyện vui gì mà cười rất tươi.
Giang Luyện nhìn một hồi rồi thu mắt lại.
Hắn tưởng tượng ra dáng vẻ cô năm mười tuổi, trừng mắt dựng mày, hốc mắt đỏ ửng lại một bước không nhường: “Không tìm, không tìm là không tìm.”
Không sai, đích xác là cô.
***
Đến chân núi, mọi người theo thứ tự đến trước đến sau mà lục tục lên xe.
Tới trước đi trước, cũng không rảnh đợi ai, Giang Luyện đi cùng xe với Liễu Quan Quốc, vùng này thật sự rất hẻo lánh, xe chạy tròn một tiếng mới lục tục trông thấy dân cư, cơ mà hiển nhiên cũng không phải người Hán, đàn ông ăn mặc vẫn bình thường, nhưng phụ nữ thì…
Mặc áo lam, váy quây nền đen hoa trắng thì cũng chẳng lạ, lạ nhất là cái mũ trên đầu: màu sắc có rực rỡ cuốn hút cũng bình thường, chung quy cũng là người dân tộc thiểu số, bình thường ưa đội mũ mão sắc màu rực rỡ, song, kích thước thì rất lạ, cực kỳ lớn, trông như một cái biển hình tròn vậy, hình dạng cũng kỳ quặc, như một cái nón ngược, đỉnh đầu trống không, nói cách khác, đội mũ này ra đường, đỉnh đầu vẫn lạnh như cũ, gặp mưa dính mưa, gặp nắng đội nắng, chẳng che được gì cả.
Giang Luyện ngạc nhiên: “Đây không phải tộc Miêu đâu chứ?”
Liễu Quan Quốc cười ha hả: “Người ngoài các cậu chỉ biết Tương Tây có tộc Miêu, tộc Thổ Gia. Thực ra chỗ chúng tôi nhiều dân tộc thiểu số lắm, đây là một nhánh của tộc Dao, gọi là Dao Hoa.”
Đang nói chuyện thì xe dừng lại ở một trại rất cổ xưa, xe trước có người kêu: “Trưa rồi, nghỉ chân ở đây đi.”
Đường núi quá xóc, người trên xe co chân khoanh tay, đã sớm mệt muốn chết, nghe vậy nhao nhao xuống xe.
Trên cao, mấy xe đi sau vẫn đang rì rì đi từ trên đường núi xuống, đi cuối là xe máy của Thù Bích Ảnh, đừng nhìn nó chỉ là một chiếc xe hai bánh, tiếng động cơ chẳng thua gì xe bốn bánh chút nào đâu.
Trại không lớn, không có tường bao, cũng không có cổng trại, nhà gỗ nóc đen ván vàng, phân bố thưa thớt trong núi, dân ra vào trại ăn mặc giống những người đã thấy trên đường, xem ra đây là một trại Dao Hoa.
Giang Luyện để ý thấy xung quanh trại có không ít cây cổ thụ, dưới gốc cây là những chiếc bát thờ hoặc nén nhang không đốt hết, nhìn là biết những cây này được tế bái.
Liễu Quan Quốc nói: “Nơi có người Dao ắt có cổ thụ, đây là phong tục của người Dao Hoa. Cụ thể thì tôi không biết, cậu phải hỏi Thẩm Vạn Cổ ấy, vợ hắn là người Dao.”
Đợi thêm một lúc, xe đi sau cũng lúc tục tới nơi, cổng trại cũng chen chúc náo nhiệt lên hẳn, có người gặm lương khô uống nước tán gẫu ngay tại chỗ, có người vào trại, dùng tiền mua chút thịt khô đặc sản, hoa kim ngân, đậu phụ dầu gì đó của dân trại, còn có người chỉ thuần túy ngắm cảnh, vào trại xem có gì hay ho không, lúc lúc lại chụp cái này cái kia hoặc selfie.
Lúc này Giang Luyện mới nhìn đến Thần Côn.
Lão đứng bên đường, tay chắp sau mông, vẻ mặt nghiêm túc, cau mày như đang suy tư gì đó, cách đó không xa phía sau là hai Thẩm. Thẩm Vạn Cổ ân cần tiến lên mở nắp chai nước khoáng cho Thần Côn, thấy Thần Côn không có phản ứng gì, cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ yên lặng lùi về.
Sắc mặt Thần Côn thế này quả thật chẳng ăn khớp gì với vẻ yên vui tốt lành trước mắt, Giang Luyện đi qua, bảo lão: “Trông mặt chú thế này là có ai nợ tiền chú không trả à?”
Dòng suy nghĩ của Thần Côn bị cắt đứt, bất mãn trừng hắn: “Tôi đang suy xét vấn đề.”
Còn suy xét?
Giang Luyện ngạc nhiên: “Không phải chuyện kết thúc rồi à?”
Thần Côn nhìn hắn vẻ hận sắt không thành thép: “Tiểu Luyện Luyện, không phải tôi phê bình cậu đâu nhưng cậu khuyết thiếu tinh thần nghiên cứu quá rồi, kết thúc? Còn lâu mới kết thúc được, trong mắt tôi, chuyện mới chỉ bắt đầu thôi.”
Lão liệt kê từng mục ra cho Giang Luyện.
“Trong buồng đá dưới tầng núi thứ chín có một mặt vách đá lớn để thắt thừng ghi nhớ, chuyện này rốt cuộc phải giải mã thế nào? Tiểu Luyện Luyện, cậu phải mau dán mắt thần của cậu lên, vẽ lại từ đầu chí cuối cho tôi.”
“Vì sao lúc tôi nâng túi mật núi, trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh quái dị như vậy? Túi mật núi và rương, và cả rồng nữa, rốt cuộc có quan hệ thế nào?”
“Thần động ở đó là để theo dõi túi mật núi, thắt thừng ghi nhớ là vào thời Hoàng Đế hoặc sớm hơn, bởi vậy nên tính ra, túi mật núi quá nửa là bỏ vào từ khi đó, thần động thì sao, liệu nó có phải cũng là người thời Hoàng Đế không?”
“Rốt cuộc nó là ai? Trông chừng túi mật núi để làm gì? Nó đã báo tin cho ai?”
“Quá nhiều bí ẩn, quả thực là khiến người ta sứt đầu mẻ trán, cậu lại đi nói là chuyện đã kết thúc rồi.”
Có lý, là mình tìm từ không đủ nghiêm cẩn, Giang Luyện khen lão: “Nghiêm túc ghê.”
Thần Côn đắc ý: “Đương nhiên rồi, bây giờ tôi thân là ba lớp cánh sen, trách nhiệm nặng nề, phải có tinh thần phụ trách nghiêm túc, phá giải từng nghi vấn nan giải và bí ẩn này. Không phải tôi nói cậu chứ, Tiểu Luyện Luyện, thực ra tôi cũng chẳng muốn làm đâu, là họ cứ nhất định lôi kéo tôi, mời tôi hỗ trợ…”
Trò chuyện hết nổi, Giang Luyện nói: “Vậy chú cứ…tiếp tục suy nghĩ nghiêm túc đi, không quấy rầy.”
Hắn nhấc chân bỏ đi, thực ra cũng không biết phải đi đâu, bèn lững thững đi vào trại, coi như tham quan.
Thần Côn hơi kinh ngạc, một lúc sau mới nhớ ra: Lão loáng thoáng nghe nói là ba lớp cánh sen chỉ lưu lại mỗi lão, vậy tức là Tiểu Luyện Luyện đã không phải nữa rồi?
Không xong rồi, lão còn đi khoe khoang với người ta là mình ba đẩy bốn mời mãi mới nhậm chức nữa chứ, đây chẳng phải là chọc dao lên trái tim trẻ trung non nớt của Tiểu Luyện Luyện sao?
Thần Côn vội vàng đuổi theo: “Này, Tiểu Luyện Luyện, chờ ông anh già này với.”
Thẩm Bang và Thẩm Vạn Cổ đã được ủy nhiệm làm trợ lý đặc biệt của Thần Côn, chức trách từ đề phòng theo dõi thành bảo vệ và phối hợp toàn lực, mắt thấy Thần Côn đuổi theo đi mất rồi, sao có thể không theo cùng?
Mấy người anh đuổi tôi tôi đuổi anh, chạy cả vào trại.
Chỉ còn lại con khỉ trắng trên trán điểm một chấm đỏ, cô đơn lạc lõng ngồi giữa một đống bánh trái để lại riêng cho nó, ngơ ngác nhìn từng người từng người xuống khỏi vách núi. Lúc Mạnh Thiên Tư xuống dưới, nó không cam lòng đuổi theo mấy bước, nhưng cũng chỉ đuổi tới đỉnh thang, nhút nhát thò đầu nhìn xuống dưới, không dám cất thêm bước nữa.
Nó sinh ra giữ rừng cây bên dưới vách núi, khoảng cách xa nhất đời này từng đi chính là chuyến leo lên leo xuống mà Mạnh Thiên Tư sai bảo, đây đã là thế giới bên ngoài thế giới, bầu trời bên ngoài bầu trời của nó rồi.
Xa hơn nữa nó cũng chẳng dám đi, nỗi lưu luyến dành cho Mạnh Thiên Tư không vượt qua được sự sợ hãi đối với những gì không biết của nó.
Nó chạy tới chạy lui trên mép đỉnh thang, léo nhéo kêu gọi, cuối cùng không kêu nữa, ngồi chồm hổm ở đó, ôm quả chuối gặm rỉa, ngơ ngác nhìn đám người như thủy triều biến mất trong rừng rậm.
Nhìn từ xa, trông nó hệt như một tảng đá hình con khỉ ngồi xổm.
Mạnh Thiên Tư quay đầu lại vẫy tay với nó: “Về đi, sau này có cơ hội, tao sẽ trở lại thăm mày.”
***
Tân Từ đi xuống phía chân núi theo đoàn người, tinh thần hơi ngẩn ngơ, chợt không để ý bị vấp chân, suýt nữa ngã nhào, may mà bên cạnh có người nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay hắn, còn săn sóc nói: “Cẩn thận chút.”
Giọng nói này…
Tân Từ ngẩng đầu nhìn, có phần được sủng ái mà lo sợ.
Vậy mà lại đúng là Mạnh Kình Tùng.
Lão Mạnh đổi tính hồi nào vậy, bắt đầu quan tâm đến hắn rồi? Hắn không biết rằng Mạnh Kình Tùng như vậy là bởi bị Mạnh Thiên Tư dạy dỗ, nguyên văn lời Mạnh Thiên Tư là: “Sáng nay Tân Từ chải đầu cho tôi, tay run như bị Parkinson vậy đó – tôi nói cho anh biết, chuyến này Tân Từ mà có bất trắc gì, về sau để lại di chứng tâm lý ngu đần điên dại gì thì anh phải phụ trách hết đấy.”
Thế nên Mạnh Kình Tùng không thể không đặc biệt lưu ý đến hắn, thấy hắn ủ rũ thẫn thờ, cứ cảm thấy chỉ sợ đã mắc bệnh tật gì: “Không sao chứ?”
Đổi lại là hộ núi khác hỏi vậy, đại khái Tân Từ sẽ chỉ ừ một tiếng cho xong, nhưng sự quan tâm đến từ lão Mạnh thì chẳng khác nào gió ấm từ Nam cực thổi lên, khiến hắn cảm thấy mình vô cùng có thể diện, giá trị con người cũng cao lên hẳn – phải đáp lại cho thật trịnh trọng mới được.
Hắn nói: “Không sao không sao, thần kinh tôi đâu có yếu ớt vậy.”
Mạnh Kình Tùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chứng thực thêm bước nữa: “Thế sao cậu mất hồn mất vía thế?”
Tân Từ lại bị hắn khơi nỗi thổn thức lên: “Còn không phải là bởi…cô Bạch sao.”
Sáng nay, trước khi vì chải đầu bất lực mà bị Mạnh Thiên Tư đuổi đi, hắn đã tán gẫu vài câu với Mạnh Thiên Tư, tuy rằng nghe không rõ nhưng vẫn mơ hồ biết rằng Bạch Thủy Tiêu là bị thần động hút hao hết nước trong cơ thể, trở thành “cơ quan thúc đẩy” liên lạc với bên ngoài.
Hắn hơi thương cảm: “Anh không được thấy nên không biết thôi, trước khi cô Bạch gặp chuyện không may vẫn một mực nói với tôi rằng tình cảm giữa cô ấy và thần động là tình yêu đích thực, còn chướng mắt ái tình thế tục, cảm thấy chỉ toàn yêu bằng tiền chứ chẳng yêu bằng trái tim, cảm thấy tình yêu của mình mới là thoát tục phóng khoáng… Không nói dối anh chứ, có một thoáng, tôi gần như đã bị lời cô ấy nói tẩy não, vậy mà đang nói thì cô ấy…”
Nhớ tới thảm trạng của Bạch Thủy Tiêu khi đó, Tân Từ bất giác rùng mình, lẩm bẩm: “Chỉ là, cảm thấy…quá mỉa mai.”
Chỉ vì chuyện này thôi à? Mạnh Kình Tùng có phần coi thường hắn: Đại thái giám đúng là đại thái giám, quá âm nhu, suốt ngày đa sầu đa cảm vì chút chuyện tình tình ái ái này.
Y nói: “Chuyện phụ nữ bị đàn ông lừa gạt chia ra làm hai loại, một là đàn ông lừa phụ nữ, hai là phụ nữ tự mình lừa mình.”
“Thần động có thể là tình yêu đích thực của cô ta thật chắc? Truyền thuyết lạc hoa động nữ này đã có bao lâu rồi? Những năm qua đã có bao nhiêu lạc hoa động nữ chứ, chẳng qua chỉ là thần động lừa tới làm công cụ giải buồn làm việc cho mình mà thôi.”
Y tổng kết: “Chuyện này trong mắt tôi chẳng có gì châm chọc cả, cũng không đáng để thương cảm, xét cho cùng là Bạch Thủy Tiêu tự nghĩ quá nhiều. Có đôi lúc, đàn ông thích phụ nữ chưa chắc đã yêu nhiều đến thế, là phụ nữ nghĩ nhiều, tổng hợp đủ loại dấu hiệu hành vi mà cho rằng đó là biểu hiện của yêu mà thôi.”
Tân Từ chán nản: “Lão Mạnh, sao anh…chẳng có tình người gì hết thế hả?”
Tốt, mồm mép nhanh nhẹn như vậy, xem ra lực chiến đấu hãy còn khỏe lắm, tuyệt không tồn tại khả năng có di chứng “ngu đần điên dại” gì hết. Mạnh Kình Tùng hơi hối hận mới rồi quan tâm Tân Từ: Nên để hắn ngã một cái cho người ngợm săn chắc hơn, tâm tư đa sầu đa cảm vớ vẩn kiểu cách này cũng ngã rớt đi chút.
Y đáp: “Đàn ông chính là thô ráp thế đấy, còn trong thô không có ráp nữa kia.”
Nói xong cũng bỏ đi.
Tân Từ đứng tại chỗ một lúc.
Hắn lờ mờ cảm thấy lời Mạnh Kình Tùng như đang châm chọc hắn gì đó.
Nhưng đến cùng là châm chọc ở đâu thì lại không nghĩ ra được.
***
Mạnh Kình Tùng hơi đắc ý: Thành công ngầm tổn hại được Tân Từ một phen rồi.
Song lại sợ tổn hại hàm súc quá, chỉ số IQ của hắn không lĩnh hội được. Hơn nữa, đúng là gần mực thì đen, chung đụng quen với Tân Từ rồi, vậy mà lại chơi cái trò mồm mép diễn tuồng mình xưa nay vẫn khinh thường này.
Bởi vậy nên chút đắc ý này cũng nhanh chóng trở nên nhạt thếch.
Y đưa mắt nhìn quanh, muốn tìm xem Mạnh Thiên Tư đã đi đến đâu rồi để chạy tới đi cùng, đang nhìn thì sau lưng có người gọi hắn: “Kình Tùng.”
Là Thù Bích Ảnh, Mạnh Kình Tùng đáp dạ, rảo bước lên nghênh, lại điều chỉnh tốc độ của mình cho cùng nhịp bước với Thù Bích Ảnh.
Thù Bích Ảnh đi rất chậm, là cố ý chậm lại, rất nhanh sau đó, hai người đã rớt lại phía sau đoàn người, kéo ra một khoảng cách.
Trong lòng Mạnh Kình Tùng không yên, cảm thấy Thù Bích Ảnh có lời muốn nói với y.
Quả nhiên, đi thêm một đoạn nữa, Thù Bích Ảnh hạ giọng: “Kình Tùng.”
Bên cạnh đã không còn ai, hoàn toàn không cần thiết phải thấp giọng, đủ thấy chuyện sắp nói cần cẩn thận và bí mật thế nào, Mạnh Kình Tùng cũng hạ giọng: “Cô nói đi ạ.”
Thù Bích Ảnh nói: “Không phải đã bảo với cậu rồi à? Bên cạnh bé Thiên mà xuất hiện chàng trai nào cùng độ tuổi, điều kiện không có trở ngại gì thì phải kịp thời báo cho chúng tôi biết.”
Mạnh Kình Tùng lúng túng: “Là vậy, chuyện xảy ra quá đột ngột, Giang Luyện và Thiên Tư quen nhau còn chưa được mấy ngày…”
Thù Bích Ảnh ngắt lời hắn: “Chuyện nam nữ có phải là xây nhà, trồng đậu gieo lúa – nhất định phải trải qua hạ đi đông đến thì mới nhìn ra được đâu? Có một từ gọi là ‘chớp mắt vạn năm’, tôi cảm thấy có hơi khoa trương nhưng mà về cơ bản thì nhìn qua mấy bận, có cảm giác hay không, trong lòng không phải tự ước chừng được sao?”
Mạnh Kình Tùng vẫn muốn biện giải cho mình: “Ban đầu họ còn xung đột…”
Thù Bích Ảnh cười cười, nhưng trong mắt rõ ràng là không có ý cười: “Ờ, ban đầu xung đột, giờ mới qua mấy ngày đã hóa giải được rồi – tôi cho cậu hay, giao tình đồng sinh cộng tử một lần thắng đứt ba năm bình yên sống qua ngày đó. Nói theo cách của bọn trẻ các cậu bây giờ, gọi là tính không thể thay thế.”
“Đời này, người tặng hoa cho cậu, mời cậu ăn cơm, săn đón lấy lòng cậu có gì mà khó tìm, nhưng người cứu mạng cậu khỏi đám cháy, cùng cậu xuống vách núi, cùng cậu mổ núi lấy túi mật núi thì gặp được bao nhiêu? Thiên Tư sống đến tám mươi tuổi cũng sẽ nhớ được: Năm ấy nó xuống vách núi, suýt nữa bị đàn dơi lửa hại chết, là Giang Luyện đã cứu nó.”
Không sai, tính không thể thay thế, đàn dơi kia cũng có tính không thể thay thế – đời người có thể gặp phải mấy phen nguy hiểm vậy đâu? Tất là sẽ khắc sâu ký ức, khi rảnh rỗi lại lấy ra nhấm nháp: “Lần đó, nghĩ tới lại thấy sợ, bị mấy vạn còn dơi lửa vây quanh, suýt nữa thì không quay về được.”
…
Mạnh Kình Tùng im lặng, lát sau mới đáp: “Cô năm nói có lý ạ.”
Thù Bích Ảnh định nói y thêm hai câu, song nhìn dáng vẻ cung kính chân thành hết sức của hắn, lại không đành lòng: Mấy năm nay Mạnh Kình Tùng cần mẫn chăm chỉ, làm gì cũng đặt Mạnh Thiên Tư lên hàng đầu, ai cũng thấy được rõ ràng.
Bà buông một câu thở dài: “Cậu đấy, để ý chút.”
***
Lúc Giang Luyện xuống núi, vốn định đi cùng Thần Côn, song thể lực mỗi người một khác, leo núi xuống dốc chẳng thể nào cùng nhau được, cũng không biết thế nào mà hắn lại thành ra kết bạn với Liễu Quan Quốc.
Chung đụng với Liễu Quan Quốc không có áp lực gì, Giang Luyện vui vẻ đồng hành với gã, nói chút chuyện phiếm dọc đường, thời gian cũng theo đó mà trôi đi.
Giữa chừng nhắc tới Thù Bích Ảnh, Liễu Quan Quốc cảm thấy cô năm rất thưởng thức Giang Luyện: “Mới sáng sớm đã bảo tôi dẫn đi tìm cậu rồi, không tệ đâu cậu Giang, chị năm chúng tôi ít khi coi trọng người khác lắm.”
Hóa ra trong mắt Liễu Quan Quốc, đó gọi là coi trọng à?”
Giang Luyện cười khổ, có điều cũng không sai, trên đời này, có vài sự coi trọng là để mời chào mà có một số lại là để phòng bị.
Hắn chợt nghĩ tới một chuyện: “Cô Mạnh đều gọi họ là u cả, tình cảm chắc tốt lắm nhỉ.”
Liễu Quan Quốc đáp: “Còn không phải sao? Từ nhỏ đã thay phiên nhau nuôi bên người, cả bảy người đều là tình mẫu tử cả đấy.”
Giang Luyện hỏi lại câu cũ: “Vậy…vậy ai là mẹ ruột? Hay là tôi không nên hỏi? Nếu vậy thì tôi không hỏi nữa, anh cũng coi như tôi chưa từng hỏi đi.”
Liễu Quan Quốc thoáng sửng sốt, việc này trong quỷ non đúng là ít khi đề cập tới, nhưng cũng chẳng phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết – vốn không định nói, song thấy Giang Luyện có vẻ rất quan tâm, gã lại cảm thấy nói ra cũng không sao: “Không ai cả.”
Gã sợ Giang Luyện hiểu lầm, hạ giọng: “Cơ mà cậu đừng nghĩ nhiều, mẹ ruột vẫn còn sống, sống rất tốt. Chỉ là, quỷ non có quan niệm rằng cô Mạnh thiên phú dị bẩm như vậy không nên để bà ấy nuôi, cùng lắm chỉ là mượn bụng bà ấy ra đời vậy thôi. Thế nên, xác nhận được rồi là ôm đi ngay, để các cô bác nuôi.”
Giang Luyện ngạc nhiên: “Mẹ ruột cô ấy…bằng lòng à?”
Liễu Quan Quốc cười: “Có gì mà không bằng lòng, sinh ra người thừa kế ngai vàng quỷ non là chuyện bản lĩnh biết bao, hơn nữa, các cô bác cũng đâu có bạc đãi bà ấy.”
“Vậy…cô Mạnh có biết không?”
“Biết, khi còn bé thì không, lớn rồi cũng biết.”
“Cô ấy…không trở về tìm mẹ ruột à?”
Liễu Quan Quốc vội vàng “xuỵt” một tiếng, nhìn quanh bốn phía, bàn tay xuôi bên người vẫy vẫn hắn, lại hắng giọng nhìn đường, mãi đến khi nhìn mấy hộ núi gần bên vượt qua cả rồi, mới trả lời hắn: “Không tìm, kiên quyết không tìm.”
Giọng lại hạ thêm mấy bậc: “Tôi nghe nói, cô Mạnh của chúng tôi cố chấp lắm, là kiểu người mà…anh không quan tâm đến tôi thì tôi cũng tuyệt đối không đi tìm anh, ai đi đường người đó ấy.”
Giang Luyện lặng thinh.
Lát sau, hắn ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem Mạnh Thiên Tư đi đến đâu rồi.
Thấy rồi, đang đi cùng Mạnh Kình Tùng và Thù Bích Ảnh, đại khái là bởi bên cạnh đều là người thân thiết nên bước chân nhẹ nhàng thoăn thoắt, cũng không biết nói đến chuyện vui gì mà cười rất tươi.
Giang Luyện nhìn một hồi rồi thu mắt lại.
Hắn tưởng tượng ra dáng vẻ cô năm mười tuổi, trừng mắt dựng mày, hốc mắt đỏ ửng lại một bước không nhường: “Không tìm, không tìm là không tìm.”
Không sai, đích xác là cô.
***
Đến chân núi, mọi người theo thứ tự đến trước đến sau mà lục tục lên xe.
Tới trước đi trước, cũng không rảnh đợi ai, Giang Luyện đi cùng xe với Liễu Quan Quốc, vùng này thật sự rất hẻo lánh, xe chạy tròn một tiếng mới lục tục trông thấy dân cư, cơ mà hiển nhiên cũng không phải người Hán, đàn ông ăn mặc vẫn bình thường, nhưng phụ nữ thì…
Mặc áo lam, váy quây nền đen hoa trắng thì cũng chẳng lạ, lạ nhất là cái mũ trên đầu: màu sắc có rực rỡ cuốn hút cũng bình thường, chung quy cũng là người dân tộc thiểu số, bình thường ưa đội mũ mão sắc màu rực rỡ, song, kích thước thì rất lạ, cực kỳ lớn, trông như một cái biển hình tròn vậy, hình dạng cũng kỳ quặc, như một cái nón ngược, đỉnh đầu trống không, nói cách khác, đội mũ này ra đường, đỉnh đầu vẫn lạnh như cũ, gặp mưa dính mưa, gặp nắng đội nắng, chẳng che được gì cả.
Giang Luyện ngạc nhiên: “Đây không phải tộc Miêu đâu chứ?”
Liễu Quan Quốc cười ha hả: “Người ngoài các cậu chỉ biết Tương Tây có tộc Miêu, tộc Thổ Gia. Thực ra chỗ chúng tôi nhiều dân tộc thiểu số lắm, đây là một nhánh của tộc Dao, gọi là Dao Hoa.”
Đang nói chuyện thì xe dừng lại ở một trại rất cổ xưa, xe trước có người kêu: “Trưa rồi, nghỉ chân ở đây đi.”
Đường núi quá xóc, người trên xe co chân khoanh tay, đã sớm mệt muốn chết, nghe vậy nhao nhao xuống xe.
Trên cao, mấy xe đi sau vẫn đang rì rì đi từ trên đường núi xuống, đi cuối là xe máy của Thù Bích Ảnh, đừng nhìn nó chỉ là một chiếc xe hai bánh, tiếng động cơ chẳng thua gì xe bốn bánh chút nào đâu.
Trại không lớn, không có tường bao, cũng không có cổng trại, nhà gỗ nóc đen ván vàng, phân bố thưa thớt trong núi, dân ra vào trại ăn mặc giống những người đã thấy trên đường, xem ra đây là một trại Dao Hoa.
Giang Luyện để ý thấy xung quanh trại có không ít cây cổ thụ, dưới gốc cây là những chiếc bát thờ hoặc nén nhang không đốt hết, nhìn là biết những cây này được tế bái.
Liễu Quan Quốc nói: “Nơi có người Dao ắt có cổ thụ, đây là phong tục của người Dao Hoa. Cụ thể thì tôi không biết, cậu phải hỏi Thẩm Vạn Cổ ấy, vợ hắn là người Dao.”
Đợi thêm một lúc, xe đi sau cũng lúc tục tới nơi, cổng trại cũng chen chúc náo nhiệt lên hẳn, có người gặm lương khô uống nước tán gẫu ngay tại chỗ, có người vào trại, dùng tiền mua chút thịt khô đặc sản, hoa kim ngân, đậu phụ dầu gì đó của dân trại, còn có người chỉ thuần túy ngắm cảnh, vào trại xem có gì hay ho không, lúc lúc lại chụp cái này cái kia hoặc selfie.
Lúc này Giang Luyện mới nhìn đến Thần Côn.
Lão đứng bên đường, tay chắp sau mông, vẻ mặt nghiêm túc, cau mày như đang suy tư gì đó, cách đó không xa phía sau là hai Thẩm. Thẩm Vạn Cổ ân cần tiến lên mở nắp chai nước khoáng cho Thần Côn, thấy Thần Côn không có phản ứng gì, cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ yên lặng lùi về.
Sắc mặt Thần Côn thế này quả thật chẳng ăn khớp gì với vẻ yên vui tốt lành trước mắt, Giang Luyện đi qua, bảo lão: “Trông mặt chú thế này là có ai nợ tiền chú không trả à?”
Dòng suy nghĩ của Thần Côn bị cắt đứt, bất mãn trừng hắn: “Tôi đang suy xét vấn đề.”
Còn suy xét?
Giang Luyện ngạc nhiên: “Không phải chuyện kết thúc rồi à?”
Thần Côn nhìn hắn vẻ hận sắt không thành thép: “Tiểu Luyện Luyện, không phải tôi phê bình cậu đâu nhưng cậu khuyết thiếu tinh thần nghiên cứu quá rồi, kết thúc? Còn lâu mới kết thúc được, trong mắt tôi, chuyện mới chỉ bắt đầu thôi.”
Lão liệt kê từng mục ra cho Giang Luyện.
“Trong buồng đá dưới tầng núi thứ chín có một mặt vách đá lớn để thắt thừng ghi nhớ, chuyện này rốt cuộc phải giải mã thế nào? Tiểu Luyện Luyện, cậu phải mau dán mắt thần của cậu lên, vẽ lại từ đầu chí cuối cho tôi.”
“Vì sao lúc tôi nâng túi mật núi, trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh quái dị như vậy? Túi mật núi và rương, và cả rồng nữa, rốt cuộc có quan hệ thế nào?”
“Thần động ở đó là để theo dõi túi mật núi, thắt thừng ghi nhớ là vào thời Hoàng Đế hoặc sớm hơn, bởi vậy nên tính ra, túi mật núi quá nửa là bỏ vào từ khi đó, thần động thì sao, liệu nó có phải cũng là người thời Hoàng Đế không?”
“Rốt cuộc nó là ai? Trông chừng túi mật núi để làm gì? Nó đã báo tin cho ai?”
“Quá nhiều bí ẩn, quả thực là khiến người ta sứt đầu mẻ trán, cậu lại đi nói là chuyện đã kết thúc rồi.”
Có lý, là mình tìm từ không đủ nghiêm cẩn, Giang Luyện khen lão: “Nghiêm túc ghê.”
Thần Côn đắc ý: “Đương nhiên rồi, bây giờ tôi thân là ba lớp cánh sen, trách nhiệm nặng nề, phải có tinh thần phụ trách nghiêm túc, phá giải từng nghi vấn nan giải và bí ẩn này. Không phải tôi nói cậu chứ, Tiểu Luyện Luyện, thực ra tôi cũng chẳng muốn làm đâu, là họ cứ nhất định lôi kéo tôi, mời tôi hỗ trợ…”
Trò chuyện hết nổi, Giang Luyện nói: “Vậy chú cứ…tiếp tục suy nghĩ nghiêm túc đi, không quấy rầy.”
Hắn nhấc chân bỏ đi, thực ra cũng không biết phải đi đâu, bèn lững thững đi vào trại, coi như tham quan.
Thần Côn hơi kinh ngạc, một lúc sau mới nhớ ra: Lão loáng thoáng nghe nói là ba lớp cánh sen chỉ lưu lại mỗi lão, vậy tức là Tiểu Luyện Luyện đã không phải nữa rồi?
Không xong rồi, lão còn đi khoe khoang với người ta là mình ba đẩy bốn mời mãi mới nhậm chức nữa chứ, đây chẳng phải là chọc dao lên trái tim trẻ trung non nớt của Tiểu Luyện Luyện sao?
Thần Côn vội vàng đuổi theo: “Này, Tiểu Luyện Luyện, chờ ông anh già này với.”
Thẩm Bang và Thẩm Vạn Cổ đã được ủy nhiệm làm trợ lý đặc biệt của Thần Côn, chức trách từ đề phòng theo dõi thành bảo vệ và phối hợp toàn lực, mắt thấy Thần Côn đuổi theo đi mất rồi, sao có thể không theo cùng?
Mấy người anh đuổi tôi tôi đuổi anh, chạy cả vào trại.
Danh sách chương