Phủ Thái tử.

Thái tử ngồi ở chủ vị, vị trí khách ngồi thứ nhất là Tử y hầu, khách mời hai bên ngồi đầy cả phòng. Trên bàn bày ra yến tiệc linh đình, sơn hào hải vị muôn màu rực rỡ, không thiếu thứ gì.

Thói quen của Tử y hầu như cũ, không hứng thú lắm với những yến tiệc này, trong cả bữa tiệc hắn chỉ động đũa vào món cá hấp, tuy rằng gia vị chỉ là vài miếng nấm hương, nhưng lại vô cùng tươi ngon.

Thái tử thấy Tử y hầu có hứng thú với món ăn này như thế, không khỏi mỉm cười nói: “Con cá này là do Tần Tư cho người bắt dưới sông từ khi trời còn chưa sáng, sau đó ngư phu lập tức làm sạch cá, tẩm ướp gia vị cho vào nồi hấp rồi đưa về phủ.”

“Từ dưới sông bắt lên, đi một đường về đến phủ là vừa kịp chín, đúng là ý hay.” Người chung quanh vội vàng phụ họa.

Tử y hầu nheo mắt lại: “Thái tử quả nhiên biết hưởng thụ.”

Thái tử cất cao giọng nói: “Cũng là nhờ có Tần Tư, nhờ hắn có ý tưởng hay ho ta mới có thể hưởng thụ nhiều mỹ thực như vậy.”

Tần Tư lập tức đứng dậy tạ ơn: “Điện hạ quá lời, vi thần trời sinh phúc mỏng, xuất thân thấp kém, đều dựa vào ơn đức của điện hạ, được người chiếu cố, vì người phân ưu là bổn phận của vi thần.”

Lời này nếu đổi thành người khác nói, chính là nịnh nọt. Nhưng phát ra từ trong miệng hắn, phối hợp với dáng vẻ bên ngoài, tài ăn nói xuất chúng, tất cả có vẻ như nước chảy mây trôi, nhịp nhàng ăn khớp.

Thái tử hài lòng nói: “Ngươi đứng dậy đi.”

Tần Tư đứng lên, cung kính lui sang một bên.

Tử y hầu từ trên cao nhìn xuống Tần Tư một chút, trong đầu bỗng hiện ra khuôn mặt mỹ lệ đó. Bỗng dưng, hắn cười nhẹ, ngón tay thon dài trắng trẻo cầm lấy ly rượu thanh ngọc, chậm rãi nói: “Sớm nghe nói Tần thám hoa là phụ tá đắc lực của Thái tử, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền.”

Tử y hầu hỉ nộ vô thường, không giống người khác, nếu ứng đối không tốt sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Trên mặt Tần Tư lộ ra vẻ kinh hoảng vừa đúng: “Hầu gia quá khen, tất cả đều nhờ vào ưu ái của Thái tử, vi thần vạn chết không từ.”

Từ đầu tới cuối Tần Tư luôn thể hiện ra dáng vẻ lo sợ, phảng phất như rất trung thành với Thái tử. Nhưng sau khi nghe kể về “sự tích anh hùng” của hắn, người bên ngoài không tự chủ được mà lộ ra vẻ khinh bỉ. Một người có thể bán muội cầu vinh, phẩm tính có thể tốt đến đâu. Rõ ràng Thái tử đối với hắn vô cùng xa cách, hắn vẫn như cũ không biến sắc, chuyện trò vui vẻ, thật là đệ nhất thiên hạ mặt dày.

Đáy mắt Tử y hầu mang ý cười, một người nếu muốn tiếp tục ở lại quan trường, nhất định phải biết khi nào cúi đầu, khi nào quỳ xuống, nói dễ nghe thì là duỗi được co được, nói khó nghe thì là vô liêm sỉ, vị trước mắt này thật không thể nghi ngờ chính là một nhân vật kiệt xuất. Năm đó vì trở thành rể của Lưu Ngự Sử, hắn không chút do dự vứt bỏ Giang Tiểu Lâu, tiếp theo vì lấy lòng mình, lại trói người đưa đến phủ Tử y hầu, điều này nói rõ một đạo lý: con người khi cần độc ác thì phải độc, khi muốn trèo lên cao mà thấy có gánh nặng thì phải không chút do dự bứt bỏ, mặc kệ gánh nặng này là nữ nhân mình yêu mến hay là người thân. Như vậy mới có thể không ngừng trèo lên cao, có được thứ mình muốn.

Người không vì mình, trời tru đất diệt, bình tĩnh mà xét thì Tần Tư làm vậy cũng không có gì sai. Chính là trong mắt Tử y hầu, đây chính là cách giải thích rất hợp lý đối với đời người và quyền thế, nhưng không ai ngờ được Giang Tiểu Lâu lại mạnh mẽ quay trở về, từng bước nuốt chửng Tần gia không còn manh giáp.

Nơi có nhiều nữ nhân thì thị phi cũng nhiều, tranh đấu lẫn nhau, công kích lẫn nhau, không tự chủ sẽ bại lộ bộ mặt xấu xí của mình. Chỉ có điều, nữ nhân cũng chính là động vật đáng yêu nhất trên đời, trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra nét mỹ lệ vô cùng cực. Một nữ nhân quay lại báo thù, rốt cuộc nên nói là thú vị hay đáng sợ, phải xem Tần Tư có thể chống được một đòn của đối phương hay không.

Tử y hầu mỉm cười giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Thái tử khoan dung nói: “Được rồi, đừng lo sợ như vậy nữa, Tử y hầu cũng không phải người ngoài, ngươi ngồi xuống đi."

Tần Tư khiêm tốn thêm một lúc nữa mới ngồi xuống, hơi dừng một chút, hắn mỉm cười nhìn Thái tử nói: “Thật ra đây cũng không là gì, thần chỉ mượn ý của người khác thôi. Nghe nói phú thương Tạ gia cũng dùng phương pháp này để lấy măng tươi trên núi, một đường đưa về phủ, khi về đến phủ thì nồi măng vẫn còn bốc khói nghi ngút, mùi vị ngon cực kỳ.”

Thái tử nghe vậy hơi hứng thú ồ một tiếng nói: “Vậy sao, không ngờ phú thương dân gian cũng biết hưởng thụ như vậy”

Đối diện phòng khách chính là sân khấu kịch, ăn xong sẽ uống trà, một nha đầu dâng lên danh sách kịch cho Thái tử chọn, Thái tử thuận miệng nói: “Tần Tư, ngươi rành về mấy thứ này, ngươi thay ta chọn đi”

Tần Tư liền chọn ra vở kịch thịnh hành nhất là “Hoành lương nhất mộng”, quả nhiên ca từ rất trơn tru, giọng hát thành thạo thuần khiết, con hát biểu diễn cũng rất chuyên nghiệp, xuất sắc. Thái tử nhìn một lúc, trên mặt dẫn theo nụ cười: “Gánh hát này từ đâu mời tới, đúng là không tầm thường.”

Tần Tư mỉm cười trả lời: “Đây là gánh hát Dương Xuân nổi danh nhất kinh thành, biểu diễn khắp nơi, tập hợp nhiều con hát tài năng, trên thì có quan to quý nhân, dưới thì có nông phu ngư phu đều tranh nhau xem gánh hát này biểu diễn, tiếng tăm vô cùng tốt.”

Thái tử gật đầu: “Quả là không tầm thường, còn giỏi hơn gánh hát trong phủ ta”

Tử y hầu chỉ khép mắt, không có chút hứng thú nào.

Trên mặt Tần Tư giả vờ tiếc hận, thở dài nói: “Đây chẳng qua chỉ là gánh hát bình thường, tuy rằng nổi tiếng cũng chỉ ở dân gian, nghe nói Tạ gia còn có một gánh hát, do Tạ lão gia tự mình nuôi, con hát trong đó mới thật sự là chuyên gia, tài đức song toàn.”

Thái tử nhẹ nhàng nhíu mày lại, hôm nay hắn đã nghe đến Tạ gia hai lần, ánh mắt không dấu vết rơi vào trên người Tần Tư.

Tần Tư chỉ làm như tự nhiên cười nói: “Tử y hầu thấy sao?”

Tiêu Quan Tuyết không nói lời nào, chỉ nâng chén trà, trầm ngâm nói: “Trà này đúng là có mấy phần đặc biệt.”

Vẻ mặt Tần Tư thong dong nói: “Đây là Khôi Thủ trà, có ghi chép trong sách về trà ở tiền triều, nó có mùi thơm của Long Tĩnh, vị ngon của Sơn Tuyền, đem hai cái hòa hợp là một. Muốn pha trà này, lúc dùng nước cũng rất tỉ mỉ, nước suối bình thường không được, nhất định phải dùng nước suối ở con suối đầu nguồn cao nhất, suối này chỉ tiếp nhận nước sương, không bị ô nhiễm, chính là nước suối sạch nhất trên đời.”

Mọi người dồn dập gật đầu, tấm tắc lấ làm kỳ lạ.

Nụ cười Tần Tư cực kỳ ôn hòa: “Trà ngon thường là sinh ra ở nơi sơn minh thủy tú, nhận lấy tinh hoa của nhật nguyệt, trở thành linh vật thiên địa. Dĩ nhiên, điện hạ và hầu gia đều là chuyên gia thưởng thức trà, thần không dám bêu xấu nữa. Nhưng mà, điểm khác biệt duy nhất của loại trà này chính là khói trà.”

Thái tử nghe vậy liền hướng về chén trà còn chưa động đến, quả thật nhìn thấy một đám khói hình đóa hoa sơn trà bay lên, không khỏi hứng thú dạt dào: “Đúng là thú vị, trước giờ ta chưa từng thấy.”

Tần Tư lại cười nói: “Đây chính là chỗ độc đáo, người bán trà mỗi ngày thu được vạn lượng hoàng kim, tuyệt không khoa trương.”

Một vị khách nhân trong đó đột nhiên lên tiếng: “Thái tử, đây cũng là sản nghiệp của Tạ gia.”

Liền có người phụ họa: “Đúng đó, Tạ Khang Hà là đệ nhất phú hào kinh thành đúng là không quá đáng, chỉ là hắn làm việc khiêm tốn, kết giao thiện duyện, người ngoài lại không ngờ bên trong phủ của hắn lại xa hoa còn hơn cả vương hầu thần tiên như vậy.”

Thái tử dừng lại chốc lát, khẽ mỉm cười: “Phụ hoàng đã từng nói, thái bình thịnh thế, thì nên để dân chúng giàu sang, cái này là phụ hoàng anh minh…”

Ngữ khí nghe nhẹ như mây gió, nhưng trong lòng lại không được vui, Thái tử dĩ nhiên biết thù oán của Tần Tư với Giang Tiểu Lâu, dù sao đây là chuyện của Tần phủ, đường đường Thái tử sao lại quản chuyện nhỏ này. Nhưng mắt thấy Giang Tiểu Lâu gây ra sóng gió lớn vậy, Tần Tư lại nhiều lần nhắc tới Tạ gia, cố ý gây ra xích mích ly gián, nhưng nếu quả thật Tạ gia xa hoa như vậy, quả thật là đáng chú ý.

Trên mặt Tử y hầu vẫn mỉm cười, nụ cười mang theo một chút lạnh lùng chế giễu.

Tần Tư quả thật là tiểu nhân, những tiểu nhân như vậy nguy hại rất lớn, như xương cốt trong người, bám theo dai như đỉa. Nếu việc này liên lụy đến Tạ gia, Giang Tiểu Lâu sẽ lại xử lý thế nào. Có qua có lại, ngươi công ta phạt, đúng là thú vị.

Thái tử ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, tiếp tục xem kịch đi.”

“Dạ, điện hạ.” Tần Tư khẽ mỉm cười, lông mi thật dài nhẹ buông xuống, che khuất đôi mắt quỷ dị khó lường, đúng là có phong độ quân tử.

Từ bề ngoài khiêm tốn của hắn, tuyệt không ngờ hắn sẽ dùng cuộc nói chuyện ngày hôm nay để đẩy Thái tử bước vào chuyện này, cách này rất nguy hiểm, vì Thái tử không ngốc chút nào, rất dễ dàng nhìn thấu tâm tư của hắn. Nhưng Tần Tư rất hiểu Thái tử, cho dù đối phương biết ý đồ của hắn, cũng sẽ không lơ là cảnh giác với Tạ gia. Một phú thương sánh ngang vương hầu, quả thật là cái đinh trong mắt.

Trên đài con hát vẫn triền miên ca hát, phòng khách lại không có bao nhiên người chăm chú nghe. Gánh hát xuất sắc như vậy còn chưa phải là tốt nhất, đáng tiếc, đáng tiếc…

Tử y hầu đi ra từ trong phủ Thái tử, nói một cách không hề để ý: “Giai đoạn này, hình như không nghe thấy Giang Tiểu Lâu có động tĩnh gì.”

Người kia vội cúi đầu: “Tất cả tin tức đều được đưa đến trên bàn của Hầu gia, có lẽ ngài bận rộn, nhất thời không chú ý tới.”

“Xem ra gần đây đúng là rất náo nhiệt.”

Người kia lập tức bẩm báo: “Tần Điềm Nhi vào An Vương phủ trở thành Duyên Bình quận vương phi, mấy ngày sau Duyên Bình quận vương đột nhiên bị giết, toàn thành lùng bắt Tần Điềm Nhi. Tiếp theo cô ta chết không rõ ràng trong lúc chạy trốn. Kinh thành đồn là, Tần Tư là vì lấy lòng An Vương phủ, mới không tiếc hạ độc thủ với muội muội của mình, đồng thời giả vờ ra bộ dạng đại nghĩa diệt thân. Còn có lời đồn, nhị lão Tần gia đau lòng ái nữ chết thảm, triệt để trở mặt với Thám hoa lang, ba lần bốn lượt muốn bỏ về quê.”

“Hả, Tần Tư có can đảm vậy sao, đúng là một nhân tài.” Khóe mắt đuôi mày Tử y hầu lóe ra từng tia tà khí, hắn thích người độc ác, vì người đó khi vùng vẫy mới có thứ đáng xem. Một lúc sau, hắn khẽ thở dài: “Vở kịch này ngày càng hay, ngươi nói đúng không?”

Ba ngày sau, hoàng cung.

Thái tử đặc biệt vào cung, ở thư phòng thưởng trà, trò chuyện với hoàng đế, vô cùng phấn khởi.

Hoàng đế mỉm cười nói: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi tiến cung trò chuyện với trẫm vậy?”

Thái tử cung kính nói: “Thiên hạ ngày nay dưới sự trị vì của phụ hoàng, trời yên biển bặng, cẩm tú phồn hoa, nhi thần cảm thấy vui cho phụ hoàng, nên muốn chuẩn bị một lễ vật hiến lên phụ hoàng.”

Hoàng đế hết sức vui mừng: “Thái tử có lòng rồi, lấy ra cho ta xem.”

Bốn thái giám hợp lực đem lễ vật trình lên, dùng một khối vải đỏ che kín mít, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền. Hoàng đế đầy hứng thú đi lên, tự mình xốc vải đỏ ra, trước mắt hắn xuất hiện một tòa thành điêu khắc bằng cẩm thạch. Bốn mặt đông tây nam bắc đều có cửa, tường thành cao thấp, toàn bộ thiết kế đều dựa theo kinh thành mà thu nhỏ lại. Bản điêu khắc lấy một thành lầu cao to làm trung tâm, trong thành cửa hàng san sán nối tiếp nhau, phố xá đầy người qua lại không dứt, hoàn cảnh hùng vĩ khiến người ta phải than thở.

Thái tử còn mang đến một tấm gương hình dạng quái lạ: “Phụ hoàng, nhìn qua cái này sẽ thấy rõ ràng hơn.”

Đây là một cái kính phóng đại được thiết kế tỉ mỉ, hoàng đế nhìn qua tấm kính liền có thể thấy rõ toàn bộ điêu khắc bên trong, trên đường cái có tiểu thương đi lại, có phụ nhân trẻ đẹp, có quan chức cưỡi ngựa, có người gánh hàng, có nhà tăng khổ hạnh đi chân đất, có đứa bé chơi đùa bên đường, có con cháu nhà phú quý uống rượu trong tửu lâu, nam nữ già trẻ, sĩ nông công thương, tam giáo cửu lưu, chỗ nào cũng có, phơi bày đầy đủ cảnh tượng phồn hoa của kinh thành. Dưới kính phóng đại, ngũ quan thần thái của người đi đường đều được điêu khắc tinh tế, khiến người ta phải vỗ tay tán thưởng.

Hoàng đế càng xem càng yêu thích, miệng không ngừng kêu khẽ.

Thái tử mỉm cười nói: “Phải hoàn thành công trình vĩ đại như vậy, yêu cầu về ngọc cũng rất cao, không được có chút rạn nứt nào, cho nên nhi thần đã cho người tìm kiếm rất lâu, trước hết là mời Hàn Lâm đại học sĩ đến vẽ tranh, lại chọn mười lăm thợ ngọc giỏi nhất cả nước đến, dùng dao nhỏ đặc thù được mài cực kỳ sắc bén, ngày đêm tăng tốc, tiêu hao rất nhiều sức lực mới tạo thành.”

Hoàng đế không kìm lòng được vui vẻ nói: “Khá lắm, vật thế này trẫm chưa từng thấy qua, quả nhiên là con đã phí rất nhiều tâm tư.”

Điêu khắc là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là cảnh phồn hoa hưng thịnh của kinh thành khiến hoàng đế vô cùng vui vẻ. Thái tử cười khép mắt lại, khối ngọc này là Tần Tư tìm cách đưa tới để lấy lòng hoàng đế, quả nhiên là chủ ý hay.

Đột nhiên nghe thấy hoàng đế cười hỏi: “Trạch viện của gia đình này…xem ra rất thịnh vượng.”

Thái tử nhìn theo ngón tay hoàng đế, chỉ thấy tòa nhà đó có đình đài lầu các, nước chảy qua cầu, tinh xảo xa hoa, tuyệt không kém gì phủ đệ vương hầu, thợ điêu khắc khi làm đến đó tựa hồ rất tỉ mỉ, ngay cả năm cái cổng lớn cũng điêu khắc cực kỳ rõ ràng.

“Trạch viện có dòng nước uống quanh như đầm rồng, núi tây ở xa xa như hang cọp, đúng là phong thủy tốt.” Hoàng đế ngừng một lúc, thở dài nói.

“Phụ hoàng nói không sai, tòa nhà này xây đúng là phần đuôi con rồng, phong thủy tốt vô cùng. Có người nói ngay cả nước trong nhà, cũng là có vào mà không có ra, chính là có thu mà không có chi.”

Quan to quý nhân xây trạch viện rất chú trọng phong thủy, nghe nói kinh thành có hai long mạch, một là thổ long, tức là long mạch của hoàng cung, hai là thủy long, tức là sông hộ thành, mà tòa nhà này đúng lúc nằm ở phần cuối của sông hộ thành, cho nên phong thủy tốt vô cùng.

Hoàng đế trầm mặt: “Nhà này của ai?”

Thái tử nghe vậy sững sờ, lập tức cười nhạt nói: “Đây là nhà của hoàng thương Tạ Khang Hà.”

* hoàng thương: thương gia làm ăn với hoàng tộc.

Vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ giận tím mặt, nhưng khi nghe được ba chữ Tạ Khang Hà, hoàng đế trầm ngâm, phảng phất như một bó củi khô đang cháy hừng hực đột nhiên bị cơn mưa rào dội xuống.

Trong lòng Thái tử dâng lên cảm giác kỳ quái, chỉ nói: “Xin phụ hoàng thứ cho nhi thần nhiều lời, Tạ gia hiện là cự phú trong thiên hạ, xa không nói, chỉ nói từ kinh thành đến Nghi Châu, hắn có vô số cửa hàng, gia tài ngàn vạn, thực sự là một người khiến người ta phải thán phục. Chỉ là một thương nhân, lại có của cải tích lũy to lớn như vậy,không biết đã bóc lột bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân…”

Khi hắn nói đến mấy chữ mồ hôi nước mắt của dân, nhạy cảm nhận ra chân mày hoàng đế nhíu chặt lại, hoàng đế trầm ngâm nói: “Không có nghiêm trọng như con nói chứ.”

Thái tử thở dài một tiếng: “Băng dày ba thước đâu phải do cái lạnh của một ngày, Tạ Khang Hà không những có tiền, hắn còn nỗ lực lôi kéo đại thần trong triều để được bảo vệ. Trước đây nể tình hắn đóng thuế rất nhiều cho triều đình, nhi thần không có để ý tới, nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ một trạch viện đã xa hoa như thế, có thể thấy người này đúng là sâu dân mọt nước.”

Vẻ mặt hoàng đế có chút lạnh lẽo, không còn vẻ thân thiện như lúc nãy: “Ý của con là…”

Thái tử nghiêm túc nói: “Vốn dĩ phụ hoàng có ý tốt, muốn tu thân dưỡng tính, để dân được giàu sang, nhưng tất cả của cải lại tập trung trong tay một người, vậy thì đã đi ngược lại ý của người. Theo nhi thần thấy, Tạ Khang Hà này sợ là có hơi quá đáng một chút.”

Hoàng đế xoay người, từ từ đi về khối ngọc, bước chân chậm chạp.

Thái tử nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, trong lòng đầy nghi ngờ. Nếu như ngày xưa phụ hoàng nhất định đã giận tím mặt, Tạ Khang Hà chỉ là một thương nhân, lại có nhà cửa xa hoa như thế. Sự giàu sang không hề che đậy này, không lẽ phụ hoàng không cảnh giác. Huống chỉ chỉ cần Tạ Khang Hà chết rồi, quốc khố chẳng phải sẽ càng thêm dồi dào, lời này hắn không có nói thẳng ra, nhưng chắc hoàng đế cũng biết rõ.

Hoàng đế lại quay về long ỷ, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Thái tử lo lắng quá mức rồi, một thương gia xây trạch viện, có gì to tát chứ.”

Thái tử nhíu mày: “Phụ hoàng, Tạ Khang Hà xây hồ nước, dựng vườn vây, mỗi ngày ăn uống xa hoa, ra ngoài thì tiền hô hậu ủng, sánh với vương hầu. Có tiền thì sẽ có quyền, thế lực của hắn lớn, dã tâm cũng lớn, e là không ổn…”

Hoàng đế lại khẽ mỉm cười: “Tất cả thương nhân đều là con cháu của trẫm, trẫm cho họ ngày tháng giàu sang, là vì họ có thể làm trẫm hài lòng. Những năm này, sửa đường sông, mở đường bộ, giúp nạn dân, diệt dịch bệnh, có cái nào không phải là dùng tiền của thương nhân? Bọn họ càng giàu có, đối với chúng ta càng có lợi.”

Thái tử có chút không cam lòng tiến lên một bước: “Phụ hoàng nói có lý, nhi thần chỉ lo lắng bọn họ… thế lực quá lớn.”

Hoàng đế cười lạnh: “Thế lực quá lớn? Trẫm là chủ nhân của quốc gia này, bọn họ đều là một đám nô tài, nô tài sống tốt, sẽ càng trung thành với chủ nhân, càng thêm nỗ lực bán mạng cho trẫm. Có ngư phu nào chê con cá quá béo, có mã phu nào chê con ngựa quá khỏe, có nông phu nào chê lương thực quá nhiều, có phải cũng là đạo lý này không?”

Thái tử rùng mình trong lòng, hoàng đế không muốn ra tay với Tạ Khang Hà, đây là tại sao? Hắn đột nhiên nghĩ đến, Tạ Khang Hà chẳng qua chỉ là một thương hộ, lại sống xa hoa như vậy, lại vẫn duy trì đến nay, không lẽ hắn được bệ hạ đặc biệt chiếu cố…

Trên mặt Thái tử không chút biến sắc: “Phụ hoàng nói không sai, là nhi thần lo xa quá rồi.

Hoàng đế phất tay nói: “Thân là Thái tử thì đừng dính dáng đến mấy chuyện nhỏ không đáng gì, nên nghĩ làm sao vì dân vì nước, phân ưu với trẫm.”

Trong lòng Thái tử dâng lên một trận tức giận, khối ngọc hôm nay Tần Tư dâng lên đúng là có tâm rư riêng, nếu không thì sao lại điêu khắc phủ đệ của Tạ Khang Hà đặc biệt như vậy, kết quả trái lại làm mình bị phụ hoàng chê trách. Trong lòng hắn cười gằn, trên mặt lại tỏ vẻ sợ hãi nói: “Dạ, phụ hòang.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện