Giữa ban ngày cầm chủy thủ đến tửu lâu hành hung, đúng là không phải hành động của người bình thường. Trí thông minh của Tần Điềm Nhi đúng là tương đương với Duyên Bình quận vương, đưa nàng về đâu cũng là phiền toái lớn. So với chuyện đưa nàng đến nha môn, còn không bằng đuổi về Tần gia, đẩy củ khoai nóng này vào tay Tần Tư.

Nhưng vào lúc này, Giang Tiểu Lâu nhìn hoa Ngọc Trâm trong tay Ly Tuyết Ngưng, liền nhẹ nhàng cầm lấy, cẩn thận nhìn chằm chằm lên cánh hoa, một mũi kim nho nhỏ lập lòe ánh sáng xanh, vô cùng quỷ dị.

“Sao vậy?” Ly Tuyết Ngưng không rõ hỏi lại.

Tần Điềm Nhi quả nhiên rốt ruột lên, Giang Tiểu Lâu cười gằn, mũi kim đã tẩm độc, nếu không cẩn thận đâm lủng da… Cái gọi là ám sát chẳng qua chỉ là vẻ ngoài, sát nhân chân chính là ở trên cánh hoa.

Nàng bỏ hoa Ngọc Trâm xuống chân, trực tiếp dẫm lên. Tần Điềm Nhi này tuy ngu ngốc, nhưng quỷ kế cũng rất nhiều. Nếu ngươi đã dùng thủ đoạn hung tàn như vậy, thì đừng trách ta không khách khí.

Giang Tiểu Lâu ngoắc ngoắc tay với Sở Hán, Sở Hán đưa tai qua, nàng nhẹ giọng nói: “Đi tìm hắn đến.”

Sở Hán trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra ngoài, phóng đi như bay, biến mất ở góc tường, khiến người trong phòng ngây ngốc.

Chưởng quỹ giám sát hai tên hộ vệ áp giải Tần Điềm Nhi xuống, Giang Tiểu Lâu nói với Ly Tuyết Ngưng: “Tỷ về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay ta còn việc quan trọng phải làm.”

Ly Tuyết Ngưng gật đầu, đứng lên đi ra ngoài.

Ly Tuyết Ngưng đi đến chỗ ngoặc cầu thang, nhìn thấy Tần Điềm Nhi đang liều mình vùng vậy, quát mắng hộ vệ: “Đám ngu xuẩn các ngươi, có biết ta là ai không?”

Ly Tuyết Ngưng đã đi qua rồi, lại không nhịn được đứng lại ôn nhu nói: “Tần tiểu thư, nếu ngươi vẫn còn có lòng hại người, tương lai nhất định sẽ chịu khổ, lùi một bước biển rộng trời cao, ta khuyên ngươi dừng tay đi.”

Nàng vốn có ý tốt, Tần Điềm Nhi lại mạnh mẽ vùng vẫy thoát khỏi những hộ vệ kia, dùng sức đẩy nàng một cái: “Ngươi là cái thá gì, lại dám lên giọng dạy đời ta?”

Ly Tuyết Ngưng không đề phòng, bị nàng đẩy một cái lảo đảo, suýt nữa ngã từ trên cầu thang xuống, Tiểu Điệp luống cuống tay chân, liền vội vàng kéo nàng, khó khăn lắm mới ổn định lại, cả hai người đều sợ đến trắng xám mặt mày.

Hai tên hộ vệ kinh hãi biến sắc, nhanh chóng tiến lên áp chế nàng. Tần Điềm Nhi lại la lối om sòm, khiến vô số khách mời nhìn về phía lầu hai. Nghe được tiếng vang, Giang Tiểu Lâu từ bên trong bước ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh đó, oán khí từ lâu kềm nén bỗng nhiên vọt lên, nàng bước tới hai bước cho Tần Điềm Nhi một cái bạt tai, đánh cho nửa mặt Tần Điềm Nhi đỏ rực lên.

Trên mặt Tần Điềm Nhi là năm dấu tay đỏ tươi, trợn mắt ngoác mồm: “ Ngươi dám đánh ta?”

Giang Tiểu Lâu cười lạnh một tiếng, đôi mắt lóng lánh có vẻ mãnh liệt: “Còn nhớ cái bại tai ngươi đánh nhũ nương của ta không, hôm nay ta sẽ trả lại gấp mười lần.” Lời còn chưa dứt, nàng đã nhanh tay tự mình tát Tần Điềm Nhi mấy chục cái.

Ngày thường vẻ mặt Giang Tiểu Lâu tươi cười, hiếm khi có lúc hung ác như vậy, nhất thời hai hộ vệ sợ hãi nhìn nhau. Tần Điềm Nhi bị đánh đến mền nhũn người ra, ôm lấy tay vịn cầu thang mắng chửi không ngừng. Giang Tiểu Lâu nhấc váy lên, một cước đạp nàng từ trên cầu thang xuống, Tần Điềm Nhi kêu lên một tiếng, trong nháy mắt lăn xuống cầu thang, đầu của nàng không ngừng va chạm trên bậc thang, đến khi lăn xuống đất, váy bị lấm bẩn, tóc tai rối loạn, gương mặt xanh tím khắp nơi. Tần Điềm Nhi muốn đứng lên, nhưng hơi động đậy là cả người đau nhức thấu xương, trong miệng vẫn không ngừng la hét: “Giang Tiểu Lâu, ngươi…”

Những khách đang dùng cơm ở đại sảnh kinh hãi đứng cả lên.

Giang Tiểu Lâu từng bước từng bước đi xuống, váy dài màu đỏ đung đưa, tôn lên làn da trắng như bạch ngọc, mắt như sao sáng, chỉ là ánh sáng trong mắt lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.

Ly Tuyết Ngưng không ngờ Giang Tiểu Lâu lại tức giận như vậy, hoàn toàn ngây người, khách nhân đang ngồi đầy cả đại cảnh, biết làm sao mà giải quyết đây.

Khi Giang Tiểu Lâu còn hai bậc thang nữa là xuống đến đất, liền đứng lại không đi nữa. Đối mặt với những khách nhân đang hoảng sợ, nét cười của nàng vô cùng hiền lành, âm thanh tràn đầy áy náy: “Xin lỗi chư vị, tửu lâu của chúng tôi làm ăn đàng hoàng, tuyệt đối không cho phép kỹ nữ đến quấy nhiễu quý khách."

Kỹ…kỹ nữ? Giang Tiểu Lâu vừa nói cái gì? Tần Điềm Nhi bị hai chữ kỹ nữ làm đỏ mặt tới mang tai, Giang Tiểu Lâu khẽ cười: “Ăn vạ với khách thì cũng thôi đi, còn dám ra tay với nữ khách vô tội, đúng là không biết liêm sỉ, người đâu, đuổi ả ra ngoài.”

Bọn hộ vệ lập tức hợp lực kéo Tần Điềm Nhi đi, như kéo một cái bao tải, hai ba bước ra tới cửa, rầm một tiếng quẳng ra ngoài đường.

Mọi người nhìn thấy tất cả, không khỏi dồn dập gật đầu.

“Thì ra là kỹ nữ, thời thế đảo điên, còn dám ngang nhiên chạy đến tửu lâu kiếm khách.”

“Đúng rồi, đúng là suy đồi, không biết xấu hổ.”

“Đánh rất hay, nên giáo huấn loại người không biết xấu hổ này một trận.”

Trên mặt Giang Tiểu Lâu mang nét cười ôn hòa: “Hết sức xin lỗi vì quấy rầy các vị, lát nữa mỗi bàn sẽ được tặng một bình rượu ngon, xem như bồi thường. Tửu lâu chúng tôi luôn quản lý nghiêm ngặt, lần sau sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa.”

Mọi người nghe được tặng rượu liền vui mừng lên.

Tần Điềm Nhi bị bỏ trên đường, hận khí khó nhịn, trên người đau đến mức như muốn gãy hết xương sườn. Nàng đang muốn vùng vẫy đứng lên, lại bị một cái tay đè lên vai. Vừa quay đầu lại, nàng ngây người, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Chu Tam Lang cười hắc hắc nói: “Ta tìm ngươi bao lâu rồi, người đâu, đưa cô ta về cho ta.”

Tần Điềm Nhi biết Chu Tam Lang tuyệt không có lòng tốt, lần trước ám sát Giang Tiểu Lâu thất bại, đối phương ba lần bốn lượt hẹn nàng ra gặp, Tần Điềm Nhi sợ hãi không dám đi. Nàng sợ gần chết, cầu cứu với người đi đường: “Không, ta không quen biết hắn, cứu ta với, cứu ta với.”

Người qua đường nhìn thấy nàng, nhưng lại chỉ chỉ trỏ trỏ: “Là kỹ nữ đứng đường, xông vào tử lâu kiếm khách, mới bị đuổi ra đó.”

“Tuổi trẻ như vậy, đúng là không có thể diện.”

“Thế đạo đổi thay rồi, nữ nhi lại có thể không biết liêm sỉ như vậy.”

Chu Tam Lang còn cười hùa theo: “Xin lỗi các vị, đây là cô nương của nhà ta, thừa dịp ta không chú ý chạy mất, nhanh, mang về.”

“Không, ta không quen biết hắn, ta là tiểu thư Tần gia, không phải kỹ nữ. Không, ta là Quận Vương phi, cứu ta, cứu ta với.” Tần Điềm Nhi sợ đến run cả người, nói chuyện cũng lộn xộn.

Lời nói của nàng không những không được đồng tình, còn gây nên một trận cười lớn.

Chu Tam Lang cười lạnh: “Nha đầu này đúng là điên rồi, vì chạy trốn mà chuyện gì cũng dám nói. Tiểu thư? Đừng nằm mơ, chờ kiếp sau đầu thai đi.” Nói xong liền phất tay, bốn tên tay sai lập tức chặn miệng Tần Điềm Nhi lại, rời đi như bay.

Chu Tam Lang không chút hoang mang chắp tay với mọi người: “Xin lỗi, xin lỗi.” Sau đó cười hắc hắc rời đi.

Tần phủ.

Tần Tư nhận được tin từ An Vương phủ, không khỏi sắc mặt đại biến: “Ngươi nói cái gì, Điềm Nhi chạy rồi?”

Tần lão gia và Tần phu nhân liếc mắt nhìn nhau, cũng tràn đầy kinh hoảng: “Sao lại như vậy?”

Quản gia vương phủ mặt lạnh lùng, nổi giận đùng đùng: “Cô ta nói phải về nhà thăm người thân, Vương phi có lòng tốt dặn dò ta hộ tống cô ta trở về, không ngờ đi được nửa đường lại bỏ trốn, mời Tần gia các người lập tức giao người ra đây, ta mới có thể về phục mệnh với Vương phi.”

Tần phu nhân hốt hoảng vội vàng nói: “Nhưng nó không có về đây.”

Tần lão gia cũng tiếp lời: “Đúng đó, nếu nó về bọn ta nhất định sẽ đưa nó về lại An Vương phủ.”

“Không cần nữa.” Ba chữ đột nhiên vang lên bên tai mọi người như tiếng sấm khiến ai cũng chấn động, dồn dập nhìn về cửa. Một mỹ phụ trung niên mặc hoa phục, mặt mày tái nhợt bước vào, thần thái nghiêm nghị: “Tần Điềm Nhi giết chết con trai ta, ta muốn Tần gia các người phải giao ra hung thủ.”

Trong nháy mắt tim Tần Tư như chìm xuống vực: “Vương phi, có phải có hiểu lầm gì không?”

An Vương tỏ rõ vẻ căm hận: “Hiểu lầm? Lúc nãy ta đã tận mắt thấy thi thể Duyên Bình quận vương, bây giờ các ngươi còn có mặt mũi nói là hiểu lầm, có hiểu lầm gì khiến thê tử giết tướng công của mình. Loại độc phụ này phải băm thây làm ngàn mảnh.”

Sắc mặt Tần Tư vô cùng khó cói, hắn biết Tần Điềm Nhi hay gây rắc rối, đã dặn dò nàng rất nhiều lần, nhưng không ngờ nàng lại ngốc đến mức này. Hắn lớn tiếng mắng quản gia: “Còn không mau đi tìm tiểu thư.”

An Vương phi mặt đầy giật dữ, âm thanh cố gắng đè nén run rẩy: “Tần Tư, đừng làm bộ trước mặt ta, ta cho ngươi biết, An Vương phủ không phải nơi ngươi có thể khi dễ. Vương gia đã biết tấu chương, muốn tố cáo Tần gia ngươi không biết dạy con, mưu hại phu quân. Ngươi chờ mà xem.” Bà phất tay áo bỏ đi, nhưng vì tức giận đến cực điểm, gần như muốn vấp ngã ở bậc cửa.

“Vương phi cẩn thận.” Tì nữ vội đỡ lấy bà.

An Vương phi lấy lại bình tĩnh, đẩy tay tì nữ ra, thẳng tắp người lên, bỏ đi không quay đầu lại.

Rất nhanh, trong kinh thành truyền ra một tin tức chấn động, Duyên Bình quận vương phi giết Quận vương.

Giang Tiểu Lâu nghe Tiểu Điệp nói đến mặt mày hớn hở, quân cờ trong tay dừng lại, khẽ mỉm cười: “Thật sao?”

Ly Tuyết Ngưng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cô ta… thật sự giết người.”

Giang Tiểu Lâu hạ xuống một quân cờ: “Tần Điềm Nhi luôn tự cho mình tài giỏi, một lòng muốn gả cho Vương Hạc, hận ta làm hỏng chuyện tốt của cô ta, hơn nữa Duyên Bình quận vương là kẻ ngu si, thường xuyên chung đụng sẽ gây ra chuyện, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Đáng tiếc, ngay cả ta cũng không ngờ cô ta lại làm ra chuyện giết chồng…”

Ly Tuyết Ngưng nhíu mày: “Muội không sợ An Vương phi tìm muội tính sổ.”

Giang Tiểu Lâu thở dài: “Dĩ nhiên An Vương phi sẽ trách ta, nhưng bà ta vẫn hận nhất là Tần Điềm Nhi đã giết Quận vương và Tần gia, không trừ bọn họ trước thì sao An Vương phi rảnh tay trừng trị ta.”

Ly Tuyết Ngưng gật đầu: “Bây giờ cả thành đều lùng bắt cô ta, không biết cô ta trốn ở đâu?”

Trên mặt Giang Tiểu Lâu nhẹ như mây gió: “Dĩ nhiên là đi tới nơi cô ta nên đi.”

Quân cờ trong tay Ly Tuyết Ngưng quên cả hạ xuống, đôi mắt kinh ngạc: “Muội biết?”

Chu Tam Lang là tên vô lại nổi danh, Tần Điềm Nhi rơi vào tay hắn, nghĩ cũng biết sẽ có kết cục nào, nhưng trên mặt Giang Tiểu Lâu chỉ cười nhạt: “Không cho cô ta phát huy hết khả năng, Chu Tam Lang sẽ không dừng tay, đây là cô ta gieo gió gặt bão, không liên quan tới người khác.”

Trong một hẻm nhỏ trên phố Bình Nhai phía nam kinh thành, có một căn nhà ngói rất náo nhiệt, mỗi khi trời tối, trong nhà có đầy khách khứa, còn có những nữ tử son phấn dầy cộm đi tới đi lui.

Tần Tư đội nón che kín mặt, dưới sự dẫn đường của người làm đi xuyên qua đại sảnh. Hắn khép mắt cúi đầu, tận lực làm cho người ta không chú ý. Căn nhà này là thanh lâu hạ đẳng trong thành, chuyên thu nhận những người không còn đường sống, nếu không đến bước đường cùng, sẽ không có ai tới đây bán mình. Bọn nữ tử tụ tập ở đại sảnh, khách nhân chọn một người, đưa hai mươi xu là có thể hưởng lạc.

Dưới sự dẫn dắt của người hầu, hắn đi tới một gian phòng chật hẹp. Người hầu kéo cửa ra cho hắn, trong phòng có một nữ nhân trẻ tuổi, bóng lưng rất mảnh mai. Người hầu tức giận nói: “Có khách đến, còn không mau phấn chấn lên.”

Nữ nhân kia lập tức xoay người, đến khi nhìn thấy Tần Tư, trong nháy mắt không kịp phản ứng.

“Ngươi lui xuống đi.” Tần Tư ném cho người kia một nén bạc.

“Dạ, dạ.”

Tần Điềm Nhi nhận ra người trước mắt là ai, nhất thời mừng như điên, vội vàng ôm chầm lấy hắn. Từ khi bị Chu Tam Lang bắt được, nàng liều mình phản kháng, muốn thoát khỏi sự khống chế của Chu Tam Lang, nhưng loại du côn vô lại này có đủ biện pháp để Tần Điềm Nhi phải ngoan ngoãn nghe lời. Tần Điềm Nhi vì chạy trốn, đã mất một con mắt trái, sau khi liều mình chống trả thì bị đưa đến nơi này. Bây giờ nàng chỉ còn một con mắt, mở thật to nhìn đại ca của mình, nước mắt tuôn như mưa: “Đại ca, huynh đã tới, muội chờ huynh lâu lắm rồi, còn tưởng huynh sẽ không tìm được muội.”

Tần Tư đưa tay ra sờ tóc nàng, đáy mắt lạnh lẽo, miệng vẫn ôn nhu nói: “Muội yên tâm, đại ca đến rồi, sẽ không để ai ăn hiếp muội nữa.”

Tần Điềm Nhi thất thanh khóc rống, nghiến răng nghiến lợi: “Đều là Giang Tiểu Lâu, đều là tiện nhân đó, là ả hại muội đến nước này, tất cả đều do ả hại.”

Tần Tư gật đầu: “Phải, đều là ả hại muội, sẽ có ngày đại ca trả thù cho muội.”

Tần Điềm Nhi khóc đến nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, xem ra rất chật vật, khi nước mắt chảy ra từ bên mắt trái rỗng tuếch, cả gương mặt nàng co giật một thoáng, đây đã là thói quen của nàng. Sau khi mắt trái mất đi, nàng nhìn người luôn thấy mờ ảo, kiểu gì cũng nhìn không rõ, những khách nhân kia chê nàng mù, càng xem thường nàng.

“Muội muội, muội ra nông nỗi này, đại ca thật sự rất đau lòng, đến đây, có gì ngồi xuống rồi nói.”

Tần Điềm Nhi vội vàng nói: “Không, không, bây giờ huynh đưa muội ra khỏi đây, muội không muốn tiếp tục ở đây nữa, muội chịu đủ lắm rồi, những tên súc sinh kia quá đáng sợ.”

Nàng càng nói biểu hiện càng dữ tợn, gắt gao nắm lấy cánh tay Tần Tư.

Tần Tư nhìn bộ dạng nàng sợ hãi, thở dài một hơi nói: “Điềm Nhi, đại ca biết muội muốn về, nhưng nhà… muội không thể về được nữa?”

Tần Điềm Nhi kinh ngạc: “Tại sao, vì muội giết Duyên Bình quận vương sao? Không sao, chỉ cần đại ca chuộc muội ra ngoài, đưa đến nơi khác sống, tất cả có thể làm lại từ đầu, đúng không?”

Nhìn gương mặt nàng đầy chờ mong, Tần Tư ôn nhu sờ mái tóc dài dơ bẩn của nàng, mỉm cười nói: “Phải, tìm một nơi khác, mọi thứ có thể lại như trước kia.”

Tần Điềm Nhi vui mừng, đang muốn nói gì, chỉ cảm thấy có một cảm giác quái lại ập đến, giống như phập một tiếng, như là tiếng bổ trái cây.

Một hồi lâu, nàng cúi đầu, lúc này mới phát hiện dưới bụng mình có thêm một cây chủy thủ, lưỡi dao bị tia nến chiếu phản xạ ra một màn hào quang, mũi nhọn đã đâm vào bụng mình.

Tần Tư dùng tay trái đè vai Tần Điềm Nhi lại, tay phải nắm chặt chủy thủ, dùng sức đâm sâu vào, lại truyền tới một âm thanh giống như lúc nãy. Yết hầu Tần Điềm Nhi cảm thấy có một trận nhiệt xông lên, tựa hồ huyết dịch đang trào từ bên dưới lên, nhưng cảm giác đó không kéo dài lâu, nàng chỉ cảm thấy toàn thân rét run, trước mắt chỉ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của huynh trưởng mình, sau đó ngã đầu, đổ sập vào người Tần Tư.

Tần Tư thả tay ra, thân thể Tần Điềm Nhi ngã dài trên mặt đất. Nhìn nàng, hắn khẽ thở dài một hơi, rút ra một cái khăn lau khô máu trên chủy thủ, đây là lần đầu tiên hắn tự tay giết người, người bị giết lại là Tần Điềm Nhi, muội muội ruột của hắn. Vốn dĩ hắn muốn tìm cách tốt hơn để giết nàng, chí ít làm cho nàng chết mà không hay biết, nhưng nàng quá nóng ruột, lại muốn lập tức đi ngay.

“Điềm Nhi, bây giờ An Vương phi đã làm náo động chuyện này lên, thề phải bắt muội về quy án, nếu muội về Tần phủ, Tần gia sẽ thành nơi chứa chấp tội phạm giết người. Cho dù muội sống thêm một ngày, nói thêm một câu, đều sẽ tạo thành phiền phức cho Tần gia. Chỉ có đưa thi thể của muội tới An Vương phủ, mới có thể chấm dứt chuyện này.” Hắn ngồi xổm xuống, liếc mắt nhìn muội muội của mình.

Mắt Tần Điềm Nhi mở to, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn lẳng lặng nói: “Muội yên tâm, ta sẽ báo thù cho muội.”

Tần Tư đứng dậy, dặn dò hộ vệ ngoài cửa: “Được rồi, bọc thi thể của nó lại, mang về.”

Tần Điềm Nhi nhất định phải chết, đây là chuyện Tần Tư đã sớm quyết định, nhưng đến lúc này hắn vẫn thấy có chút tiếc hận, người muội muội này vốn dĩ cũng có ít tác dụng, nhưng đáng tiếc nàng quá vô tri, lại không hiểu được chân lý hy sinh bản thân để giành phúc lợi cho gia tộc, người như vậy sống thì có ý nghĩa gì, chỉ làm liên lụy Tần gia.

Người của Tần phủ không nói một lời lôi Tần Điềm Nhi bỏ vào bao tải, như một con chó chết, bây giờ nàng không phải tiểu thư Tần phủ, càng không phải Quận Vương phi, mà chỉ là một nữ nhân hạ đẳng thôi.

Ở khúc quanh đầu hẻm, một chiếc xe ngựa mộc mạc đang dừng. Giang Tiểu Lâu ngồi bên trong vén rèm nhìn người đi ra từ cửa sau, biến mất trong bóng đêm mịt mờ, nàng chỉ khẽ mỉm cười, hạ rèm xuống.

“Tiểu thư, người có hài lòng không?”

Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn người trước mắt, nụ cười nhu hòa: “Ngươi làm rất tốt, còn có một việc cần phiền ngươi.”

Chu Tam Lang cười lấy lòng: “Tiểu thư còn có gì dặn dò, ta tuyệt không chối từ.”

Chu Tam Lang yêu tiền, mà Giang Tiểu Lâu không chỉ có tiền bình thường, chỉ cần nàng vẫy tay, dĩ nhiên Chu Tam Lang sẽ cúi đầu thuần phục. Từ lúc Tần Điềm Nhi tới tìm Chu Tam Lang lần đầu tiên, hắn liền chuẩn bị kiếm tiền hai đầu. Tiền của Tần Điềm Nhi có hạn, nhưng tiền của Giang Tiểu Lâu lại rất nhiều, cho nên hắn nghe theo Giang Tiểu Lâu dặn dò, lặng lẽ mai phục chờ đợi. Người đem Tần Điềm Nhi bán vào đây là hắn, người tiết lộ tin tức cho Tần Tư biết cũng là hắn.

Giang Tiểu Lâu lại cười nói: “Nhớ là ngày mai hãy đem tin tức truyền ra ngoài, nói Thám Hoa lang vì che giấu chuyện xấu trong nhà, không tiếc đại nghĩa diệt thân, giết chết muội muội của mình.”

Chu Tam Lang cả kinh: “Cái này… nói ra sợ là không ai tin.”

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu như thường: “Nói hay không là do ngươi, tin hay không do người ta.”

Chu Tam Lang lau mồ hôi lạnh, chuyện này truyền ra ngoài nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn. Hắn có chút lo lắng: “Có khi nào liên lụy đến chúng ta không?”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu như nước chảy, mang theo hờ hững: “Không cần tiền?”

Chu Tứ Lang quyết tâm, gạt bỏ kiêng kỵ, gật đầu nói: “Vâng, ta sẽ đi làm.”

Nhìn theo Chu Tam Lang rời đi, Tiểu Điệp nghi ngờ nói: “Tiểu thư, sao người không dẫn thêm người đến, để họ tận mắt nhìn thấy bộ mặt vô sỉ của Thám Hoa lang giết chết muội muội.”

Giang Tiểu Lâu thở dài: “Khi mèo vờn chuột, sẽ không lập tức ăn nó, mà cố gắng trêu chọc một phen, nỗi sợ hãi trước khi chết mới là thú vị nhất.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện