Tạ Ỷ Chu nghe vậy, giữa hai lông mày tràn đầy oán hận: “Phụ thân, Kiến Nam thi tập rốt cuộc là người nào đưa cho người, lại tiêu tốn tâm tư như vậy, chỉ vì muốn độc chết người, thủ đoạn đúng là làm người ta căm giận.”
Tạ Khang Hà chậm rãi ngồi xuống ghế, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Không, Kiến Nam thi tập này là do ta mua bên ngoài về.”
Trên mặt Vương Bảo Trân lóe qua vẻ trào phúng lạnh lẽo, miệng lại uyển chuyển khuyên nhủ: “Lão gia, đến khi nào rồi mà ông còn muốn che giấu cho cô ta, Kiến Nam thi tập này rõ ràng là…”
Còn không đợi bà nói xong, trán Tạ Khang Hà nổi gân xanh, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Còn không im miệng.”
“Thi tập là do ta tặng.” Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
Mọi người dồn dập nhìn về người vốn vẫn đang yên lặng là Giang Tiểu Lâu, thấy nàng vẫn trấn định, nét mặt tươi cười như hoa, không có chút nào chột dạ.
Tạ Ỷ Chu tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Giang tiểu thư ta hỏi nàng, Kiến Nam thi tập đúng là nàng đưa cho phụ thân?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, không có vẻ dị thường: “Không sai, thi tập này là ta tìm trăm phương ngàn kế tìm được tặng cho Tạ bá phụ, chỉ vì người rất yêu thích thi nhân Quảng Kiến Nam của tiền triều, chẳng qua chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, có gì không đúng?”
Lúc này Tạ Hương mới hiểu được, biết có cơ hội đuổi Giang Tiểu Lâu đi, trong lòng rất vui sướng, trên mặt lại tức giận nói: “Thi tập không có gì không đúng, người không đúng là ngươi.”
Giang Tiểu Lâu hơi kinh ngạc: “Ta, ta làm gì không đúng?”
Tạ Nguyệt ở một bên, chỉ lạnh lẽo đứng cạnh Vương Bảo Trân, thái độ ngồi xem cuộc vui.
Tạ Hương đầu óc xoay chuyển, cái miệng đỏ hồng chu chu ra như hạt đậu: “Chết đến nơi rồi còn muốn chối? Kiến Nam thi tập rõ ràng bị ngươi hạ độc, ngươi muốn hại chết phụ thân, không ngờ phụ thân phước lớn mạng lớn vượt qua được, bây giờ lại muốn gieo vạ cho tứ muội, Giang Tiểu Lâu, ngươi đúng là độc ác.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy cũng không tức giận, ánh mắt rơi vào trên người Tạ Khang Hà, vẻ mặt ôn nhu: “Bá phụ có lòng tốt thu nhận giúp đỡ ta, lẽ ra ta phải cảm kích người, có lý do gì hạ độc người?”
Tạ Hương nhất thời yên lặng, lại nhìn Tạ Nguyệt cầu cứu.
Tạ Khang Hà dĩ nhiên cũng nghĩ vậy, vừa muốn giải thích thay cho Giang Tiểu Lâu, lại nghe Tạ Nguyệt nói: “Phụ thân, chuyện này cũng không phải không thể giải thích, người suy nghĩ lại đi, nếu không phải Giang Tiểu Lâu hạ độc, vậy thì độc từ đâu mà đến? Rõ ràng là đại phu đã bào chế được thuốc giải, cô ta cũng có thể mời Phó đại phu đến chữa bệnh cho phụ thân, sao lại mượn tay Ngũ đạo trưởng? Ta đoán, đây là cô ta muốn dùng cái gọi là thần thông của Ngũ đạo trưởng, lừa gạt lòng tin của phụ thân. Trước tiên hạ độc, lại giải độc, phụ thân sẽ cảm động đến rơi nước mắt, tin tưởng gấp trăm lần, đến khi đó nàng muốn làm gì cũng được.”
Miệng người nói mòn cả vàng, trăm miệng không thể bào chữa. Cái gọi là tường đổ mọi người đẩy, chính là khi ngươi bị nghi ngờ, chỉ khiến cho càng có nhiều người xông lên chà đạp, nhưng lại dùng những lý lẽ hết sức tốt đẹp che giấu cho tâm tư của những người đó. Cái gọi là lòng người, chính là thứ độc ác nhất trên đời, lạnh lùng đến cực điểm, vô cùng đáng sợ. Rất nhiều người sẽ lùi bước trước sự công kích này, nhưng Giang Tiểu Lâu lại cười lạnh: “Tạ đại tiểu thư, không ngờ trí tưởng tượng của ngươi phong phú quá. Ta hạ độc bá phụ, lại mời Ngũ đạo trưởng giải độc, phí công sức như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
Tạ Nguyệt thận trọng hơn Tạ Hương, âm thanh ôn hòa nói: “Dưới gương mặt xinh đẹp che giấu nhiều thứ xấu xa. Giang Tiểu Lâu, ngươi hạ độc lại giải độc cho phụ thân, xem ra rất khó tin, lý do thật sự lại rất rõ ràng, trước đây ngươi nhất thời kích động từ chối yêu cầu của phụ thân, nhưng đã nghĩ lại, Tạ gia có nhiều gia tài như thế, ngươi lại hối hận muốn được phân chia những thứ đó. Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, thế là tự biên tự diễn một màn kịch. Vừa cứu được phụ thân, lại được vô số cảm kích, đến khi đó không cần ngươi mở miệng, phụ thân dĩ nhiên sẽ dâng cả Tạ gia cho ngươi, quả nhiên là tính toán thật hay, chỉ có điều, quá vô sỉ rồi.”
Tạ tứ tiểu thư không cần ra mặt, đã nhẹ nhàng khơi lên hận ý của mọi người với Giang Tiểu Lâu, nàng chỉ suy ngược nằm trên giường lại một mũi tên bắn hai con chim. Có thể thấy được Tạ Du cũng không ngốc, nàng là một người điên rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức phán đoán chính xác lòng người ở đây, đồng thời làm ra chuyện có lợi nhất cho mình, không chút biến sắc đẩy người ta vào đường chết.
Mỗi một người trên đời này làm việc, đều có mục đích chủ quan của mình, tuyệt không có yêu hận không có lý do. Tạ Du nhằm vào Giang Tiểu Lâu như vậy, chỉ vì đố kỵ nàng được Tạ Khang Hà yêu thích sao? Không, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Giang Tiểu Lâu bị nhận định hoang đường vây quanh, chỉ cảm thấy những người trước mắt này đúng là hồ đồ không thể giải thích được. Vương Bảo Trân cho rằng nàng sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng nàng chỉ mỉm cười nói: “Ah, thì ra ta nghĩ như vậy sao?” Nàng như đang tự lẩm bẩm, vừa giống như đang hỏi người khác.
Trên mặt Vương Bảo Trân hiện vẻ đau đớn: “Giang Tiểu Lâu ơi Giang Tiểu Lâu, sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy? Lão gia rất tin tưởng ngươi, xem ngươi như con gái ruột, ngươi lại báo đáp ông ấy như vậy sao? Cho dù ngươi hối hận, muốn có tài sản Tạ gia, cứ nói thẳng ra là được rồi, cần gì phải hại người. Bây giờ tứ tiểu thư còn nằm trên giường, chỉ mong ngươi giơ cao đánh khẽ, buông tha cho nó đi.”
Giang Tiểu Lâu mặt không biến sắc: “Công đạo ở trong lòng người.”
Tạ Liên Thành nhìn mỗi người trong nhà, ngoại trừ người phụ thân tỏ vẻ kinh ngạc không biết làm sao, những người khác đều có lòng riêng, khí thế hùng hổ dọa người. Hắn mơ hồ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo nhiều năm qua đang từ từ lan tràn ra toàn thân. Hôm nay trước khi vào cửa, Giang Tiểu Lâu đã nói với hắn dù xảy ra chuyện gi cũng không nên nhúng tay vào, nhưng nhìn hành động của bọn họ, hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Vì tiền tài, vì đố kỵ, những người này đều điên rồi. Tay đấm chân đạp, khẩu phật tâm xà, từng câu từng chữ đều nham hiểm giả dối, nét ôn hòa thường ngày đã bị xé rách, lộ ra bản chất dữ tợn. Giang Tiểu Lâu xuất hiện, đã thành công làm nổi lên nội tâm độc ác ẩn sâu trong họ và dáng vẻ khó coi của họ. Từng gương mặt trước mắt vặn vẹo, miệng méo xệch, không, có lẽ cả trái tim của bọn họ cũng vặn vẹo cả rồi, nhưng vẫn rất đắc chí, tự cho mình là tài giỏi.
Hắn chỉ nhìn, ánh mắt lạnh lẽo.
Tạ Hương cười lạnh một tiếng: "Trước thì có Kiến Nam thi tập, sau thì phụ thân được chữa khỏi bệnh, bây giờ tứ muội muội bị bệnh, rất cả lý do đều từ quyển sách này, ngươi nói đi, còn có gì chứng minh ngươi trong sạch?”
Giang Tiểu Lâu nhìn về phía Ngũ Thuần Phong, nụ cười như cũ: “Nếu các vị muốn biết, thì đi theo ta.” Nói xong nàng đi vào bên trong, mọi người chỉ thấy nàng đi đến bên giường, hướng về Tạ Du đang hôn mê, chậm rãi nói: “Tứ tiểu thư, màn trình diễn đến đây đã có thể kết thúc.”
Tạ Du ở trên giường không nhúc nhích, không phản ứng, xem ra đã nhập vai quá sâu, không thể thoát ra được.
Tạ Ỷ Chu tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Giang Tiểu Lâu, tứ muội muội thần trí không rõ, bệnh nặng như vậy, mong ngươi khách sáo một chút.” Thường ngày hắn luôn rất thích Giang Tiểu Lâu, bây giờ lời nói lại mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, vô cùng lạnh lùng, tất cả chẳng qua chỉ xuất phát từ lợi ích cá nhân.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Mọi việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, đặc biệt là người xinh đẹp như tiên như tứ tiểu thư, lòng dạ lại độc ác. Lúc nãy các người nói Tạ bá phụ sau khi uống nước bùa thì khỏe lại, nhưng bệnh tình của tứ tiểu thư nặng thêm, chuyện này nên giải thích thế nào?”
Thấy hỏi đến vấn đề mấu chốt, A Tú không nhịn được, nơm nớp lo sợ nói: “Nô tì…nô tì…” Lời của nàng nói một nửa, nhìn thấy đôi mắt của Giang Tiểu Lâu nhìn mình, trong lòng phát lạnh, hầu như không nói tiếp được nữa, theo bản năng nhin Tạ Du đang trắng bệch nằm trên giường, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Tất cả mọi chuyện nô tì biết hết, đều do tứ tiểu thư nghi ngờ trong chuyện này có người giở trò, vẫn đang bí mật điều tra, nói không chừng Giang tiểu thư sợ bị bại lộ, cho nên mới…
Vốn dĩ lời nói có trăm ngàn chỗ hở, nhưng dưới tình huống là người bị hại, lại có vẻ rất đáng tin.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đã hiểu rõ nhìn Giang Tiểu Lâu, mặc dù chứng cứ này đều rất đáng ngờ, nhưng vì có mục đích riêng, bọn họ lại đứng chung một phe, đối với kẻ chủ mưu đang giả vờ nằm hấp hối trên giường lại không động đến, ngược lại không từ thủ đoạn bức ép Giang Tiểu Lâu. Lòng người hắc ám, thủ đoạn đê tiện, sự lạnh lùng và tự cho mình là đúng của mọi người, thể hiện rõ họ chính là trợ thủ.
Tạ gia như vậy, cũng không đáng ở lại.
Giang Tiểu Lâu trong lòng hiểu rõ, trên mặt nhẹ nhàng nở nụ cười: “Bá phụ muốn cho ta tài sản, ta vì nhất thời tức giận mà từ chối, sau đó hối hận, thế là tự biên tự diễn ra vở kịch này, ở trước mặt bá phụ lấy lòng, để người cảm kích ân cứu mạng của ta, sẽ mang hết gia tài cho ta. Tứ tiểu thư phát hiện ra âm mưu của ta, thế là ta xúi giục Ngũ đạo trưởng dùng nước bùa hại nàng ta bị nặng hơn, đến khi đó chỉ cần nói bệnh của tứ tiểu thư quá nặng không thể chữa khỏi là có thể thoát thân. Như vậy, vừa diệt trừ người nghi ngờ ta, lại càng thêm được bá phụ tin tưởng. Nói như vậy cũng có lý lắm, chỉ tiếc vở kịch này, chưa chắc không có chỗ hở.”
Trong lòng Tạ Du cười gằn, nếu Giang Tiểu Lâu ngươi không có tâm tư, cớ gì mượn tay Ngũ Thuần Phong đến đây giả ma giả quỷ, muốn lập được công trước mặt phụ thân, ra vẻ lấy lòng, chính là tâm tư của ngươi đã hại ngươi.
Ai ngờ ngay lúc đó, Giang Tiểu Lâu lập tức ngồi xuống giường, xoa xoa tóc của Tạ Du.
“Ngươi làm gì đó.” Tạ Nguyệt cả kinh.
Tạ Du vốn đang nhắm mắt, chỉ cảm thấy có một đôi tay đang chạm vào gò má mình, không khỏi dựng tóc gáy, nhanh chóng mở mắt ra, chỉ nghe Giang Tiểu Lâu cười nói: “Tứ tiểu thư, còn muốn diễn nữa không?”
Vương Bảo Trân thấy nàng như muốn giãy chết, khuyên nhủ: “Giang tiểu thư, chuyện đến nước này, không bằng ngươi mau nhận sai, đem thuốc giải ra cứu tứ tiểu thư, ta nghĩ lão gia sẽ khoan dung không trách tội ngươi.”
Tạ Khang Hà lớn tiếng trách mắng: “Không được nói bậy, ra không tin.”
Tạ Nguyệt sâu sắc thở dài: “Phụ thân, người quá lương thiện, sự thật bày ra trước mắt, lẽ nào tất cả mọi người thông đồng nhau hãm hại cô ta hay sao?” Khi phụ thân bệnh nặng, chỉ để lại một mình Tiểu Lâu bên người, giữ lại người như vậy, thì Tạ gia này còn không biết sẽ rơi vào tay ai.”
Nụ cười của Giang Tiểu Lâu trước sau như một, nhẹ nhàng nói: “Trong nước bùa không có gì hết, chỉ là nước lã.”
Ngũ Thuần Phong sửng sốt, cũng trợn mắt lên nhìn Giang Tiểu Lâu, nàng không phải nói trong nước bùa có thuốc giải sao? Tiểu Điệp đã thấy rõ ràng, không khỏi cười gằn: “Phải đó, chỉ là chén nước lã, tứ tiểu thư lại bị nặng thêm, đúng là kỳ lạ.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Tạ Du trắng nhợt, theo bản năng mở miệng ra giải thích cho mình, miệng vừa há ra đã ngưng lại.
Giang Tiểu Lâu thở dài một tiếng: “Trò hề này đến giờ đã rõ rồi, người hạ độc trong Kiến Nam thi tập không phải ta, mà là tứ tiểu thư Tạ Du. Ta nghe nói nàng thường nhận việc dọn dẹp thư phòng để tỏ lòng hiếu thảo, so với người ngoài như ta càng dễ dàng tiếp cận Tạ bá phụ hơn. Nhưng mà, có một điểm Lưu đại phu nói sai rồi, sách không có độc, mực mới có độc. Nói đúng hơn, có độc chính là nghiên mực, mỗi lần mài mực độc tính sẽ phát tác, rơi trên giấy, độc tính sẽ càng lớn. Bá phụ rất thích quyển sách này, mỗi một trang đều ghi lời chú giải, chắc cũng biết người mài mực cho người là ai chứ?”
Sắc mặt Tạ Khang Hà trở nên tái nhợt, hắn nhìn Tạ Du trên giường, ánh mắt yêu thương trở thành khiếp sợ và thất vọng. Hắn cơ bản không tin những người đó, cho nên khi họ chỉ trích Giang Tiểu Lâu, hắn hoàn toàn không tin, nhưng khi Giang Tiểu Lâu lên tiếng biện giải, hắn chọn lựa tin tưởng nàng.
“Du Nhi, ta không tệ với con, sao con lại làm vậy?”
Màu máu trên mặt Tạ Du biến mất sạch sẽ, Giang Tiểu Lâu, ngươi cố ý lộ ra sơ hở, để ta tưởng ngươi có lòng riêng, thật ra là gài bẫy chờ ta chui vào. Trong nước không có gì hết, mà lại bị độc nặng hơn, vốn là điềm đạm đáng yêu lại biến thành trò hề, vốn là bị hại lại biến thành chủ mưu.
Tuy nhiên, nàng đã từ từ bình tĩnh lại, ngồi thẳng người dậy, ung dung vuốt lại mái tóc của mình thật gọn gàng, lúc này mới ngẩn đầu nhìn Tạ Khang Hà: “Không sai, người có ân với con, khi con khó khăn nhất người đã mang con về Tạ gia, thậm chí đối xử với con như con ruột. Nhưng vậy thì sao, ở phủ này có ai thật sự coi trọng con? Trong mắt bọn họ, con chẳng qua chỉ là một nữ cô nhi ở nhờ, mỗi khi người đi vắng họ đều chê cười con, nhục nhã con, khi người có mặt họ lại biểu hiện tỷ muội tình thân. Hừ, cái gì mà gia đình làm việc thiện, chẳng qua chỉ là một đám dối trá ngụy quân tử, phẩm đức cao quý sao, chẳng qua là dùng tiền tài mua được mà thôi.”
Tạ Khang Hà ngạc nhiên, giọng điệu của Giang Tiểu Lâu bình thản: “Ngay cả ngươi cũng tự xem thường mình, làm sao khiến người khác xem trọng ngươi được?”
“Ngươi câm miệng, ta sa sút đến mấy cũng không cần ngươi lên giọng giáo huấn.” Khi Tạ Du đối mặt với người khác thì vẫn bình tĩnh, nhưng Giang Tiểu Lâu vừa mở miệng đã khiến nàng tức giận, đôi môi mỏng manh sắc bén như đao: “Đều do ngươi, tất cả đều tại ngươi. Nếu không có sự tồn tại của ngươi, ta vẫn là tứ tiểu thư ngoan ngoãn của Tạ gia, phụ thân thương ta, đại ca yêu thích ta, mà không phải như bây giờ, mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta. Bọn họ đều nói ta đố kỵ ngươi, cho nên mới làm khó ngươi. Nhưng Giang Tiểu Lâu, ta hỏi ngươi một câu, ngươi có gì hơn ta chứ, đều là nữ cô nhi không nhà, tại sao ngươi có được hết mọi thứ, mà ta lại không có gì hết. Tại sao ngươi lại muốn giành với ta?”
Nghe nàng nói kỳ lạ như vậy, mặt cũng đầy tức giận, Giang Tiểu Lâu không khỏi lắc đầu: “Ta chưa từng giành cái gì với ngươi, ta đã sắp rời khỏi Tạ gia rồi, ngươi làm vậy đúng là thừa thãi.”
“Rời khỏi Tạ gia, ngươi sẽ không gặp lại đại ca nữa sao?”
Một lời nói ra, tất cả mọi người đều có biểu hiện khó tin.
Tạ Khang Hà bắt đầu lo lắng, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, không khỏi lạnh lùng nói: “Du Nhi, con nói cái gì?”
Tạ Du biết lời đã nói ra, không thể thay đổi được nữa, nàng lạnh lùng nói: “Không phải người nói rất quan tâm con sao, sao lại không hiểu tâm tư của con? Con cho người biết, từ lần đầu tiên nhìn thấy đại ca, con đã chú ý tới huynh ấy. Khi đó con đã thầm nghĩ, sau này có một ngày phụ thân sẽ gả con cho đại ca, nhưng sự thật là sao? Người nhận con làm con gái Tạ gia, con và đại ca không thể có tương lai nữa. Nếu người thương con, sao không hỏi trong lòng con đang nghĩ gì, thân phận tứ tiểu thư Tạ gia này, đồ cưới phong phú gì đó, con đều không cần, con chỉ cần được gả cho Tạ Liên Thành.”
Tạ Liên Thành nhìn nàng, đáy mắt không một gợn sóng, cô gái trước mắt là muội muội mà hắn từng chăm sóc, nhưng bây giờ đã biến thành một nữ tử xa lạ, gương mặt chán ghét, khiến người ta ngán ngẩm.
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Du, đã hiểu được mọi chuyện, nhưng nàng và Tạ Liên Thành chỉ là bằng hữu bình thường, lại gây ra căm ghét lớn như vậy trong lòng đối phương, đúng là oan uổng.
Trán Tạ Khang Hà nổi gân xanh, chỉ tay vào nàng tức giận nói: “Ăn nói bậy bạ, toàn là ăn nói bậy bạ. Nghịch nữ nhà ngươi lại dám nói ra những lời vô sỉ như vậy, uổng cho ta bao nhiêu năm qua…đúng là…uổng công thương ngươi.”
Tạ Du đột nhiên cười to lên, nàng có thể không thừa nhận, cũng có thể cầu xin, nhưng nàng đã chịu đủ rồi. Những dồn nén tích lũy trong lòng bấy lâu nay chợt xông lên, hóa thành nước mắt rơi xuống, có vẻ đặc biệt xinh đẹp động lòng người: “Người thương con, thương con thì sao? Nếu người thương con thì nên cho con những gì con muốn, tại sao con không thể đường đường chính chính yêu thương đại cao? Còn Giang Tiểu Lâu là cái thá gì, so với con ả còn kém rất xa. Chỉ vì người yêu thích ả, ả liền biến thành bảo vật trong cái nhà này, ai cũng khúm núm trước ả, còn con, con thì là cái gì? Chẳng qua chỉ là một tứ tiểu thư bị lãng quên. Không chỉ vậy, các người còn giết chết nhũ mẫu của con, hại con một thân một mình không nơi nương tựa, đây là tình cha con mà người nói sao? Con cho người biết, con không cần, con không cần.”
Ái mộ và đố kỵ không phải là lý do để phát điên, nhưng đối phương lại không biết hối cải.
Tạ Khang Hà tính tình ôn hòa, hiếm khi nào nổi giận, giờ khắc này sự phẫn nộ của hắn đã đến cực điểm, giơ tay cho nàng một cái tát: “Câm miệng, ngươi muốn biến Tạ gia thành trò cười cho thiên hạ hay sao?”
Tạ Du cười đến không thể kềm chế: “Con không để ý, con không để ý gì hết, con chỉ quan tâm một mình đại ca.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Tạ Liên Thành, vẻ mặt quái lạ.
Ngữ khí của Tạ Liên Thành đặc biệt bình tĩnh, nhưng mang theo sự lạnh giá thấu xương: “Tạ Du, không được nói với phụ thân như vậy.”
Tạ Du đẩy Tạ Khang Hà ra, từ trên giường đứng dậy, dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người, nàng nhào tới Tạ Liên Thành, gắt gao chụp lấy cánh tay hắn, bi thương nói: “Đại ca, muội có điểm nào không bằng được Giang Tiểu Lâu, mọi thứ muội đều không thua ả ta, muội không cần thân phận tứ tiểu thư Tạ gia, muội có thể không cần gì hết, chỉ cần huynh cho muội ở bên cạnh huynh, dù chỉ làm tì nữ cũng được, chỉ cần có thể được nhìn thấy huynh, mỗi ngày trò chuyện với huynh là muội bằng lòng rồi. Đại ca, huynh nhìn muội đi, tại sao huynh không chịu nhìn muội chứ?”
Tạ Liên Thành nhìn Tạ Du một lúc lâu, chỉ lặng lẽ không nói gì. Sau đó, hắn nhướng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, thấy đối phương có bộ dáng hoàn toàn không hiểu nổi, mới từ từ nói: “Chuyện này không liên quan đến Giang tiểu thư, cho dù nàng ấy có xuất hiện hay không, ta cũng không thể yêu muội. Muội là muội muội của ta, suốt đời suốt kiếp, cũng không thay đổi.”
Náo loạn đến mức này, mặt mũi mất sạch, thế gian lại có muội muội ái mộ huynh trưởng, cho dù bọn họ không có huyết thống, nhưng danh phận đã định, lại còn dám lớn tiếng nói ra như thế, quả thật là… Dù sao Vương Bảo Trân cũng đã quản gia nhiều năm, sợ bị người ta nói là mình không biết quản giáo, vội vã lớn tiếng nói: “Các ngươi còn không mau kéo tứ tiểu thư ra.”
Các ma ma nghe thấy vậy, lập tức tiến lên tóm lấy Tạ Du, mà Tạ Du như người chết chìm vớ lấy được một đám lục bình, miệng kêu la thảm thiết: “Đại ca, đại ca.” Đôi mắt u oán của nàng giờ khắc này tràn ngập bi thương mà nhìn Tạ Liên Thành, như khẩn cầu hắn.
Tạ Liên Thành lại từng chút một đẩy tay nàng ra: “Tứ muội, muội bị bệnh, cần phải cố gắng dưỡng bệnh.”
Tạ Du bị người mạnh mẽ kéo qua một bên, nàng nhu nhược phát ra âm thanh nức nở xông thẳng vào lỗ tai mọi người, Tạ Hương theo bản năng nắm chặt khăn tay, sợ đến không dám thở mạnh: “Tạ Du đúng là điên rồi, thật đáng sợ.”
Tạ Nhu cũng không dám tin tưởng, nhìn Tạ Xuân, hoang mang nói: “Muội ấy vừa nói gì, người trong lòng là đại ca, không phải ta đang nằm mơ chứ?”
Tạ Xuân há miệng không biết nên trả lời thế nào, hòa toàn bị màn kịch lúc nãy làm cho chấn động.
Vẻ mặt Vương Bảo Trân biến ảo không ngừng, Tạ Nguyệt lặng lẽ không nói, Tạ Ỷ Chu cúi mắt xuống. Việc đã đến nước này, hành vi lúc nãy của họ đã biến thành trò hề, bỏ đá xuống giếng, khó tránh khỏi bị tính sổ về sau, vẫn nên im miệng thì hơn.
Tạ Khang Hà tựa hồ muốn đi đến chỗ Tạ Du, nhưng chung quy bước chân lảo đảo một thoáng, chỉ có thể chán nản ngã ngồi trên ghế, sắc mặt tái xanh, đến nửa ngày không nói ra lời: “Chuyện này… không được nhắc lại nữa, ngày mai lập tức đưa Tạ Du đến am ni cô, để nó xuất gia làm ni.”
Tạ Du bị mọi người giữ chặt, mái tóc toán loạn, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, nhưng mà đôi mắt lại lộ ra ánh sáng oán độc, trừng thẳng về phía Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu… trong lòng nàng dường như thấm đã máu và nước mắt, nghiến đi nghiến lại cái tên này không biết bao nhiêu lần, thù hận che khuất bầu trời.
Tạ Khang Hà chậm rãi ngồi xuống ghế, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Không, Kiến Nam thi tập này là do ta mua bên ngoài về.”
Trên mặt Vương Bảo Trân lóe qua vẻ trào phúng lạnh lẽo, miệng lại uyển chuyển khuyên nhủ: “Lão gia, đến khi nào rồi mà ông còn muốn che giấu cho cô ta, Kiến Nam thi tập này rõ ràng là…”
Còn không đợi bà nói xong, trán Tạ Khang Hà nổi gân xanh, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Còn không im miệng.”
“Thi tập là do ta tặng.” Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
Mọi người dồn dập nhìn về người vốn vẫn đang yên lặng là Giang Tiểu Lâu, thấy nàng vẫn trấn định, nét mặt tươi cười như hoa, không có chút nào chột dạ.
Tạ Ỷ Chu tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Giang tiểu thư ta hỏi nàng, Kiến Nam thi tập đúng là nàng đưa cho phụ thân?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, không có vẻ dị thường: “Không sai, thi tập này là ta tìm trăm phương ngàn kế tìm được tặng cho Tạ bá phụ, chỉ vì người rất yêu thích thi nhân Quảng Kiến Nam của tiền triều, chẳng qua chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, có gì không đúng?”
Lúc này Tạ Hương mới hiểu được, biết có cơ hội đuổi Giang Tiểu Lâu đi, trong lòng rất vui sướng, trên mặt lại tức giận nói: “Thi tập không có gì không đúng, người không đúng là ngươi.”
Giang Tiểu Lâu hơi kinh ngạc: “Ta, ta làm gì không đúng?”
Tạ Nguyệt ở một bên, chỉ lạnh lẽo đứng cạnh Vương Bảo Trân, thái độ ngồi xem cuộc vui.
Tạ Hương đầu óc xoay chuyển, cái miệng đỏ hồng chu chu ra như hạt đậu: “Chết đến nơi rồi còn muốn chối? Kiến Nam thi tập rõ ràng bị ngươi hạ độc, ngươi muốn hại chết phụ thân, không ngờ phụ thân phước lớn mạng lớn vượt qua được, bây giờ lại muốn gieo vạ cho tứ muội, Giang Tiểu Lâu, ngươi đúng là độc ác.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy cũng không tức giận, ánh mắt rơi vào trên người Tạ Khang Hà, vẻ mặt ôn nhu: “Bá phụ có lòng tốt thu nhận giúp đỡ ta, lẽ ra ta phải cảm kích người, có lý do gì hạ độc người?”
Tạ Hương nhất thời yên lặng, lại nhìn Tạ Nguyệt cầu cứu.
Tạ Khang Hà dĩ nhiên cũng nghĩ vậy, vừa muốn giải thích thay cho Giang Tiểu Lâu, lại nghe Tạ Nguyệt nói: “Phụ thân, chuyện này cũng không phải không thể giải thích, người suy nghĩ lại đi, nếu không phải Giang Tiểu Lâu hạ độc, vậy thì độc từ đâu mà đến? Rõ ràng là đại phu đã bào chế được thuốc giải, cô ta cũng có thể mời Phó đại phu đến chữa bệnh cho phụ thân, sao lại mượn tay Ngũ đạo trưởng? Ta đoán, đây là cô ta muốn dùng cái gọi là thần thông của Ngũ đạo trưởng, lừa gạt lòng tin của phụ thân. Trước tiên hạ độc, lại giải độc, phụ thân sẽ cảm động đến rơi nước mắt, tin tưởng gấp trăm lần, đến khi đó nàng muốn làm gì cũng được.”
Miệng người nói mòn cả vàng, trăm miệng không thể bào chữa. Cái gọi là tường đổ mọi người đẩy, chính là khi ngươi bị nghi ngờ, chỉ khiến cho càng có nhiều người xông lên chà đạp, nhưng lại dùng những lý lẽ hết sức tốt đẹp che giấu cho tâm tư của những người đó. Cái gọi là lòng người, chính là thứ độc ác nhất trên đời, lạnh lùng đến cực điểm, vô cùng đáng sợ. Rất nhiều người sẽ lùi bước trước sự công kích này, nhưng Giang Tiểu Lâu lại cười lạnh: “Tạ đại tiểu thư, không ngờ trí tưởng tượng của ngươi phong phú quá. Ta hạ độc bá phụ, lại mời Ngũ đạo trưởng giải độc, phí công sức như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
Tạ Nguyệt thận trọng hơn Tạ Hương, âm thanh ôn hòa nói: “Dưới gương mặt xinh đẹp che giấu nhiều thứ xấu xa. Giang Tiểu Lâu, ngươi hạ độc lại giải độc cho phụ thân, xem ra rất khó tin, lý do thật sự lại rất rõ ràng, trước đây ngươi nhất thời kích động từ chối yêu cầu của phụ thân, nhưng đã nghĩ lại, Tạ gia có nhiều gia tài như thế, ngươi lại hối hận muốn được phân chia những thứ đó. Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, thế là tự biên tự diễn một màn kịch. Vừa cứu được phụ thân, lại được vô số cảm kích, đến khi đó không cần ngươi mở miệng, phụ thân dĩ nhiên sẽ dâng cả Tạ gia cho ngươi, quả nhiên là tính toán thật hay, chỉ có điều, quá vô sỉ rồi.”
Tạ tứ tiểu thư không cần ra mặt, đã nhẹ nhàng khơi lên hận ý của mọi người với Giang Tiểu Lâu, nàng chỉ suy ngược nằm trên giường lại một mũi tên bắn hai con chim. Có thể thấy được Tạ Du cũng không ngốc, nàng là một người điên rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức phán đoán chính xác lòng người ở đây, đồng thời làm ra chuyện có lợi nhất cho mình, không chút biến sắc đẩy người ta vào đường chết.
Mỗi một người trên đời này làm việc, đều có mục đích chủ quan của mình, tuyệt không có yêu hận không có lý do. Tạ Du nhằm vào Giang Tiểu Lâu như vậy, chỉ vì đố kỵ nàng được Tạ Khang Hà yêu thích sao? Không, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Giang Tiểu Lâu bị nhận định hoang đường vây quanh, chỉ cảm thấy những người trước mắt này đúng là hồ đồ không thể giải thích được. Vương Bảo Trân cho rằng nàng sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng nàng chỉ mỉm cười nói: “Ah, thì ra ta nghĩ như vậy sao?” Nàng như đang tự lẩm bẩm, vừa giống như đang hỏi người khác.
Trên mặt Vương Bảo Trân hiện vẻ đau đớn: “Giang Tiểu Lâu ơi Giang Tiểu Lâu, sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy? Lão gia rất tin tưởng ngươi, xem ngươi như con gái ruột, ngươi lại báo đáp ông ấy như vậy sao? Cho dù ngươi hối hận, muốn có tài sản Tạ gia, cứ nói thẳng ra là được rồi, cần gì phải hại người. Bây giờ tứ tiểu thư còn nằm trên giường, chỉ mong ngươi giơ cao đánh khẽ, buông tha cho nó đi.”
Giang Tiểu Lâu mặt không biến sắc: “Công đạo ở trong lòng người.”
Tạ Liên Thành nhìn mỗi người trong nhà, ngoại trừ người phụ thân tỏ vẻ kinh ngạc không biết làm sao, những người khác đều có lòng riêng, khí thế hùng hổ dọa người. Hắn mơ hồ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo nhiều năm qua đang từ từ lan tràn ra toàn thân. Hôm nay trước khi vào cửa, Giang Tiểu Lâu đã nói với hắn dù xảy ra chuyện gi cũng không nên nhúng tay vào, nhưng nhìn hành động của bọn họ, hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Vì tiền tài, vì đố kỵ, những người này đều điên rồi. Tay đấm chân đạp, khẩu phật tâm xà, từng câu từng chữ đều nham hiểm giả dối, nét ôn hòa thường ngày đã bị xé rách, lộ ra bản chất dữ tợn. Giang Tiểu Lâu xuất hiện, đã thành công làm nổi lên nội tâm độc ác ẩn sâu trong họ và dáng vẻ khó coi của họ. Từng gương mặt trước mắt vặn vẹo, miệng méo xệch, không, có lẽ cả trái tim của bọn họ cũng vặn vẹo cả rồi, nhưng vẫn rất đắc chí, tự cho mình là tài giỏi.
Hắn chỉ nhìn, ánh mắt lạnh lẽo.
Tạ Hương cười lạnh một tiếng: "Trước thì có Kiến Nam thi tập, sau thì phụ thân được chữa khỏi bệnh, bây giờ tứ muội muội bị bệnh, rất cả lý do đều từ quyển sách này, ngươi nói đi, còn có gì chứng minh ngươi trong sạch?”
Giang Tiểu Lâu nhìn về phía Ngũ Thuần Phong, nụ cười như cũ: “Nếu các vị muốn biết, thì đi theo ta.” Nói xong nàng đi vào bên trong, mọi người chỉ thấy nàng đi đến bên giường, hướng về Tạ Du đang hôn mê, chậm rãi nói: “Tứ tiểu thư, màn trình diễn đến đây đã có thể kết thúc.”
Tạ Du ở trên giường không nhúc nhích, không phản ứng, xem ra đã nhập vai quá sâu, không thể thoát ra được.
Tạ Ỷ Chu tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Giang Tiểu Lâu, tứ muội muội thần trí không rõ, bệnh nặng như vậy, mong ngươi khách sáo một chút.” Thường ngày hắn luôn rất thích Giang Tiểu Lâu, bây giờ lời nói lại mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, vô cùng lạnh lùng, tất cả chẳng qua chỉ xuất phát từ lợi ích cá nhân.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Mọi việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, đặc biệt là người xinh đẹp như tiên như tứ tiểu thư, lòng dạ lại độc ác. Lúc nãy các người nói Tạ bá phụ sau khi uống nước bùa thì khỏe lại, nhưng bệnh tình của tứ tiểu thư nặng thêm, chuyện này nên giải thích thế nào?”
Thấy hỏi đến vấn đề mấu chốt, A Tú không nhịn được, nơm nớp lo sợ nói: “Nô tì…nô tì…” Lời của nàng nói một nửa, nhìn thấy đôi mắt của Giang Tiểu Lâu nhìn mình, trong lòng phát lạnh, hầu như không nói tiếp được nữa, theo bản năng nhin Tạ Du đang trắng bệch nằm trên giường, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Tất cả mọi chuyện nô tì biết hết, đều do tứ tiểu thư nghi ngờ trong chuyện này có người giở trò, vẫn đang bí mật điều tra, nói không chừng Giang tiểu thư sợ bị bại lộ, cho nên mới…
Vốn dĩ lời nói có trăm ngàn chỗ hở, nhưng dưới tình huống là người bị hại, lại có vẻ rất đáng tin.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đã hiểu rõ nhìn Giang Tiểu Lâu, mặc dù chứng cứ này đều rất đáng ngờ, nhưng vì có mục đích riêng, bọn họ lại đứng chung một phe, đối với kẻ chủ mưu đang giả vờ nằm hấp hối trên giường lại không động đến, ngược lại không từ thủ đoạn bức ép Giang Tiểu Lâu. Lòng người hắc ám, thủ đoạn đê tiện, sự lạnh lùng và tự cho mình là đúng của mọi người, thể hiện rõ họ chính là trợ thủ.
Tạ gia như vậy, cũng không đáng ở lại.
Giang Tiểu Lâu trong lòng hiểu rõ, trên mặt nhẹ nhàng nở nụ cười: “Bá phụ muốn cho ta tài sản, ta vì nhất thời tức giận mà từ chối, sau đó hối hận, thế là tự biên tự diễn ra vở kịch này, ở trước mặt bá phụ lấy lòng, để người cảm kích ân cứu mạng của ta, sẽ mang hết gia tài cho ta. Tứ tiểu thư phát hiện ra âm mưu của ta, thế là ta xúi giục Ngũ đạo trưởng dùng nước bùa hại nàng ta bị nặng hơn, đến khi đó chỉ cần nói bệnh của tứ tiểu thư quá nặng không thể chữa khỏi là có thể thoát thân. Như vậy, vừa diệt trừ người nghi ngờ ta, lại càng thêm được bá phụ tin tưởng. Nói như vậy cũng có lý lắm, chỉ tiếc vở kịch này, chưa chắc không có chỗ hở.”
Trong lòng Tạ Du cười gằn, nếu Giang Tiểu Lâu ngươi không có tâm tư, cớ gì mượn tay Ngũ Thuần Phong đến đây giả ma giả quỷ, muốn lập được công trước mặt phụ thân, ra vẻ lấy lòng, chính là tâm tư của ngươi đã hại ngươi.
Ai ngờ ngay lúc đó, Giang Tiểu Lâu lập tức ngồi xuống giường, xoa xoa tóc của Tạ Du.
“Ngươi làm gì đó.” Tạ Nguyệt cả kinh.
Tạ Du vốn đang nhắm mắt, chỉ cảm thấy có một đôi tay đang chạm vào gò má mình, không khỏi dựng tóc gáy, nhanh chóng mở mắt ra, chỉ nghe Giang Tiểu Lâu cười nói: “Tứ tiểu thư, còn muốn diễn nữa không?”
Vương Bảo Trân thấy nàng như muốn giãy chết, khuyên nhủ: “Giang tiểu thư, chuyện đến nước này, không bằng ngươi mau nhận sai, đem thuốc giải ra cứu tứ tiểu thư, ta nghĩ lão gia sẽ khoan dung không trách tội ngươi.”
Tạ Khang Hà lớn tiếng trách mắng: “Không được nói bậy, ra không tin.”
Tạ Nguyệt sâu sắc thở dài: “Phụ thân, người quá lương thiện, sự thật bày ra trước mắt, lẽ nào tất cả mọi người thông đồng nhau hãm hại cô ta hay sao?” Khi phụ thân bệnh nặng, chỉ để lại một mình Tiểu Lâu bên người, giữ lại người như vậy, thì Tạ gia này còn không biết sẽ rơi vào tay ai.”
Nụ cười của Giang Tiểu Lâu trước sau như một, nhẹ nhàng nói: “Trong nước bùa không có gì hết, chỉ là nước lã.”
Ngũ Thuần Phong sửng sốt, cũng trợn mắt lên nhìn Giang Tiểu Lâu, nàng không phải nói trong nước bùa có thuốc giải sao? Tiểu Điệp đã thấy rõ ràng, không khỏi cười gằn: “Phải đó, chỉ là chén nước lã, tứ tiểu thư lại bị nặng thêm, đúng là kỳ lạ.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Tạ Du trắng nhợt, theo bản năng mở miệng ra giải thích cho mình, miệng vừa há ra đã ngưng lại.
Giang Tiểu Lâu thở dài một tiếng: “Trò hề này đến giờ đã rõ rồi, người hạ độc trong Kiến Nam thi tập không phải ta, mà là tứ tiểu thư Tạ Du. Ta nghe nói nàng thường nhận việc dọn dẹp thư phòng để tỏ lòng hiếu thảo, so với người ngoài như ta càng dễ dàng tiếp cận Tạ bá phụ hơn. Nhưng mà, có một điểm Lưu đại phu nói sai rồi, sách không có độc, mực mới có độc. Nói đúng hơn, có độc chính là nghiên mực, mỗi lần mài mực độc tính sẽ phát tác, rơi trên giấy, độc tính sẽ càng lớn. Bá phụ rất thích quyển sách này, mỗi một trang đều ghi lời chú giải, chắc cũng biết người mài mực cho người là ai chứ?”
Sắc mặt Tạ Khang Hà trở nên tái nhợt, hắn nhìn Tạ Du trên giường, ánh mắt yêu thương trở thành khiếp sợ và thất vọng. Hắn cơ bản không tin những người đó, cho nên khi họ chỉ trích Giang Tiểu Lâu, hắn hoàn toàn không tin, nhưng khi Giang Tiểu Lâu lên tiếng biện giải, hắn chọn lựa tin tưởng nàng.
“Du Nhi, ta không tệ với con, sao con lại làm vậy?”
Màu máu trên mặt Tạ Du biến mất sạch sẽ, Giang Tiểu Lâu, ngươi cố ý lộ ra sơ hở, để ta tưởng ngươi có lòng riêng, thật ra là gài bẫy chờ ta chui vào. Trong nước không có gì hết, mà lại bị độc nặng hơn, vốn là điềm đạm đáng yêu lại biến thành trò hề, vốn là bị hại lại biến thành chủ mưu.
Tuy nhiên, nàng đã từ từ bình tĩnh lại, ngồi thẳng người dậy, ung dung vuốt lại mái tóc của mình thật gọn gàng, lúc này mới ngẩn đầu nhìn Tạ Khang Hà: “Không sai, người có ân với con, khi con khó khăn nhất người đã mang con về Tạ gia, thậm chí đối xử với con như con ruột. Nhưng vậy thì sao, ở phủ này có ai thật sự coi trọng con? Trong mắt bọn họ, con chẳng qua chỉ là một nữ cô nhi ở nhờ, mỗi khi người đi vắng họ đều chê cười con, nhục nhã con, khi người có mặt họ lại biểu hiện tỷ muội tình thân. Hừ, cái gì mà gia đình làm việc thiện, chẳng qua chỉ là một đám dối trá ngụy quân tử, phẩm đức cao quý sao, chẳng qua là dùng tiền tài mua được mà thôi.”
Tạ Khang Hà ngạc nhiên, giọng điệu của Giang Tiểu Lâu bình thản: “Ngay cả ngươi cũng tự xem thường mình, làm sao khiến người khác xem trọng ngươi được?”
“Ngươi câm miệng, ta sa sút đến mấy cũng không cần ngươi lên giọng giáo huấn.” Khi Tạ Du đối mặt với người khác thì vẫn bình tĩnh, nhưng Giang Tiểu Lâu vừa mở miệng đã khiến nàng tức giận, đôi môi mỏng manh sắc bén như đao: “Đều do ngươi, tất cả đều tại ngươi. Nếu không có sự tồn tại của ngươi, ta vẫn là tứ tiểu thư ngoan ngoãn của Tạ gia, phụ thân thương ta, đại ca yêu thích ta, mà không phải như bây giờ, mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta. Bọn họ đều nói ta đố kỵ ngươi, cho nên mới làm khó ngươi. Nhưng Giang Tiểu Lâu, ta hỏi ngươi một câu, ngươi có gì hơn ta chứ, đều là nữ cô nhi không nhà, tại sao ngươi có được hết mọi thứ, mà ta lại không có gì hết. Tại sao ngươi lại muốn giành với ta?”
Nghe nàng nói kỳ lạ như vậy, mặt cũng đầy tức giận, Giang Tiểu Lâu không khỏi lắc đầu: “Ta chưa từng giành cái gì với ngươi, ta đã sắp rời khỏi Tạ gia rồi, ngươi làm vậy đúng là thừa thãi.”
“Rời khỏi Tạ gia, ngươi sẽ không gặp lại đại ca nữa sao?”
Một lời nói ra, tất cả mọi người đều có biểu hiện khó tin.
Tạ Khang Hà bắt đầu lo lắng, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, không khỏi lạnh lùng nói: “Du Nhi, con nói cái gì?”
Tạ Du biết lời đã nói ra, không thể thay đổi được nữa, nàng lạnh lùng nói: “Không phải người nói rất quan tâm con sao, sao lại không hiểu tâm tư của con? Con cho người biết, từ lần đầu tiên nhìn thấy đại ca, con đã chú ý tới huynh ấy. Khi đó con đã thầm nghĩ, sau này có một ngày phụ thân sẽ gả con cho đại ca, nhưng sự thật là sao? Người nhận con làm con gái Tạ gia, con và đại ca không thể có tương lai nữa. Nếu người thương con, sao không hỏi trong lòng con đang nghĩ gì, thân phận tứ tiểu thư Tạ gia này, đồ cưới phong phú gì đó, con đều không cần, con chỉ cần được gả cho Tạ Liên Thành.”
Tạ Liên Thành nhìn nàng, đáy mắt không một gợn sóng, cô gái trước mắt là muội muội mà hắn từng chăm sóc, nhưng bây giờ đã biến thành một nữ tử xa lạ, gương mặt chán ghét, khiến người ta ngán ngẩm.
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Du, đã hiểu được mọi chuyện, nhưng nàng và Tạ Liên Thành chỉ là bằng hữu bình thường, lại gây ra căm ghét lớn như vậy trong lòng đối phương, đúng là oan uổng.
Trán Tạ Khang Hà nổi gân xanh, chỉ tay vào nàng tức giận nói: “Ăn nói bậy bạ, toàn là ăn nói bậy bạ. Nghịch nữ nhà ngươi lại dám nói ra những lời vô sỉ như vậy, uổng cho ta bao nhiêu năm qua…đúng là…uổng công thương ngươi.”
Tạ Du đột nhiên cười to lên, nàng có thể không thừa nhận, cũng có thể cầu xin, nhưng nàng đã chịu đủ rồi. Những dồn nén tích lũy trong lòng bấy lâu nay chợt xông lên, hóa thành nước mắt rơi xuống, có vẻ đặc biệt xinh đẹp động lòng người: “Người thương con, thương con thì sao? Nếu người thương con thì nên cho con những gì con muốn, tại sao con không thể đường đường chính chính yêu thương đại cao? Còn Giang Tiểu Lâu là cái thá gì, so với con ả còn kém rất xa. Chỉ vì người yêu thích ả, ả liền biến thành bảo vật trong cái nhà này, ai cũng khúm núm trước ả, còn con, con thì là cái gì? Chẳng qua chỉ là một tứ tiểu thư bị lãng quên. Không chỉ vậy, các người còn giết chết nhũ mẫu của con, hại con một thân một mình không nơi nương tựa, đây là tình cha con mà người nói sao? Con cho người biết, con không cần, con không cần.”
Ái mộ và đố kỵ không phải là lý do để phát điên, nhưng đối phương lại không biết hối cải.
Tạ Khang Hà tính tình ôn hòa, hiếm khi nào nổi giận, giờ khắc này sự phẫn nộ của hắn đã đến cực điểm, giơ tay cho nàng một cái tát: “Câm miệng, ngươi muốn biến Tạ gia thành trò cười cho thiên hạ hay sao?”
Tạ Du cười đến không thể kềm chế: “Con không để ý, con không để ý gì hết, con chỉ quan tâm một mình đại ca.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Tạ Liên Thành, vẻ mặt quái lạ.
Ngữ khí của Tạ Liên Thành đặc biệt bình tĩnh, nhưng mang theo sự lạnh giá thấu xương: “Tạ Du, không được nói với phụ thân như vậy.”
Tạ Du đẩy Tạ Khang Hà ra, từ trên giường đứng dậy, dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người, nàng nhào tới Tạ Liên Thành, gắt gao chụp lấy cánh tay hắn, bi thương nói: “Đại ca, muội có điểm nào không bằng được Giang Tiểu Lâu, mọi thứ muội đều không thua ả ta, muội không cần thân phận tứ tiểu thư Tạ gia, muội có thể không cần gì hết, chỉ cần huynh cho muội ở bên cạnh huynh, dù chỉ làm tì nữ cũng được, chỉ cần có thể được nhìn thấy huynh, mỗi ngày trò chuyện với huynh là muội bằng lòng rồi. Đại ca, huynh nhìn muội đi, tại sao huynh không chịu nhìn muội chứ?”
Tạ Liên Thành nhìn Tạ Du một lúc lâu, chỉ lặng lẽ không nói gì. Sau đó, hắn nhướng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, thấy đối phương có bộ dáng hoàn toàn không hiểu nổi, mới từ từ nói: “Chuyện này không liên quan đến Giang tiểu thư, cho dù nàng ấy có xuất hiện hay không, ta cũng không thể yêu muội. Muội là muội muội của ta, suốt đời suốt kiếp, cũng không thay đổi.”
Náo loạn đến mức này, mặt mũi mất sạch, thế gian lại có muội muội ái mộ huynh trưởng, cho dù bọn họ không có huyết thống, nhưng danh phận đã định, lại còn dám lớn tiếng nói ra như thế, quả thật là… Dù sao Vương Bảo Trân cũng đã quản gia nhiều năm, sợ bị người ta nói là mình không biết quản giáo, vội vã lớn tiếng nói: “Các ngươi còn không mau kéo tứ tiểu thư ra.”
Các ma ma nghe thấy vậy, lập tức tiến lên tóm lấy Tạ Du, mà Tạ Du như người chết chìm vớ lấy được một đám lục bình, miệng kêu la thảm thiết: “Đại ca, đại ca.” Đôi mắt u oán của nàng giờ khắc này tràn ngập bi thương mà nhìn Tạ Liên Thành, như khẩn cầu hắn.
Tạ Liên Thành lại từng chút một đẩy tay nàng ra: “Tứ muội, muội bị bệnh, cần phải cố gắng dưỡng bệnh.”
Tạ Du bị người mạnh mẽ kéo qua một bên, nàng nhu nhược phát ra âm thanh nức nở xông thẳng vào lỗ tai mọi người, Tạ Hương theo bản năng nắm chặt khăn tay, sợ đến không dám thở mạnh: “Tạ Du đúng là điên rồi, thật đáng sợ.”
Tạ Nhu cũng không dám tin tưởng, nhìn Tạ Xuân, hoang mang nói: “Muội ấy vừa nói gì, người trong lòng là đại ca, không phải ta đang nằm mơ chứ?”
Tạ Xuân há miệng không biết nên trả lời thế nào, hòa toàn bị màn kịch lúc nãy làm cho chấn động.
Vẻ mặt Vương Bảo Trân biến ảo không ngừng, Tạ Nguyệt lặng lẽ không nói, Tạ Ỷ Chu cúi mắt xuống. Việc đã đến nước này, hành vi lúc nãy của họ đã biến thành trò hề, bỏ đá xuống giếng, khó tránh khỏi bị tính sổ về sau, vẫn nên im miệng thì hơn.
Tạ Khang Hà tựa hồ muốn đi đến chỗ Tạ Du, nhưng chung quy bước chân lảo đảo một thoáng, chỉ có thể chán nản ngã ngồi trên ghế, sắc mặt tái xanh, đến nửa ngày không nói ra lời: “Chuyện này… không được nhắc lại nữa, ngày mai lập tức đưa Tạ Du đến am ni cô, để nó xuất gia làm ni.”
Tạ Du bị mọi người giữ chặt, mái tóc toán loạn, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, nhưng mà đôi mắt lại lộ ra ánh sáng oán độc, trừng thẳng về phía Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu… trong lòng nàng dường như thấm đã máu và nước mắt, nghiến đi nghiến lại cái tên này không biết bao nhiêu lần, thù hận che khuất bầu trời.
Danh sách chương