An Vương phủ.

An Vương phi nổi giận đùng đùng xông vào thư phòng, lạnh lùng nói: “Vương gia, người thật sự muốn cho Tần Điềm Nhi đó vào cửa sao?”

An Vương nhìn thê tử của mình, nhàn nhạt nói: “Không sai, Thái tử điện hạ tự mình lên tiếng, việc này chính là ông trời tác hợp, ta nhất định phải đồng ý.”

Trên mặt An Vương phi xẹt qua tia cáu giận, đáy mắt tóe lửa: “Vương gia, người khác chèn trên đầu chúng ta, ngài không chịu nhìn đã chịu cúi đầu sao?”

An Vương phi xưa nay tự tin thân phận, chưa bao giờ có hành vi lời nói như vậy. An Vương biết bà tức giận, chỉ cúi mắt nói: “Hôn sự là việc hỉ, nàng đừng sinh sự thêm nữa.”

An Vương phi nhướng cao lông mày, hiện ra vẻ sắc bén: “Vương gia, thiếp cũng chỉ nghĩ cho ngài, Giang Tiểu Lâu kia không biết chừng mực như vậy, sao lại để cho âm mưu của ả thành công được?”

An Vương liếc bà một cái, chậm rãi nói: “Trưa nay Dương Các lão tự mình đến đây, nói rõ Giang Tiểu Lâu là nữ đệ tử ông ta yêu quý nhất, cô ta không cha không mẹ, hôn sự phải được sư phụ đồng ý, nàng đã hiểu chưa?”

Mặt mày An Vương phi trắng bệch: “Ngài nói cái gì, Giang Tiểu Lâu là đệ tử Dương Các lão?”

An Vương cười gằn không ngớt: “Không có chỗ dựa thì ai dám làm càn? Lão già đó hôm qua mới thắng bệ hạ một ván cờ, làm bệ hạ giận đến xanh mặt, hắn lại cười hi hi ha ha làm như không có gì, nói là mình đã nhận một nữ đệ tử, ta còn tưởng chỉ là nói đùa, một nữ tử thương hộ lại có thể leo lên cái cây to này, là người có tâm kế, chẳng trách cô ta lại lớn lối như vậy.”

Sắc mặt An Vương phi lúc trắng lúc xanh, hàm răng cắn chặt: “Ngài e ngại Dương Các lão, nên bắt thiếp phải nhịn nhục sao?”

An Vương trừng bà một cái: “Cái gì mà nhịn nhục, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu bày trò, cần phải tức đến vậy sao? Không phải nàng cần con dâu sao, Tần Điềm Nhi ta thấy cũng không tệ, nó là thiên kim Tần gia, huynh trưởng là Thám hoa, chỗ nào cũng hơn Giang Tiểu Lâu gấp trăm lần. Ta mặc kệ Tần gia và Giang Tiểu Lâu có ân oán gì, lần này vô tình mà thành chuyện tốt, không có gì phải phàn nàn.”

Nghe An Vương nói vậy, An Vương phi không dám tin, bà căm tức nói: “Được, được lắm, ngài càng già lá gan càng nhỏ, lại bị một lão già dù dọa.”

An Vương không để ý tới An Vương phi, trong mắt hắn đây chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần có đứa con dâu che miệng người khác là được, còn đứa con dâu này của nhà ai hắn cũng không quan tâm. Nam nhân mà, ánh mắt đều đặt trên triều đình, không giống nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn như An Vương phi, chỉ biết tính toán chi li. Mặt mũi có đáng là gì, lợi ích mới là quan trọng nhất. Cưới Tần Điềm Nhi, cho Thái tử thể diện, thành đồng minh của Tần gia, đối với An Vương phủ thì có gì không tốt? So ra, cưới một cô nhi như Giang Tiểu Lâu, mới là chuyện cười lớn.

Tần Tư quả nhiên là người làm được đại sự, hắn biết rõ bên ngoài đã có lời đồn, nhưng vẫn theo trình tự cùng An Vương phủ trao đổi thiếp canh, chọn ngày tốt đưa muội muội của mình an ổn gả vào An Vương phủ.

Tạ phủ.

Trên mặt Ly Tuyết Ngưng không còn chút máu, rõ ràng là sợ hãi vô cùng: “Chuyện này quá mức nguy hiểm, nếu chuyện cướp người của muội có gì không ổn thì muội phải làm sao?”

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Nên làm thế nào thì làm thế đó, ta chỉ có một cái đầu, còn có thể làm sao nữa.”

Nghe được Giang Tiểu Lâu nói chuyện bất cần, Ly Tuyết Ngưng không kềm được mà lắc đầu: “Tiểu Lâu ơi Tiểu Lâu, muội đúng là chán sống.”

Giang Tiểu Lâu chỉ thản nhiên cười: “Không nói chuyện không vui này nữa, Tuyết Ngưng, hôm nay là ngày đại hỉ Tần phủ gả con, ta đang định ra ngoài xem náo nhiệt đây.”

“Muội nên nghỉ ngơi đi, nếu không phải muội thì làm sao Tần Điềm Nhi phải gả vào An Vương phủ, nghe nói cô ta vừa khóc vừa gào, còn tuyệt thực, nhưng Tần Tư cố ý bắt cô ta phải gả cho Duyên Bình quận vương, người huynh trưởng này cũng thật là nhẫn tâm.” Ly Tuyết Ngưng không khỏi tiếc hận nói.

Giang Tiểu Lâu đã dự liệu được chuyện này: “Đối với Tần Tư mà nói, chỉ cần có thể leo lên cao, hôn thê còn có thể bán, muội muội thì tính là gì?”

Ly Tuyết Ngưng ko thể không thừa nhận Giang Tiểu Lâu nói không sai, người như Tần Tư như vậy rất khó đối phó, bởi vì hắn không hề có nguyên tắc. Người khác sẽ không làm ra chuyện vô sỉ cỡ này, hắn lại có thể làm rất đường hoàng, không hề ngại ngùng. Lần này hắn nhận được rất nhiều lễ vật từ An Vương phủ, cũng lấy được về một lượng lớn đồ cưới, sắp xếp mọi thứ thật long trọng, không thể soi mói. Người ngoài không biết chuyện, còn cho rằng Tần Điềm Nhi đã tìm được một nơi nương tựa tốt.

Giang Tiểu Lâu nhếch miệng: “Tỷ không cần lo cho người khác, Tần Điềm Nhi gả cho Duyên Bình quận vương là kẻ điên phối với người ngu, nhân duyên trời định, không thể phù hợp hơn được.”

Ly Tuyết Ngưng trừng nàng một cái: “Muội cứ vui đi, sau chuyện này người ta sẽ tìm muội tính sổ, muội sẽ khóc không kịp.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy chỉ cười ha hả, Ly Tuyết Ngưng hiếm khi thấy nàng cười vui vẻ như vậy, lắc đầu liên tục nói: “Điên rồi, điên rồi, ta thấy muội cũng điên rồi.”

Giang Tiểu Lâu không tức giận, chỉ gọi Sở Hán đến nói: “Sở đại ca, thay ta đưa bức thư này cho Tần tiểu thư.”

"Cái gì?"

Tất cả mọi người đều ngây người.

An vương phủ

Hôn lễ vô cùng long trọng, thể diện rình rang, An Vương phi như là cố ý làm cho Giang Tiểu Lâu xem, yến tiệc linh đình, tân khách vô số, xe ngựa chen chặt cả một con đường, lụa đỏ che ngợp bầu trời, tì nữ dâng món ngon đi lại không dứt.

Bên ngoài tân khách đông đủ, Tần Điềm Nhi trái lo phải nghĩ, càng lúc càng tức giận, nhưng việc đã đến nước này, nàng không thể làm gì khác, chỉ biết xốc khăn voan lên, ngồi hờn dỗi trong phòng, không biết sao bàn tay bị người khác nhét vào một mảnh giấy, nàng mở ra nhìn, lập tức biến sắc.

“Thê lương biệt hậu lưỡng ứng đồng, tối thị bất thắng thanh oán nguyệt minh trung. (Nỗi thê lương sau khi ly biệt hai chúng ta đều hiểu thấu, khi trăng tròn sáng rực cũng là lúc niềm oán hận dâng tràn.)

Là nét chữ của Vương Hạc. Tần Điềm Nhi vui mừng, sau khi xảy ra chuyện nàng từng mấy lần truyền tin cho Vương Hạc, nhưng cứ như đá chìm xuống biển, nàng còn tưởng rằng đối phương không động lòng, nhưng không ngờ bây giờ lại nhận được tin. Trước kia nàng hết cách mới phải đồng ý hôn sự này, bây giờ nàng làm sao cam tâm. Nếu có thể gả cho một thiếu tướng quân, so với Quận vương ngu si đó có thể nói là hơn cả trăm ngàn lần.

Nàng gỡ mũ phượng xuống, một đường xô ngã tì nữ xông ra ngoài.

Trong đình viện, An Vương phi một thân hoa phục, mặt lạnh như sương che trước mặt nàng: “Ngươi muốn đi đâu?”

Lòng Tần Điềm Nhi chìm xuống, nhưng dựa vào tình cảm của Vương Hạc, tức giận nói: “Ta không muốn gả cho một kẻ ngu si, tuyệt đối không muốn, thà chết cũng không.”

An Vương phi liếc nàng một cái, cười như không cười: “Thà chết cũng không sao, chết không dễ vậy đâu.” Bà liếc mắt với người bên cạnh một cái, “Nếu tân nương đã không muốn sống nữa, thì các ngươi tiễn cô ta một đoạn đường.”

Mấy nô tì lập tức nhà tới, một người túm chân, một người trói tay, còn lại thì trói đầu, cột chặt Tần Điềm Nhi lại. Tần Điềm Nhi vừa thẹn vừa giận, lớn tiếng nói: “Bà muốn làm gì?”

Hoa mai trên trán An Vương phi tươi sáng rực rỡ: “Ngươi không muốn gả cho con trai ta, ta cũng không muốn có đứa con dâu như ngươi, tiễn ngươi một đoạn có gì không tốt. Ngươi thoải mái, ta bớt lo.” Nói xong bà vung tay lên, những người kia lập tức ôm Tần Điềm Nhi đi về một cái giếng trong sân.

Tần Điềm Nhi sợ hãi đến biến sắc, liều mình vùng vẫy, tức giận nói: “Thả ta ra, thả ra ta.”

Nhìn thấy tình hình này, An Vương phi cười: “Ta chỉ muốn tốt cho ngươi, chết rồi thì không cần phải gả cho con ta.”

Nô tì tuân thủ nghiêm chỉnh lệnh của Vương phi, nửa kéo nửa ôm Tần Điềm Nhi đến cạnh giếng. Tần Điềm Nhi gắt gao bám chặt lấy miệng giếng, chỉ thấy trơn tru khó nắm, tim như chìm xuống, hối hận mình quá lỗ mãng. Nhưng đây là bản tính của nàng, chết đến nơi rồi mới hối hận, cũng đã quá muộn rồi. Nàng kêu to tha mạng, âm thanh thê thảm, tì nữ Tần gia muốn lao ra cứu nàng, nhưng ngại có Vương phi ở đây không dám manh động, ai cũng sắc mặt trắng bệch, cứng ngắc như khúc gỗ.

Những người kia cực kỳ hung ác, mạnh mẽ đẩy Tần Điềm Nhi ra, liều mình đẩy nàng vào giếng nước, nàng vì mạng sống mà liều mình vùng vẫy, phút giây này dài dằng dặc, khiến người ta phải sởn tóc gáy.

An Vương phi đi tới, hoa mẫu đơn thêu trên góc váy mang một sắc thái kinh diễn, bà từ trên cao nhìn xuống: “Bây giờ đã hiểu rõ chưa?”

Tần Điềm Nhi nước mắt giàn giụa, cảm giác mình đã bị đông cứng, đầu lưỡi cũng mất cảm giác: “Hiểu…hiểu rõ rồi, tiểu nữ gả, tiểu nữ gả là được mà”

Ngón tay trắng trẻo của An Vương phi nhẹ nhàng mơn trớn trên gương mặt Tần Điềm Nhi, ôn nhu nói: “Mặt lành lại rất nhanh, không để lại sẹo gì, Tần tiểu thư, phải làm một tân nương xinh đẹp mới được đó.” Nói xong thu tay về, mặt không hề có cảm xúc: “Người đâu, đưa cô ta về tân phòng.”

Lúc này Tần Điềm Nhi mới được để xuống, cả người ướt đẫm mồ hôi, gần như là được khiêng đi.

An Vương phi lạnh lùng nhìn, nhếch miệng: “Đứa nào cũng là đồ không biết suy nghĩ.”

Hành lang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, An Vương phi quay đầu lại nhìn, thấy một mỹ phụ trung niên đang nhẹ nhàng bước tới, tì nữ vây quanh. Bà lập tức đổi sắc mặt, cười tiến lên nói: “Thì ra là tỷ tỷ đến rồi, không kịp từ xa tiếp đón.”

Người trước mắt chính là Khánh Vương phi, là đường tỷ muội (chị em họ) của An Vương phi. Nhưng mà bà không giống An Vương phi hung hăng, Khánh Vương phi có gương mặt bình tĩnh ung dung, tuy lúc trẻ cũng là một mỹ nhân, nhưng hôm nay so với An Vương phi có vẻ già hơn rất nhiều, bà nhìn An Vương phi, mỉm cười nói: “Muội muội cần gì tức giận như vậy, Tần tiểu thư còn nhỏ, không hiểu chuyện thôi.”

Nghe được Khánh Vương phi nói vậy, An Vương phi lạnh lùng nở nụ cười chế giễu: “Đứa nào cũng như vậy, thật sự xem An Vương phủ là nơi muốn tới muốn đi gì cũng được hay sao?”

Khánh Vương phi nhìn gương mặt diễm lệ của bà toát ra vẻ tức giận, vẫy lui người bên cạnh, mới ôn nhu nói: “Muội muội, hôn sự này đến quá đột ngột, rốt cuộc là thế nào?”

An Vương phi nói hết chuyện xảy ra mấy hôn nay với đường tỷ: “Muội thật sự bị bọn khốn này chọc cho tức chết.”

Nghe vậy, Khánh Vương phi khẽ nhíu mày: “Muội muội, đây là muội không đúng.”

An Vương phi sững sờ: “Tỷ tỷ, sao lại nói vậy?”

“Có câu dưa hái xanh thì không ngọt, cô nương người ta không muốn gả cho Duyên Bình quận vương, muội cần gì phải ép. Muội không nghĩ một chút, lỡ cô ta vào phủ lại sinh lòng oán hận với các người, mượn cơ hội gây sự trả thù, muội sẽ phải làm sao chứ?”

An Vương phi quắc mắc: “Cô ta dám.”

Khánh Vương phi cười: “Thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người, huống chi là nữ tử trẻ tuổi kích động? Nếu thật đến mức đó, một hôn sự tốt há chẳng biến thành tai nạn? Tuy tâm trí Quận vương bất thường, nhưng trên bản chất là một đứa nhỏ thuần thiện, cần gì phải tạo nghiệt? Hiện giờ dù sao muội cũng đã có con dâu, sao còn không biết thận trọng như vậy, động chút là nghiến răng nghiến lợi, nghe tỷ, tu dưỡng tâm tính đi.”

An Vương phi bị tỷ tỷ của mình răn dạy, mặt đỏ lên, nhưng cũng không có tức giận, trầm tư hồi lâu mới nói: “Tỷ nói cũng không sai, nếu muội thật sự cưới Giang Tiểu Lâu đó vào phủ, nói không chừng chính là mầm họa. Nhưng muội vẫn không phục, cô ta chơi muội một vố, không lẽ muội cứ để mặc cô ta vui vẻ vậy sao?” Khánh Vương phi cười nhạt: “Cô ta to gan như vậy, có thể thấy vẫn chỉ là đứa trẻ, muội cần gì tính toán với cô ta. An Vương cũng đã quyết định, muội chỉ cần nghe lời Vương gia là được, không cần nghĩ nhiều làm gì.”

An Vương phi phản bác theo bản năng: “Muội lại không dễ tính như tỷ tỷ, nếu An Vương cũng giống như Khánh Vương…” Lời bà chưa nói hết, đã thấy Khánh Vương phi biến sắc, không khỏi tự giác mình đã lỡ lời: “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội lúc nào cũng thẳng miệng.”

Sắc mặt Khánh Vương phi trầm lại, bà vỗ vỗ tay An Vương phi, ôn nhu nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, nếu Tần tiểu thư đã vào cửa thì cứ vui vẻ sống với nhau đi.”

An Vương phi cười nhạo nói: “Tỷ không biết đâu nha đầu này cũng hạ tiện lắm, không đánh cũng không chịu gật đầu, gả cho con của ta không lẽ oan ức cho bọn họ lắm sao?”

Khánh Vương phi nhìn An Vương phi lắc lắc đầu, thầm nghĩ trên đời này có cô nương nào chịu gả cho kẻ ngốc chứ, chỉ có điều Duyên Bình quận vương ngốc đến mấy cũng là con của An Vương phi, nên dĩ nhiên phải thiên vị. Nghĩ đến đây, Khánh Vương phi mỉm cười đổi đề tài: “Nghe muội nói vậy, tỷ cũng thấy có hứng thú với Giang Tiểu Lâu, ngày khác chỉ cho tỷ nhìn một chút.”

An Vương phi vừa bực mình vừa buồn cười: “Cũng chỉ là xinh xắn một chút, tính tình ôn nhu một chút, bây giờ nhìn lại mới thấy là một con hồ ly, rất gian xảo.” Bà nói tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại cảm thấy chính mình cũng buồn cười, bất giác thật sự bật cười: “Nhưng mà, tỷ tỷ cũng có thể đi ra ngoài giải sầu, đừng nghĩ mãi chuyện của Tuyết Nhi.”

Nghe được hai tiếng Tuyết Nhi, sắc mặt Khánh Vương phi đột nhiên trắng bệch, ngay cả nụ cười che giấu cũng không cất lên được. Trong lòng An Vương phi rùng mình: “Tỷ coi, hôm nay muội liên tiếp luống cuống. Tỷ tỷ, đừng trách muội.”

Khánh Vương phi thở dài một hơi: “Trên đời này tất cả đều có số mạng, không phải của mình thì không cưỡng cầu được, khi Tuyết Nhi vừa ra đời đã được khen là một mỹ nhân, nhưng đáng tiếc duyên phận mẹ con của bọn ta quá cạn, chỉ sống với nhau được mấy năm, thì đã không thể...” Vừa nói bất giác nước mắt rơi đầy mặt.

Trong lòng An Vương phi cũng đau khổ thay bà, không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ: “Việc này đã qua nhiều lắm, trong lòng Khánh Vương cũng rất tự trách, tỷ tỷ cũng đừng trách ngài ấy, dù gì cũng là phu thê.”

Trên mặt Khánh Vương phi xuất hiện tia trào phúng: “Phu thê? Nữ nhi mất tích nhiều năm, hắn còn có thể vui vẻ như không có gì xảy ra, trượng phu như vậy không có cũng được.”

Nhà nào cũng có nỗi khổ riêng, An Vương phi có đứa con trai ngốc, Khánh Vương phi có đứa con gái mất tích nhiều năm, chuyện này đều là nỗi khổ trong lòng hai người, hai người họ ngồi đối diện, trong lòng thổn thức không ngừng.

Trước cửa Kim Ngọc Mãn Đường.

Ly Tuyết Ngưng xuống xe ngựa, nói với Giang Tiểu Lâu: “Ta đã nói là muội nên ở nhà mấy ngày, bây giờ đến đây, không sợ An Vương phi gây sự sao?”

Giang Tiểu Lâu cười: “Không, bây giờ bà ấy còn bận xử lý Tần Điềm Nhi.”

Ly Tuyết Ngưng không khỏi nhắc nhở: “Nói không chừng, lần này Tần gia nhờ vậy mà đắc ý.”

Giang Tiểu Lâu cười gằn: “Leo càng cao, ngã càng đau, đây là chân lý. Muốn báo thù sao, ta chờ hắn đến, để xem ai bị lột da trước.” Nói xong nàng trực tiếp đi vào tửu lâu, Ly Tuyết Ngưng đứng im tại chỗ chốc lát, khẽ lắc đầu, nói với Tiểu Điệp: “Đi thôi.”

Một chiếc xe ngựa dừng trong góc đường, An Vương phi trầm mặt nói: “Nhìn thấy không, chính là cô gái áo lam vừa đi vào.”

Khánh Vương phi không trả lời ngay, An Vương phi có chút kỳ quái, quay đầu hỏi: “Tỷ làm sao vậy?”

Khánh Vương phi chỉ vào một cô nương trẻ tuổi vừa đi vào, âm thanh run rẩy: “Muội cảm thấy cô nương đó có phải là…”

An Vương phi liếc mắt nhìn, chỗ đó không có ai.

“Tỷ nói ai, Giang Tiểu Lâu sao?”

Khánh Vương phi bắt lấy cánh tay bà, móng tay dài đâm vào da thịt: “Không, không phải, ta nói cô nương đi vào sau.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện