Nghe xong lời của Tần Trung, sắc mặt Tần Điềm Nhi mới tươi tắn lên.
Tần Trung là người am hiểu giám định thư họa nhất Tần gia, lúc trước Tần lão gia đem hắn từ cửa tiệm cầm đồ về làm quản gia, hắn rất có nghiên cứu về thư họa tranh chữ, nếu hắn nói là thật thì phải có tám chín phần là thật. Nghĩ tới đây, nàng vội vàng nói: “Bức họa này tốn hết sáu ngàn lượng bạc, đại ca, số tiền này muội đều dùng vì huynh đó.”
Nghe nói tốn nhiều tiền như vậy, Tần Tư tái sầm mặt lại: “Ai bảo muội to gan như vậy, lại vô cớ chạy đi mua bức họa này?”
Tần Điềm Nhi dĩ nhiên không dám nói là vì tranh với Giang Tiểu Lâu, ấp úng nói: “Cũng là đại tẩu gây ra chuyện, nhà chúng ta mới xui xẻo như vậy, lúc trước không phải đại ca nói Thái tử vẫn đang tìm quà cho sinh thần của bệ hạ sao, bức họa này là lễ mừng thọ tốt nhất không phải sao?”
Tần Tư do dự một chút, nhưng nghĩ kỹ lại đúng là rất có khả năng. Dâng bức họa này lên, bệ hạ sẽ vui vẻ, những khúc mắc với Thái tử cũng sẽ tiêu tan, lần này Tần Điềm Nhi cũng không ngu xuẩn lắm. Tần Tư cuối cùng gật gật đầu, dặn dò Tần Trung: “Ngươi lại đi tìm thêm vài sư phụ, cần phải cẩn thận giám định, sau khi xác định là thật ta mới mang dâng lên Thái tử, nghe rõ chưa?”
Tần Trung cung kính nói: “Đại thiếu gia an tâm, nô tài hiểu rõ.”
Tần Trung nghe Tần Tư dặn dò xong, liền ra dáng cầm bức tranh đi tìm người giám định. Hắn liên tiếp đi bảy tám tiệm đồ cổ, ai cũng nói đây là bút tích thật. Trên thực tế, Tần Trung am hiểu những mánh khóe trong nghề này, chỉ dăm ba câu người ta đã hiểu ý của hắn, đưa ra ý kiến thuận theo hắn. Đã như thế, Tần Tư yên lòng, mang theo bức họa tới phủ Thái tử, đồng thời đảm bảo tuyệt đối đây là hàng thật, tuyệt không có sai sót.
Thái tử rất vui mừng, quả thật mang tranh vào cung.
Từ khi vào đông, thời tiết hôm nay là lạnh nhất, hoàng đế phê được vài tấu chương Dương Các lão liền đến, đầu tiên là báo lên việc đê điều Sâm Châu cần được tu sửa, lại nói đến quan chức tham ô ở Khóa Châu. Hoàng đế bị hắn nói đến hoa mắt, thêm vào chứng bệnh đau răng tái phát, cho nên lấy tay bưng mặt rên rỉ, vừa định gọi người truyền Thái y, thì Thái tử đã đến.
Nhìn thấy Thái tử đưa bức họa từ thời Thái tổ đến, hoàng đế vô cùng vui vẻ, đang định khen ngợi Thái tử có lòng hiếu thảo thì Dương Các lão ở bên cạnh đột ngột nói: “Giả.”
Một tiếng này Thái tử nghe như tiếng sấm giữa trời quang, hoàng đế cũng giật mình.
Định thần lại, Thái tử nói: “Tranh này được rất nhiều người giám định qua, là thật không thể nghi ngờ, sao Các Lão lại nói vậy?”
Dương Các lão thờ ơ, giọng điệu kỳ quái: “Tranh này đúng là giả, nhưng họa sĩ này đúng là có tay nghề không kém với bút tích thật.”
“Sao lại nói vậy?” Trên mặt hoàng đế rất kinh ngạc.
Dương Các lão vuốt râu nói: “Cho dù là mô phỏng, kỹ xão đúng là vô cùng tốt, còn thật hơn là bút tích thật nữa.”
Hắn nói vậy, thấy hoàng đế lộ vẻ nghi hoặc, lại mỉm cười chậm rãi giải thích: “Năm đó Thái tổ hoàng đế mời ngự dụng họa sĩ Đổng Niên, không ngủ một ngày một đêm vẽ ra bức họa này. Đổng Niên quả là một họa sĩ vẽ theo trí nhớ rất xuất sắc, quan sát rất nhạy cảm, phát hiện tâm tư của gian tặc, đồng thời vẽ ra. Nhưng nếu bàn về tài vẽ thì Đổng Niên cũng không phải cao thủ, tranh của hắn cũng không phải là đệ nhất thiên hạ.”
Hoàng đế bưng quai hàm, nghi hoặc nói: “Các Lão càng nói trẫm càng không hiểu.”
Dương Các lão không chút hoang mang nói: “Vi thần ăn ngay nói thật, cái gọi là họa sĩ giỏi, cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, trong ba thiếu một cũng không được. Dù có tài thật, cũng phải gặp được thời, quan trọng là gặp được người biết thưởng thức. Đổng Niên là loại người may mắn trong số các họa sĩ, loại người thứ hai là tuy rằng không gặp được thiên tử biết thưởng thức, cũng nhận được nhiều lời bình luận khen ngợi của người khác, thu được danh lợi. Nhưng thiên hạ rộng lớn, họa sĩ như mây, người được như họ chẳng qua chỉ có vài người. Đại đa số họa sĩ chỉ có thể chìm nghỉm trong dân gian, vẽ vời kiếm sống qua ngày. Bệ hạ, tranh này dĩ nhiên là thật, chỉ có điều là do người đời sau vẽ ra, cái khác không nói, cùng năm với Đổng Niên khi đó có một vị hoa sĩ sơn dã, tên là Thư Tôn, chuyên vẽ tranh chữ, không chỉ hình thức mà thần thái cũng rất giống Đổng Niên, chuyên mô phỏng tranh của Đổng Niên để kiếm sống, bức họa này chính là do hắn vẽ.”
Thái tử lại không tin: “Không, không thể nào, đây là ta mua với giá rất cao.”
Dương Các lão cười ha ha: “Thái tử không tin? Được, để thần giải thích rõ. Phàm là tác phẩm mô phỏng, nhất định sẽ thể hiện lại bầu không khí trong bản gốc, vốn nguyên tác là tác giả hạ bút thành văn, tuy rằng kỹ thuật vẽ không tốt nhất, nhưng có khí chất tự do. Còn mô phỏng thì chỉ là mô phỏng, không khỏi lo trước lo sau, rất dễ để lộ, cũng như câu nói chữa lợn lành thành lợn què. Ngài xem bức tranh này, từng bút đều là cố ý, dù cho là nụ cười trên mặt tì nữ, một vết nhăn trên áo, đều là như vậy, cứ như sai một bút thì sẽ không giống nữa. Nếu lý mà nói, thì bức họa này không nên như thế. Thật ra, kỹ xảo vẽ của Thư Tôn còn cao hơn Đổng Niên, nhưng chỉ có thể mô phỏng tranh của người khác, một vị đại sư như thế, đáng tiếc, đáng tiếc. Nhưng mà, giả chính là giả, vàng thau lẫn lộn cũng có ngày bị vạch trần. Thái tử điện hạ của thần, lần này người bị lừa rồi.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Thái tử vô cùng khó coi. Hắn nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế bưng quai hàm cau mày: “Còn tưởng là hai năm nay con đã thận trọng hơn xưa, giờ ngay cả một bức tranh cũng không phân rõ, làm trò cười cho người ta. Thôi, lui ra đi.”
Thái tử xiết chặt tấu chương trong tay áo, vốn dĩ hắn muốn chờ hoàng đế cao hứng rồi nói ra, lần này không chỉ hoàng đế không vui, ngay cả tấu chương cũng không thể dâng lên. Tần Tư làm hỏng đại sự của hắn rồi.
Thư phòng phủ Thái tử.
Bây giờ Thái tử đã đổi thành một thân thường phục, toàn thân mộc mạc, bên hông chỉ mang một khối ngọc bội óng ánh, đôi mắt của hắn oai hùng, mí mắt nhỏ, môi có đường viền rõ ràng, cằm nhọn, chỉ là dưới ánh sáng không rõ ràng của thư phòng thì làn da có hơi tái nhợt. Giờ khắc này, hắn nheo mắt nhìn Tần Tư, vẻ mặt khó xác định.
Rõ ràng Tần Tư đã gây ra họa, nhưng thần sắc rất bình tĩnh, Thái tử thấy hắn như vậy, lạnh lẽo nói: “Tần Tư, chuyện này ngươi giải thích thế nào?”
Tần Tư cắn răng, trên mặt lại rất bình tĩnh: “Điện hạ, thợ săn giỏi đến mấy cũng có lúc thất bại, lần này quả thật thần đã nhìn lầm.”
Thái tử lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhìn lầm, ngươi cho rằng ta là trẻ con ba tuổi sao?”
Tần Tư thở dài một hơi: “Ngàn vạn đề phòng, cướp nhà khó phòng, thần không ngờ người bên cạnh sẽ phản bội mình.”
Thái tử nhìn hắn, không biết nên khóc hay cười: “Đến người bên cạnh mình cũng không quản lý được, vô năng như vậy còn có thể làm việc cho ta không?”
Trong lòng Tần Tư biết rõ, trong tình hình này hắn càng hoang mang thì Thái tử càng chán ghét hắn, cho nên hắn chỉ có thể bình tĩnh, đè nén sóng to gió lớn trong lòng, nói: “Điện hạ, dám hỏi một câu, trong phủ này có bao nhiêu người trung thành với Thái tử ngài?”
Thái tử hơi ngồi ngay ngắn lại, lạnh lùng nói: “Ngươi có ý gì?”
Tần Tư cười khẽ nói: “Trong phủ Thái tử, cao thì có quan chức phụ tá hay môn khách, thấp thì có nô bộc quét nước lau nhà, tổng cộng cũng hơn mấy trăm người, nhưng trong số đó người tâm phúc của Thái tử được mấy người, những người khác… không chừng là cơ sở ngầm ở nơi khác. Điện hạ ngồi ở vị trí cao, là đứa con sủng ái của thiên tử, cho dù cẩn thận phòng bị cũng khó mà phòng bị hết, huống chi trong phủ tầm thường của thần, phòng bị lơ là hơn, nên luôn có chỗ trống để chen vào.”
Thái tử nện một quyền trên bàn, làm chiếc nhẫn ngọc thạch trên tay bị nứt một đường, biểu hiện đặc biệt lạnh lùng: “Tần Tư, ngươi đang cười nhạo ta sao?”
Tần Tư đương nhiên biết Thái tử phẫn nộ, cũng biết tấu chương đó của Thái tử rất quan trọng, nhưng hắn tận lực khắc chế tâm tình, chậm rãi nói: “Vi thần không dám, Tần Trung là quản gia của Tần phủ, đã qua nhiều năm, hắn cũng coi như là trung thành tuyệt đối, chưa từng có chút sai lầm, thần không thể ngờ một nữ nhân lại có thể thay đổi trời đất, từng bước bày kế, bày ra một cái lưới để thần đâm đầu vào. Thái tử điện hạ, lần này đúng là Tần Tư đã sai, thần chưa phân biệt thật giả đã đem dâng tranh cho ngài, mới làm cho ngài bị bệ hạ trách cứ.”
Ánh mắt Thái tử lạnh lùng, trong lúc lơ đãng lộ ra khí chất ung dung lạnh nhạt: “Ngươi biết là tốt rồi. Cũng may ta không hiến tranh trước mặt mọi người, nếu để cả triều biết được, ta sẽ biến thành trò cười khắp thiên hạ, đến khi đó ngươi có một trăm cái đầu cũng không đủ chém.”
Dương mặt trắng trẻo của Tần Tư xẹt qua một tầng mù mịt, cúi đầu nói: “Điện hạ, vi thần nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, bắt kẻ chủ mưu ra cho điện hạ hỏi tội.”
Thái tử lạnh lùng nhìn hắn: “Ta không có hứng thú với mấy chuyện lộn xộn này, ngươi tự do lấy đi.”
Tần Tư cắn răng: “Đa tạ Thái tử điện hạ, trước kia thần có chuẩn bị một đám ca kỹ cho ngài, ngày mai sẽ đưa đến phủ…”
Thái tử lại không để ý, chỉ đứng lên đi tới trước bàn đọc sách, đôi mắt rơi vào trên bức họa, ánh mắt lạnh lẽo, duỗi tay một cái xé nát bức tranh, mảnh vụn bồng bềnh rơi xuống ngay chân Tần Tư.
“Giữ lại cho mình đi, ta tiêu hóa không nổi.”
Thái tử bước đi không quay đầu lại, Tần Tư vẫn còn quỳ ở đó, quỳ đến lưng rét tun, tứ chi cứng ngắc, lúc đứng dậy là phải nhờ người ta đỡ lên.
Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu, sao ngươi độc ác như vậy, ngươi đã phá hủy tình thầy trò giữa ta và Dương Các lão, giờ còn phá hoại chuyện ta đã chuẩn bị nhiều năm, tốt, đúng là rất tốt.
Thái tử từ thư phòng đi ra, Tần Tư vẫn chưa tức khắc rời đi mà xoay người đi về phía hoa viên. Hoa viên phủ Thái tử là ranh giới giữa trong và ngoài, bên ngoài là nơi Thái tử tiếp khách, nội phủ là nơi Thái tử phi ở. Sau khi Tần Tư đưa thẻ bài cho người phụ trách trông coi hoa viên, thì được dẫn đến một nơi sâu bên trong hoa viên, chờ ở phòng khách.
Hắn liền đứng ở cửa sổ phòng khách, nhìn chòi nghỉ mát tinh xảo trong hoa viên, hành lang uốn lượn, kỳ hoa dị thảo, thơm ngát nức mũi, vốn nên là một cảnh đẹp hiếm có, nhưng lại làm hắn sinh cảm giác nghẹt thở. Hắn chỉ hờ hững đứng, không nhúc nhích.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn quay đầu về hướng đó, chỉ nhìn thấy bức rèm khẽ động, mơ hồ thấy được một bóng người cao gầy, trong giây lát, một tì nữ mỹ lệ dìu một mỹ nhân hoa phục đi vào, nữ tử kia tóc đen óng, trâm cài hình phượng giữa búi tóc đang ngậm một hạt minh châu khổng lồ, trên mặt nhàn nhạt son phấn, thay vì khen nàng có gương mặt đẹp, chi bằng nói ấn tượng đầu tiên nàng tạo cho người khác chính là u nhã và cao quý.
Tần Tư thả chậm bước chân, đi tới trước mặt nàng khom mình hành lễ: “Ra mắt Thái tử phi.”
Thái tử phi bình tĩnh, chậm rãi cười một cái: “Tần đại nhân không phải đang nói chuyện với Thái tử sao, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?”
Mọi chuyện trong phủ đều không giấu được mắt Thái tử phi, Tần Tư trịnh trọng nói: “Thái tử phi, hôm nay Tần Tư to gan cầu kiến, là có một bí mật quan trọng muốn bẩm báo với nương nương.”
Ánh mắt thanh u như nước rơi vào trên mặt hắn, chậm rãi nói: “Nếu muốn ta cầu xin cho Tần phủ, vậy thì mời về, chuyện của Thái tử xưa nay ta không can thiệp.”
Tần Tư lại lắc đầu: “Chuyện của Tần gia dĩ nhiên do thần xử lý, không dám cầu người cầu xin cho Tần Tư.”
Thái tử phi nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh của Tần Tư, đại khám cảm thấy sau khi hắn bị Thái tử chán ghét vẫn còn duy trì được bình tĩnh, nàng có chút tán thưởng hắn: “Đã như vậy, hôm nay ngươi đến đây làm gì?”
Tần Tư nói: “Thần muốn nói chuyện liên quan đến đệ đệ Tương công tử của người.”
Thái tử phi liếc mắt nhìn hắn, ý cười càng đậm: “Có liên quan đến Trạch Vũ? Hắn là một tên ăn chơi, từ khi nào lọt được vào mắt Thám hoa lang vậy?”
Người bình thường đó giờ vẫn không ưa Tương Trạch Vũ, Tần Tư cũng vậy. Nhưng lần này, gương mặt tuấn tú của hắn chỉ mang ý khiêm tốn: “Tương công tử đến nay còn bị hệ hạ nhốt trong phủ, không được ra ngoài, không lẽ ngài không đau lòng?”
Thái tử phi bưng lên một chén trà, đưa đẩy: “Trạch Vũ làm sai, bệ hạ phạt hắn, ta tâm phục khẩu phục, tuyệt không có ý kiến, nói như ngươi không lẽ là cảm thấy bệ hạ xử lý bất công?”
Tần Tư cười nói: “Cái mũ to như vậy chụp xuống, vi thần gánh không nổi. Hôm nay mục đích của thần không phải chuyện này, nếu ngài không thích nghe vậy thần xin cáo lui, không dám làm phiền nữa.” Nói xong hắn lập tức cúi chào, xoay người đi ra ngoài.
Trong mắt Thái tử phi lướt qua một vẻ suy nghĩ sâu sắc, dừng lại một chút, nói: “Dừng lại.”
Tần Tư xoay đầu lại: “Ngài có tâm tình nghe rồi sao?”
Thái tử phi nâng tay lên, giơ một cái, các tì nữ chen chúc chung quanh lập tức cung kính lùi ra, chỉ để lại hai tâm phúc bên người. Thái tử phi nhìn Tần Tư nói: “Có lời gì thì nói đi, đừng dông dài.”
Tần Tư chậm rãi thấp giọng: “Nói một câu khó nghe, Tương công tử đúng là tuổi trẻ hoang đường, lưu luyến thanh lâu.” Không đợi Thái tử phi biến sắc, hắn tiếp tục nói: “Nhưng vì vậy mà đắc tội người không nên đắc tội, bị người mưu hại, cho nên mới có kết cục này.”
Thái tử phi hơi dao động, sau đó lại khôi phục ý cười: “Không biết đã đắc tội ai, mà lợi hại như vậy?”
Tần Tư cười, đáy mắt đầy cảnh giác: “Đệ nhất mỹ nhân Quốc Sắc Thiên Hương lầu, tên gọi Đào Yêu. Nhưng mà Đào Yêu đã chết ở sông hộ thành, bây giờ ả là…Giang Tiểu Lâu.”
Thái tử phi hời hợt cười khẽ: “Thám hoa lang, đây là ngươi muốn mượn tay ta đối phó kẻ thù của ngươi?”
Tần Tư ngẩn đầu, chỉ thấp Thái tử phi híp mắt, ánh mắt sắc bén như dao bén đâm về hắn, hắn hơi rùng mình, trên mặt mang theo ý cười: “Vi thần không có lá gan này.”
Ánh mắt sắc bén của Thái tử phi trở nên nhẹ như mây gió, nụ cười ôn hòa: “Đường đường là Thám hoa lang, ngay cả một nữ tử cũng không xử lý được, nhất định phải cầu xin trước mặt ta sao?”
Giống như trào phúng, lại giống như cảm khái.
Tần Tư đột nhiên cười gằn: “Kết cục của Lưu Yên ngài đã thấy, đó là hậu quả khi đối địch với Giang Tiểu Lâu, ngài đừng nghĩ ả chỉ là con gái thương nhân, nhưng tâm tư ả ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn, không chịu chừa lại chút đường lui nào. Nghe nói thê tử của thần trên đường đi lưu đày bị đạo tặc giết chết, làm gì trùng hợp như vậy, nhất định là có liên quan tới Giang Tiểu Lâu. Đáng tiếc dù sao cũng chỉ là chết một tù nhân, điều tra chuyện này cũng không làm được gì. Hôm nay thần đến, chỉ muốn nói sự thật cho ngài biết, muốn làm thế nào Tần Tư cũng không dám can thiệp.”
Thái tử phi bình tĩnh nhìn hắn, da dẻ như nhiễm một tầng sương lạnh: “Thám hoa lang túc trí đa mưu cũng có lúc hết cách, đúng là làm ta mở mang tầm mắt, rất hiếu kỳ với nữ tử này.”
Đuôi mày khóe mắt như vẽ của Thái tử phi, xem ra cực kỳ cao quý trang nhã, nhưng trong mắt lại tràn đầy nét chế giễu không chút lưu tình. Tần Tư mỉm cười: “Không ngại Thái tử phi nương nương chê cười, Giang Tiểu Lâu là nữ tử, mà Tần Tư thì lại ở trên cao, là thân tín của Thái tử điện hạ, nếu thần manh động, có nhược điểm rơi vào tay kẻ địch, sẽ trở thành đối tượng bị công kích, đến khi đó cả Thái tử cũng bị liên lụy. Càng ở địa vị như vậy, thì càng lúng túng, không khỏi bị vướng tay vướng chân…”
Thái tử phi lạnh mắt nhìn hắn: “Ta thì có gì khác?”
Tần Tư nói: “Thân phận người cao quý, trấn giữ hậu trạch, nhưng mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, trong tay nắm quyền nhưng thân ở trong bóng tối.”
Thái tử phi cười nhạt: “Xin lỗi, ta không có hứng thú với người này, được rồi, mời trở về đi.” Nói xong nàng đứng dậy rời đi, tì nữ cũng theo đó lui xuống.
Tần Tư nhìn bóng lưng của nàng, cười nhạt.
Tần Trung là người am hiểu giám định thư họa nhất Tần gia, lúc trước Tần lão gia đem hắn từ cửa tiệm cầm đồ về làm quản gia, hắn rất có nghiên cứu về thư họa tranh chữ, nếu hắn nói là thật thì phải có tám chín phần là thật. Nghĩ tới đây, nàng vội vàng nói: “Bức họa này tốn hết sáu ngàn lượng bạc, đại ca, số tiền này muội đều dùng vì huynh đó.”
Nghe nói tốn nhiều tiền như vậy, Tần Tư tái sầm mặt lại: “Ai bảo muội to gan như vậy, lại vô cớ chạy đi mua bức họa này?”
Tần Điềm Nhi dĩ nhiên không dám nói là vì tranh với Giang Tiểu Lâu, ấp úng nói: “Cũng là đại tẩu gây ra chuyện, nhà chúng ta mới xui xẻo như vậy, lúc trước không phải đại ca nói Thái tử vẫn đang tìm quà cho sinh thần của bệ hạ sao, bức họa này là lễ mừng thọ tốt nhất không phải sao?”
Tần Tư do dự một chút, nhưng nghĩ kỹ lại đúng là rất có khả năng. Dâng bức họa này lên, bệ hạ sẽ vui vẻ, những khúc mắc với Thái tử cũng sẽ tiêu tan, lần này Tần Điềm Nhi cũng không ngu xuẩn lắm. Tần Tư cuối cùng gật gật đầu, dặn dò Tần Trung: “Ngươi lại đi tìm thêm vài sư phụ, cần phải cẩn thận giám định, sau khi xác định là thật ta mới mang dâng lên Thái tử, nghe rõ chưa?”
Tần Trung cung kính nói: “Đại thiếu gia an tâm, nô tài hiểu rõ.”
Tần Trung nghe Tần Tư dặn dò xong, liền ra dáng cầm bức tranh đi tìm người giám định. Hắn liên tiếp đi bảy tám tiệm đồ cổ, ai cũng nói đây là bút tích thật. Trên thực tế, Tần Trung am hiểu những mánh khóe trong nghề này, chỉ dăm ba câu người ta đã hiểu ý của hắn, đưa ra ý kiến thuận theo hắn. Đã như thế, Tần Tư yên lòng, mang theo bức họa tới phủ Thái tử, đồng thời đảm bảo tuyệt đối đây là hàng thật, tuyệt không có sai sót.
Thái tử rất vui mừng, quả thật mang tranh vào cung.
Từ khi vào đông, thời tiết hôm nay là lạnh nhất, hoàng đế phê được vài tấu chương Dương Các lão liền đến, đầu tiên là báo lên việc đê điều Sâm Châu cần được tu sửa, lại nói đến quan chức tham ô ở Khóa Châu. Hoàng đế bị hắn nói đến hoa mắt, thêm vào chứng bệnh đau răng tái phát, cho nên lấy tay bưng mặt rên rỉ, vừa định gọi người truyền Thái y, thì Thái tử đã đến.
Nhìn thấy Thái tử đưa bức họa từ thời Thái tổ đến, hoàng đế vô cùng vui vẻ, đang định khen ngợi Thái tử có lòng hiếu thảo thì Dương Các lão ở bên cạnh đột ngột nói: “Giả.”
Một tiếng này Thái tử nghe như tiếng sấm giữa trời quang, hoàng đế cũng giật mình.
Định thần lại, Thái tử nói: “Tranh này được rất nhiều người giám định qua, là thật không thể nghi ngờ, sao Các Lão lại nói vậy?”
Dương Các lão thờ ơ, giọng điệu kỳ quái: “Tranh này đúng là giả, nhưng họa sĩ này đúng là có tay nghề không kém với bút tích thật.”
“Sao lại nói vậy?” Trên mặt hoàng đế rất kinh ngạc.
Dương Các lão vuốt râu nói: “Cho dù là mô phỏng, kỹ xão đúng là vô cùng tốt, còn thật hơn là bút tích thật nữa.”
Hắn nói vậy, thấy hoàng đế lộ vẻ nghi hoặc, lại mỉm cười chậm rãi giải thích: “Năm đó Thái tổ hoàng đế mời ngự dụng họa sĩ Đổng Niên, không ngủ một ngày một đêm vẽ ra bức họa này. Đổng Niên quả là một họa sĩ vẽ theo trí nhớ rất xuất sắc, quan sát rất nhạy cảm, phát hiện tâm tư của gian tặc, đồng thời vẽ ra. Nhưng nếu bàn về tài vẽ thì Đổng Niên cũng không phải cao thủ, tranh của hắn cũng không phải là đệ nhất thiên hạ.”
Hoàng đế bưng quai hàm, nghi hoặc nói: “Các Lão càng nói trẫm càng không hiểu.”
Dương Các lão không chút hoang mang nói: “Vi thần ăn ngay nói thật, cái gọi là họa sĩ giỏi, cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, trong ba thiếu một cũng không được. Dù có tài thật, cũng phải gặp được thời, quan trọng là gặp được người biết thưởng thức. Đổng Niên là loại người may mắn trong số các họa sĩ, loại người thứ hai là tuy rằng không gặp được thiên tử biết thưởng thức, cũng nhận được nhiều lời bình luận khen ngợi của người khác, thu được danh lợi. Nhưng thiên hạ rộng lớn, họa sĩ như mây, người được như họ chẳng qua chỉ có vài người. Đại đa số họa sĩ chỉ có thể chìm nghỉm trong dân gian, vẽ vời kiếm sống qua ngày. Bệ hạ, tranh này dĩ nhiên là thật, chỉ có điều là do người đời sau vẽ ra, cái khác không nói, cùng năm với Đổng Niên khi đó có một vị hoa sĩ sơn dã, tên là Thư Tôn, chuyên vẽ tranh chữ, không chỉ hình thức mà thần thái cũng rất giống Đổng Niên, chuyên mô phỏng tranh của Đổng Niên để kiếm sống, bức họa này chính là do hắn vẽ.”
Thái tử lại không tin: “Không, không thể nào, đây là ta mua với giá rất cao.”
Dương Các lão cười ha ha: “Thái tử không tin? Được, để thần giải thích rõ. Phàm là tác phẩm mô phỏng, nhất định sẽ thể hiện lại bầu không khí trong bản gốc, vốn nguyên tác là tác giả hạ bút thành văn, tuy rằng kỹ thuật vẽ không tốt nhất, nhưng có khí chất tự do. Còn mô phỏng thì chỉ là mô phỏng, không khỏi lo trước lo sau, rất dễ để lộ, cũng như câu nói chữa lợn lành thành lợn què. Ngài xem bức tranh này, từng bút đều là cố ý, dù cho là nụ cười trên mặt tì nữ, một vết nhăn trên áo, đều là như vậy, cứ như sai một bút thì sẽ không giống nữa. Nếu lý mà nói, thì bức họa này không nên như thế. Thật ra, kỹ xảo vẽ của Thư Tôn còn cao hơn Đổng Niên, nhưng chỉ có thể mô phỏng tranh của người khác, một vị đại sư như thế, đáng tiếc, đáng tiếc. Nhưng mà, giả chính là giả, vàng thau lẫn lộn cũng có ngày bị vạch trần. Thái tử điện hạ của thần, lần này người bị lừa rồi.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Thái tử vô cùng khó coi. Hắn nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế bưng quai hàm cau mày: “Còn tưởng là hai năm nay con đã thận trọng hơn xưa, giờ ngay cả một bức tranh cũng không phân rõ, làm trò cười cho người ta. Thôi, lui ra đi.”
Thái tử xiết chặt tấu chương trong tay áo, vốn dĩ hắn muốn chờ hoàng đế cao hứng rồi nói ra, lần này không chỉ hoàng đế không vui, ngay cả tấu chương cũng không thể dâng lên. Tần Tư làm hỏng đại sự của hắn rồi.
Thư phòng phủ Thái tử.
Bây giờ Thái tử đã đổi thành một thân thường phục, toàn thân mộc mạc, bên hông chỉ mang một khối ngọc bội óng ánh, đôi mắt của hắn oai hùng, mí mắt nhỏ, môi có đường viền rõ ràng, cằm nhọn, chỉ là dưới ánh sáng không rõ ràng của thư phòng thì làn da có hơi tái nhợt. Giờ khắc này, hắn nheo mắt nhìn Tần Tư, vẻ mặt khó xác định.
Rõ ràng Tần Tư đã gây ra họa, nhưng thần sắc rất bình tĩnh, Thái tử thấy hắn như vậy, lạnh lẽo nói: “Tần Tư, chuyện này ngươi giải thích thế nào?”
Tần Tư cắn răng, trên mặt lại rất bình tĩnh: “Điện hạ, thợ săn giỏi đến mấy cũng có lúc thất bại, lần này quả thật thần đã nhìn lầm.”
Thái tử lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhìn lầm, ngươi cho rằng ta là trẻ con ba tuổi sao?”
Tần Tư thở dài một hơi: “Ngàn vạn đề phòng, cướp nhà khó phòng, thần không ngờ người bên cạnh sẽ phản bội mình.”
Thái tử nhìn hắn, không biết nên khóc hay cười: “Đến người bên cạnh mình cũng không quản lý được, vô năng như vậy còn có thể làm việc cho ta không?”
Trong lòng Tần Tư biết rõ, trong tình hình này hắn càng hoang mang thì Thái tử càng chán ghét hắn, cho nên hắn chỉ có thể bình tĩnh, đè nén sóng to gió lớn trong lòng, nói: “Điện hạ, dám hỏi một câu, trong phủ này có bao nhiêu người trung thành với Thái tử ngài?”
Thái tử hơi ngồi ngay ngắn lại, lạnh lùng nói: “Ngươi có ý gì?”
Tần Tư cười khẽ nói: “Trong phủ Thái tử, cao thì có quan chức phụ tá hay môn khách, thấp thì có nô bộc quét nước lau nhà, tổng cộng cũng hơn mấy trăm người, nhưng trong số đó người tâm phúc của Thái tử được mấy người, những người khác… không chừng là cơ sở ngầm ở nơi khác. Điện hạ ngồi ở vị trí cao, là đứa con sủng ái của thiên tử, cho dù cẩn thận phòng bị cũng khó mà phòng bị hết, huống chi trong phủ tầm thường của thần, phòng bị lơ là hơn, nên luôn có chỗ trống để chen vào.”
Thái tử nện một quyền trên bàn, làm chiếc nhẫn ngọc thạch trên tay bị nứt một đường, biểu hiện đặc biệt lạnh lùng: “Tần Tư, ngươi đang cười nhạo ta sao?”
Tần Tư đương nhiên biết Thái tử phẫn nộ, cũng biết tấu chương đó của Thái tử rất quan trọng, nhưng hắn tận lực khắc chế tâm tình, chậm rãi nói: “Vi thần không dám, Tần Trung là quản gia của Tần phủ, đã qua nhiều năm, hắn cũng coi như là trung thành tuyệt đối, chưa từng có chút sai lầm, thần không thể ngờ một nữ nhân lại có thể thay đổi trời đất, từng bước bày kế, bày ra một cái lưới để thần đâm đầu vào. Thái tử điện hạ, lần này đúng là Tần Tư đã sai, thần chưa phân biệt thật giả đã đem dâng tranh cho ngài, mới làm cho ngài bị bệ hạ trách cứ.”
Ánh mắt Thái tử lạnh lùng, trong lúc lơ đãng lộ ra khí chất ung dung lạnh nhạt: “Ngươi biết là tốt rồi. Cũng may ta không hiến tranh trước mặt mọi người, nếu để cả triều biết được, ta sẽ biến thành trò cười khắp thiên hạ, đến khi đó ngươi có một trăm cái đầu cũng không đủ chém.”
Dương mặt trắng trẻo của Tần Tư xẹt qua một tầng mù mịt, cúi đầu nói: “Điện hạ, vi thần nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, bắt kẻ chủ mưu ra cho điện hạ hỏi tội.”
Thái tử lạnh lùng nhìn hắn: “Ta không có hứng thú với mấy chuyện lộn xộn này, ngươi tự do lấy đi.”
Tần Tư cắn răng: “Đa tạ Thái tử điện hạ, trước kia thần có chuẩn bị một đám ca kỹ cho ngài, ngày mai sẽ đưa đến phủ…”
Thái tử lại không để ý, chỉ đứng lên đi tới trước bàn đọc sách, đôi mắt rơi vào trên bức họa, ánh mắt lạnh lẽo, duỗi tay một cái xé nát bức tranh, mảnh vụn bồng bềnh rơi xuống ngay chân Tần Tư.
“Giữ lại cho mình đi, ta tiêu hóa không nổi.”
Thái tử bước đi không quay đầu lại, Tần Tư vẫn còn quỳ ở đó, quỳ đến lưng rét tun, tứ chi cứng ngắc, lúc đứng dậy là phải nhờ người ta đỡ lên.
Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu, sao ngươi độc ác như vậy, ngươi đã phá hủy tình thầy trò giữa ta và Dương Các lão, giờ còn phá hoại chuyện ta đã chuẩn bị nhiều năm, tốt, đúng là rất tốt.
Thái tử từ thư phòng đi ra, Tần Tư vẫn chưa tức khắc rời đi mà xoay người đi về phía hoa viên. Hoa viên phủ Thái tử là ranh giới giữa trong và ngoài, bên ngoài là nơi Thái tử tiếp khách, nội phủ là nơi Thái tử phi ở. Sau khi Tần Tư đưa thẻ bài cho người phụ trách trông coi hoa viên, thì được dẫn đến một nơi sâu bên trong hoa viên, chờ ở phòng khách.
Hắn liền đứng ở cửa sổ phòng khách, nhìn chòi nghỉ mát tinh xảo trong hoa viên, hành lang uốn lượn, kỳ hoa dị thảo, thơm ngát nức mũi, vốn nên là một cảnh đẹp hiếm có, nhưng lại làm hắn sinh cảm giác nghẹt thở. Hắn chỉ hờ hững đứng, không nhúc nhích.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn quay đầu về hướng đó, chỉ nhìn thấy bức rèm khẽ động, mơ hồ thấy được một bóng người cao gầy, trong giây lát, một tì nữ mỹ lệ dìu một mỹ nhân hoa phục đi vào, nữ tử kia tóc đen óng, trâm cài hình phượng giữa búi tóc đang ngậm một hạt minh châu khổng lồ, trên mặt nhàn nhạt son phấn, thay vì khen nàng có gương mặt đẹp, chi bằng nói ấn tượng đầu tiên nàng tạo cho người khác chính là u nhã và cao quý.
Tần Tư thả chậm bước chân, đi tới trước mặt nàng khom mình hành lễ: “Ra mắt Thái tử phi.”
Thái tử phi bình tĩnh, chậm rãi cười một cái: “Tần đại nhân không phải đang nói chuyện với Thái tử sao, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?”
Mọi chuyện trong phủ đều không giấu được mắt Thái tử phi, Tần Tư trịnh trọng nói: “Thái tử phi, hôm nay Tần Tư to gan cầu kiến, là có một bí mật quan trọng muốn bẩm báo với nương nương.”
Ánh mắt thanh u như nước rơi vào trên mặt hắn, chậm rãi nói: “Nếu muốn ta cầu xin cho Tần phủ, vậy thì mời về, chuyện của Thái tử xưa nay ta không can thiệp.”
Tần Tư lại lắc đầu: “Chuyện của Tần gia dĩ nhiên do thần xử lý, không dám cầu người cầu xin cho Tần Tư.”
Thái tử phi nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh của Tần Tư, đại khám cảm thấy sau khi hắn bị Thái tử chán ghét vẫn còn duy trì được bình tĩnh, nàng có chút tán thưởng hắn: “Đã như vậy, hôm nay ngươi đến đây làm gì?”
Tần Tư nói: “Thần muốn nói chuyện liên quan đến đệ đệ Tương công tử của người.”
Thái tử phi liếc mắt nhìn hắn, ý cười càng đậm: “Có liên quan đến Trạch Vũ? Hắn là một tên ăn chơi, từ khi nào lọt được vào mắt Thám hoa lang vậy?”
Người bình thường đó giờ vẫn không ưa Tương Trạch Vũ, Tần Tư cũng vậy. Nhưng lần này, gương mặt tuấn tú của hắn chỉ mang ý khiêm tốn: “Tương công tử đến nay còn bị hệ hạ nhốt trong phủ, không được ra ngoài, không lẽ ngài không đau lòng?”
Thái tử phi bưng lên một chén trà, đưa đẩy: “Trạch Vũ làm sai, bệ hạ phạt hắn, ta tâm phục khẩu phục, tuyệt không có ý kiến, nói như ngươi không lẽ là cảm thấy bệ hạ xử lý bất công?”
Tần Tư cười nói: “Cái mũ to như vậy chụp xuống, vi thần gánh không nổi. Hôm nay mục đích của thần không phải chuyện này, nếu ngài không thích nghe vậy thần xin cáo lui, không dám làm phiền nữa.” Nói xong hắn lập tức cúi chào, xoay người đi ra ngoài.
Trong mắt Thái tử phi lướt qua một vẻ suy nghĩ sâu sắc, dừng lại một chút, nói: “Dừng lại.”
Tần Tư xoay đầu lại: “Ngài có tâm tình nghe rồi sao?”
Thái tử phi nâng tay lên, giơ một cái, các tì nữ chen chúc chung quanh lập tức cung kính lùi ra, chỉ để lại hai tâm phúc bên người. Thái tử phi nhìn Tần Tư nói: “Có lời gì thì nói đi, đừng dông dài.”
Tần Tư chậm rãi thấp giọng: “Nói một câu khó nghe, Tương công tử đúng là tuổi trẻ hoang đường, lưu luyến thanh lâu.” Không đợi Thái tử phi biến sắc, hắn tiếp tục nói: “Nhưng vì vậy mà đắc tội người không nên đắc tội, bị người mưu hại, cho nên mới có kết cục này.”
Thái tử phi hơi dao động, sau đó lại khôi phục ý cười: “Không biết đã đắc tội ai, mà lợi hại như vậy?”
Tần Tư cười, đáy mắt đầy cảnh giác: “Đệ nhất mỹ nhân Quốc Sắc Thiên Hương lầu, tên gọi Đào Yêu. Nhưng mà Đào Yêu đã chết ở sông hộ thành, bây giờ ả là…Giang Tiểu Lâu.”
Thái tử phi hời hợt cười khẽ: “Thám hoa lang, đây là ngươi muốn mượn tay ta đối phó kẻ thù của ngươi?”
Tần Tư ngẩn đầu, chỉ thấp Thái tử phi híp mắt, ánh mắt sắc bén như dao bén đâm về hắn, hắn hơi rùng mình, trên mặt mang theo ý cười: “Vi thần không có lá gan này.”
Ánh mắt sắc bén của Thái tử phi trở nên nhẹ như mây gió, nụ cười ôn hòa: “Đường đường là Thám hoa lang, ngay cả một nữ tử cũng không xử lý được, nhất định phải cầu xin trước mặt ta sao?”
Giống như trào phúng, lại giống như cảm khái.
Tần Tư đột nhiên cười gằn: “Kết cục của Lưu Yên ngài đã thấy, đó là hậu quả khi đối địch với Giang Tiểu Lâu, ngài đừng nghĩ ả chỉ là con gái thương nhân, nhưng tâm tư ả ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn, không chịu chừa lại chút đường lui nào. Nghe nói thê tử của thần trên đường đi lưu đày bị đạo tặc giết chết, làm gì trùng hợp như vậy, nhất định là có liên quan tới Giang Tiểu Lâu. Đáng tiếc dù sao cũng chỉ là chết một tù nhân, điều tra chuyện này cũng không làm được gì. Hôm nay thần đến, chỉ muốn nói sự thật cho ngài biết, muốn làm thế nào Tần Tư cũng không dám can thiệp.”
Thái tử phi bình tĩnh nhìn hắn, da dẻ như nhiễm một tầng sương lạnh: “Thám hoa lang túc trí đa mưu cũng có lúc hết cách, đúng là làm ta mở mang tầm mắt, rất hiếu kỳ với nữ tử này.”
Đuôi mày khóe mắt như vẽ của Thái tử phi, xem ra cực kỳ cao quý trang nhã, nhưng trong mắt lại tràn đầy nét chế giễu không chút lưu tình. Tần Tư mỉm cười: “Không ngại Thái tử phi nương nương chê cười, Giang Tiểu Lâu là nữ tử, mà Tần Tư thì lại ở trên cao, là thân tín của Thái tử điện hạ, nếu thần manh động, có nhược điểm rơi vào tay kẻ địch, sẽ trở thành đối tượng bị công kích, đến khi đó cả Thái tử cũng bị liên lụy. Càng ở địa vị như vậy, thì càng lúng túng, không khỏi bị vướng tay vướng chân…”
Thái tử phi lạnh mắt nhìn hắn: “Ta thì có gì khác?”
Tần Tư nói: “Thân phận người cao quý, trấn giữ hậu trạch, nhưng mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, trong tay nắm quyền nhưng thân ở trong bóng tối.”
Thái tử phi cười nhạt: “Xin lỗi, ta không có hứng thú với người này, được rồi, mời trở về đi.” Nói xong nàng đứng dậy rời đi, tì nữ cũng theo đó lui xuống.
Tần Tư nhìn bóng lưng của nàng, cười nhạt.
Danh sách chương