Edit: San
Hai người thong thả đi trên đường chính, dân chúng xung quanh tập hợp vây xem hai bên đường nhưng cũng không dám áp sát quá gần, chỉ dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người, rồi nhỏ giọng thảo luận với nhau.
Dân chúng trong lòng cũng có nhiều nghi hoặc.
Tính mạng Vĩnh An vương không còn nguy hiểm nữa sao? Còn đôi chân sao thế kia? Có thể khỏi hẳn được không? Còn có công tử tuấn tú đẩy xe cho Vương gia là ai? Họ đang muốn đi đâu vậy?
Vấn đề tuy nhiều nhưng không ai dám tiến lên dò hỏi. Mặc dù trong bọn họ có rất nhiều người quan tâm đến bệnh tình Vĩnh An vương, mong cho Bắc Chiêu Chiến Thần có thân thể khoẻ mạnh sống lâu trăm tuổi, để người Tây Hoàng xảo trá quỷ quyệt không bao giờ dám xâm chiếm biên giới nữa.
Dù sao Vĩnh An vương trông cũng thực sự dữ tợn.
Không dám khiêu khích.
Diệp Vân Đình chỉ thấy những người dân này đi theo một đường, bốn phía nhỏ giọng bàn luận. Tuy nhiên không một ai dám lên tiếng dò hỏi, có thể thấy uy danh của Vĩnh An vương rất cao.
Y hạ mắt liếc nhìn gương mặt không cảm xúc của Lý Phượng Kỳ, khẽ mím môi cười. Nghĩ thầm kỳ thực người này cũng không dữ như vậy, chỉ lúc gương mặt không biểu cảm nhìn tương đối doạ người thôi.
Hai người vẫn đi hướng về phía cổng thành, nghe tin dân chúng đến càng nhiều, người đến sau chen chúc người đằng trước, như sóng sau trào sóng trước. Có một đại thẩm lớn tuổi bị người phía sau xô đẩy một chút, thân thể nghiêng ngả, ngã nhào về phía Diệp Vân Đình...
Diệp Vân Đình thoáng thấy người lao về phía mình, bản năng định giơ tay ra đỡ. Lý Phượng Kỳ ngồi trên xe lăn mắt phượng híp lại, tay áo phải vung lên, roi dài chuẩn bị xuất ra, chờ khi nhìn rõ kia chỉ là một phụ nhân nho nhỏ, hắn nhấc tay phải thu roi về, ánh mắt nhìn Diệp Vân Đình.
Đại thẩm không cẩn thận bị xô đến đau chân, phải dựa vào người Diệp Vân Đình mới ổn định được thân thể. Đợi nàng thấy rõ người đỡ mình, hoảng hốt muốn quỳ xuống xin tha.
Nàng vốn chỉ đến tham gia náo nhiệt, không nghĩ rằng lại đụng phải quý nhân, khuôn mặt đã trải qua năm tháng đầy lo lắng, ánh mắt sợ hãi nhìn Diệp Vân Đình, hoảng loạn đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh.
Thanh âm huyên náo xung quanh dần yên tĩnh lại, dân chúng vây xem đều toát mồ hôi lạnh giùm nàng.
Nghe đâu tính khí Vĩnh An vương không tốt lắm, vị công tử này cùng Vĩnh An vương thân cận như vậy, tuy rằng nhìn người ôn hoà, nhưng không chắc tính tình đã tốt.
"Không sao." Diệp Vân Đình cau mày đỡ người phụ nữ lên, ánh mắt nhìn quét qua đám người xung quanh, lông mày đen nhíu lại, y suy nghĩ một lát, sau đó cất cao giọng: "Mọi người đừng nên tụ tập trên đường chính nữa, ảnh hưởng đến việc buôn bán, hơn nữa chen chúc nhau như này sẽ dễ có chuyện."
Nói xong đỡ đại thẩm đến nơi trống trải ngồi xuống, tránh cho nàng lại bị xô đẩy, sau đó quay lại gật đầu chào mọi người.
Y có một bộ dáng quân tử tuấn tú, ánh mắt hòa nhã, bên môi mỉm cười, âm thanh không cao không thấp, nghe cực kỳ êm tai. Dân chúng xung quanh đang khe khẽ nghị luận, nghe được thanh âm của y liền im lặng.
Nhưng sau đó lại náo loạn cả lên.
Tất cả mọi người đều thầm cảm thấy công tử này là một người dễ tính và tốt bụng.
Bọn họ nghe lời Diệp Vân Đình nói từ từ tản ra bốn hướng, bỏ trống đường chính, trong lúc đó có một người can đảm, ẩn trong đoàn người lên tiếng nói: "Vương gia bệnh đã tốt chưa? Chúng ta đều một lòng ngóng trông Vương gia sớm ngày khỏi bệnh, đem đám Man di Tây Hoàng đánh tan tác!"
Ngay khi tin tức Vĩnh An vương trúng độc không còn sống lâu nữa truyền tới, một số thương nhân đang buôn bán giữa hai nước có truyền tin lại, nói người Tây Hoàng cũng biết Vĩnh An vương trúng độc, còn nói mùa đông này sẽ tiến đánh Vị Châu.
Con dân Bắc Chiêu mặc dù không thiện chiến bằng người Tây Hoàng, nhưng cũng đều là người yêu nước, chỉ trông chờ ngày Vĩnh An vương khôi phục, dẹp hết đám người Tây hoàng kiêu căng đó.
"Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, Vương gia bây giờ đã không còn đáng ngại, chờ giải hết độc còn lại trong người, cơ thể chắc chắn sẽ tốt lên." Diệp Vân Đình hướng bốn phía chắp tay nói.
Dân chúng nghe vậy vui mừng khôn xiết, hò hét chúc mừng.
Diệp Vân Đình sau khi cảm ơn, đẩy Lý Phượng Kỳ tiếp tục hướng về phía cửa thành đi tới.
Dân chúng nhìn bọn họ đi xa, túm năm tụm ba tập hợp lại nhỏ giọng đàm luận.
Tất cả mọi người đều rất tò mò thân phận vị công tử tuấn tú đang đẩy xe cho Vĩnh An vương.
Người có tướng mạo xuất chúng như vậy, lại hiền lành, nếu thường ngày hay đi dạo trên đường lớn, bảo đảm mọi người đều biết đây là thiếu gia công tử nhà ai.
Nhưng hiện tại bọn họ tụ tập chỗ này, chẳng ai nhận ra thân phận vị công tử kia cả.
Những người này ta nhìn ngươi, ngươi lại nhìn ta, chà một tiếng. Đang muốn tản đi, lại nghe một người do dự nói: "Người hầu bên người vị công tử kia, trắng treo mập mạp, từng mua văn chương ở chỗ ta, hình như là Tề quốc công quý phủ..."
Người nói chuyện là chưởng quỹ cửa tiệm giấy mực, hắn nghĩ lại vài ngày trước có nghe đồn, đại công tử phủ Tề quốc công được phong vương phi, gả cho Vĩnh An Vương xung hỉ.
"Kia chẳng lẽ chính là Vương phi?"
"Khó trách!"
"Tư Thiên Giám quả nhiên thần kỳ, Vương phi vừa vào phủ, Vương gia đã tốt lên."
"Ta thấy Vương phi mặc dù là nam tử, nhưng đứng cùng một chỗ với Vương gia cũng rất xứng đôi."
"..."
Suy đoán vừa được đưa ra, tất cả mọi người đều hào hứng phát biểu ý kiến, rất nhiều lời nhận xét tốt đẹp về Vương phi, không ít người phụ họa Vĩnh An vương cùng Vương phi càng nhìn càng xứng.
Những nghị luận này truyền vào tai Thôi Hi, sắc mặt hắn âm trầm đến mức nhỏ ra nước.
Tay hắn để phía sau lưng nắm thành quyền, hắn thâm trầm liếc nhìn về phía cửa thành, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Vĩnh An vương tính toán thật giỏi, lần này chịu nhục, nhưng ngay cả ta cũng giấu giếm được." Sắc mặt hắn thay đổi liên tục, lại nghĩ đến Diệp Vân Đình vừa đứng nói giữa đám người, trong lòng liền đoán ra chuyện những ngày qua, Diệp Vân Đình cũng đã can dự vào ít nhiều.
Hắn nhắm mắt suy tư, e rằng lần Diệp Vân Đình giả bệnh phong hàn cũng do Vĩnh An vương bày ra. Chỉ tại bọn hắn quá sơ suất, không đem tên con rơi kia để vào mắt. Hắn nhớ lại ngày ấy đến tận nơi nhìn thấy bộ dáng bất tỉnh của Diệp Vân Đình, cảm thấy lần này bị bày trò cũng không oan.
Ai có thể nghĩ tới Diệp đại công tử nhìn thì ôn hoà, trong xương lại ẩn chứa khí chất quật cường như vậy.
Ngày ấy đến khám bệnh cho Diệp Vân Đình, thái y đã lén lút nói với hắn, Diệp Vân Đình sốt rất cao, bệnh tình hung hiểm, nếu trường hợp xấu xảy ra, cho dù giữ được tính mạng cũng khó tránh khỏi tương lai ngu dại.
Nếu như bệnh này cũng nằm trong kế hoạch, vậy hắn quả nhiên đã coi thường y rồi.
"Thôi." Thôi Hi sắc mặt âm trầm chợt chuyển biến tốt, thậm chí còn mang theo tia vui cười trên sự đau khổ của người khác sung sướng nói: "Chuyện này tuy ta bị gạt, nhưng Hàn Thiền cũng dính vào." Mắt hắn híp lại, nghĩ đến bộ dáng tức đến nổ phổi của tên ngụy quân tử kia liền cảm thấy thoải mái: "Lại có trò hay để xem."
Hắn khom lưng tiến vào xe ngựa, phu xe đạp tên thị vệ báo tin kia xuống ngựa. Hắn cầm lấy viên ngọc như ý, nghiêng người dựa vào vách xe, chậm rãi mân mê: "Tiếp tục đi về phía trước, đi vương phủ."
Thôi Hi mang người dựa theo lời dặn dò của hoàng đế, tiếp tục đến bố trí tại Vĩnh An vương phủ.
Còn thị vệ bị đạp xuống ngựa kia, không để ý tới miệng mũi đang chảy máu, vội vàng cưỡi ngựa chạy về phía hoàng cung báo tin.
Lúc này Lý Phượng Kỳ cùng Diệp Vân Đình đã đang đứng chờ ở cửa thành.
Hai người bọn họ ở phía trước, Quý Liêm cùng với đám người Ngũ Canh đứng phía sau.
Mặt trời từ từ về Tây, một nửa treo trên đường chân trời, nửa còn lại đã ẩn dưới mặt đất. Ánh hào quang màu vỏ quýt từ từ lan toả, đem đất trời chiếu thành một mảng sắc màu rực rỡ ấm áp.
Diệp Vân Đình nhìn con đường phía chân trời, xa xa trông thấy một chiếc xe ngựa cùng vài con ngựa đang tiến tới.
"Chắc là đội ngũ phía trước." Y hít sâu một hơi, che giấy đi sự căng thẳng trong lời nói.
Lời đồn đại về lão Vương phi y có nghe qua một ít, thật thật giả giả cũng không biết rõ.
Chỉ biết bà tên gọi Thẩm Vãn Ngọc, là trưởng nữ Thẩm gia ở Niết Dương. Năm đó Thẩm gia còn chưa hoàn toàn sụp đổ, Thẩm Vãn Ngọc ở kinh thành cũng rất có danh tiếng, vương công quý tộc cầu thân nhiều vô số, cuối cùng nàng lại chọn gả cho lão Vĩnh An Vương.
Lão Vĩnh An vương xuất thân là võ tướng chỉ huy quân sự, tác phong làm việc ngông cuồng, phía sau cũng không có gia tộc cường lực chống đỡ, dựa vào những chiến công rực rỡ và hộ giá có công, mới được Thành Tông hoàng đế yêu mến ban cho vương tước.
Hai người thành hôn, tình cảm vô cùng sâu đậm. Lão Vĩnh An vương cả một đời không cưới vợ bé, cả vương phủ to lớn chỉ có một vị Vương phi.
Sau đó lão Vĩnh An vương vì vết thương cũ tái phát không may mất sớm. Không lâu sau, con trưởng duy nhất Lý Phượng Kỳ được kế thừa tước vị, lão Vương phi liền chuyển qua Vinh Dương an dưỡng.
Trước đây khi nghe kể chuyện này, Diệp Vân Đình cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng mấy ngày nay y ở bên Lý Phượng Kỳ nghe nhiều nói nhiều, mơ hồ nhìn ra tình cảm giữa hai mẹ con Vương gia cũng không tốt lắm.
Thái độ của Lý Phượng Kỳ đối với lão Vương phi cũng khó nhận biết, không đến nỗi thân mật, nhưng nói xa lạ thì cũng không phải.
Dù sao thì, tất cả đều kỳ lạ.
Diệp Vân Đình nhìn xe ngựa đang lại gần, trong lòng tính toán không biết sau khi gặp mặt sẽ dùng thái độ gì tiếp đón lão Vương phi.
Y tự nhủ trong lòng, không chú ý tới người bên cạnh đã liếc nhìn y nửa ngày, đem bộ dáng thấp thỏm của y thu vào đáy mắt.
"Mẫu thân chắc đã biết chuyện ta được định hôn sự, bà..." Lý Phượng Kỳ chần chờ một chút, tìm một từ thích hợp nhất có thể nói: "... Xưa nay không để ý tới chuyện vô bổ, một lòng hướng phật, sẽ không làm khó ngươi. Ngươi đi theo phía sau ta là được."
Nói xong dừng một chút, bổ sung: "Ngươi không cần quá mức lo lắng."
Diệp Vân Đình bị hắn đoán đúng tâm sự, vốn có chút thẹn thùng, nhưng ngẫm lời hắn, đầu óc lại bị nghi ngờ chiếm cứ.
Không để ý tới chuyện vô bổ?
Y mịt mờ liếc nhìn Lý Phượng Kỳ, trong lòng nghĩ chuyện hôn nhân đại sự cả đời của con trai, đối với người làm mẹ, sao lại là chuyện vô bổ?
Nhưng y tinh ý nhận ra được sự khác thường trong giọng điệu của Lý Phượng Kỳ, chỉ trầm thấp đáp một tiếng, không đem lời nghi hoặc hỏi ra.
Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã đi đến cửa thành, người kéo xe hô một tiếng khiến xe ngựa dừng lại, màn xe được cuốn lên, một thiếu nữ bước ra khỏi xe, cùng phu xe tiến tới đỡ lấy người trong xe bước xuống.********11.04.202110.05.2023. Beta lần 1
Hai người thong thả đi trên đường chính, dân chúng xung quanh tập hợp vây xem hai bên đường nhưng cũng không dám áp sát quá gần, chỉ dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người, rồi nhỏ giọng thảo luận với nhau.
Dân chúng trong lòng cũng có nhiều nghi hoặc.
Tính mạng Vĩnh An vương không còn nguy hiểm nữa sao? Còn đôi chân sao thế kia? Có thể khỏi hẳn được không? Còn có công tử tuấn tú đẩy xe cho Vương gia là ai? Họ đang muốn đi đâu vậy?
Vấn đề tuy nhiều nhưng không ai dám tiến lên dò hỏi. Mặc dù trong bọn họ có rất nhiều người quan tâm đến bệnh tình Vĩnh An vương, mong cho Bắc Chiêu Chiến Thần có thân thể khoẻ mạnh sống lâu trăm tuổi, để người Tây Hoàng xảo trá quỷ quyệt không bao giờ dám xâm chiếm biên giới nữa.
Dù sao Vĩnh An vương trông cũng thực sự dữ tợn.
Không dám khiêu khích.
Diệp Vân Đình chỉ thấy những người dân này đi theo một đường, bốn phía nhỏ giọng bàn luận. Tuy nhiên không một ai dám lên tiếng dò hỏi, có thể thấy uy danh của Vĩnh An vương rất cao.
Y hạ mắt liếc nhìn gương mặt không cảm xúc của Lý Phượng Kỳ, khẽ mím môi cười. Nghĩ thầm kỳ thực người này cũng không dữ như vậy, chỉ lúc gương mặt không biểu cảm nhìn tương đối doạ người thôi.
Hai người vẫn đi hướng về phía cổng thành, nghe tin dân chúng đến càng nhiều, người đến sau chen chúc người đằng trước, như sóng sau trào sóng trước. Có một đại thẩm lớn tuổi bị người phía sau xô đẩy một chút, thân thể nghiêng ngả, ngã nhào về phía Diệp Vân Đình...
Diệp Vân Đình thoáng thấy người lao về phía mình, bản năng định giơ tay ra đỡ. Lý Phượng Kỳ ngồi trên xe lăn mắt phượng híp lại, tay áo phải vung lên, roi dài chuẩn bị xuất ra, chờ khi nhìn rõ kia chỉ là một phụ nhân nho nhỏ, hắn nhấc tay phải thu roi về, ánh mắt nhìn Diệp Vân Đình.
Đại thẩm không cẩn thận bị xô đến đau chân, phải dựa vào người Diệp Vân Đình mới ổn định được thân thể. Đợi nàng thấy rõ người đỡ mình, hoảng hốt muốn quỳ xuống xin tha.
Nàng vốn chỉ đến tham gia náo nhiệt, không nghĩ rằng lại đụng phải quý nhân, khuôn mặt đã trải qua năm tháng đầy lo lắng, ánh mắt sợ hãi nhìn Diệp Vân Đình, hoảng loạn đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh.
Thanh âm huyên náo xung quanh dần yên tĩnh lại, dân chúng vây xem đều toát mồ hôi lạnh giùm nàng.
Nghe đâu tính khí Vĩnh An vương không tốt lắm, vị công tử này cùng Vĩnh An vương thân cận như vậy, tuy rằng nhìn người ôn hoà, nhưng không chắc tính tình đã tốt.
"Không sao." Diệp Vân Đình cau mày đỡ người phụ nữ lên, ánh mắt nhìn quét qua đám người xung quanh, lông mày đen nhíu lại, y suy nghĩ một lát, sau đó cất cao giọng: "Mọi người đừng nên tụ tập trên đường chính nữa, ảnh hưởng đến việc buôn bán, hơn nữa chen chúc nhau như này sẽ dễ có chuyện."
Nói xong đỡ đại thẩm đến nơi trống trải ngồi xuống, tránh cho nàng lại bị xô đẩy, sau đó quay lại gật đầu chào mọi người.
Y có một bộ dáng quân tử tuấn tú, ánh mắt hòa nhã, bên môi mỉm cười, âm thanh không cao không thấp, nghe cực kỳ êm tai. Dân chúng xung quanh đang khe khẽ nghị luận, nghe được thanh âm của y liền im lặng.
Nhưng sau đó lại náo loạn cả lên.
Tất cả mọi người đều thầm cảm thấy công tử này là một người dễ tính và tốt bụng.
Bọn họ nghe lời Diệp Vân Đình nói từ từ tản ra bốn hướng, bỏ trống đường chính, trong lúc đó có một người can đảm, ẩn trong đoàn người lên tiếng nói: "Vương gia bệnh đã tốt chưa? Chúng ta đều một lòng ngóng trông Vương gia sớm ngày khỏi bệnh, đem đám Man di Tây Hoàng đánh tan tác!"
Ngay khi tin tức Vĩnh An vương trúng độc không còn sống lâu nữa truyền tới, một số thương nhân đang buôn bán giữa hai nước có truyền tin lại, nói người Tây Hoàng cũng biết Vĩnh An vương trúng độc, còn nói mùa đông này sẽ tiến đánh Vị Châu.
Con dân Bắc Chiêu mặc dù không thiện chiến bằng người Tây Hoàng, nhưng cũng đều là người yêu nước, chỉ trông chờ ngày Vĩnh An vương khôi phục, dẹp hết đám người Tây hoàng kiêu căng đó.
"Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, Vương gia bây giờ đã không còn đáng ngại, chờ giải hết độc còn lại trong người, cơ thể chắc chắn sẽ tốt lên." Diệp Vân Đình hướng bốn phía chắp tay nói.
Dân chúng nghe vậy vui mừng khôn xiết, hò hét chúc mừng.
Diệp Vân Đình sau khi cảm ơn, đẩy Lý Phượng Kỳ tiếp tục hướng về phía cửa thành đi tới.
Dân chúng nhìn bọn họ đi xa, túm năm tụm ba tập hợp lại nhỏ giọng đàm luận.
Tất cả mọi người đều rất tò mò thân phận vị công tử tuấn tú đang đẩy xe cho Vĩnh An vương.
Người có tướng mạo xuất chúng như vậy, lại hiền lành, nếu thường ngày hay đi dạo trên đường lớn, bảo đảm mọi người đều biết đây là thiếu gia công tử nhà ai.
Nhưng hiện tại bọn họ tụ tập chỗ này, chẳng ai nhận ra thân phận vị công tử kia cả.
Những người này ta nhìn ngươi, ngươi lại nhìn ta, chà một tiếng. Đang muốn tản đi, lại nghe một người do dự nói: "Người hầu bên người vị công tử kia, trắng treo mập mạp, từng mua văn chương ở chỗ ta, hình như là Tề quốc công quý phủ..."
Người nói chuyện là chưởng quỹ cửa tiệm giấy mực, hắn nghĩ lại vài ngày trước có nghe đồn, đại công tử phủ Tề quốc công được phong vương phi, gả cho Vĩnh An Vương xung hỉ.
"Kia chẳng lẽ chính là Vương phi?"
"Khó trách!"
"Tư Thiên Giám quả nhiên thần kỳ, Vương phi vừa vào phủ, Vương gia đã tốt lên."
"Ta thấy Vương phi mặc dù là nam tử, nhưng đứng cùng một chỗ với Vương gia cũng rất xứng đôi."
"..."
Suy đoán vừa được đưa ra, tất cả mọi người đều hào hứng phát biểu ý kiến, rất nhiều lời nhận xét tốt đẹp về Vương phi, không ít người phụ họa Vĩnh An vương cùng Vương phi càng nhìn càng xứng.
Những nghị luận này truyền vào tai Thôi Hi, sắc mặt hắn âm trầm đến mức nhỏ ra nước.
Tay hắn để phía sau lưng nắm thành quyền, hắn thâm trầm liếc nhìn về phía cửa thành, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Vĩnh An vương tính toán thật giỏi, lần này chịu nhục, nhưng ngay cả ta cũng giấu giếm được." Sắc mặt hắn thay đổi liên tục, lại nghĩ đến Diệp Vân Đình vừa đứng nói giữa đám người, trong lòng liền đoán ra chuyện những ngày qua, Diệp Vân Đình cũng đã can dự vào ít nhiều.
Hắn nhắm mắt suy tư, e rằng lần Diệp Vân Đình giả bệnh phong hàn cũng do Vĩnh An vương bày ra. Chỉ tại bọn hắn quá sơ suất, không đem tên con rơi kia để vào mắt. Hắn nhớ lại ngày ấy đến tận nơi nhìn thấy bộ dáng bất tỉnh của Diệp Vân Đình, cảm thấy lần này bị bày trò cũng không oan.
Ai có thể nghĩ tới Diệp đại công tử nhìn thì ôn hoà, trong xương lại ẩn chứa khí chất quật cường như vậy.
Ngày ấy đến khám bệnh cho Diệp Vân Đình, thái y đã lén lút nói với hắn, Diệp Vân Đình sốt rất cao, bệnh tình hung hiểm, nếu trường hợp xấu xảy ra, cho dù giữ được tính mạng cũng khó tránh khỏi tương lai ngu dại.
Nếu như bệnh này cũng nằm trong kế hoạch, vậy hắn quả nhiên đã coi thường y rồi.
"Thôi." Thôi Hi sắc mặt âm trầm chợt chuyển biến tốt, thậm chí còn mang theo tia vui cười trên sự đau khổ của người khác sung sướng nói: "Chuyện này tuy ta bị gạt, nhưng Hàn Thiền cũng dính vào." Mắt hắn híp lại, nghĩ đến bộ dáng tức đến nổ phổi của tên ngụy quân tử kia liền cảm thấy thoải mái: "Lại có trò hay để xem."
Hắn khom lưng tiến vào xe ngựa, phu xe đạp tên thị vệ báo tin kia xuống ngựa. Hắn cầm lấy viên ngọc như ý, nghiêng người dựa vào vách xe, chậm rãi mân mê: "Tiếp tục đi về phía trước, đi vương phủ."
Thôi Hi mang người dựa theo lời dặn dò của hoàng đế, tiếp tục đến bố trí tại Vĩnh An vương phủ.
Còn thị vệ bị đạp xuống ngựa kia, không để ý tới miệng mũi đang chảy máu, vội vàng cưỡi ngựa chạy về phía hoàng cung báo tin.
Lúc này Lý Phượng Kỳ cùng Diệp Vân Đình đã đang đứng chờ ở cửa thành.
Hai người bọn họ ở phía trước, Quý Liêm cùng với đám người Ngũ Canh đứng phía sau.
Mặt trời từ từ về Tây, một nửa treo trên đường chân trời, nửa còn lại đã ẩn dưới mặt đất. Ánh hào quang màu vỏ quýt từ từ lan toả, đem đất trời chiếu thành một mảng sắc màu rực rỡ ấm áp.
Diệp Vân Đình nhìn con đường phía chân trời, xa xa trông thấy một chiếc xe ngựa cùng vài con ngựa đang tiến tới.
"Chắc là đội ngũ phía trước." Y hít sâu một hơi, che giấy đi sự căng thẳng trong lời nói.
Lời đồn đại về lão Vương phi y có nghe qua một ít, thật thật giả giả cũng không biết rõ.
Chỉ biết bà tên gọi Thẩm Vãn Ngọc, là trưởng nữ Thẩm gia ở Niết Dương. Năm đó Thẩm gia còn chưa hoàn toàn sụp đổ, Thẩm Vãn Ngọc ở kinh thành cũng rất có danh tiếng, vương công quý tộc cầu thân nhiều vô số, cuối cùng nàng lại chọn gả cho lão Vĩnh An Vương.
Lão Vĩnh An vương xuất thân là võ tướng chỉ huy quân sự, tác phong làm việc ngông cuồng, phía sau cũng không có gia tộc cường lực chống đỡ, dựa vào những chiến công rực rỡ và hộ giá có công, mới được Thành Tông hoàng đế yêu mến ban cho vương tước.
Hai người thành hôn, tình cảm vô cùng sâu đậm. Lão Vĩnh An vương cả một đời không cưới vợ bé, cả vương phủ to lớn chỉ có một vị Vương phi.
Sau đó lão Vĩnh An vương vì vết thương cũ tái phát không may mất sớm. Không lâu sau, con trưởng duy nhất Lý Phượng Kỳ được kế thừa tước vị, lão Vương phi liền chuyển qua Vinh Dương an dưỡng.
Trước đây khi nghe kể chuyện này, Diệp Vân Đình cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng mấy ngày nay y ở bên Lý Phượng Kỳ nghe nhiều nói nhiều, mơ hồ nhìn ra tình cảm giữa hai mẹ con Vương gia cũng không tốt lắm.
Thái độ của Lý Phượng Kỳ đối với lão Vương phi cũng khó nhận biết, không đến nỗi thân mật, nhưng nói xa lạ thì cũng không phải.
Dù sao thì, tất cả đều kỳ lạ.
Diệp Vân Đình nhìn xe ngựa đang lại gần, trong lòng tính toán không biết sau khi gặp mặt sẽ dùng thái độ gì tiếp đón lão Vương phi.
Y tự nhủ trong lòng, không chú ý tới người bên cạnh đã liếc nhìn y nửa ngày, đem bộ dáng thấp thỏm của y thu vào đáy mắt.
"Mẫu thân chắc đã biết chuyện ta được định hôn sự, bà..." Lý Phượng Kỳ chần chờ một chút, tìm một từ thích hợp nhất có thể nói: "... Xưa nay không để ý tới chuyện vô bổ, một lòng hướng phật, sẽ không làm khó ngươi. Ngươi đi theo phía sau ta là được."
Nói xong dừng một chút, bổ sung: "Ngươi không cần quá mức lo lắng."
Diệp Vân Đình bị hắn đoán đúng tâm sự, vốn có chút thẹn thùng, nhưng ngẫm lời hắn, đầu óc lại bị nghi ngờ chiếm cứ.
Không để ý tới chuyện vô bổ?
Y mịt mờ liếc nhìn Lý Phượng Kỳ, trong lòng nghĩ chuyện hôn nhân đại sự cả đời của con trai, đối với người làm mẹ, sao lại là chuyện vô bổ?
Nhưng y tinh ý nhận ra được sự khác thường trong giọng điệu của Lý Phượng Kỳ, chỉ trầm thấp đáp một tiếng, không đem lời nghi hoặc hỏi ra.
Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã đi đến cửa thành, người kéo xe hô một tiếng khiến xe ngựa dừng lại, màn xe được cuốn lên, một thiếu nữ bước ra khỏi xe, cùng phu xe tiến tới đỡ lấy người trong xe bước xuống.********11.04.202110.05.2023. Beta lần 1
Danh sách chương