Sau khi Đình Diệp rời đi, cánh cửa vừa khép lại đột nhiên Lăng Tiêu nắm lấy cánh tay của cô kéo mạnh. Tuy không đau nhưng nó khiến cô chệch choạng ngã nhào vào vòng tay của anh. Điềm Nhiên hơi nhăn mày, bàn tay cứng đờ chống tay lên ngực của anh, ngước mặt lên nói:

“Làm gì vậy?”

Lăng Tiêu không mấy để tâm tới thái độ không mấy vui vẻ của cô. Khuôn mặt anh không cảm xúc khiến cô không thể đoán ra được người đàn ông này đang nghĩ gì. Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp khi anh cúi thấp đầu xuống, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt ửng đỏ của cô.

Điềm Nhiên không được tự nhiên quay mặt đi, giãy giụa tay chân cũng không thoát khỏi sức mạnh to lớn của anh. Lăng Tiêu mặt không đổi sắc, hết sức điềm tĩnh đưa tay kéo mặt cô lại để mặt cô đối diện với khuôn mặt anh.

Hàng mày rậm dày khẽ nheo lại, giọng nói nam tính có lực vang lên.

“Cô khóc sao?”

Điềm Nhiên giật nảy mình chột dạ, lảng tránh ánh mắt của anh, miệng lấp bấp nói:

“Không, không có! Tôi… tôi tự nhiên sao lại khóc chứ.”

Anh dí sát mặt lại gần cô, cô lùi lại hết cỡ.

“Thật chứ?”

Điềm Nhiên cắn răng, gật đầu một cái chắc nịch.

“Thật! Tôi… tôi chỉ là có gì đấy bay vào mắt nên mới hơi đỏ vậy thôi.”

“Ừm! Được rồi.” Anh quay lưng rời đi.

Điềm Nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm coi như thoát nạn nhưng trong đáy lòng lại có gì đấy chua xót dâng lên.

Đôi môi mím chặt, tầm mắt rối bời nhìn theo tấm lưng rộng lớn của anh.



Hai người ngồi vào bàn ăn, trước mặt là một bữa cơm giản dị nhưng đầy đủ các chất do chính tay Điềm Nhiên nấu.

Anh chưa ăn vội mà do dự cầm đũa trên tay, khuôn mặt suy tư như đang nghĩ ngợi điều gì đấy. Điềm Nhiên muốn hỏi anh có vấn đề gì sao nhưng lại chẳng dám mở lời. Rốt cuộc thành một bàn ngượng ngùng, cô mân mê đôi đũa trong tay chờ đợi anh động đũa.

“Điềm Nhiên à, cô nghĩ sao nếu thử đi làm?” Anh gắp vào bát của cô một miếng thịt mềm, cất giọng chờ mong hỏi.

“Hả?”

Anh sợ cô hiểu lầm gì đấy, vội vàng lắc đầu lên tiếng giải thích.

“Không, tôi không hề có ý chê cô phiền nên muốn đuổi đi đâu nhé. Chỉ là tôi thấy…”

“Vâng, tôi muốn đi.” Lăng Tiêu luống cuống chẳng biết nên nói thế nào cả. Rõ ràng từ sớm anh đã chuẩn bị bài bản để thuyết phục cô rồi nhưng chẳng biết sao khi ngồi đối diện với cô anh lại chẳng thể nhớ gì cũng chẳng thể nói gì cho ra hồn cả. Thật may rằng cô đã giúp anh giải vây, tránh đi sự ngại ngùng mà lập tức đồng ý.

Thế nhưng… cô đồng ý rồi?

Nhanh như vậy sao? Anh đã nghĩ mình sẽ phải mất cả một quá trình dài để đánh tư tưởng cho cô cơ.

Điềm Nhiên thật sự đồng ý dễ dàng và nhanh chóng như vậy?

Điềm Nhiên như nhìn thấu những ngờ vực trong đầu của anh. Cô đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh nhìn anh nói:

“Tôi muốn đi làm. Anh có thể tìm giúp tôi một công việc thích hợp không?”

Điềm Nhiên đưa cho anh một bậc thang, âm thầm chuyển người làm chủ cuộc trò chuyện sang cho anh. Dù sao thì cô cũng chỉ làm được đến thế, cô đâu thể nói rằng mình đã vô tình nghe lén được cuộc nói chuyện của anh và Đình Diệp.

Trưa nay nghe được, cô rất muốn cảm ơn anh nhưng lại chẳng biết mở lời như thế nào. Thật may mắn vì Lăng Tiêu đã mở lời trước. Cô cũng chỉ là biết dựa vào đấy mà theo thôi.

Suy nghĩ đa sầu của Điềm Nhiên anh ấy không hề hay biết vì trong lòng đang vui như phất cờ, cuống quýt nói:

“Được, tôi sẽ tìm cho cô.“

“Ừm.”

Điềm Nhiên cười nhẹ đáp lại một tiếng rồi cả hai tiếp tục ăn cơm.

Nếu cô nắm lấy cơ hội này thì có sao không? Đây có lẽ là một cơ hội hiếm có để cô có thể trải nghiệm cuộc sống ở ngoài kia.

Trong lòng có chút rối rắm và lo sợ. Những kí ức cùng những trải nghiệm mà cô đã đi qua chẳng có cái nào là tốt đẹp cả.

Lần này sẽ khác chứ?

Tầm mắt Điềm Nhiên lơ đãng nhìn vào người đàn ông đang hớn hở ngồi trước mặt mình. Tâm trạng của anh hiện rất vui, cơ mặt thả lỏng, khoé mắt cong cong hình trăng khuyết.

Công sức mà anh đã bỏ ra vì cô, cô không muốn làm anh thất vọng. Cô quá vô dụng rồi, cô không muốn người duy nhất đã vì cô cũng phải thất vọng rồi chán nản quay lưng rời đi.

Không sao đâu nhỉ? Chắc chắn sẽ ổn thôi.

Cô sẽ cố gắng hết mình!



Hôm sau Đình Diệp gọi cho anh, nôm na cuộc trò chuyện cũng chỉ đơn giản là liên quan đến việc đi làm của cô.

Công việc đầu tiên mà Điềm Nhiên nhận được, cô rất háo hức.

Một đêm trước khi Điềm Nhiên đi làm, cô đã rất nôn nao.

Điềm Nhiên nằm lăn lộn trên giường, đầu óc mơ hồ suy đoán chuyện gì sẽ xảy ra trong ngày mai thì bỗng tiếng gõ cửa vang lên. Cô vùng người dậy khỏi giường, nhanh chân chạy lại mở cửa.

“Lăng Tiêu…”

Cô thò đầu từ sau cánh cửa, nhỏ giọng cất lời.

Lăng Tiêu diện trên mình bộ đồ ngủ rộng thoải mái màu đen, hai tay đút túi quần, từ trên cao nhìn xuống cô như một con sư tử cao lãnh đang nhìn con thỏ nhỏ hèn nhát ẩn núp.

“Tôi có làm phiền cô không?”

Điềm Nhiên vội vã lắc đầu, ngay lập tức nói:

“Không có, tôi… tôi vẫn chưa ngủ!”

Anh gật gù, hất cằm về phía ghế sô pha ở phòng khách nói:

“Ra đấy ngồi một chút được không?”

“Đ, được…”



“Cái này là…”

“Một thứ hữu dụng.” Anh cắt ngang qua lời nói của cô.

Lăng Tiêu đẩy chiếc hộp hình chữ nhật còn mới cứng đấy về phía cô, ý chỉ muốn cô mở nó ra.

Điềm Nhiên nhìn anh rồi lại nhìn thứ đấy, cô lắc đầu nghiêm túc nói:

“Tôi không thể nhận được đâu.”

Đôi lông mày hình lưỡi kiếm khẽ nhếch, tầm mắt nhìn vào cô, đôi môi mỏng hé mở.

“Vì sao lại không thể nhận?”

“Thứ này rất mắc tiền, anh đã giúp tôi rất nhiều rồi. Cái này… vẫn là anh nên giữ lại đi.”

Lăng Tiêu thầm thở dài, đúng là rất khó để thuyết phục. Cuối cùng lại phải sử dụng cách đấy thôi…

Anh nhìn cô với khuôn mặt méo mó, thở dài thườn thượt cất giọng miễn cưỡng cùng chút tiếc nuối nói:

“Cô mà không nhận thì tôi sẽ khóc mất. Tiền bỏ ra mua rồi, nếu trả lại sẽ rất lỗ. Dù sao cô cũng cần phải có phương tiện để liên lạc mà không phải sao? Ở nhà thì có thể dùng máy bàn nhưng ra ngoài thì sao có thể sử dụng? Ừm… như vầy đi, cô cứ cầm nó để dùng đi, tiền có thể từ từ trả tôi sau.”

Ánh mắt cô hơi lưỡng lự, đôi đồng tử co lại, vô cùng bứt rứt. Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, cuối cùng vô lực chẳng có chút dũng khí mà chấp thuận.

Cô đưa tay cầm lên hộp điện thoại trên bàn, mỉm cười ngượng nghịu nói:

“Cảm ơn anh, Lăng Tiêu.”

“Không có gì. Mai đi làm rồi, cô mau về phòng ngủ sớm đi.”

Ánh mắt anh dịu dàng, cất giọng trầm ấm đầy ý cưng chiều.

Điềm Nhiên đứng dậy từ trên ghế, cúi nhẹ đầu với anh xem như chào hỏi.

“Vậy tôi đi ngủ trước. Anh… cũng sớm đi ngủ đi nhé.”

Lăng Tiêu mỉm cười “ừm” một tiếng đầy quyến rũ.

Cô lon ton chạy nhanh về phòng như lẩn trốn thứ gì đấy. Đứng sau cánh cửa gỗ ngăn cách với anh, trái tim của cô không kìm được mà đập thình thịch liên hồi. Điềm Nhiên áp tay mình lên ngực, cố gắng áp chế trái tim không an phận này xuống.

Điềm Nhiên nằm trên giường, ôm chiếc điện thoại vào lòng, miệng lẩm bẩm nói:

“Ha! Làm sao có thể ngủ đây…”

Lăng Tiêu ngồi không yên ổn trên ghế của phòng khách. Anh đưa tay lên vò đầu, làm rối loạn mái tóc đen mềm của mình. Tầm mắt anh hướng về phía cánh cửa gỗ đã đóng chặt, mỉm cười khổ nói:

“Ha! Chắc đêm nay thức trắng mất!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện