Sau đấy… ba không đến tìm cô và cô cũng không tìm thấy ba.

Một tuần sau ông ấy làm việc cật lực để có thể dành thời gian… đưa bà ta và Uyển Uyển đi du lịch bên trời Tây. Chắc có lẽ phải mất nhiều ngày thì mới có thể trở về.

Vết thương trên da không được chăm sóc cẩn thận nên tình trạng có vẻ tệ hơn. Người giúp việc vì muốn được lòng bà ta mà ngày càng xa cách với cô, tất cả họ đều xem cô như là một kẻ không tồn tại.

Điềm Nhiên đã sống như một kẻ vô hình, cô hoang mang và cảm thấy rối loạn về cuộc sống của mình. Chẳng ai nói chuyện với cô và cũng chẳng ai quan tâm cô hết.

Cô lập! Họ đã nhẫn tâm cô lập một đứa trẻ lên bảy.

Khi họ trở về nhà sau một khoảng thời gian nghỉ dưỡng thì cô chỉ cảm thấy tình cảm gia đình của ba người họ càng thêm gắn kết mà thôi. Điều này cũng đồng nghĩa với việc… ba đã hoàn toàn bỏ rơi cô.



Duy trì được ba năm hơn, cô có cảm giác hình như mình bị bệnh tự kỉ rồi. A! Có lẽ không phải là cảm giác nữa mà thật sự cô bị tự kỉ rồi.

Ánh mắt của họ nhìn cô… như nhìn một kẻ điên, khác xa với ánh mắt như nhìn thấy nàng công chúa cao quý dành cho Uyển Uyển.

Điềm Nhiên cứ nghĩ mình sẽ đờ đẫn như kẻ vô hồn đến hết cuộc đời, một con người mang trong mình bao nỗi phiền muộn ngổn ngang không thể giải bày cho đến một ngày, cô đã tìm ra một biện pháp rất tốt...

Một bước ngoặt hết sức thú vị, nó khiến cô vui đến nỗi chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.

Vào năm Điềm Nhiên mười tuổi đấy cô đã bị một trận bạo bệnh cuốn thân.

Vẫn là căn phòng khuất cũ quen thuộc không ai qua lại, Điềm Nhiên thoi thóp nằm giữa chiếc giường vã đầy mồ hôi của bản thân.

Đã ba ngày kể từ khi cô thấy bản mình có biểu hiện lạ, đã gần hai ngày rồi chưa có gì bỏ bụng. Và… đã gần hai ngày cô mất tích không xuống nhà lấy đồ ăn và cũng chả có ai quan tâm lên xem sự sống ch.ết của cô ra sao cả.

Vào cái thời khắc mặc cô cảm nhận thấy như mình sắp lìa đời rồi thì đầu óc lại tỉnh táo đến lạ thường. Cô… không muốn ch.ết!

Cô đã sống chui lủi như một con gián đến ngày hôm nay, cứ như vậy mà vô vị ch.ết đi?

Mạng sống mà người mẹ không biết mặt đã để lại cho cô, cô không muốn nó cứ như vậy mà chấm dứt.

Toàn thân cô nóng hổi, chân tay bủn rủn vô lực, rốt cuộc cũng chỉ còn cái đầu tỉnh táo là hữu dụng.

Cô… phải tìm cách để thoát khỏi hiểm cảnh này.

“C,có… có ai… ha, không?”

“Cứu… làm ơn…”

Giọng nói của cô thều thào như mèo kêu, chỉ mới một câu thôi đã khiến cô phải thở gấp lên. Điềm Nhiên hổn hển thở, cảm giác khó chịu đến tuyệt vọng bao trùm lấy cô.

Tiếng bước chân bên ngoài vang lên, kèm theo đấy là tiếng nói chuyện.

“Hôm nay ông chủ còn dẫn cả khách quý về nhà nữa đấy, cô nhớ đừng để xảy ra sai sót gì đấy.”

“Ừm… ừm…”

“Cô đã dọn dẹp phòng chứa sách chưa?”

Người đi cùng nghe vậy thì hốt hoảng ngay lập tức đáp lời.

“A! Tôi quên mất rồi!”

“Ôi trời đất ơi! Cô muốn ch.ết à? Còn không mau đi dọn đi.”

Điềm Nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì mừng rỡ như điên. Cô bất giác nở nụ cười yếu ớt, khuôn mặt trắng bệch trông chẳng hợp chút nào.

Điềm Nhiên dồn hết sức lực, cố gắng mở to miệng cất giọng thêm một lần nữa.

“Cứu… giúp tôi… làm ơn!”

“…”

Hai người giúp việc dừng lại cách trước cửa phòng của cô không xa, đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn về hướng cánh cửa phòng đang đóng chặt của cô.

“Tiếng… tiếng gì vậy? Có phải là…”

Người giúp việc A có vẻ nhát gan hơn, co rúm người sợ sệt nói. Người kia thấy vậy thì huých tay người kia, trợn mắt đe dọa.

“Làm gì có cái gì.”

“Nhưng mà…”

“Đi thôi!”

Nói rồi, cô ta kéo người kia đi mất.

Điềm Nhiên tuyệt vọng nghe tiếng bước chân xa dần.

Vậy là… kết thúc rồi ư?



Ông Điềm trở về nhà sau chuyến công tác kéo dài ba ngày. Theo sau ông là những vị khách quý có tiếng trong giới làm ăn, họ đến nhà cùng với gia quyến của mình.

Bà ta và Uyển Uyển từ sớm đã ăn diện đoan trang và xinh đẹp đứng chờ đợi từ sớm. Dáng vẻ của một người phụ nữ thanh lịch được bà ta khắc hoạ vô cùng hoàn hảo.

Ông Điềm cao hứng, nở mày nở mặt khi được người khác hết lời khen ngợi vợ con của mình. Hành động yêu thương, ánh mắt nhu tình tất cả đều chứng minh rằng ông là một người chồng, một người cha tốt.

“Ha ha ha… ông Điềm có đứa con gái quả thật là dễ thương và lễ phép. Ông không ngại nếu tôi đặt gạch con bé làm con dâu nhà tôi chứ?”

Nụ cười trên môi ông Điềm nỗi lúc một sâu hơn, vuốt ve mái tóc của con gái, ông vừa khiêm tốn vừa khoe khoang nói:

“Ôi trời ơi, Lý tổng nói gì vậy chứ? Con bé được ông yêu quý còn là may mắn của nó rồi. Chỉ là… con bé tuy còn nhỏ nhưng đầu óc lại rất thông minh, khả năng giao tiếp từ bé vốn đã tốt. Nó mai sau mà muốn chọn ai thì người làm cha này cũng khó lòng ngăn cản.”

“Ha ha ha…”

“…”

Bà ta mỉm cười nhân hậu, trước mặt những vị phu nhân cao quý khác ở đây thì cất giọng ngọt ngào nhỏ nhẹ nói với Uyển Uyển.

“Con gái à, con mau qua kia cùng Mặc thiếu ngắm hồ cá nhà mình đi.”

Uyển Uyển nghe bà ấy nói thì mắt sáng rỡ lên, miệng cười toe toét nhưng miệng vẫn e thẹn đáp:

“Con… con…”

Mặc phu nhân mỉm cười, cư xử chuẩn mực nói:

“Đây là nhà của tiểu Uyển mà. Con không qua đấy thì thằng bé nghịch ngợm nhà ta biết phải làm sao đây?”

Nụ cười trên môi cô ấy nở rộ như một bông hoa nhỏ xinh đẹp đón ánh nắng mặt trời. Cô bé đứng dậy một cách tao nhã, phủi phủi nếp gấp trên váy rồi mới nhẹ nhàng nói:

“Vâng… vậy con xin phép ạ!”

Trên khuôn mặt non nớt không giấu nổi vẻ ngại ngùng.

Những người ngồi ở đấy được một tràng cười sảng khoái.

Điềm Uyển Uyển đi về chỗ của Mặc thiếu trong sự phấn khích, cô bé không giấu khỏi dáng vẻ vui mừng và chờ mong để bắt chuyện với cậu.

Vị thiếu gia nào đấy tuy còn nhỏ tuổi nhưng đường nét tuấn tú vẫn không thể nào không để lại ấn tượng sâu sắc cho người nhìn. Cậu từ sớm đã nghe thấy tiếng động phát ra từ bên kia nhưng vẫn mặc kệ không để ý, điệu bộ lạnh lùng chuyên tâm vào việc ngắm cá của mình.

Uyển Uyển đi tới, thẹn thùng đứng gần cậu cất giọng trong trẻo nói:

“Anh thích cá sao? Chúng đẹp nhỉ? Em cũng…”

Lời nói “em cũng rất thích cá.” còn chưa kịp nói hết thì đã bị giọng nói lạnh lùng vô cảm của Mặc thiếu cắt ngang.

“Tôi không thích cá! Chẳng đẹp chút nào cả.”

Uyển Uyển:”…”

Cô bé đỏ mặt, ngượng đến nỗi cúi gầm mặt xuống.

Không thích… vậy đứng đây làm gì?

Uyển Uyển cắn môi, tiếp tục cất lời:

“Em…”

Mặc thiếu không thèm quan tâm cô ta, cậu nhìn thấy gì đấy rồi đột nhiên quay phắt đầu về phía ba mình lớn tiếng hét lên.

“Ba ơi! Ở đây có quỷ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện