Trở thành vợ của Dật Nhuệ, điều mà mơ cô cũng chẳng dám mơ, không ngờ nó lại đến bất ngờ và nhanh đến như thế này.
Điềm Nhiên mơ mộng về một cuộc hôn nhân bình yên, một cuộc sống an ổn bên người mình thích thầm mấy năm trời.
Cô biết tính tình mình quỷ dị, đôi khi suy nghĩ và hành động rất khác người. Nhưng cô tự tin, mình có thể vì tình cảm của anh mà dần thay đổi.
Suy nghĩ là vậy nhưng đối diện với sự thật lại quá tàn khốc.
Giác quan nhạy bén của Điềm Nhiên giúp cô cảm nhận được… bản thân không được gia đình chồng chào đón.
Cuộc hôn nhân chớp nhoáng này trống vắng đến đáng sợ. Không như những cặp đôi yêu nhau tìm hiểu nhau khác. Cô chỉ ký vào một tờ giấy, ngồi đợi ở nhà chờ Dương gia đón về.
Sau khi về nơi được gọi là nhà chồng, cô cũng chưa có thời gian kịp nói với người chồng của mình một câu cho tử tế mà anh đã ngay lập tức xách vali lên và đi công tác, để một mình Điềm Nhiên đối mặt với những thành viên còn lại trong gia đình.
Trước khi đi, anh ấy còn nhỏ giọng nhắc nhở cô một câu.
“Em… ở nhà phải nghe lời ba mẹ đấy. Hãy thay anh, chăm sóc họ lúc anh vắng nhà. Em làm được mà đúng không?”
“…”
Điềm Nhiên nhìn anh, một câu còn chưa kịp nói thì người đàn ông đấy đã đi xa rồi. Một cái ngoảnh mặt lại cũng không có.
Cô trấn an bản thân, an ủi bản thân mình rằng đây chỉ là chuyện nhỏ. Dật Nhuệ đang trong thời kỳ phát triển sự nghiệp, anh ấy phải gánh vác trên vai trọng trách nuôi cả gia đình, cô không nên quá đòi hỏi và trách móc anh vì cô cũng đã trở thành một gánh nặng của anh rồi.
Đâu phải lần đầu cô hứng chịu cảm giác này? Chuyện tồi tệ hơn cũng trải qua rồi, những ánh mắt căm thù hơn cũng trải qua rồi. Chẳng phải mọi thứ vẫn ổn và cô vẫn sống đến bây giờ ư?Cô chỉ cần lờ nó đi một chút, tiếp tục cố gắng sống là được.
Chính vì vậy mà sáng sớm ngày đầu tiên làm dâu…
ÀO!
“Khụ… khụ… cái, cái gì vậy?”
Điềm Nhiên choàng tỉnh, cô ngồi bật dậy ho khù khụ vì bị sặc nước. Khuôn mặt và tóc cô ướt đẫm, mảnh gối đầu cũng chẳng khá hơn là mấy.
Chủ nhân gây ra việc này lại rất thảnh thơi. Bà ta một tay cầm cái thau vừa đổ nước, một tay chấp hông, trợn mắt hung tợn nhìn cô. Điều đầu tiên mà trong đầu cô nghĩ đấy chính là… đến rồi!
“Mày còn dám nhìn tao?” Bà ấy cầm lấy cái thau nhựa đập thẳng vào đầu của Điềm Nhiên trong lúc cô đang miên man suy nghĩ. Tưởng Ái đau đớn bất ngờ “a” lên một tiếng, chưa kịp cất lời đã bị giọng nói của bà ấy làm cho ong ong cái đầu.
“Con đ* khốn khiếp! Mày biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn nằm ở đây ngủ hả? Ba má đẻ mày ra rồi vứt như mèo hoang chó dại hay sao mà không biết đạo làm dâu? Nhanh… nhanh dậy chuẩn bị cơm nước rồi dọn dẹp cho tao!”
Bà ta nói một tràng dài, kéo chăn của Điềm Nhiên vứt xuống đất, đưa tay kéo cô xồng xộc từ trên giường xuống.
Quần áo trên người Điềm Nhiên xộc xệch, đầu óc rối mù ngã ngồi trên đất, ngước mắt lên nhìn bà Dương đang cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống cô.
Điềm Nhiên cau mày, đầu óc mờ mịt cất giọng khó chịu nói:
“Tôi… con… còn sớm mà mẹ?”
Điềm Nhiên không phải lười biếng càng không phải nói điêu. Chiếc đồng hồ treo trong góc phòng vẫn đang kêu tích tắc từng giây một, hiện giờ nó chỉ mới điểm 4 giờ sáng mà thôi.
“…”
Chát!
Một cái tát đau điếng người rơi trên gò má của Điềm Nhiên ngay khi cô kết thúc câu nói. Bà Dương dữ tợn liếc nhìn cô, đôi mắt quắp lại như muốn ăn tươi nuốt sống Điềm Nhiên ngay lập tức.
Bà ta cúi nửa người về trước, đưa những ngón tay sắc nhọn về phía cô, nắm chặt lấy mái tóc dài của Điềm Nhiên kéo mạnh khiến da đầu của cô đau nhói.
“Aaa…”
Chát!
Một cái tát nữa rơi trên gò má của Điềm Nhiên. Một bên mặt của cô đỏ ửng, in rõ ràng dấu bàn tay của bà ta ở trên đấy.
“Con đ* này! Mày còn dám cãi lời tao sao? Con trai tao đi làm kiếm tiền còn mày ở nhà nằm ngửa l*n ra ăn rồi chơi có đúng không? Đi… tao nói đi là đi! Mày mà không làm cho ra hồn thì mày ch.ết với tao!”
Sức lực của bà ấy quá mạnh, một người ăn không đủ no, gầy gò như Điềm Nhiên có giẫy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được. Bà ta nắm lấy mái tóc dài của cô kéo mạnh, hùng hổ bước về phía cửa. Điềm Nhiên đau đớn, vừa loạng choạng chạy theo vừa đưa tay gỡ tay bà ta ra khỏi tóc của mình.
“Bỏ… bỏ tay ra, đau… đau quá!”
“Aaa… bỏ, bỏ con ra đi mẹ!”
Bà ta khựng người lại khi nghe thấy câu gọi “mẹ” của cô. Vừa bước chân ra đến cửa phòng bà ta đã lấy đà kinh tởm hất cô ra. Điềm Nhiên loạng choạng, vấp phải góc thảm ngã sõng soài dưới đất, bụng đập mạnh vào cạnh bàn gần đấy. Cô đau đớn ôm bụng, nằm quằn quại dưới đất trong đau đớn.
Đau quá… thật sự rất đau…
Cả người cô trông nhếch nhác vô cùng, cơn đau bộc phát bao lấy toàn thân. Điềm Nhiên bỗng dưng cảm thấy uất ức, nước mắt trào trực rơi trong hốc mắt. Cô cố gắng kìm nén, ép buộc bản thân không được phép rơi lệ.
Mạnh mẽ là thế nhưng hình ảnh cô co người trong mắt bà Dương chính là yếu đuối ăn vạ. Bà ta đứng thẳng lưng, cay nghiệt đay nghiến cô.
“Mày còn muốn ăn vạ cho cả cái xóm này biết mày là con đ* lười biếng loăn loàn, muốn làm mất mặt cái gia đình này đúng hay không?”
“Mau… đứng dậy cho tao. Đừng để tao phải nặng tay với mày.”
Điềm Nhiên toàn thân run rẩy, chẳng biết là do thau nước bà ấy dội khi nãy hay là do những lời bà ấy nói nữa. Cô chống tay xuống nền đất lạnh giá, dồn toàn lực nâng đỡ cơ thể đứng dậy.
Cô… không thể gục ngã được.
Ý chí ngày hôm trước đây? Cô đã tự nhủ với bản thân mình là phải cố gắng rồi cơ mà? Vì được làm vợ của Dật Nhuệ, đây là may mắn mà ông trời ban cho một kẻ thấp hèn như cô, cô phải cố gắng lên chứ?
“Con… con xin lỗi mẹ. Con sai rồi! Con sẽ ngay… ngay lập tức đi làm ngay.”
Chát!
Một cái nữa lại rơi xuống, nơi đáp của nó vẫn quen thuộc là gò má của cô. Mặt cô nghiêng sang hẳn một bên, đau rát nóng bỏng.
Bà ta chỉ tay vào cô, quát lên ra lệnh.
“Câm mồm!”
“Tao cho mày gọi tao là mẹ à? Tao không có đứa con dâu như mày, thật hổ thẹn! Nghe cho rõ đây, mày… chỉ được phép gọi tao là bà Dương hoặc Dương phu nhân thôi có biết hay không? Đừng để người khác biết được mày là con dâu của tao.”
Điềm Nhiên cúi gầm mặt, ánh đèn vàng le lói hắt lên tấm thân gầy của cô khiến bà ta không nhìn thấy rõ biểu cảm. Bà ta chỉ thấy đôi vai gầy của cô run rẩy, một âm thanh như nấc nghẹn vang lên.
“Vâng… ạ!”
Bà ta chẳng hề sinh ra một chút lòng thương hại cho cô. Chỉ hờ hững liếc nhìn một cách chán ghét, nói:
“Nghe rồi thì mau đi làm việc đi. Nhà bếp ở phía kia!”
Điềm Nhiên mơ mộng về một cuộc hôn nhân bình yên, một cuộc sống an ổn bên người mình thích thầm mấy năm trời.
Cô biết tính tình mình quỷ dị, đôi khi suy nghĩ và hành động rất khác người. Nhưng cô tự tin, mình có thể vì tình cảm của anh mà dần thay đổi.
Suy nghĩ là vậy nhưng đối diện với sự thật lại quá tàn khốc.
Giác quan nhạy bén của Điềm Nhiên giúp cô cảm nhận được… bản thân không được gia đình chồng chào đón.
Cuộc hôn nhân chớp nhoáng này trống vắng đến đáng sợ. Không như những cặp đôi yêu nhau tìm hiểu nhau khác. Cô chỉ ký vào một tờ giấy, ngồi đợi ở nhà chờ Dương gia đón về.
Sau khi về nơi được gọi là nhà chồng, cô cũng chưa có thời gian kịp nói với người chồng của mình một câu cho tử tế mà anh đã ngay lập tức xách vali lên và đi công tác, để một mình Điềm Nhiên đối mặt với những thành viên còn lại trong gia đình.
Trước khi đi, anh ấy còn nhỏ giọng nhắc nhở cô một câu.
“Em… ở nhà phải nghe lời ba mẹ đấy. Hãy thay anh, chăm sóc họ lúc anh vắng nhà. Em làm được mà đúng không?”
“…”
Điềm Nhiên nhìn anh, một câu còn chưa kịp nói thì người đàn ông đấy đã đi xa rồi. Một cái ngoảnh mặt lại cũng không có.
Cô trấn an bản thân, an ủi bản thân mình rằng đây chỉ là chuyện nhỏ. Dật Nhuệ đang trong thời kỳ phát triển sự nghiệp, anh ấy phải gánh vác trên vai trọng trách nuôi cả gia đình, cô không nên quá đòi hỏi và trách móc anh vì cô cũng đã trở thành một gánh nặng của anh rồi.
Đâu phải lần đầu cô hứng chịu cảm giác này? Chuyện tồi tệ hơn cũng trải qua rồi, những ánh mắt căm thù hơn cũng trải qua rồi. Chẳng phải mọi thứ vẫn ổn và cô vẫn sống đến bây giờ ư?Cô chỉ cần lờ nó đi một chút, tiếp tục cố gắng sống là được.
Chính vì vậy mà sáng sớm ngày đầu tiên làm dâu…
ÀO!
“Khụ… khụ… cái, cái gì vậy?”
Điềm Nhiên choàng tỉnh, cô ngồi bật dậy ho khù khụ vì bị sặc nước. Khuôn mặt và tóc cô ướt đẫm, mảnh gối đầu cũng chẳng khá hơn là mấy.
Chủ nhân gây ra việc này lại rất thảnh thơi. Bà ta một tay cầm cái thau vừa đổ nước, một tay chấp hông, trợn mắt hung tợn nhìn cô. Điều đầu tiên mà trong đầu cô nghĩ đấy chính là… đến rồi!
“Mày còn dám nhìn tao?” Bà ấy cầm lấy cái thau nhựa đập thẳng vào đầu của Điềm Nhiên trong lúc cô đang miên man suy nghĩ. Tưởng Ái đau đớn bất ngờ “a” lên một tiếng, chưa kịp cất lời đã bị giọng nói của bà ấy làm cho ong ong cái đầu.
“Con đ* khốn khiếp! Mày biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn nằm ở đây ngủ hả? Ba má đẻ mày ra rồi vứt như mèo hoang chó dại hay sao mà không biết đạo làm dâu? Nhanh… nhanh dậy chuẩn bị cơm nước rồi dọn dẹp cho tao!”
Bà ta nói một tràng dài, kéo chăn của Điềm Nhiên vứt xuống đất, đưa tay kéo cô xồng xộc từ trên giường xuống.
Quần áo trên người Điềm Nhiên xộc xệch, đầu óc rối mù ngã ngồi trên đất, ngước mắt lên nhìn bà Dương đang cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống cô.
Điềm Nhiên cau mày, đầu óc mờ mịt cất giọng khó chịu nói:
“Tôi… con… còn sớm mà mẹ?”
Điềm Nhiên không phải lười biếng càng không phải nói điêu. Chiếc đồng hồ treo trong góc phòng vẫn đang kêu tích tắc từng giây một, hiện giờ nó chỉ mới điểm 4 giờ sáng mà thôi.
“…”
Chát!
Một cái tát đau điếng người rơi trên gò má của Điềm Nhiên ngay khi cô kết thúc câu nói. Bà Dương dữ tợn liếc nhìn cô, đôi mắt quắp lại như muốn ăn tươi nuốt sống Điềm Nhiên ngay lập tức.
Bà ta cúi nửa người về trước, đưa những ngón tay sắc nhọn về phía cô, nắm chặt lấy mái tóc dài của Điềm Nhiên kéo mạnh khiến da đầu của cô đau nhói.
“Aaa…”
Chát!
Một cái tát nữa rơi trên gò má của Điềm Nhiên. Một bên mặt của cô đỏ ửng, in rõ ràng dấu bàn tay của bà ta ở trên đấy.
“Con đ* này! Mày còn dám cãi lời tao sao? Con trai tao đi làm kiếm tiền còn mày ở nhà nằm ngửa l*n ra ăn rồi chơi có đúng không? Đi… tao nói đi là đi! Mày mà không làm cho ra hồn thì mày ch.ết với tao!”
Sức lực của bà ấy quá mạnh, một người ăn không đủ no, gầy gò như Điềm Nhiên có giẫy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được. Bà ta nắm lấy mái tóc dài của cô kéo mạnh, hùng hổ bước về phía cửa. Điềm Nhiên đau đớn, vừa loạng choạng chạy theo vừa đưa tay gỡ tay bà ta ra khỏi tóc của mình.
“Bỏ… bỏ tay ra, đau… đau quá!”
“Aaa… bỏ, bỏ con ra đi mẹ!”
Bà ta khựng người lại khi nghe thấy câu gọi “mẹ” của cô. Vừa bước chân ra đến cửa phòng bà ta đã lấy đà kinh tởm hất cô ra. Điềm Nhiên loạng choạng, vấp phải góc thảm ngã sõng soài dưới đất, bụng đập mạnh vào cạnh bàn gần đấy. Cô đau đớn ôm bụng, nằm quằn quại dưới đất trong đau đớn.
Đau quá… thật sự rất đau…
Cả người cô trông nhếch nhác vô cùng, cơn đau bộc phát bao lấy toàn thân. Điềm Nhiên bỗng dưng cảm thấy uất ức, nước mắt trào trực rơi trong hốc mắt. Cô cố gắng kìm nén, ép buộc bản thân không được phép rơi lệ.
Mạnh mẽ là thế nhưng hình ảnh cô co người trong mắt bà Dương chính là yếu đuối ăn vạ. Bà ta đứng thẳng lưng, cay nghiệt đay nghiến cô.
“Mày còn muốn ăn vạ cho cả cái xóm này biết mày là con đ* lười biếng loăn loàn, muốn làm mất mặt cái gia đình này đúng hay không?”
“Mau… đứng dậy cho tao. Đừng để tao phải nặng tay với mày.”
Điềm Nhiên toàn thân run rẩy, chẳng biết là do thau nước bà ấy dội khi nãy hay là do những lời bà ấy nói nữa. Cô chống tay xuống nền đất lạnh giá, dồn toàn lực nâng đỡ cơ thể đứng dậy.
Cô… không thể gục ngã được.
Ý chí ngày hôm trước đây? Cô đã tự nhủ với bản thân mình là phải cố gắng rồi cơ mà? Vì được làm vợ của Dật Nhuệ, đây là may mắn mà ông trời ban cho một kẻ thấp hèn như cô, cô phải cố gắng lên chứ?
“Con… con xin lỗi mẹ. Con sai rồi! Con sẽ ngay… ngay lập tức đi làm ngay.”
Chát!
Một cái nữa lại rơi xuống, nơi đáp của nó vẫn quen thuộc là gò má của cô. Mặt cô nghiêng sang hẳn một bên, đau rát nóng bỏng.
Bà ta chỉ tay vào cô, quát lên ra lệnh.
“Câm mồm!”
“Tao cho mày gọi tao là mẹ à? Tao không có đứa con dâu như mày, thật hổ thẹn! Nghe cho rõ đây, mày… chỉ được phép gọi tao là bà Dương hoặc Dương phu nhân thôi có biết hay không? Đừng để người khác biết được mày là con dâu của tao.”
Điềm Nhiên cúi gầm mặt, ánh đèn vàng le lói hắt lên tấm thân gầy của cô khiến bà ta không nhìn thấy rõ biểu cảm. Bà ta chỉ thấy đôi vai gầy của cô run rẩy, một âm thanh như nấc nghẹn vang lên.
“Vâng… ạ!”
Bà ta chẳng hề sinh ra một chút lòng thương hại cho cô. Chỉ hờ hững liếc nhìn một cách chán ghét, nói:
“Nghe rồi thì mau đi làm việc đi. Nhà bếp ở phía kia!”
Danh sách chương