Mùng bốn tháng chín, đêm khuya, hẻm Hồi Nam kinh thành.

Vị khách đội mũ có rèm che mặt không đi cửa chính, người nhẹ như yến từ đầu tường “bay” vào trốn sâu trong sân ở hẻm nhỏ. Căn nhà ngày ngoại trừ chủ nhà không sợ tốn dầu thắp, hơn nửa đêm vẫn đốt đèn bên ngoài, gần như không khác gì dân cư xung quanh, nhưng động tác của vị khách vô cùng cẩn thận, hắn im lặng bước nhanh qua sân, đẩy cửa đóng cửa cài khóa làm liền một mạch, động tác lưu loát làm cho người khác hoa mắt, như thể hắn tiến vào từ khe cửa.

Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên bàn gỗ trong phòng, đưa lưng về phía hắn, đang rũ mắt tường tận xem xét cuộn tranh trải rộng trên bàn, nghe tiếng ngẩng đầu nói: “Tới rồi?”

Trên người hắn có khí chất đặc biệt trầm tĩnh, đường nét tuấn tú, ngồi một mình trong căn phòng sơ sài cũng không hiện vẻ co quắp, ngược lại khiến căn phòng này rạng rỡ thêm khó giải thích được. Mặc dù trang trí cũ kỹ, hoàn toàn không được gọi là thoải mái dễ chịu, nhưng khiến người ta không nhịn được muốn  ngồi xuống yên tĩnh một lúc.

Bước chân vào phòng của Văn Cửu khựng lại, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, giọng nói vẫn khó nén cấp bách: “Ngươi tới khi nào? Tình huống có biến, ngươi mang theo bao nhiêu người?”

Văn Hành ngẩng đầu lên nói: “Vừa tới không lâu, xảy ra chuyện gì?”

Văn Cửu cởi mũ rộng vành xuống, lộ ra chân mày nhíu chặt: “Hôm nay bệ hạ bỗng nhiên truyền khẩu dụ, bảo thái tử ngày mai lên đường, đến núi Từ Thọ bái kiến hoàng lăng. Đi từ cấm cung đến đế lăng núi Từ Thọ khoảng nửa ngày, nghỉ đêm ở Nhạc Thanh hành cung, bên cạnh thái tử ngoại trừ thị vệ Đông cung, còn có đại nội cao thủ Khấu Bất Nhị và Hàn Tam Hiến đi theo.”

“À,” Văn Hành gật đầu hỏi, “Cho nên, ngươi hy vọng ta làm gì?”

Văn Cửu nói: “Ngươi và ta phải ở lại trong kinh đối phó Phùng Bão Nhất, bên thái tử chỉ có thể để Tiết hộ pháp…”

Văn Hành không đợi y nói xong, đã giơ tay bảo y dừng lại: “Đừng hy vọng, em ấy không ở đây.”

Văn Cửu còn nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra trong căn phòng chỉ có một mình Văn Hành, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Y đâu rồi?!”

“Thanh Lan có chuyện khác phải làm, ta cũng không biết rốt cuộc em ấy có tính toán gì,” Văn Hành thản nhiên đáp, “Đừng tính cả em ấy vào trong kế hoạch của ngươi.”

Văn Cửu thật sự như bị sét đánh, nhất thời mắt tối sầm lại, mặt mũi viết đầy “Ngươi cũng mặc kệ chuyện này”. Tiết Thanh Lan trong mắt hắn là nhân vật nguy hiểm lập trường đung đưa không ngừng, điên lên trời long đất lở, thiên hạ chỉ có Văn Hành vẫn có thể hàng được y, một khi y nghiêng về phía Thùy Tinh tông, tất cả trù tính trước mắt của bọn họ đều là công dã tràng. Xuất phát từ lòng cảnh giác, lúc trước hắn ta không tiếc mạo hiểm đắc tội Tiết Thanh Lan nhắc nhở Văn Hành chú ý, nhưng từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, một chữ tình này hại người như vậy. Bây giờ xem ra cho dù thông minh như Văn Hành, cũng trốn không thoát số phận sắc mê tâm trí.

Văn Hành hiểu vẻ mặt của hắn ta, lại không thể giải thích với Văn Cửu, đành phải cười trừ.

Bình thường hắn quản Tiết Thanh Lan ăn cơm đi ngủ, rất để bụng mấy việc nhỏ, trong quyết định trọng đại liên quan đến sống còn lại giữ vững kiềm chế khá cao, rất ít nhúng tay vào mà tùy theo Tiết Thanh Lan tự đưa ra quyết định. Giống như hắn biết rõ Tiết Thanh Lan còn có rất nhiều chuyện giấu giếm hắn, nhưng cũng không hỏi ngọn nguồn, Tiết Thanh Lan nói muốn tách ra hành động, vậy thì để một mình y rời đi. Sự tin tưởng này trong mắt người khác quả thực có thể nói là mù quáng, lại là một sự ăn ý không lời giữa hắn và Tiết Thanh Lan.

Mặc dù Văn Cửu là một trong chín đại cao thủ, nhưng hắn ta chỉ có sức mạnh một mình, dưới sự áp chế nhiều năm của Phùng Bão Nhất, cũng không thể bồi dưỡng được thuộc hạ được việc gì, lúc này mới cực chẳng đã phải tìm Văn Hành giúp đỡ. Hắn đến với hy vọng đầy cõi lòng, lại bỗng nhiên biết được Văn Hành cũng đơn thương độc mã không trông cậy được, gần như sinh ra sự thê lương “Vận mệnh đã như vậy”. Chỉ dựa vào hai người bọn họ, ngay cả một đấu một với Phùng Bão Nhất cũng chưa chắc có mười phần thắng, chứ nói gì là còn phải đấu với Thùy Tinh tông đồng minh của Phùng Bão Nhất và tay sai nuôi nhiều năm.

“Bây giờ nên làm gì?”

“Ta cũng đang muốn hỏi ngươi,” Văn Hành nói, “Đang yên đang lành, tại sao đột nhiên bảo thái tử đi tế lăng, đây là ý của hoàng đế, hay là của Phùng Bão Nhất?”

Văn Cửu nói: “Nói lý lẽ chỉ có thiên tử mới có thể tế lăng, thái tử thay mặt bệ hạ đến, thật ra là chấp nhận thân phận của hắn, ngoại trừ bệ hạ, không ai có thể đưa ra quyết định này. Một khi thái tử bình an trở về, kế thừa địa vị chính là chuyện ván đã đóng thuyền, đến lúc đó dù Phùng Bão Nhất hay là Kế quý phi, lại muốn ra tay sẽ khó càng thêm khó. Cho nên lầy này thái tử xuất hành đối với người rắp tâm mà nói là cơ hội tuyệt vời cuối cùng, bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ qua.”

“Nói vậy, Phùng Bão Nhất nhất định sẽ đặt lực lượng mạnh nhất ở chỗ thái tử, bảo đảm khiến thái tử có đi không về?”

“Không sai, ta cũng nghĩ vậy,” Văn Cửu nghe trong lời nói của hắn vẫn có ý nghi ngờ, bèn hỏi: “Ngươi cảm thấy bất thường chỗ nào?”

“Không có bất thường.” Văn Hành lác đầu, “Hợp tình hợp lý.”

Văn Cửu nghi ngờ nhìn hắn: “Vậy sao ngươi còn nói giọng điệu này?”

Văn Hành thu dọn cuộn tranh trên bàn, lấy cái chén khác, rót chén trà nguội đưa cho hắn ta, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Cửu đại nhân, ngươi cảm thấy Phùng Bão Nhất là một người sẽ tuân theo lẽ thường, thuận theo ân tình hả?”

Trong phong lập tức rơi vào im lặng.

Văn Cửu đứng run một lúc, bỗng nhiên đi tới uống một hơi cạn chén trà kia, trong động tác buông thả lộ ra mấy phần cam chịu, hoàn toàn không còn kiêu ngạo của ngày xưa. Hắn ta hít sâu một hơi, nói với Văn Hành giống như nhận thua: “Mấy lần trước bại dưới tay ngươi, đúng là không oan?”

“Đã nhường, vận may tốt mà thôi, là khi đó các ngươi không đề phòng ta.” Văn Hành vô cùng khiêm tốn khách sáo giả một câu với hắn ta, lại tiếp tục nghiêm mặt nói, “Nhưng lần này thì khác, không quan tâm Phùng Bão Nhất muốn làm gì, ông ta nhất định đã chuẩn bị xong bị ta ra tay cắt ngang.”

Lúc Văn Cửu vừa bước vào bởi vì tình thế đột biến mà trong lòng nôn nóng, nói với Văn Hành mấy cây, mặc dù tình huống tệ hơn hắn ta dự đoán, nhưng hình như hắn đã hết nóng nảy không giải thích được. Có thể là vì Văn Hành quá bình tĩnh, dù trong lòng thật ra không chắc chắn, thoạt nhìn cũng giống bày mưu nghĩ kế, đã tính trước mọi việc.

Hắn ta mang chút xíu may mắn cuối cùng hỏi Văn Hành: “Ngươi đã nghĩ được cách rồi phải không?”

Văn Hành thành thật đáp: “Hổ thẹn, tạm thời chưa có.”

“…”

Văn Cửu đỡ trán than thở nói: “Thế tử, ngươi không thể suy nghĩ nữa à!”

Văn Hành chỉ xem như hắn ta cố tình gây sự, không dao động nói: “Đại nhân biết bắn tên có đích là gì không? Mấy lần đánh nhau trước đây, đều là các ngươi có động tác trước, ta mới nghĩ cách giải quyết. Nhưng bây giờ Phùng Bão Nhất không làm gì cả, ngoại trừ bảo thái tử đề cao cảnh giác, phát thêm hộ vệ cho hắn, chúng ta còn có thể làm gì chứ?”

“Như vậy cũng tốt hơn đánh nhau với người khác, đối phương không ra chiêu, thì phá chiêu như thế nào? Trừ khi ngươi giành trước, bất kể ông ta dùng thần công kiếm pháp gì, dùng lực phá khéo, hết thảy đánh trước một trận rồi lại nói.”

Văn Cửu chậm rãi tỉnh táo lại: “Ý của ngươi là…”

Văn Hành như đang nói cho Văn Cửu biết ấm trà này pha lá trà gì, đơn giản dễ dàng mà bình thản nói tiếp: “Tiên hạ thủ vi cường, đại nhân, chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm, nhưng không có ngàn ngày phòng trộm.”

Thừa Hương điện ở phía Tây Nam hậu cung, phía Bắc gần ngự viên, chiếm diện tích rộng lớn, là nơi sinh hoạt thường ngày của đế vương, một ngày mười hai canh giờ đều có cấm quân phòng thủ, ánh nến sáng cả đêm. Gần đây long thể hoàng đế không khỏe, mỗi ngày ngự y ra vào cung tấp nập, cung nhân đưa nước đưa thuốc qua lại không dứt, lại không hề nghe thấy tiếng ồn ào. Từ trên xuống dưới đều căng như dây cung, vô cùng chú ý cẩn thận, nếu không cần thiết, sẽ không đi thêm một nước, nói thêm một chữ. Khiến cung địa lộng lẫy này bề ngoài nghiêm túc trang trọng, lại thêm sự nặng nề không thể diễn tả bằng lời.

Vào buổi tối, yên lặng như tờ.

Ánh nến lại sáng lên, cũng rất  khó chiếu khắp cả cung thất, mà trong nội điện đã có bình phong che chắn, lại xếp lớp lớp màn tơ, càng có vẻ tối tăm mông lung. Ban ngày hoàng tử phi tần, y quan cung nhân vây quanh ở bên giường hầu hạ, lúc này đã rời đi hết, bên cạnh ngự tháp chỉ có một ông lão tóc bạc khoanh tay đứng hầu, nghe giọng nói yếu ớt của đế vương suy yếu già nua hỏi: “Chuyện thái tử tế lăng… Sắp xếp xong cả chưa?”

Phùng Bão Nhất khẽ đáp: “Bẩm bệ hạ, thái tử điện hạ đã lên đường, ba ngày sau trở về, Khấu Bất Nhị, Hàn Tam Hiến đi theo, thị vệ Đông cung và cấm quân cũng đi theo, bệ hạ yên tâm.”

Hoàng đến phải nghỉ một lúc lâu mới có thể tích đủ sức nói một câu, ông gật đầu một cái khó mà nhận ra, lại nói: “Chiếu thư truyền vị đã niêm phong trong tủ vàng, đợi thái tử trở về, sẽ bảo nội các tuyên chỉ.”

Phùng Bão Nhất không thay đổi sắc mặt, cũng không nói nhiều, đáp một tiếng vâng. Hoàng đế nhắm mắt thở một lát, lại nói: “Kế thị tham ngu, dẫn ngoại thích vào triều, rắp tâm can thiệp quyền loạn chính, không xứng làm mẹ đẻ của hoàng tử, đợi sau khi trẫm trăm tuổi, ngươi thay trẫm diệt trừ nàng, không được làm trái.”

Hoàng đế ốm đau tuy lâu, trong lòng vẫn hiểu rõ ràng, động tác nhỏ của Kế thị chạy không khỏi ánh mắt ông, ông cũng có thể đoán ra dã tâm của Kế thị. Chỉ tiếc Kế thị khổ tâm chuẩn bị rất lâu, đến giờ vẫn mơ đẹp làm thái hậu, nhưng lại không biết cô ta đã bị một lời của hoàng đến quyết định sống chết, mà đồng minh của cô ta không hề thay đổi sắc mặt, không thèm chớp mắt lấy một cái, càng không nói một câu thừa thãi, chỉ nói: “Cẩn tuân thánh mệnh.”

Phùng Bão Nhất đồng ý thẳng thắn, ngược lại vượt qua dự đoán của hoàng đế, khiến ông nhất thời không nói gì rơi vào im lặng.

Đôi mắt đục ngầu kia im lặng nhìn chăm chú Phùng Bão Nhất một lát, cảnh tượng ở chung ba mươi năm qua hiện lên trong lòng như đèn kéo quân, nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng của sinh mạnh, ông vẫn không đoán được Phùng Bão Nhất rốt cuộc muốn gì.

Cao thủ đệ nhất đại nội này từng phụng dưỡng hai bị đế vương, ở ẩn thâm cung ba mươi năm, tài phú, địa vị, thanh danh những thứ mà người khác nóng vội cả đời để cầu, với ông ta mà nói dễ dàng như lấy đồ trong túi, cho nên cũng không đáng để ông ta nhìn nhiều. Nhưng ông ta không giống như cao thủ võ học trong lòng không nghĩ bất cứ chuyện gì khác, dành tinh lực cả đời trong việc truy tìm đại đạo võ học huyễn hoặc khó hiểu, ngược lại dùng thời gian mấy chục năm giúp triều đình chuẩn bị loại trừ thu phục võ lâm Trung Nguyên như thế nào.

Ông ta là người vô cùng mâu thuẫn, như thể không ham danh lợi không đòi hỏi, lại càng muốn làm mưa làm gió. Hoàng đế không thể chịu được Kế quý phi ngấp nghé hoàng vị, nhưng đối với Phùng Bão Nhất cũng tham dự trong đó, thậm chí có thể là chủ mưu, ông cũng không có bao nhiêu kiêng kỵ căm thù, thậm chí tỏ ra khoan dung độ lượng không giống đế vương.

Hoàng đế trên ngự tháp như đang nhắc nhở, lại như làm yên lòng người, thở dài nói: “Ngươi ở bên cạnh trẫm sắp ba mươi năm, cần cù tận trung, trẫm đều thấy hết, xem ngươi là tâm phúc bên cạnh, về sau cũng tận tâm phụ tá thái tử, giống như trẫm… Thái tử nhân đức, sẽ không đối xử lạnh nhạt với lão thần.”

Quân vương gần đất xa trời tha thiết nhìn ông ta, đến lúc này, không tự chủ được không nhìn đi nơi khác, cho nên Phùng Bão Nhất có thể tìm được trong mắt ông sự nhân từ như mặt trời sắp lặn, sự thương hại tự cho rằng nhìn thấu và cầu xin vô thức. Ông ta biết hoàng đế đang vừa đập vừa cào, trước tiên dùng Kế thị để đe dọa, lại dùng tình cảm lay động, hy vọng ông ta nể tình ba mươi năm “Quân thần hòa thuận”, đừng phản bội thái tử.

Chuyện cho tới bây giờ, hình như tất cả mọi người cảm thấy ông ta ngo ngoe muốn động, dự định khi hoàng đế lâm chung nhảy ra lập chủ mới khác, làm một nịnh thần hại quốc đại nghịch bất đạo.

Phùng Bão Nhất rất hài lòng, nhưng trên mặt không hiện ra, bĩnh tĩnh trả lời: “Cảm ơn bệ hạ ưu ái.”

Mấy ánh nến ngoài màn hơi rung nhẹ, ông ta cúi người cáo lui nói: “Đêm đã khuya, bệ hạ hãy đi ngủ đi.”

Tinh thần hoàng đế không tốt, suy yếu lại mệt mỏi “Ừ” một tiếng, cho ông ta lui ta. Phùng Bão Nhất im lặng rời khỏi nội điện, đi qua cung thất trống trải, đi ra sân rộng rãi ở bên ngoài.

Gió đêm mang theo hương hoa và hơi nước, hoàn tan mùi thuốc khắp người nhiễm phải ở Thừa Hương điện của ông ta.

“Đều nói lòng dạ đàn bà, mò kim đáy biển, hóa ra là bọn họ chưa bao giờ gặp Phùng đại nhân.” Một giọng nữ mỉa mai vang lên từ sau cột rồng cuộn, “Chân trước lừa Kế quý phi xoay tròn, chân sau bán đứng cô ta không còn một mảnh ngay trước mặt hoàng đế. Phùng đại nhân hung ác lên, đúng là đàn bà không là gì.”

Tiếng nói vừa dứt, bóng người chậm rãi kia cũng vòng ra từ sau cây cột. Người tới có thân hình cao gầy thướt tha, tóc búi lên, mặc váy xoè, trang điểm xinh đẹp, có vẻ đẹp khó phân biệt nam nữ, chỉ có đi đến gần, mới có thể thấy rõ nếp nhăn mờ ở khóe mắt bà ta, hóa ra là phu nhân xinh đẹp đã gần đến tuổi trung niên.

Phùng Bão Nhất thản nhiên nhận sự mỉa mai của bà ta, cũng không cho là ngang ngược, hơi gật đầu với bà ta: “Phương tông chủ.”

Phương Vô Cữu cong khóe môi đỏ chót, mang theo ác ý hỏi: “Không sợ ta nói lời vừa rồi cho Kế quý phi à?”

Phùng Bão Nhất hỏi ngược lại: “Nói cho cô ta rồi sao nữa?”

Một phi tần trong thâm cung, được sủng hơn nữa cũng là cô gái yếu đuối trói gà không chặt, còn có thể gây khó dễ cho cao thủ đệ nhất đại nội như thế nào? Phùng Bão Nhất giết cô ta cũng không cần đích thân ra tay, chỉ cần nói một câu thôi. Hoàng đế có tám người con trai, cũng không nhất định phải là con trai của cô ta.

Phương Vô Cữu chưa chắc coi trọng Kế quý phi bao nhiêu, nhưng thấy được cái bóng của mình trên người cô ta. Hôm nay Phùng Bão Nhất có thể không mảy may do dự giết Kế quý phi, ngày mai đổi một trường hợp, nói không chừng đầu người rơi xuống đất chính là Phương Vô Cữu. Cho nên bà ta cố ý gây chuyện, cũng không phải dự định gặp chuyện bất bình, cho Kế quý phi một câu trả lời hợp lý, mà là đe dọa Phùng Bão Nhất trong mờ mịt, nhắc nhở ông ta đừng đâm dao sau lưng.

“Phương tông chủ không cần phải xót đồng loại,” Phùng Bão Nhất người già thành tinh, đương nhiêu hiểu ý của bà ta, ánh mắt sắc bén chứa ánh sao lướt qua gương mặt bà ta, nói với ý tứ sâu xa, “Bà và cô ta đương nhiên khác nhau.”

Ông ta bỗng dưng nghiêng đầu, né qua một tia sáng lạnh trong bóng tối đâm nhanh tới, chưởng phong quét ngang ra ngoài, Phương Vô Cữu bay lên nhanh chóng lùi vài bước, rơi trên lan can hành lang như bươm bướm xuyên hoa, giọng nói chẳng biết tại sao hơi khàn, cắn răng cười khẩy nói: “Ông có ý gì?”

Phùng Bão Nhất chưa trả lời, bỗng nhiên có một giọng nói khác vang lên trên đỉnh đầu hai người, cắt ngang giương cung bạt kiếm giữa hai người. Người kia xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, có phần hăng hái hỏi: “Sao ngoại địch là ta vừa đến, các ngươi lại tự đánh nhau trước rồi?”

Phương Vô Cữu và Phùng Bão Nhất đồng thời ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mái cong cao ngất của Thừa Hương điện có góc áo trắng như tuyết rũ xuống, Văn Hành ôm kiếm ngồi trên nóc nhà, bầu trời đêm sau lưng sáng như tẩy, trăng non như thể treo bên cạnh tay hắn. Cảnh tượng này vui tai vui mắt đến mức gần như có thể vẽ vào tranh, nhưng đối với người xem mà nói, cũng giống như một thanh kiếm sắc không tiếng động gác trên cổ bọn họ.

Hai cao thủ tuyệt đỉnh số một số hai đương thời, đứng một lúc lâu trong sân, đánh một trận, vậy mà không ai phát hiện ra hắn tới khi nào!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện